Edit: Ry

Sinh, lão, bệnh, tử, oán hận, sợ hãi, ghen ghét, tham lam, ngu si, biệt ly ái tình, cầu không được...

Thế giới thai nghén vạn vật, nhân sinh chịu trăm khổ đâu, ma từ cực khổ mà sinh ra, bất tử bất diệt.

Thiện niệm phi thăng thành thần, ác niệm sa đọa thành ma.

May là tuy vạn vật trên thế gian sinh ra từ trong tăm tối, cả đời lại truy tìm ánh sáng.

Nhiều lần trong chiến tranh Thần Ma, thần linh đều thu hoạch toàn thắng, trục xuất ma tộc, phong ấn chúng trong vực sâu hắc ám nhỏ hẹp, thế nhưng bọn chúng chưa từng mất hi vọng, không ngừng nghĩ biện pháp gây ảnh hưởng tới từng thế giới, thả ra con người bị giam giữ trong nội tâm thống khổ và u tối, hóa thiện niệm thành ác niệm, dẫn dắt tội ác, gây nên chiến tranh, cuối cùng vặn vẹo thế giới thành biển máu tối tăm của Địa Ngục.

Nếu như Cây Thế Giới bị ăn mòn, các tiểu thế giới đều sẽ biến thành Địa Ngục tăm tối, sinh trưởng ra càng nhiều ác ôn, đợi thế giới hoàn thiện, rơi vào ngân hà, sẽ khiến ma tộc trở nên lớn mạnh vô tận, giống như ôn dịch mà tràn lan tới tất cả các thế giới, ác niệm vốn tồn tại trong mỗi con người đều sẽ bị dẫn dắt ra, không ngừng cắn nuốt ánh sáng, Thần tộc cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, không còn tồn tại.

Phượng Hoàng Thần Quân hôn mê bao lâu, Thiên Đế sầu lo bấy lâu... . Truyện Teen Hay

Tất cả thần linh có thể đánh thức Phượng Hoàng Thần Quân được lão phái đi, đều bị ma vật xâm nhập vào tim, dù có dùng bao nhiêu tác động từ bên ngoài thì cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân để tỉnh lại. Mỗi thần linh trở lại từ tiểu thế giới, vẻ mặt đều vô cùng khó coi, bọn họ thất bại đến là thê thảm, phần lớn đều chọn phong tỏa ký ức trong tiểu thế giới, không muốn nhớ lại, sợ suy nghĩ nhiều sẽ nhập ma...

Trước đây không lâu, An Long tướng quân cuối cùng cũng trở lại từ thế giới, không còn kiên nghị nữa.

Thiên Đế ôm hi vọng cực lớn với An Long, dù sao hắn cũng là bạn thân của Phượng Hoàng Thần Quân, đã bảo vệ phong ấn ma tộc nhiều năm, trời sinh xương cốt chiến đấu, cương nghị dũng mãnh, ý chí mạnh mẽ số một số hai Thần giới. Hắn cực kì thích chiến đấu, trong đầu hoàn toàn không có thứ gọi là tình cảm, nhàn rỗi không chuyện gì bèn đi đánh nhau với Phượng Hoàng Thần Quân, rèn luyện sức mạnh, có thắng có thua. Hắn đã từng đánh cho khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Hoàng Thần Quân tràn đầy vết thương, lông vũ mỹ miều cũng rụng mất mấy cái, chúng thần thấy mà đau lòng, khuyên nhủ không ngừng. Hắn lại cực kì khinh thường:

"Vô Hoan là một nam nhân, coi trọng dung mạo như vậy để làm gì? Y cũng nhổ mất biết bao vảy của ta nè, ta còn chẳng thèm kêu đau!"

"Mặt của nam nhân có gì mà quan trọng, sức mạnh mới quan trọng."

"Đời này ta sẽ không bao giờ lãng phí thời gian đi tìm đạo lữ chó mà gì đó."

