Nghỉ việc mất mấy ngày không xin phép, không gọi một cú điện thoại về nhàcho gia đình, không thông báo một tiếng cho cô em về sự biến mất củamình, dù có nóng lòng muốn được đi làm ngay, Thư Phàm cũng phải về nhàmột chuyến, giải thích về sự vắng mặt đột ngột của mình cho mẹ và em gái hiểu, mong họ bỏ qua cho sự sơ suất của mình.

“Tất cả cũng tại tên chết tiệt kia hại mình!”, Ngồi trên xe ô tô, ThưPhàm không ngừng nguyền rủa Hoàng Tuấn Kiệt, “Hừ! Lần sau đừng để rơivào tay tôi, nếu không tôi sẽ làm cho anh sống không bằng chết.”

Ngồi sau tay lái, anh vệ sĩ nghe câu được câu mất, tuy nhiên cũng hiểuđược Thư Phàm đang nguyền rủa ai. Tự dưng anh thấy thương hại cho sếp,khi gặp phải một cô gái ương bướng, không sợ chết như Thư Phàm.

“Cô Phàm! Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Đi cách xa tòa nhà Hoàng Thịđược hơn mấy trăm mét, mà không nghe Thư Phàm nói ra điện chỉ cần đi,anh vệ sĩ bắt buộc phải lên tiếng hỏi.

“Anh lái xe về nhà tôi.” Thư Phàm hạ giọng nói, dù đang tức muốn điênlên nhưng cũng không muốn trút lên đầu người vô tội, không có liên quanđến vấn đề của mình.

“Tôi đã hiểu.” Anh vệ sĩ bật đèn xi nhan, giảm tốc độ, sau đó rẽ phải.

Lúc bị Hoàng Tuấn Kiệt bắt đi, không mang theo điện thoại, hơn nữa trong nhà Hoàng Tuấn Kiệt cũng không tìm được thứ gì có thể liên lạc được với bên ngoài, nên Thư Phàm đành chịu thua.

Bây giờ đã được thoải mái hít thở khí trời, Thư Phàm sẽ tìm đủ mọi cáchđể thoát khỏi vòng kiểm soát của Hoàng Tuấn Kiệt, là người yêu tự do,làm sao có thể tiếp tục sống cảnh bị cầm tù như tội phạm trong mấy ngàyvừa qua.

……………………

Chiếc xe ô tô màu xám bạc của Vũ Gia Minh vừa mới đến cổng, hai anh vệ sĩ lập tức kính cẩn chào hỏi.

“Ông chủ!”

Ngồi trên xe ô tô, Vũ Gia Minh không có biểu hiện gì, khuôn mặt băng lãnh, lạnh giá như sương đêm.

“Hai vệ sĩ kia là người đã trông xe cho cô vào buổi chiều hôm qua?” Quay sang nhìn Tú Linh, Vũ Gia Minh hỏi.

Tú Linh thò đầu ra ngoài, mắt chớp chớp, chăm chú nhìn hai vệ sĩ đangnghiêm trang đứng trước mặt, “Đúng, họ chính là người mà tôi đã nhờtrông hộ chiếc xe đạp điện, để đi vào trong giao hoa cho anh.”

Chờ tài xế mở cửa xe, Vũ Gia Minh bước xuống.

Tú Linh nhanh chân hơn, đã tự mở cửa xe, và bước xuống từ trước.

“Chào hai anh!”, Tú Linh mỉm cười, lịch sự nói, “Xin hỏi hai anh, chiếc xe đạp điện mà em nhờ hai anh trông dùm hiện giờ đang ở đâu?”

Thấy Tú Linh đi cùng xe với sếp, hai anh vệ sĩ toát mồ hôi vì sợ, mắt họ kín đáo trao đổi với nhau.

“Hai anh không nhớ ra em là ai sao? Em là người đã nhờ hai anh trông dùm cho em chiếc xe đạp điện Yamaha màu xanh dương.”

Hai anh vệ sĩ nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, khó nhọc không nói nên lời, “Chuyện…chuyện này…”

Vũ Gia Minh là người từng trải, lại quá thông minh, chỉ cần nhìn biểuhiện gian trá, hốt hoảng sợ tội của họ, cũng biết nhất định họ đã đembán hoặc cất dấu chiếc xe của Tú Linh rồi.

“Hai cậu làm việc cho công ty Vũ Thị được bao lâu rồi?”, Vũ Gia Minhmỉm cười hỏi, nụ cười lạnh tựa băng đá, khiến người khác không rét màrun.

