Tôi rất ít khi làm chuyện hồ đồ, nhưng kể từ lúc ở chung với Nero, số lần tôi phạm vào những thứ vớ vẩn liên tục tăng, nói thật, đến chính tôi cũng không biết thế nào mới gọi là hồ đồ. Tôi thật quá ngu xuẩn. Vì vậy, tôi quyết định phải suy nghĩ lại thật kỹ những việc làm của mình.

Có điều vừa lúc đó, Nero bưng bánh Tiramisu ra phòng khách, mặc dù em ấy vẫn mặc bộ quần áo nhăn nhúm kia, nhưng không thể nào che giấu được khí chất ưu nhã của em.

"Arle, ăn tiramisu không?"

Quan tâm đến em ấy làm gì! Tôi nghĩ. Điều đó không quan trọng bằng Tiramisu.

"Dĩ nhiên muốn. Nero."

Tôi vui vẻ mỉm cười, lập tức vứt vấn đề vừa suy nghĩ trước đó ra sau đầu, dù sao tôi cũng không phải là người giỏi tính toán.

Nhưng Nero lại giơ Tiramisu lên cao một chút, em ấy mỉm cười nói với tôi: "Anh nóng lòng lắm sao? Arle, anh không định giải thích, cứ vậy mà ăn bánh ư?"

"Giải thích cái gì?"

Tôi chột dạ xoay mặt đi, "Anh chỉ là hồ đồ nhất thời mà thôi, giải thích anh cũng nói với em rồi, anh có thể lấy tiramisu chưa?"

"Anh chắc chắn không nó với em sao?" Em ấy ngồi bên cạnh tôi, "Em chỉ muốn nói với anh, Arle, đừng quá khẩn trương. Anh biết không? Có lúc em cảm thấy mình thật hèn hạ, có lúc em lại thấy rất may mắn vì được ở cạnh anh."

"Muốn ăn bánh ngọt không?"

Tôi cảm thấy, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi mất khẩu vị với bánh ngọt, dù tiramisu là bánh ngọt tôi thích nhất, chỉ có điều giờ đây tôi lại không có chút hứng thú để ăn. Tôi ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt em ấy, đôi mắt kia vẫn thâm thúy khiến người ta sinh lòng sợ hãi.

"Nero...Anh biết đây là vấn đề của anh. Chỉ cần cho anh một chút thời gian....Được không?"

Em ấy nhìn tôi chăm chú, sau hồi lâu, rốt cuộc gật đầu, "Đương nhiên có thể."

Mùa xuân ở Paris năm nay dễ chịu như ngâm mình trong suối nước nóng, gió đêm lạnh lẽo thỉnh thoảng thổi qua thân thể tôi, tôi thư giãn nằm trong bồn tắm, thiếu chút nữa thì ngủ quên. Nhớ tới chuyện cảnh sát đến tìm mình lúc trước, tôi do dự không biết có nên hỏi Nero hay không, nhưng chuyện này...Ngay cả tôi cũng không biết là ai làm.

Tôi uống một hớp bia, loại chuyện này nếu càng không hỏi sẽ càng khiến người ta cảm thấy khó chịu, đúng chứ?

Tôi là một người rất dễ say, lập tức cảm thấy không thể trì hoãn như vậy được nữa, cho nên uống một lúc tôi liền đứng dậy, thay quần áo, chạy tới cửa phòng Nero. Nói thì nói vậy, nhưng lúc chạy đến trước cửa phòng em ấy tôi mới cảm thấy quấn quýt, luôn cảm thấy quyết định khi nãy quá hấp tấp, mình hẳn nên suy nghĩ thêm một chút nhỉ?

Nhưng tôi lại không phải là người sẽ quay đầu trốn chạy...Suy nghĩ một lát, vẫn nhắm mắt chuẩn bị gõ cửa.

Không ngờ tới cửa cứ vậy mà mở ra.

Nero ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mắt tôi, em ấy nhìn tôi, dáng vẻ có chút không kịp phản ứng.

Tôi chợt lùi về bên phải, trán đổ mồ hồi, nóng nực khiến lòng tôi hoảng loạn.

"Chào buổi tối, Nero." Tôi nhạt nhẽo nói.

"Chào buổi tối, Arle, anh ở đây làm gì vậy?"

Biểu tình kinh ngạc của em chỉ giữ được một lúc, rất nhanh, em ấy liền khôi phục nụ cười ôn nhu như ngày thường, nhìn tôi, "Anh có khỏe không? Tìm em có chuyện gì?"