"Vô Hoan đúng là vô dụng, chút giả dối ấy mà cũng không nhìn ra, ta muốn tới tiểu thế giới cười nhạo y!"

Chúng thần không phản bác được.

Sau đó...

An tướng quân tỉnh dậy khỏi thế giới, chuyện đầu tiên làm là tự tát mình mấy cái, biểu cảm hết đỏ lại đen, hết đen lại đỏ, liên tục thay đổi, cực kì đặc sắc. Thiên Đế và chúng thần đang chờ ở bên cạnh chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn, sợ ngây người, cực kì muốn biết đã xảy ra chuyện gì,

An tướng quân dùng từ của thế giới khoa học kĩ thuật, nặng nề tỏ vẻ: "Đây vĩnh viên là lịch sử đen tối của ta."

Hắn không đợi chúng thần hỏi lại đã nhanh chóng phong tỏa ký ức ở tiểu thế giới.

Quá con mẹ nó mất mặt! Đời này hắn vĩnh viễn không cần nhớ tới! Nếu không không còn mặt mũi nào đi đánh nhau với Phượng Hoàng!

Ma tộc chết tiệt, hắn muốn tới địa bàn của ma tộc, tự tay xé đầu vài tên đại ma cho hả giận!

Hắn hóa thân thành Hắc Long, vẫy đuôi một cái, đầy khí thế hung hăng đi diệt ma.

Chúng thần: "???"

Thiên Đế thở dài: "Còn có ai ở tiểu thế giới không?"

Chúng thần ngẫm nghĩ: "Hình như là không..."

Không cứu được Phượng Hoàng Thần Quân, Thần giới sắp bị hủy diệt rồi.

...

Sau khi Tống Thanh Thời tỉnh lại, bởi vì làm nhiệm vụ quá nhiều lần, đầu óc tương đối hỗn loạn, cậu ngồi trong góc thần điện mất rất lâu để sửa sang lại ký ức.

Thiên Đế cuối cùng cũng nhớ tới sự tồn tại của cậu, phát hiện tảng đá kia còn đang ngẩn người, trông không khác gì trước. Lão cũng chẳng ôm hi vọng gì, đi qua thuận miệng hỏi: "Ngươi làm nhiệm vụ thế nào rồi?"

Tống Thanh Thời ngẩng đầu, chỉ về hướng Phượng Hoàng Thần Điện.

Từ trong mây, một vị thần sứ bay tới, cao giọng truyền tin mừng: "Tỉnh rồi! Phượng Hoàng Thần Quân tỉnh rồi!"

Chúng thần vui mừng quá đỗi, không nghĩ ngợi nhiều được, nhao nhao dựng lên tiên xa, giương cánh, ngồi lên pháp khí, phóng tới Phượng Hoàng Thần Điện, muốn gặp Phượng Hoàng Thần Quân.

Thiên Đế vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hỏi Tống Thanh Thời: "Ngươi thành công?"

Tống Thanh Thời gật đầu.

"Ngươi làm thế nào vậy? Ngươi đã làm gì?" Thiên Đế vội vàng hỏi, lão có làm thế nào cũng không nghĩ ra cục đá không có tim này lại có thể khiến Phượng Hoàng với trái tim thông tuệ linh hoạt tỉnh lại. Lão hỏi ra một loạt vấn đề, thấy đối phương ngơ ngác nhìn mình, rốt cuộc cũng nhớ ra Tống Thanh Thời không biết nói chuyện, định đơn giản hóa mọi chuyện, sửa lại câu hỏi, bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ lại là... May mắn?"

Tống Thanh Thời suy nghĩ hồi lâu, gật đầu.

"Ta đã biết ngươi là đứa nhỏ may mắn mà." Thiên Đế kích động vỗ đầu cậu, nghĩ tới sở thích của cậu, định ban thưởng vô số trân bảo và sách vở, mấy trăm vạn cuốn sách, chứa đựng tinh hoa của mọi thế giới, còn có số sách của Thần Sáng Thế để lại mà Thần giới luôn cất giữ.