“Ba…ba năm…” Anh vệ sĩ có nước da bánh mật lắp bắp trả lời, mồ hôi đầm đìa trên trán.

“Chắc cậu cũng hiểu tiêu chí để chọn một vệ sĩ cho công ty là phải thậtthà, dũng cảm, không được tham của công.” Vũ Gia Minh thong thả nói, ngữ khí không hờn không giận, hoàn toàn bình thản, giống như mặt biển thoạt nhìn trông phẳng lặng, nhưng ngầm sâu dưới lòng biển lại đang nổi sóngdữ, và đang phun trào núi lửa.

“Ông chủ!”, Anh vệ sĩ bên cạnh vội phân bua, “Thật tình chúng tôi không hiểu gì cả, chúng tôi không hề trông thấy chiếc xe đạp điện nào của côấy.”

Tú Linh há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn anh ta không chớp mắt. Nói theocách của anh ta, chẳng khác gì chính Tú Linh là người đã bịa đặt ra tấtcả, là kẻ bụng dạ hẹp hòi đi vu oan cho người tốt.

“Anh…anh…”, Tú Linh chỉ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vì tức giận đãđỏ bừng như gấc chín, “Sao…sao anh có thể phủi trơn chu như thế được?Rõ ràng chiều hôm qua, em đã nhờ hai anh trông dùm chiếc xe đạp điện cho em.”

Khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng như băng đá của Vũ Gia Minh, người vệ sĩ lúc nãy yên tâm khi không thấy Vũ Gia Minh có dấu hiệu nổi giận,“Cô đừng nói linh tinh, hai chúng tôi đứng suốt cả ngày hôm qua ở đây mà có thấy chiếc xe đạp điện nào đâu.”

Tú Linh tức nghẹn họng, mắt trân trối nhìn hai vệ sĩ. Kiểu vừa ăn cướp,vừa la làng này, lần đầu tiên Tú Linh mới thấy. Tự xét bản thân, luônsống chan hòa, vui vẻ, đối xử tốt với người xung quanh, chưa từng làmchuyện gì khuất tất, sống bình yên 20 năm nay. Sao tự dưng tất cả đềuthay đổi, kể từ lúc gặp Vũ Gia Minh?

“Hừ! Dám múa rìu qua mắt thợ! Hai tên vệ sĩ ngu ngốc này, không hiểumình đang đấu với ai.”, Khóe môi nhếch lên, khuôn mặt càng lúc cànglạnh, đôi mắt sắc bén tựa lưỡi kiếm mỏng đang đục khoét hết tất cả suynghĩ trong đầu hai vệ sĩ.

“Một nhân viên khi không thành thực, dám lừa trên dối dưới, thì bị phảinhận hình phạt gì?”, Quay sang nhìn trợ lý Tân đứng bên cạnh, Vũ GiaMinh trào phúng hỏi.

Chỉnh lại cặp kính, dùng khăn tay chấm mồ hôi trán, hắng giọng, trợ lýTân trả lời, “Bị đuổi việc ngay lập tức, ngoài ra sẽ giao cho công an xử lý.”

“Tốt, cứ theo thế mà làm.” Phất tay ra hiệu cho hai vệ sĩ riêng, Vũ GiaMinh nắm tay kéo Tú Linh đang đứng ngơ ngác không hiểu gì, đi theo mìnhvào trong công ty.

“Khoan…khoan đã!” Đang đi, Tú Linh vội vàng gỡ tay hắn ra khỏi bàn tay nhỏ bé của mình.

“Có chuyện gì?” Vũ Gia Minh cau mày, không hài lòng vì hành động chống đối của Tú Linh.

“Anh định làm gì họ?” Tú Linh chỉ tay ra hướng cổng, nơi hai vệ sĩ riêng đang vặn tay hai vệ sĩ gác cổng.

“Cô lo cho họ?”

“Có thể họ mải lo làm nhiệm vụ, mà không chú ý đến chiếc xe đạp điện của tôi, rồi ai đó lấy mất thì sao?”

Vũ Gia Minh không biết có nên mắng Tú Linh ngu ngốc không hiểu chuyệnkhi đi thương hại hai kẻ lấy trộm đồ của mình, hay nên khen Tú Linh cólòng thương người đây?

