3 giờ chiều, trên đường Bùi Thiện Thanh, Quận ba.

Hoàng Tuấn Kiệt muốn đưa Thư Phàm đi ăn cơm trưa, nhưng vì quá mệt, ThưPhàm đã ngủ quên trên xe. Vì không muốn Thư Phàm bị mất giấc ngủ và được nghỉ ngơi, Hoàng Tuấn Kiệt đã không đánh thức Thư Phàm dậy, mà đã đưaThư Phàm đến đây.

Nhắm mắt dưỡng thần, cơ thể thả lỏng, đầu óc hoàn toàn bị mùi hương hoanhài của Thư Phàm khiến cho thư thái, và có cảm giác lâng lâng muốn say, Hoàng Tuấn Kiệt ngủ quên lúc nào không biết.

Mọi người đi qua con đường Bùi Thiện Thanh vừa đi vừa ngoái đầu nhìn một chiếc xe ô tô màu xám đậu sát vào lề đường, họ tò mò không hiểu chủnhân của chiếc xe vì sao đỗ ở đây hơn một tiếng mà chưa chịu lái đi? Có người cho rằng xe bị hỏng, nên mới đậu ở đây.

Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm giờ đang bị người khác theo dõi, tìm cáchgiết hại. Việc đậu xe trên một con đường vắng vẻ, cây cối rậm rạp nhưthế này rất nguy hiểm. Cũng may Tuấn Hùng đã cẩn thận phái mấy vệ sĩ đitheo sau và đậu xe cách xa họ một đoạn khoảng hơn 200 mét. Nên mặc dùThư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ngủ quên trên xe, cũng không sợ bị ngườikhác chụp thuốc mê bắt đi mà không thể ứng cứu kịp thời.

Đang ngủ say, đột nhiên điện thoại trong túi áo vét reo vang, khiến Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt giật mình tỉnh giấc.

Thư Phàm chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Đầu óc ThưPhàm vẫn còn bị cơn ngái ngủ chiếm giữ, nên chưa đủ tỉnh táo để xác định được chỗ mà mình đang ngồi.

Hoàng Tuấn Kiệt quay sang nhìn Thư Phàm, mỉm cười hỏi: “Cô đã dậy rồi?”

Thư Phàm vội ngồi thẳng dậy, mắt ngơ ngác nhìn xung quanh: “Hai chúng ta đang ở đâu đây? Tại sao anh lại đưa tôi đến một nơi vắng vẻ thế này?”

Nếu có thể Hoàng Tuấn Kiệt rất muốn đánh Thư Phàm bất tỉnh nhân sự, haytốt nhất làm Thư Phàm quên đi cách nói chuyện có thể khiến người kháctức chết của mình.

“Tôi định đưa cô đến nhà hàng Khánh Châu để ăn cơm, nhưng vì cô ngủ sayquá nên tôi đưa cô đến con đường Bùi Thiện Thanh này.” Hoàng Tuấn Kiệtcố nén giận, đơn giản giải thích cho Thư Phàm hiểu.

Thư Phàm gãi đầu, đỏ mặt, xấu hổ nói: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý.”

Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn Thư Phàm. Khuôn mặt đỏ bừng, cử chỉ bốirối gãi đầu của Thư Phàm trông thật dễ thương, bây giờ dù Hoàng TuấnKiệt có muốn mở miệng mắng Thư Phàm không biết tốt xấu cũng không thể.Một khi đã thích ai đó, thì cũng thích luôn cả tính xấu của người đó.

“Không sao, cô đừng áy náy. Dù sao thì tôi cũng ngủ quên giống như cô.”

“Điện thoại của anh?” Thư Phàm cười, nhắc nhở Hoàng Tuấn Kiệt nên nghe điện thoại, chuông điện thoại đã reo được một lúc rồi.

“À…” Hoàng Tuấn Kiệt lúng túng, thò tay vào túi áo khoác, lôi điện thoại ra khỏi túi, mắt đọc tên người đang gọi điện cho mình trên màn hình.

“Tuấn Hùng! Có chuyện gì không?” Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm, lạnh lùng hỏi Tuấn Hùng.

“Cậu chủ! Bây giờ cậu đang ở đâu, sắp đến giờ bay sang Hồng Kông rồi?” Tuấn Hùng đi qua đi lại trước cổng công ty Hoàng Thị, sốt ruột trôngngóng Hoàng Tuấn Kiệt nhanh trở về.

“Mấy giờ thì máy bay cất cánh?” Mặc dù đang trong trạng thái khẩntrương, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt vẫn điềm tĩnh nói chuyện với Tuấn Hùng.

“Chuyến bay sang Hồng Kông cất cánh lúc 4 giờ 15 phút chiều.” Tuấn Hùng xem đồng hồ, miệng trả lời Hoàng Tuấn Kiệt.