Thiên Đế thật là một người tốt.

Tống Thanh Thời nhận được thưởng lớn, vui đến mức mắt cũng sáng lên, những cuốn sách kia cực kì hấp dẫn cậu.

Cậu muốn chạy ngay về nhà, đọc sách thêm vài chục năm nữa.

Thiên Đế thấy cậu thích cũng rất vui, mệnh cho thần sử trực tiếp đưa phần thưởng tới viện tử trong mây, để cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt, làm đứa bé ngoan, đừng học theo tên ngốc An tướng quân kia vừa tỉnh dậy đã đòi đi đánh nhau. Cây Thế Giới bị khô héo nghiêm trọng, đợi Phượng Hoàng Thần Quân bình phục rồi, sửa chữa xong các tiểu thế giới, bắt y tự tới nói lời cảm tạ đi.

Ân tình như vậy, Phượng Hoàng có đưa lễ vật gì cũng không đủ...

Thiên Đế trấn an Tống Thanh Thời xong, chuẩn bị leo lên bảo xa, tới Phượng Hoàng Thần Điện thăm hỏi, quay đầu lại trông thấy vẻ mặt vui sướng của Tống Thanh Thời, chợt phát hiện có chút không đúng. Từ khi nào mà cục đá kia đã có cảm xúc vui vẻ? Lão không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã có được may mắn như thế nào mới có thể đánh thức Phượng Hoàng Thần Quân?"

Tống Thanh Thời quay đầu lại, mở miệng nói:

"Là may mắn có được sau 1350 lần thất bại."

Thiên Đế ngây người.

Cục đá lão luyện chế biết nói rồi?

...

Tống Thanh Thời đi đường vòng tới Phượng Hoàng Thần Điện, vốn định xem Vô Hoan thế nào, lại phát hiện bên ngoài thần điện là ba tầng trong ba tầng ngoài thần linh, chen lấn chật ních, cầm một đống lễ vật thăm hỏi, xếp thành đội ngũ thật dài, tranh nhau vào thăm bệnh.

Từng nghe nói Phượng Hoàng Thần Quân là thần linh xinh đẹp nhất cũng được yêu mến nhất tam giới, vạn vật trên thế gian đều thích y, rất nhiều sinh linh muốn làm đạo lữ của y, ngay cả thần linh cũng không ngoại lệ.

Hôm nay, cuối cùng Tống Thanh Thời cũng thấy được mức độ được yêu mến của Vô Hoan...

Cậu không chen vào được.

Trước kia chúng thần cũng đã thử chào hỏi hoặc nói chuyện với Thanh Thời Thần Quân, thế nhưng chưa từng được cậu đáp lại, tình huống vô cùng xấu hổ, bây giờ thấy Thanh Thời Thần Quân cũng chẳng biết nói gì, chỉ tò mò nhìn mấy lần rồi chuyển sự chú ý sang tin vui Phượng Hoàng Thần Quân đã tỉnh lại.

Tống Thanh Thời vươn đầu ngẩng cổ ở bên ngoài quan sát một hồi, nghe thấy mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời:

"Lần này Thần Quân đúng là chịu tội rồi, hẳn là sẽ phong ấn ký ức nhỉ?"

"An tướng quân còn phong kia kìa, ngài ấy cũng sẽ phong thôi..."

"Những chuyện đau khổ kia có gì đáng để lưu luyến đâu, nhất định phải phong ấn."

"Ngài ấy hoàn mỹ còn thích sạch sẽ như vậy..."

"..."