“Cô có thể dùng đầu để suy nghĩ được không hả?”, Vũ Gia Minh bực mình,lên giọng dăn dạy Tú Linh, “Nếu họ là người trung thực, thì khi làm mấtchiếc xe của cô do sơ ý, họ phải nhận tội và xin lỗi cô một câu chứ,nhưng đằng này họ lại chối bay chối biến, và đổ tội cho cô là vu khốngcho họ.”

“Điều…điều này…” Tú Linh không thể phản biện lại lý lẽ sắc bén của Vũ Gia Minh, càng ngẫm nghĩ càng thấy Vũ Gia Minh nói đúng.

Vũ Gia Minh lại nắm tay Tú Linh kéo đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì tứcgiận mà đỏ bừng, bất giác hắn thấy tức giận, căm hận hai tên vệ sĩ gáccổng.

Tú Linh là thú cưng của hắn, chỉ có hắn mới có quyền bắt nạt và đùa giỡn, ngoài ra không ai được phép động vào.

……………………..

Về đến nhà, Thư Phàm tự mở cổng, rồi chạy nhanh vào nhà, miệng vui mừng gọi to, “Tú Linh! Mẹ! Con đã về rồi đây!”

Chạy vào phòng khách như cơn lốc, Thư Phàm hồi hộp chờ nghe giọng nóitrong trẻo, dễ nghe của em gái, và có thể nhìn thấy khuôn mặt hiền lànhcủa mẹ.

Căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ, ngoài tiếng gió thổi vi vu, tiếng cánh cửa kêu lành phành va vào bờ tường do trước khi đi quên chưa đóng, tiếnghít thở của Thư Phàm và anh vệ sĩ đứng ở phía sau thì không còn bất cứâm thanh nào khác.

Là một người không phải nhát gan, nhưng khi nhìn thấy bàn ghế bị đậpgãy, đồ đạt bị phá hỏng, nằm hỗn độn, rải rác trền nền nhà, thì dù mộtngười có thần kinh vững vàng đến đâu cũng phải chấn động, lo sợ vu vơ.

Thư Phàm đứng ngây như tượng, khuôn mặt tái nhợt, mắt mờ mịt nhìn khắpcăn phòng đã biến thành một bãi chiến trường do bị người khác đập phá.

Thật lâu, Thư Phàm mới chầm chậm quay lại nhìn anh vệ sĩ.

“Họ…bọn họ..”, Ngôn từ lộn xộn, trái tim gần như ngừng đập trong lồngngực, Thư Phàm đang lo cho tính mạng của em gái và mẹ ruột.

“Cô yên tâm, để tôi đi xem xét xung quanh căn nhà.” Lời nói vừa dứt, anh vệ sĩ vừa cảnh giác, vừa lùng xục tìm dấu vết trong từng căn phòng.

Thư Phàm vội vã đi theo anh vệ sĩ, bắc loa lên miệng, Thư Phàm khản giọng gọi, “Mẹ! Tú Linh! Hai người đang ở đâu?”

Lòng đau như cắt, nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt. Thư Phàm rất hốihận, chỉ vì tính hay thích xen vào chuyện của người khác, nên mới hạingười thân vào vòng nguy hiểm.

Lùng xục một hồi, anh vệ sĩ trấn an Tú Linh, “Chắc mẹ và em gái cô, không xảy ra chuyện gì đâu. Cô thử gọi điện cho họ xem?”

Quẹt nước mắt, Thư Phàm vội gật đầu nói, “Đúng, tôi phải nghĩ sớm ra mới phải. Có lẽ em gái và mẹ tôi không đến thăm tôi, và vẫn sống bình an.”

Thư Phàm tìm trong đồng đồ bị lục lọi dưới nền nhà, chiếc điện thoại đã bị giẵm nát.

Anh vệ sĩ chìa chiếc điện thoại của mình trước mặt Thư Phàm, “Cô dùng tạm điện thoại của tôi đi.”

“Cảm..cảm ơn anh.”

Thư Phàm run run bấm số của Tú Linh, mỗi một giây một phút chờ đợi, dài như một thế kỉ.

Tú Linh đang ngồi trên ghế sa lông, trong văn phòng của Tổng giám đốc, nợVũ Gia Minh ba trăm triệu, giờ lại mất chiếc xe đạp điện hơn năm triệu,Tú Linh khóc không ra nước mắt, rầu rĩ không vui.

Ngồi ở phía đối diện, Vũ Gia Minh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng người, giờ phảng phất nét u buồn, càng tăng thêm nétquyến rũ và mị nhân của Tú Linh.