“Được rồi! Cậu về tòa cao ốc Hoàng Thị, lấy mấy giấy tờ quan trọng cho tôi, hẹn gặp cậu ở sân bay lúc 3 giờ 45 phút.”

“Vâng, thưa cậu chủ.” Tuấn Hùng chờ Hoàng Tuấn Kiệt cúp máy, mới đút điện thoại vào túi quần.

Không dám chậm chễ, thời gian đang trôi đi từng phút từng giây, TuấnHùng nhanh chóng trèo lên xe, phóng đến tòa cao ốc Hoàng Thị tìm gặp ông quản gia, nhờ ông lấy giấy tờ quan trọng của Hoàng Tuấn Kiệt cho mình.

Thư Phàm quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, không hiểu hỏi: “Hai chúng tacứ thế này mà đi sao? Tôi tưởng chúng ta cần phải mang theo hành lý?”

“Không cần!” Hoàng Tuấn Kiệt cười đáp, “Nếu giải quyết nhanh xong mọichuyện, chúng ta sẽ sớm trở về. Còn nếu không, tôi sẽ mua quần áo cho cô ở bên đó.”

Hoàng Tuấn Kiệt đơn giản nói, mà không để ý đến sắc mặt hết đỏ rồi lại xanh của Thư Phàm.

“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm nghiến răng, bực mình quát to: “Tôi biếtanh là người giàu có nên không quan tâm đến chuyện mua một vài bộ quầnáo, nhưng có nhất thiết phải lãng phí như thế không?”

Hoàng Tuấn Kiệt khởi động máy, chầm chậm lái xe đi.

“Cô đang giúp tôi chi tiêu tiết kiệm sao?” Hoàng Tuấn Kiệt vui vẻ, nháy mắt trêu Thư Phàm.

“Anh….” Thư Phàm đỏ bừng mặt vì xấu hổ, trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt,“Anh đừng ăn nói lung tung. Ai giúp anh chi tiêu tiết kiệm? Tôi chỉđang nói đúng sự thật thôi.”

“Cô đừng tính toán chi li như thế. Ơn cứu mạng của cô, tôi có dùng cảđời cũng không trả được. Số tiền nhỏ nhoi dùng để mua quần áo thì cóđáng là gì.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, chân thành nói ra suy nghĩ củamình.

Thư Phàm tự dưng thấy buồn lòng. Dù biết rằng những gì mà Hoàng TuấnKiệt nói đều hoàn toàn là sự thật, nhưng Thư Phàm vẫn mong việc hắn quan tâm và lo lắng đến mình không phải xuất phải từ lòng biết ơn, mà xuấtphát từ tình cảm thật trong lòng hắn.

“Cô sao thế? Tôi đã nói gì sai đúng không?” Hoàng Tuấn Kiệt cẩn thậndò xét biểu hiện trên khuôn mặt Thư Phàm, rất sợ Thư Phàm căm ghét mình.

“Không, anh không nói gì sai cả.” Thư Phàm gượng nở một nụ cười, khuôngmặt trầm buồn. Trước đây khi chưa gặp Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm chỉ cómột niềm đam mê duy nhất là công việc, nhưng hiện giờ tất cả đều đangdần thay đổi. Theo từng ngày, Hoàng Tuấn Kiệt đã dần ảnh hưởng đến suynghĩ và tình cảm của Thư Phàm.

Để xua tan bớt đi không khí căng thẳng và không vui trên xe, Thư Phàmchuyển sang đề tài mà cả hai đang quan tâm: “Anh có cho rằng Vũ Gia Minh thực sự mang em gái tôi sang Hồng Kông không?”

“Sao lại không?” Mắt nhìn vào con đường phía trước mặt, Hoàng Tuấn Kiệt trả lời Thư Phàm, “Vũ Gia Minh nếu không muốn mang Tú Linh sang HồngKông cùng với mình, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian bảo tài xế lái xe đến trường đại học sư phạm tìm Tú Linh.”

Thư Phàm thấy Hoàng Tuấn Kiệt nói có lý: “Theo anh thì lý do vì sao VũGia Minh lại muốn mang em gái tôi sang Hồng Kông? Tuy rằng hắn muốntrêu đùa em gái tôi, nhưng công việc làm ăn của công ty đâu phải là mộttrò đùa.”

Hoàng Tuấn Kiệt cười, âu yếm nhìn Thư Phàm: “Cô không hiểu hay cố tình không chịu hiểu?”

Thư Phàm ngơ ngác nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, hoàn toàn không đoán được ẩn ý của hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu thở dài, chịu thua tính cách khờ khạo của ThưPhàm. Hắn đã nói rõ ràng như thế mà Thư Phàm vẫn không đoán ra được.Hoàng Tuấn Kiệt ước giá mà trong những chuyện khác Thư Phàm cũng khờkhạo như thế này thì hay biết mấy.