Tôi ấp úng nói: "Là, có chút."

"Vậy thì vào rồi nói."

"Ừ."

Thật ra thì bố trí của phòng ngủ chính và phòng dành cho khách không khác gì nhau, chỉ khác là chỗ này lớn hơn, phong cảnh tốt hơn mà thôi. Em ấy lấy cho tôi ly nước ấm, tôi uống một ngụm rồi để ly xuống.

"Thật ra em cũng có chuyện tìm anh."

"Vậy sao? Vậy em nói trước đi?" Tôi dò xét hỏi em.

Nero nhíu mày, "Nếu Arle đã nói như vậy, em cũng không lo ngại nữa."

"Lúc nãy, Will, em nghĩ hôm nay anh phải đi gặp hắn. Hắn mới vừa gọi cho em."

"Em biết Will."

Nghe lời này càng khiến tôi kinh ngạc hơn.

"Hắn là bệnh nhân của em, tới đây chữa trị tâm lý." Nero xoa đầu tôi, "Hắn chỉ nói chuyện này với một mình em, nói có một người họa sĩ bị cuốn vào vụ mấy án mạng, cũng chính là anh. Hung thủ liên tục bắt chước tác phẩm của anh, hoài nghi là người hâm mộ hoặc người thân của anh."

"Chuyện này là thật ư?" Tôi ngượng ngùng hắng giọng, "Khụ, anh muốn nói chính là cái này."

"Là thật, còn hung thủ...Gã là người vùng ngoài, cũng chính là lý do khiến chúng ta không thể xác nhận thân phận của gã."

Có lẽ vì ánh đèn, tôi hơi không thấy rõ nụ cười của Nero, mặc dù cảm giác có chút dị thường, nhưng tôi cũng không quá mức để ý.

"Là thật sao? Liệu hắn có tiếp tục giết người không?"

"Nếu để cho em nói, thì cho dù tên hung thủ này có là ai, với thủ pháp thành thạo như vậy, hắn sẽ không từ bỏ."

"...Như vậy sao..." Tôi nhìn em ấy, chậm rãi hỏi Nero, "Vậy có thể ngăn cản hắn không?"

"Cũng có thể là được, Arle, không có gì là chính xác cả, nhưng em sẽ cố gắng hết sức."

Ngồi được một hồi, tôi tạm biệt Nero, Nero thân mật hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán tôi. Tôi cũng không cự tuyệt em ấy, nhưng cũng không dám đáp lại.

Sau khi trở về phòng, tôi co ro trên giường, nhắm hai mắt, không sao ngủ được, cũng may cuối cùng tôi cũng lờ mờ ngủ được.

...

"Anh..."

"Ai?"

Tôi bị âm thanh rất nhỏ đánh thức, từ trên giường bò xuống, lần mò đi đến cửa phòng, ánh đèn lầu một theo cầu thang chiếu đến chỗ tôi, tôi nhíu mày lại, là Nero sao?

Tôi đi tới cầu thang, bước từng bước xuống lầu, bóng lưng thẳng tắp, tôi quen thuộc với bóng lưng này, bước chân không nhịn được tiếp tục đi xuống.

Cùng lúc đó, tôi cũng nhìn thấy đĩa đồ ăn được hắn đặt trước mặt, đó là đầu của một người, là của Harson Frank Mordake.

Thị lực của tôi vẫn luôn không tệ, nhưng vào lúc này, tôi không biết tại sao lại hận cái ưu điểm này đến vậy, đầu của người kia đã trở nên thâm đen, phần hốc mắt cũng đã thối rửa, thậm chí tôi còn nhìn thấy chi chit những thứ màu trắng dính trên đó.

Có thể vì nghe thấy âm thanh, hắn chậm rãi quay đầu, người đàn ông này chính là...

...

Tôi bỗng nhiên bật dậy khỏi giường, thân thể giống như vừa được vớt ra khỏi bể nước, tôi không thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình, mồ hôi trên trán liên tục tuôn ra, nhưng khi tôi sờ lên nó, không có gì cả.

Tôi không đổ một giọt mồ hôi nào.

Chỉ là tôi không thể nào quên được gương mặt xuất hiện trong giấc mộng của mình, vĩnh viễn không thể quên.

Gương mặt đó là của Nero Wallace.

Tác giả: Hung thủ đã xuất hiện rồi

Hết chương 9.