Vũ Gia Minh không hề hối hận với những gì mà mình đã làm, ngược lại hắn còn thấy mừng vì mình đã làm thế. Nếu không tính kế đưa Tú Linh vàobẫy, làm sao hắn có thể biến Tú Linh thành thú cưng của mình.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Vũ Gia Minh và tâm trạng buồn phiền của Tú Linh.

“Chuông điện thoại của cô reo kìa!” Vũ Gia Minh nhắc nhở Tú Linh, khi thấy Tú Linh ngồi bất động, thất thần như mất hồn.

“À…”, Tú Linh giật mình, luống cuống kéo khóa túi xách, cầm lấy chiếc chiếc điện thoại màu đỏ hiệu Nokia trong ngăn thứ nhất.

Nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, đầu tiên Tú Linh định không nghe, nhưng nghĩ thế nào lại bắt máy.

“A lô, xin hỏi ai đấy?” Tú Linh rụt rè hỏi, thanh âm trong trẻo dễ nghe.

“Tú Linh có phải không?”, Thư Phàm lo sợ, run giọng muốn xác nhận lại.

“Chị Thư Phàm! Là chị….?” Tú Linh vui mừng, vì người gọi điện cho mình là Thư Phàm.

“Ừ, Em không sao chứ? Mẹ đâu, có phải đang ở chỗ em không?” Thư Phàmnói một hơi không ngừng nghỉ, như sợ Tú Linh sẽ đột ngột cúp máy, hayđây chỉ là giấc mơ không có thật.

“Ngày hôm qua chị không về nhà sao?”

“Không, chị không về, em nói nhanh lên đi?” Thư Phàm sốt ruột giục em gái.

“Chiều hôm qua, mẹ gọi điện cho em nói tạm thời mẹ bận nên phải mấy ngày nữa, mới lên thăm chị em mình được. ”

“Có nghĩa là, chiều hôm qua em và mẹ không hề đến nhà chị chơi?” ThưPhàm thì thào, kích động gần như muốn hét to lên, vui sướng mỉm cười.

“Đúng thế, cả ngày hôm qua em bận, nên không đến nhà chị chơi được. Saorồi, có phải chị đã hết thức ăn và cần em đi mua cho chị?”

“Không cần.” Thư Phàm nóng nảy cắt ngang lời Tú Linh, “Dạo này chị rấtbận, nên sẽ không ở nhà, vì vậy em không cần phải đến thăm chị, cũngkhông cần phải mua gì đâu.” Để đảm bảo an toàn cho Tú Linh, Thư Phàmđành phải nói dối.

“Chị lại bận công tác ở bệnh viện sao?” Tú Linh lo lắng cho chị gái,thấy chị gái suốt ngày chỉ biết lao vào công việc mà không quan tâm gìđến sức khỏe, là một cô em gái thương chị và có trách nhiệm, làm sao cóthể yên tâm được.

“Không sao đâu, chị sẽ tự học cách chăm lo cho bản thân mình. Em hiệngiờ đang ở trường sư phạm đúng không?” Biết em gái và mẹ không sao,gánh nặng và cảm giác tội lỗi, xen lẫn hối hận đã giảm được một nửa.

Liếc mắt nhìn Vũ Gia Minh, Tú Linh cúi đầu, lí nhí đáp bừa, “Vâng.”

“Tốt rồi, lúc nữa chị sẽ đến trường gặp em.”

“Sao cơ?” Tú Linh nhảy dựng lên, “Không…không được.”

“Tại sao?” Thư Phàm nhăn mặt, tiếng hét thất thanh của cô em gái vanglên đột ngột khiến Thư Phàm trở tay không kịp, “Em không đang học tronglớp đúng không?” Là một người thông minh, lại hiểu em gái, Thư Phàm dễdàng đoán ra được Tú Linh đang nói dối mình.

“Ơ..dạ… ” Tú Linh nhăn nhó kêu khổ, lòng thầm cầu nguyện chị gái sẽ không phát hiện ra những chuyện tày trời mà mình đã gây ra.

“Nói mau! Hiện giờ em đang ở đâu?” Thư Phàm gằn giọng, quyết tra hỏiđến tận cùng, tra hỏi cho đến khi nào cô em gái chịu nói thật thì thôi.

“Chị à, đừng nóng!” Tú Linh nịnh, “Lúc nữa em sẽ đến thăm chị.”