“Một khi đã thích ai đó, thì sẽ muốn giữ người ấy ở bên cạnh đúng không?” Không để Thư Phàm phải tự làm khổ chính mình, vì không thể tìm đượccâu trả lời, Hoàng Tuấn Kiệt từ tốn nói cho Thư Phàm nghe: “Có thể TúLinh không giúp gì được Vũ Gia Minh trong công việc kinh doanh, nhưng bù lại có thể khiến cho hắn tìm lại được những kí ức ngày xưa khi còn béthơ mà hắn đã đánh mất.”

“Kí ức ngày xưa?” Thư Phàm kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn Hoàng TuấnKiệt: “Tôi thật sự không hiểu một chút gì cả. Tuy Tú Linh là một cô gáidễ thương, có tính cách trẻ con, ngoan hiền, nhưng nó có quen biết VũGia Minh khi hắn còn bé đâu?”

Hoàng Tuấn Kiệt hít thật sâu, cố gắng kìm nén bực bội để không xông lênbổ não Thư Phàm ra làm đôi. Rõ ràng là một thiên tài trong lĩnh vực yhọc, tại sao trong chuyện tình yêu giữa nam và nữ lại ngu ngốc như thế? Tú Linh đâu nhất thiết phải quen biết với Vũ Gia Minh từ khi hắn cònbé, chỉ cần khi gặp được Tú Linh, tìm thấy được những cảm giác mà trướcnay chưa từng ai có thể mang lại cho hắn, bù đắp lại những chỗ thiếu hụt trong lòng hắn, thì chính là người mà hắn cần, hắn muốn giữ lại ở bênmình.

Chiếc xe đang trên đường đi ra sân bay, phía sau có mấy chiếc xe máy bám theo không rời. Mấy người vệ sĩ phải đảm bảo an toàn cho Hoàng TuấnKiệt và Thư Phàm cho đến khi họ lên máy bay. Khi nào sang đến bên HồngKông sẽ do một nhóm vệ sĩ khác bảo vệ họ.

Thư Phàm len lén nhìn khuôn mặt tức giận hầm hầm của Hoàng Tuấn Kiệt,càng nghĩ Thư Phàm càng ngu ngơ không hiểu gì cả. Thư Phàm nhớ là từ lúc đi ăn cơm với hắn đến giờ chưa từng gây ra hành động gì quá khích. Tạisao đột nhiên Hoàng Tuấn Kiệt lại nổi giận, và không thèm nói chuyện với mình nữa?

“Hoàng Tuấn Kiệt?” Thư Phàm gọi nhỏ, lo lắng nhìn khuôn mặt lạnh băng của Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cô muốn nói gì?” Hoàng Tuấn Kiệt quay sang nhìn Thư Phàm, trầm giọng hỏi.

“Anh có thể cất bỏ khuôn mặt lạnh như băng đó đi được không? Tôi khôngphải là nhân viên, cũng không phải là tội phạm của anh.” Thư Phàm bấtmãn, nói ra mong muốn của mình.

“Phải, cô không phải là gì của tôi cả. Tôi xin lỗi cô, được chưa?” Hoàng Tuấn Kiệt giận lẫy, nói theo kiểu nước đôi.

Thư Phàm trợn tròn mắt, bĩu môi, phồng mồm, cao giọng bảo Hoàng TuấnKiệt: “Anh thật quá đáng, tôi đã cố nén nhịn để nói chuyện với anh, thếmà anh còn không biết điều. Sao anh dám ăn nói nước đôi với tôi hả?”Thư Phàm là thế ít khi nào chịu thua người khác, mặc dù đã làm sai nhưng vẫn một mực cho rằng mình làm đúng và bắt người khác phải xin lỗi.

Hoàng Tuấn Kiệt dừng xe ở ven đường, tay đặt trên vô lăng, đầu cúi thấp xuống, hết hít vào rồi lại thở ra.

Thư Phàm hùng hổ còn muốn nói ra một tràng nữa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và tức giận của Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm biết điều đã nuốthết tất cả vào trong.

“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm gọi nhỏ, giọng biết lỗi, mắt dè chừng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.

“……………”Hoàng Tuấn Kiệt im lặng không đáp, đầu vẫn cúi thấp, bàn tay bóp chặt vô lăng tay lái như muốn bóp nát thành cám.

Thư Phàm mở cửa xe ô tô.

“Rầm!” Cánh cửa xe ô tô ngay lập tức bị Thư Phàm đóng lại.

Hoàng Tuấn Kiệt hoảng hốt ngẩng đầu, vội mở cửa xe đi theo Thư Phàm.

“Cô định làm gì thế? Tại sao không chịu ngồi yên trên xe, mà xuống đâylàm gì? Cô không muốn bay sang Hông Kông tìm em gái sao?” Hoàng TuấnKiệt sợ Thư Phàm nổi khùng, đùng đùng bỏ đi, gấp gáp đến nỗi đặt cho Thư Phàm một loạt câu hỏi.