Tống Thanh Thời cảm thấy mọi người nói rất có lý, thân xác ở tiểu thế giới là giả, thần hồn cũng chỉ là mảnh vỡ, bây giờ đã được thanh tẩy, ấn đạo lữ của họ cũng đã mất, quan hệ cũng bị cắt đứt. Vô Hoan chỉ cần phong ấn ký ức, những triệu chứng bệnh tật cực đoan còn sót lại cũng sẽ biến mất, y vẫn là Phượng Hoàng của ban đầu, tự do vui sướng bay lượn trên trời cao.

Cậu suy nghĩ thật lâu, quyết định không cần vội vã chịu trách nhiệm với Vô Hoan, cho y không gian tự do để lựa chọn.

Phượng Hoàng sinh ra trong Hồng Hoang, đã sống mấy ngàn tỉ năm, thời gian trong tiểu thế giới chỉ là giọt nước trong biển cả với sinh mệnh của y, không tính là gì.

Tống Thanh Thời biết Vô Hoan phải chịu bao nhiêu đau thương, bao nhiêu ấm ức, nếu như y muốn phong ấn kí ức, cũng rất tốt...

Dù sao thì việc cậu tới tiểu thế giới tìm Phượng Hoàng là việc cậu tự chủ trương, cũng chưa từng nghĩ sẽ có được gì.

Giờ Phượng Hoàng đã tỉnh lại, chính là thù lao tốt nhất.

Mục tiêu đã đạt được.

Thế là, Tống Thanh Thời vui vẻ trở về nhà đọc sách.

...

Trong viện tử trên mây, Tống Thanh Thời ngồi bên cửa sổ đọc sách thật lâu, lúc mệt mỏi, cậu sẽ ngắm mây ngoài cửa sổ.

Mây trắng sẽ hóa thành các loại hình thù trong không trung, cực kì thú vị, có nhìn thế nào cũng không chán. Thế nhưng, cậu thích nhất là tia hào quang đỏ vàng sẽ xuất hiện mỗi lúc chạng vạng.

Tống Thanh Thời không nhớ rõ Phượng Hoàng xuất hiện từ khi nào.

Hình như là từ vạn năm trước à?

Lần đầu tiên nhìn thấy, cậu sững sờ ngắm rất lâu, cũng không biết đây là cái gì, nhưng khác với mây mà cậu thường thấy, nó rất rực rỡ. Về sau, cậu lật sách nửa ngày, cuối cùng tìm được mấy từ hình dung thích hợp: Rực rỡ yêu kiều, vàng son lộng lẫy, châu quang bảo khí, muôn tía nghìn hồng, báu vật trời sinh.

Về sau, mỗi ngày Phượng Hoàng đều sẽ bay ngang qua cửa sổ nhà cậu, thỉnh thoảng sẽ còn cất tiếng hót thần tiên.

Biển mây đơn điệu bỗng xuất hiện sắc thái khác biệt.

Trên sách nói, cái này gọi là cảnh đẹp.

Thế là, mỗi ngày Tống Thanh Thời sẽ đúng giờ ngồi trước cửa sổ, đợi Phượng Hoàng xuất hiện, ngắm khung cảnh hoa mỹ nhất, nghe âm thanh êm tai nhất... Thời gian dần trôi, chuyện này biến thành thói quen của cậu, giống như điều quan trọng nhất trong cuộc đời.

Bỗng có một ngày, không thấy Phượng Hoàng.

Cậu ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn lên đám mây cuối trời, đợi rất lâu rất lâu...

Trời tối, trời đã sáng, trời lại tối...

Cậu ngơ ngác đợi rất nhiều ngày, cũng không thấy được Phượng Hoàng xuất hiện.

Sách trên tay không còn vui nữa, mỗi chữ cậu đều không hiểu.

Phượng Hoàng đi đâu rồi?

Tống Thanh Thời bèn tìm giấy bút, viết câu hỏi ra, đưa cho thần sứ Thiên Đế gửi tới để mang sách.

Thần sứ đã tiếp xúc với cậu lâu, tính tình vô cùng tốt, bèn kể việc Phượng Hoàng đã xảy ra chuyện cho cậu nghe.