“Chị đã bảo là không cần em đến thăm chị. Em còn không chịu nói, em đang ở đâu?”

Vũ Gia Minh thấy thương hại Tú Linh, vật nhỏ bé này đúng là quá thật thà, và quá ngây thơ, ngay cả nói dối cũng không biết cách.

Cầm lấy một tờ giấy, Vũ Gia Minh hí hoáy viết, sau đó dơ lên cao cho Tú Linh xem.

Tú Linh tròn xoe mắt nhìn, khuôn mặt giãn nở một nụ cười, mắt nhìn tờgiấy, miệng lẩm nhẩm đọc, “Em đang trên đường về nhà, nếu chị muốn gặpem, có thể đọc tên quán, rồi hai chị em mình hẹn nhau ở đó.”

Thư Phàm ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp, “Được rồi, hai chị em mình hẹn gặp nhau ở nhà hàng Thiên Long đi, cũng đã lâu rồi hai chị em mình chưa điăn cùng với nhau.”

“Được rồi, em đồng ý, mấy giờ thì em đến đó?”

“Mười một giờ.”

“Dạ, em đã biết.”

“Nhớ là không được đến thăm chị, chị không có ở nhà đâu.”

“Em nghe rồi mà chị hai, chị đâu cần phải nhắc lại nữa.”

Ngồi phịch xuống ghế sô pha, quẹt mồ hôi trán, chỉ đơn giản nói chuyệnđiện thoại với chị gái, Tú Linh lại tưởng mình vừa mới bị công an hỏicung.

“Chị gái cô thật khó tính.” Vũ Gia Minh cười nói.

“Không được phép nói chị tôi khó tính, chị ấy là người dễ thương nhất trên đời.” Tú Linh bất mãn, cự lại Vũ Gia Minh.

“Không tranh cãi với cô nữa.” Ngồi ngả người ra đằng ra ghế, Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn Tú Linh, “Hai chị em cô hẹn nhau ăn cơm trưa ở nhà hàngThiên Long?”

“Chết rồi!” Tú Linh đứng bật dậy, vội cầm lấy chiết túi xách lên theo,“Tôi phải đi, nếu để chị ấy mà chờ, chắc chị ấy sẽ giận tôi mất.”

“Cô vừa nói chị gái cô dễ thương.” Vũ Gia Minh lắc đầu, chịu thua tính cách bộp chộp và hấp tấp của Tú Linh.

“Cô sẽ giải thích với chị gái cô thế nào, khi cô ấy không thấy xe đạp điện của cô đâu?”

Đang xăm xăm đi ra cửa, Tú Linh đứng khựng lại, “Tôi…tôi sẽ nói rằng tôi đã làm mất rồi.”

“Cô không sợ cô ấy giận sao?” Vũ Gia Minh vuốt mũi, thích thú nhìn thân hình nhỏ nhắn khẽ rùng mình một cái.

“Không phải là việc của anh!” Tú Linh tức điên người, quay phắt lại,trừng mắt nhìn hắn. Tất cả đều là do hắn hại, nếu có thể Tú Linh rấtmuốn đấm cho hắn mấy cú vào khuôn mặt tuấn tú đẹp trai nhưng lúc nàocũng tính kế hại người của hắn.

Vũ Gia Minh đứng dậy, chầm chậm tiến đến gần Tú Linh.

Tay vươn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Linh được đôi bàn tay nam tính với những ngón tay thon dài ôm gọn.

“Chỉ cần cô chịu hôn tôi một cái, tôi sẽ tính cách cho cô, thế nào?”Cúi xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi Tú Linh, Vũ Gia Minh tà ác mỉmcười.

“Không, bao, giờ, có, chuyện, đó” Tú Linh gằn từng tiếng, ngữ khí chắc như đinh đóng cột.

“Haiz…. Cô thật ương bướng!” Vũ Gia Minh giả vờ đáng thương kêu lên, răng cắn nhẹ vào môi Tú Linh.

“Buông tay!”,Tú Linh đỏ mặt, giãy dụa muốn thoát ra.

Ban đầu Vũ Gia Minh chỉ muốn trêu đùa Tú Linh một chút, nhưng không ngờkhi chạm vào môi Tú Linh, hắn lại có ý nghĩ mãnh liệt là muốn hôn TúLinh, cuối cùng từ một nụ hôn chạm môi, biến thành cuồng nhiệt như lửa.