Thư Phàm nhếch mép, đôi mắt to tròn buồn rầu nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, mặtxị xuống, trông Thư Phàm lúc này chẳng khác gì một con chó con đang bịchủ mắng oan.

Hoàng Tuấn Kiệt đau lòng nhìn Thư Phàm, mấp máy môi, trong lòng có baonhiêu điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra khỏi miệng.

“Anh….anh là một tên xấu xa!” Thư Phàm sụt sịt, lấy tay quẹt nước mắt.Dù không biết có khóc hay không, nhưng cử chỉ, điệu bộ thì giống hệt một tiểu cô nương đang giận dỗi.

“Xin lỗi, cô đừng khóc nữa!” Hoàng Tuấn Kiệt kinh hoàng vội vàng xuốngnước cầu xin Thư Phàm, mà đâu hay Thư Phàm đang khoái trá cười thầm,trong đầu đang ác liệt mắng Hoàng Tuấn Kiệt dám cao giọng quát mắng, vàkhông thèm quan tâm đến mình.

Hành động của Thư Phàm chẳng khác gì một đứa trẻ con, chỉ vì muốn HoàngTuấn Kiệt nhận lỗi và chú ý đến mình, đã giả vờ khóc lóc, giả vờ diễnvai một tiểu cô nương đáng thương bị bắt nạt cho Hoàng Tuấn Kiệt xem.

“Khi nào gặp được Tú Linh, mình nhất định phải học vài chiêu của nó mớiđược.” Thư Phàm vừa đưa tay quẹt mắt, vừa nghĩ thầm trong đầu.

Hoàng Tuấn Kiệt thận trọng tiến đến gần Thư Phàm, nín thở theo dõi biểuhiện trên khuôn mặt Thư Phàm. Hoàng Tuấn Kiệt lúc này chỉ sợ Thư Phàm sẽ bỏ chạy, băng ngang sang đường qua dòng xe cộ đông đúc ở đây. Nếu điềunày xảy ra, hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả nữa.

Hoàng Tuấn Kiệt tự trách bản thân mình ngu ngốc khi đi chọc giận ThưPhàm, trách mình quá cố chấp khi bắt Thư Phàm phải nhanh chóng hiểu rõđược tình cảm trong lòng mình, lẽ ra nên để cho Thư Phàm có thời gian để làm quen và thích ứng dần dần mới phải. Càng nghĩ Hoàng Tuấn Kiệt càngtự trách bản thân mình, càng không ngừng ăn năn hối hận.

Nước mắt Thư Phàm tuôn ra mưa, miệng oa oa khóc, Thư Phàm càng diễn càng nhập tâm, trông càng đáng thương càng tội nghiệp.

Mọi người đi đường bị tiếng khóc của Thư Phàm khiến cho động tâm, chămchú lắng tai nghe, hình ảnh xinh đẹp, vừa khóc vừa lấy tay quẹt mắt củaThư Phàm đã thành công lấy được lòng thương hại và đồng cảm của mọingười. Có mấy người đi đường đã xuống xe, tiến lại gần Thư Phàm.

Hoàng Tuấn Kiệt dở khóc dở cười, mặt nhăn nhó khổ sở. Mặc dù không muốnlàm tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh, nhưng không còn kịp nữarồi.

Thư Phàm được mấy chàng thanh niên bao vây vào giữa, miệng an ủi hỏi han: “Này cô bé! Sao em lại khóc?”

“Em đã gặp phải chuyện gì đúng không?”

Mỗi người một câu, họ tranh nhau hỏi Thư Phàm.

Thư Phàm tuy không có được sắc đẹp động lòng người, trông ngây thơ thánh thiện như em gái. Nhưng khuôn mặt trái xoan, làn da trắng hồng, cộngvới đôi mắt to tròn trông tinh ranh, thông minh, linh hoạt, cùng mái tóc tơ mềm mượt dài ngang vai, khiến cho những chàng thanh niên phải nhìnbằng con mắt ngưỡng mộ và si dại.

Hoàng Tuấn Kiệt tức điên người, vừa ghen tuông, vừa căm hận bọn đàn ôngdám mơ tưởng đến người phụ nữ của hắn. Ngay lập tức Hoàng Tuấn Kiệt nắmlấy tay Thư Phàm, kéo Thư Phàm đi về phía chiếc xe ô tô màu xám đậu sátlề đường.

“Này anh! Ai cho phép anh bắt người đi như thế?"

Chàng thanh niên hơn 20 tuổi, không hiểu đời, vì muốn lấy lòng Thư Phàm đã chất vấn Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt quay lại nhìn, mặt lạnh như tiền, nhếch mép hỏi cậu ta: “Cậu có điều gì muốn nói sao?”