Tống Thanh Thời nhìn ra cửa sổ, nghiêm túc suy tư thật lâu, quyết định đi tìm Phượng Hoàng về.

Thiên Đế đã nói rất nhiều lời với cậu, nói cho cậu biết rằng việc này rất khó.

Thế nhưng, cậu không quan tâm.

Cậu là tảng đá, không hiểu tình cảm và đạo lý của người đời, cậu chỉ hi vọng Phượng Hoàng ngoài cửa sổ có thể trở về, mỹ lệ kiêu ngạo mà bay lượn trong tầng mây. Đó là cảnh sắc quan trọng nhất đời cậu, cậu sẵn lòng vì nó mà trả bất cứ giá nào, dù là thịt nát xương tan cũng không sợ...

...

Trong tiểu thế giới, cảm xúc đầu tiên cậu học được là khóc.

Hóa ra khi con người đau đến cực điểm thì sẽ khóc, cậu vừa khóc vừa ghi lại cảm nhận quan trọng này vào sổ. Về sau, cậu lại hiểu được thế nào là phẫn nộ, hiểu được vì sau khi phẫn nộ lại muốn đánh người, rồi cậu học được thế nào là nhớ nhung, thế nào là hoảng sợ, thế nào là sợ hãi, thế nào là thẹn thùng, thế nào là lúng túng, thế nào là bẽ mặt, thế nào là hạnh phúc...

Vô Hoan nói thích cậu, nói cậu cười lên rất đẹp.

Cuối cùng, cậu hiểu được thế nào là thích, thế nào là mỉm cười.

Cậu thích sách, thích học tập, thích nghiên cứu, thích y học, thích làm bài, thích ngắm mây.

Thích nhất là Vô Hoan.

Mỗi lần luân hồi, tình yêu cậu dành cho Phượng Hoàng lại càng thêm kiên định.

Cậu nhất định phải đưa Phượng Hoàng về.

...

"Vô Hoan?" Tống Thanh Thời tỉnh lại từ trong hồi ức, muốn tìm Việt Vô Hoan tâm sự chuyện thú vị vừa nhớ ra, lại phát hiện mình đã không còn ở tiểu thế giới, Việt Vô Hoan đã không còn bên cậu, Phượng Hoàng ngoài cửa sổ có lẽ phải một thời gian nữa mới xuất hiện.

Phượng Hoàng đi đâu rồi?

Tống Thanh Thời ngơ ngác cầm sách, chậm chạp suy nghĩ hồi lâu, rồi chợt òa khóc.

Hóa ra, đây là cô đơn.

Hóa ra, cậu không thích một mình, không thích cô đơn, không thích buồn tẻ, cũng không thích một mình ngắm mây. Cậu thích nhất không phải là Phượng Hoàng mỹ lệ, mà là việc y sẽ bay qua cửa sổ mỗi ngày làm bạn với cậu, để cậu cảm thấy mình không cô độc nữa...

Trong phòng chất đầy sách, khắp nơi đều là sự lạnh lẽo, tĩnh lặng đến chết chóc.

Tống Thanh Thời ỷ vào việc không ai nhìn thấy, không sợ mất mặt, bò ra bàn mà khóc, khóc đến thở không ra hơi.

Cậu quyết định khóc xong rồi sẽ đi làm một vạn tờ đề, vứt bi thương ra sau đầu...

Bỗng nhiên, cửa bị gõ.

Thần sứ vẫn chưa giao hết sách sao?

Tống Thanh Thời vội vàng dùng tay áo lau sạch nước mắt rồi ra mở cửa.

Nắng chiều mềm mại đổ vào, Phượng Hoàng Thần Quân đã thu lại đôi cánh diễm lệ, khoác lên ráng mây đỏ vàng, đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng cười nói: "Ta bay ở trên trời có chút mệt mỏi, có thể dừng chân trong phòng em không?"

Trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn chờ mong.

Tống Thanh Thời ngẩn người, bối rối đón Phượng Hoàng Thần Quân vào, sau đó lấy ra bánh ngọt và linh trà, đẩy hết đến trước mặt y.

Thần Quân nhìn động tác của cậu, cười nói: "Từ trước em đã vậy, thứ gì ta thích, em đều sẽ cho ta."

Tống Thanh Thời gật đầu, khẳng định nói: "Ừm, ta cho ngươi hết..."

Cậu bỗng nhận ra, Phượng Hoàng Thần Quân đang nói đến chuyện ở tiểu thế giới.

"Thiên Đế nói ta phải đền đáp em thật nhiều, nhưng toàn bộ Phượng Hoàng Thần Điện đều không có lễ vật xứng với em, ta không nghĩ ra nên tặng cái gì." Phượng Hoàng Thần Quân dịu dàng lau đi vệt nước mắt còn vương trên khóe mi, sửa sang lại đầu tóc bù xù của cậu, cẩn thận hỏi: "Thế nên, ta muốn tặng chính mình cho em, được chứ?"

Phần lễ vật này có hơi lớn, nhưng cậu rất thích.

Tống Thanh Thời vui vẻ nhận lấy: "Tạ ơn, đây là lễ vật đẹp nhất trong sinh mệnh của ta."

Phượng Hoàng Thần Quân muốn phong tỏa kí ức, là chuyện tốt, Phượng Hoàng Thần Quân không muốn phong tỏa kí ức, là chuyện càng tốt hơn.

Nếu Phượng Hoàng Thần Quân đã lựa chọn cậu, vậy cậu sẽ cố gắng chịu trách nhiệm.

Tống Thanh Thời moi ruột gan hứa hẹn mình sẽ làm một công tốt, cố gắng yêu thương đạo lữ đến chết.

Phượng Hoàng Thần Quân cười hỏi: "Yêu thương thế nào?"

Tống Thanh Thời là phái hành động, không chút do dự cởi bao bì của lễ vật, làm bài thi, vận dụng hết bản lĩnh học được ở tiểu thế giới. Lần kiểm tra này cậu cực kì tự tin, cảm thấy hiện giờ mình đã trở lại Thần giới, thân thể tuyệt đối sẽ không có vấn đề, dù có chơi cái gì cũng sẽ không lại xin tha.

Cuối cùng, trong phòng bò đầy Huyết Vương Đằng, trong trường thi truyền đến tiếng thở dốc và tiếng nức nở không quá hài hòa.

"Vô Hoan, ta thích ngươi."

"Ừm, ta biết."

"A, Vô Hoan, ta rất thích ngươi."

"..."

Sau đó, Phượng Hoàng Thần Quân mãn nguyện ôm Tống Thanh Thời vào trong ngực, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của cậu, dường như vĩnh viễn không nghe đủ. Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra vấn đề đã chôn trong lòng rất lâu:

"Vô Hoan, ta có chuyện không hiểu."

"Ừm?"

"Vì sao mỗi ngày ngươi đều sẽ bay qua cửa sổ phòng ta?"

"Đường đến Phượng Hoàng Thần Điện có ngàn vạn cái, những mỗi ngày ta đều chọn bay qua con đường này, em đoán xem là vì cái gì?"

"Ngươi thích ta?"

"Mỗi ngày ta đều đợi cục đá sinh ra trái tim, đã đợi rất lâu rất lâu."

"Vô Hoan, trái tim ta vì ngươi mà sinh ra, ta tặng nó cho ngươi."

"Tạ ơn, đây cũng là lễ vật đẹp nhất trong sinh mệnh của ta."

Hết quyển 3.

HOÀN CHÍNH VĂN

_______________________________________

Hi hi thấy tui giỏi không nè ~ Cố gắng làm quà cho mọi người nè ~ Khen tui đi ~