“Anh là gì của cô ấy mà dám lôi cô ấy đi?”

Hoàng Tuấn Kiệt khinh thường không buồn trả lời người thanh niên, tiếp tục lôi Thư Phàm đi.

“Này anh!” Người thanh vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục bám theo Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm.

Thư Phàm thích thú che miệng cười thầm, cố che dấu niềm vui sướng vàotrong đôi mắt long lanh lệ và khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mình. NhìnThư Phàm trông bộ dạng này ai chẳng thương, chẳng muốn bảo vệ.

Trong mắt của mọi người đứng ở gần, Hoàng Tuấn Kiệt đã bị biến thành một tên xấu xa, chuyên môn đi bắt nạt con gái nhà lành.

Thư Phàm hề hề khóc, hề hề dùng tay quẹt nước mắt, nhu thuận để cho Hoàng Tuấn Kiệt lôi đi.

“Này cậu! Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đối xử thô bạo với vợ mìnhnhư thế?” Một bác gái hơn 40 tuổi, vì bất nhẫn đã đứng ra khuyên canHoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt muốn nổi điên lên, không hiểu vì lí do gì mà mọi ngườixung quanh lại thích xen vào chuyện riêng tư của hắn như thế?

“Bác….bác gái kia vừa nói cái gì? Vợ của cậu?” Hoàng Tuấn Kiệt đầu ócmờ mịt, chân nọ đá chân kia, chỉ một câu nói của bác gái lạ mặt kia đãđủ khiến cho thần trí nửa mơ nửa tỉnh.

“Vớ vẩn! Ai là vợ của hắn!” Thư Phàm tức tối nghĩ thầm. Mặc dù bêntrong bùng nổ giận dữ, nhưng bên ngoài lại giả vờ yếu đuối sợ sệt, cúiđầu bước đi theo Hoàng Tuấn Kiệt.

“Đúng đấy! Có chuyện gì thì từ từ mà nói với nhau, chuyện đâu còn cóđó, vợ chồng cãi nhau nắng mưa là chuyện thường tình.” Một người đàn ông hơn 50 tuổi tốt bụng, góp vui.

“Đúng! Vợ chồng trẻ nào mà chả thế!” Mấy bác lớn tuổi khác đồng tình theo.

Người thanh niên lúc nãy nghe mọi người nói, anh ta giật mình khi lầmtưởng Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt là vợ chồng, giống mọi người xungquanh.

Mọi người quan tâm quá mức đã vây lấy Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt vào giữa, mỗi người góp một câu chẳng khác gì một cái chợ.

Thư Phàm kinh ngạc, không ngờ rằng tài diễn xuất của mình có thể cảm động và khiến cho người nhiều người bị lừa như thế.

“Mình mà đi làm diễn viên điện ảnh, chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thànhmột minh tinh.” Thư Phàm cao hứng nghĩ thầm, hoa chân múa tay rất muốncười to, nhưng khi thể hiện ra bên ngoài lại là những tiếng khóc thậtto, nước mắt tuôn ra như mưa.

“Đừng khóc! Đừng khóc!” Bác gái lúc nãy vội vỗ về Thư Phàm, trừng mắtquát Hoàng Tuấn Kiệt: “Còn không mau xin lỗi vợ mình đi!”

Hoàng Tuấn Kiệt dù là một Tổng giám đốc có thể khiến nhân viên dướiquyền làm việc trong công ty Hoàng Thị rét run vì sợ, nhưng đối với mấyngười phụ nữ trung niên từng trải qua giai đoạn làm vợ khổ sở, thì lạikhông đáng sợ một chút nào cả, ngược lại họ còn căm tức những người đànông có bề ngoài ăn mặc bảnh bao, đẹp trai, quyến rũ, nhưng lại là kẻ bạc tình.

Nỗi oan ức của Hoàng Tuấn Kiệt có thể thấu lên đến tận trời xanh, sánhngang với nỗi oan của Thị Kính, hắn rất muốn hét to lên rằng hắn khôngphải là chồng của Thư Phàm, cũng không phải là một kẻ xấu xa như họ lầmtưởng, nhưng hắn hiểu một khi hét lên hay quát mọi người đây, họ lạicàng cho rằng hắn là một người xấu.

“Kìa cháu! Mau xin lỗi vợ của mình đi!” Ông lão hơn 70 tuổi bình tĩnhhơn mọi người xung quanh, ôn hòa khuyên bảo Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt căm tức trừng mắt nhìn mọi người xung quanh, không nóicũng không được, Hoàng Tuấn Kiệt hít một hơi thật sâu, thở ra, quay sang nhìn Thư Phàm, không tình nguyện làm theo lời khuyên của ông lão.

“Tôi xin lỗi.”

Thư Phàm ngẩng mặt, đáng thương nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, hấp hấp mũi, chớp chớp mắt, hai giọt lệ long lanh trong suốt rơi xuống má.

Mọi người xung quanh nhất là mấy bác gái và mấy chàng thanh niên còntrẻ, thấy Thư Phàm sao mà đáng yêu và ngoan hiền như thế. Trong khi mấybác giá ước mình có một người con dâu như Thư Phàm, mấy chàng thanh niên lại thích có được một cô vợ chẳng những xinh đẹp, còn nhu mì và dễthương, khác hẳn những cô gái đanh đá và hung dữ hiện nay.

Nếu họ mà biết được tính cách thật của Thư Phàm, họ đã bỏ của chạy lấyngười rồi. Người tội nghiệp và bị mắng oan uổng nhất ở đây là Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn chẳng những bị mọi người xung quanh vu cho là người xấu, cònchỉnh hắn một trận, bắt hắn phải xin lỗi Thư Phàm.

Sau khi đã chơi đùa đủ, Thư Phàm mới dịu dàng lên tiếng: “Chúng ta đi thôi!”.

“Cháu hãy bỏ qua cho chồng của cháu! Cậu ta cũng đã biết lỗi rồi!” Một bác gái thương hại số phận không may của Thư Phàm khi lấy phải một tênđàn ông xấu xa và bạc tình, đã dịu dàng an ủi.

“Dạ…” Thư Phàm cúi đầu, chấm chấm nước mắt, lí nhí đáp.

Hoàng Tuấn Kiệt tức đến hộc máu, phẫn nộ bóp mạnh tay Thư Phàm, quyết tâm nhanh chóng lôi Thư Phàm lên xe.

Thư Phàm rất muốn cười to, cười khoái trá nhưng vẫn phải cố nín, vì phải nín nhịn cười từ nãy đến giờ, khuôn mặt Thư Phàm đã chuyển màu liêntục, nhờ vậy đã thành công lấy được cảm tình của mọi người xung quanh.

Mọi người tiếp tục bám theo Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đến gần chiếc xe ô tô màu xám mới dừng lại.

“Anh Kiệt! Em muốn lái xe!” Thư Phàm dụi dụi mắt, bẽn lẽn cúi đầu, tay mân mê vạt áo, nũng nịu cầu xin Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt ngây ngẩn cả người, bị hình ảnh dễ thương và đáng yêu,bị giọng nói như rót mật vào tai của Thư Phàm khiến cho linh hồn bay lên đến chín tầng mây.

“Anh Kiệt!” Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, mắt chớp chớp.

Người ta thường nói một cô gái khi đã cố tình muốn câu dẫn đàn ông, biết cách sử dụng lợi thế của mình, thì dù người đàn ông đó có là đá cũng có thể làm cho tan chảy, huống gì Hoàng Tuấn Kiệt đang có tình cảm với Thư Phàm.

Mấy chàng thanh niên đứng gần ở đây không thoát khỏi sức cuốn hút và quyến rũ của Thư Phàm đã đỏ bừng mặt, tim đập chân run.

“Anh Kiệt! Làm ơn đồng ý đi mà!” Thư Phàm tiếp tục dùng giọng nói cóthể khiến Hoàng Tuấn Kiệt say chuếch choáng, say điên đảo.

“Ừ….” Hoàng Tuấn Kiệt nói như một cái máy, mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹprực rỡ như một đoa hoa phù dung, điểm khuyết thêm một nụ cười tươi nhưhoa nở của Thư Phàm không rời. Cả thế giờ xung quanh Hoàng Tuấn Kiệt giờ chỉ còn một mình Thư Phàm.

Ngay sau khi nhận được câu đồng ý của Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm lập tức mở cửa xe ô tô, ngồi sau tay lái.

“Anh Kiệt! Chúng ta phải đi rồi!” Ngồi trên ghế xe, tươi cười như hoa, Thư Phàm vẫy vẫy tay, dịu dàng gọi Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, tự mở cửa xe, rồi trèo lên.

Thư Phàm vặn chìa khóa xe ô tô, khởi động máy, lái xe đi.

Mọi người xung quanh vẫn còn đứng túm tụm lại một chỗ thi nhau bàn luậnvề Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm. Có người mừng vì hai vợ chồng Thư Phàmđã làm lành với nhau, có người lo lắng cho hạnh phúc của Thư Phàm, cóngười không tin là Hoàng Tuấn Kiệt sẽ thay đổi được tính cách trăng hoavà hay bắt nạt vợ của mình. Mỗi ngời một câu nhưng nhìn chung trong mắthọ, Hoàng Tuấn Kiệt là một người xấu, còn Thư Phàm là một người tốt,đáng thương bị người xấu chèn ép và đối xử thô bạo.

…………………..

Trên đường ra sân bay, Thư Phàm bấm nút hạ nóc xe ô tô, kéo cần gạt số,đạp phanh, tăng tốc, chiếc xe ô tô màu xám phóng xe như bay ở trênđường, tốc độ có thể sánh ngang với một tay đua xếp hạng thứ 50 trên thế giới.

Hoàng Tuấn Kiệt trợn mắt há mồm, bao nhiêu tình cảm ngọt ngào và âu yếmbay đi đâu hết cả, giờ đây hắn chỉ có một mong ước mãnh liệt là có thểđánh bất tỉnh nhân sự Thư Phàm, trói gô cổ Thư Phàm ngồi một chỗ để ThưPhàm không còn chạy loạn và quậy phá nữa.

“Dừng xe!” Hoàng Tuấn Kiệt bạo rống quát ầm lên, thanh âm có thể ví với bom B52 có sức công phá cả một thành phố.

Thư Phàm mím môi mắm mỏ, chẳng những không nghe theo lời của hắn, mà còn đạp cần gạt, tăng tốc lên một số nữa.

Chiếc xe ô tô hết lách sang phải lại luồn sang trái, vượt qua mấy chiếcxe ô tô khác. Trên đường quốc lộ, rộng rãi, tốc độ có thể vượt hơn 50km/h, nên Thư Phàm có thể phát huy khả năng phóng nhanh vượt ẩu củamình.

Hoàng Tuấn Kiệt bấu chặt lấy khóa móc dây an toàn, mặt xám ngoét như tro tàn, trái tim đập nhanh đến mức gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Làngười đã từng vào sinh ra tử, nhưng chưa từng phải trải qua tình huốngđể một cô gái ngồi sau tay lái, phóng xe như bay trên đường, hơn nữa côấy còn chẳng biết sợ, coi chuyện sống chết chỉ là một trò đùa.

“Bạch Thư Phàm!” Hoàng Tuấn Kiệt lại bạo rống, quát to, “Dừng xe lại!”

Tiếng quát to của Hoàng Tuấn Kiệt khiến tất cả mọi người đang di chuyển trên đường đều giật mình, liếc mắt nhìn.

“Đồ điên!”

“Đồ thần kinh!”

“Bị khùng hay sao mà quát to như thế hả?”

“Có muốn chết không?”

Bao nhiêu những ngôn từ “tốt đẹp” và “lịch sự” được mọi người xung quanh "ưu ái" dành tặng cho Hoàng Tuấn Kiệt.

“Im mồm!” Hoàng Tuấn Kiệt tức đến nỗi phẫn nộ rống to, quát lại mọi người xung quanh.

“Thằng điên!”

“Đúng là đồ thần kinh!”

“Thôi chấp làm gì ngươi điên.” Có người tốt bụng khuyên bảo mấy người đang không ngừng chửu rủa Hoàng Tuấn Kiệt.

Thư Phàm không nhịn được cười đã cười ngặt nghẽo, cười ra nước mắt, phóng xe càng lúc càng nhanh.

“Bạch Thư Phàm! Dừng xe!” Hoàng Tuấn Kiệt tiếp tục rống lên, rống đến khàn cả họng, mặt càng lúc càng xám xịt.

Thư Phàm một tay quẹt nước mắt làm ướt khóe mi do lúc nãy cười nhiều quá đã lỡ văng ra, miệng cười hì hì bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh ngồi im đi!Để tôi lái một lần thì có thiệt thòi gì cho anh đâu?”

“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt quát ầm lên, “Cô muốn chết hay sao mà phóng xe nhanh như thế hả?”

“Đâu có, tôi đâu có vi phạm tốc độ do nhà nước quy định đâu.” Thư Phàmchối biến, viện cớ mình đang tuân theo đúng luật lệ giao thông.

“Bạch Thư Phàm! Cô mà không dừng xe, thì đừng trách tôi độc ác!” Hoàng Tuấn Kiệt hết chịu nổi nữa rồi, nghiến răng trèo trẹo, mắt rực lửa nhìn Thư Phàm.

“Anh…” Thư Phàm sụt sịt, mắt long lanh lệ, “Sao…sao anh lại quát tôi…tôi…?”

Vừa mới dứt lời, nước mắt Thư Phàm lại tuôn ra như suối.

Hoàng Tuấn Kiệt luống cuống, hốt hoảng vội nắm ngay lấy tay lái, hạgiọng dỗ dành Thư Phàm: “Nín đi! Đừng khóc nữa, tôi để cho cô lái xe là được chứ gì?” Hoàng Tuấn Kiệt rất sợ Thư Phàm đùng đùng bỏ xuống xe,sau đó bị một đám người vây vào giữa như lúc nãy, nên đành phải chiềuchuộng theo mong muốn của Thư Phàm.

Cả ai cùng nhau cầm lấy vô lắng khiến cho đầu xe hết ngoằn sang trái lại sang phải.

“Két!” Chiếc xe loạng choạng suýt chút nữa tông vào một chiếc xe tải.

“Đồ điên! Đi như thế hả?” Người phụ lái ngồi bên mé tay phải thò đầura khỏi cửa xe, to mồm mắng chửu Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm.

Mấy người đi theo sau bảo vệ Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm từ xa đã phảitrợn tròn mắt, mồm há to đến mức có thể đút lọt một quả trứng vịt. Làmviệc cho Hoàng Tuấn Kiệt hơn bốn năm, họ chưa từng thấy sếp để cho mộtcô gái lên xe ô tô riêng, hơn nữa để cho cô ấy ngồi sau tay lái lại càng không, thế mà nay tất cả đều đã thay đổi.

Trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ Hoàng Tuấn Kiệt đã nghe khôngbiết bao nhiêu câu mắng chửu của mọi người xung quanh, tất cả đều là doThư Phàm ban cho hắn.

Mặc dù tức đến nỗi muốn dừng xe lại, muốn tống tất cả bọn người hỗn láokia vào tù nhưng đành phải cố nuốt hết tất cả vào trong.

Thư Phàm ngẩng mặt chớp chớp mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, hỏi Hoàng TuấnKiệt với giọng chờ mong: “Thật chứ? Có thật là anh sẽ để cho tôi tiếptục lái xe chứ?”

Hoàng Tuấn Kiệt dù hối hận muốn chết, nhưng đã chót hứa rồi, thì khôngthể nuốt lời, tuy nhiên hắn vẫn lựa lời khuyên bảo Thư Phàm: “Lái xe với tốc độ cao rất nguy hiểm, cô chịu khó lui về sau đi.”

“Anh…” Nước mắt Thư Phàm lại tuôn như mưa, môi run run, nghẹn ngào nói:“Anh là kẻ dối trá! Tôi…tôi không bao giờ còn tin tưởng anh nữa."

Kiểu ăn nói giống như thể Hoàng Tuấn Kiệt là một kẻ phụ tình, đã thànhcông khiến Hoàng Tuấn Kiệt phải vò đầu bứt tóc, nhăn nhó khổ sở, luốngcuống vội phân trần: “Cô đừng hiểu lầm, không pải tôi không muốn cho côlái xe, mà là cô thấy đấy chúng ta đang đi trên đường quốc lộ, xe phânkhối lớn nhất nhiều, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”

Thư Phàm đô đô cái miệng nhỏ nhắn, dùng khăn lau nước mắt, nước mũi, quay mặt đi không thèm nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt than trời kêu đất. Hắn không hiểu hắn đã làm sai ở đâumà gặp phải một cô gái không biết lý lẽ, không biết tốt xấu, thậm chícòn không biết sống chết như Thư Phàm. Tại sao hắn có thể dung túng choThư Phàm làm nhiều việc nguy hiểm? Càng nghĩ hắn càng thấy sợ, cànggiận chính bản thân mình. Cũng may lúc nãy khi Thư Phàm lái xe, phóngnhanh vượt ẩu không xảy ra việc gì, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời.

Quay sang nhìn khuôn mặt giận hờn của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt tự nhủ:“Thôi thì cứ để cho cô ấy giận đi vậy, khi nào đến sân bay mình sẽ tìmcách xoa dịu cô ấy sau.”

Từ lúc Hoàng Tuấn Kiệt giành lại quyền lái xe, không còn tình trạngphóng nhanh vượt ẩu, luồn lách giống như những tay đua xe nữa, tiếngquát, tiếng mắng chửu của mọi người cũng không còn.

Nghịch ngợm một hồi, Thư Phàm cũng hết hứng thú không muốn đùa nghịchtiếp nữa, khoanh tay trên thành xe, mắt nhìn ra hai bên đường, khóe môiThư Phàm nhếch lên.

Là một cô gái ương bướng, không sợ chết, ngay cả bị dí dao vào cổ cũngchưa chắc Thư Phàm đã rơi lệ, và hốt hoảng, thì làm sao mấy câu quát tocủa Hoàng Tuấn Kiệt có thể khiến Thư Phàm khóc được. Thật ra bí mật rấtđơn giản, khăn tay của Thư Phàm đã tẩm một ít ớt cay, chỉ chấm nhẹ vàomắt đã đủ để tuôn nước hết nước mắt nước mũi, nói gì đến việc Thư Phàmlỡ tay tẩm nhiều hơn mức bình thường.

Thấy Hoàng Tuấn Kiệt vừa lái xe vừa vò đầu bứt tóc, mắt len lén nhìnmình, mặt mũi nhăn nhó khổ sở, quần áo xộc xệch, thiểu não cố nghĩ cáchđể giảng hòa và xoa dịu tức giận trong lòng mình, Thư Phàm che miệngcười tủm tỉm suốt.