Editor: Vàng Anh

Nhà Lâm Phùng.

Anh vừa mới trở lại từ bệnh viện, quản lí giúp anh lấy xe lăn ra, vừa tới nhà ðã thấy cửa nhà bị mở ra, một cô gái mặc áo lông màu hồng chạy ra.

Ánh mắt Hứa Tú còn sưng đỏ, vừa nhìn thấy Lâm Phùng, nước mắt không nhịn được nữa mà rơi xuống.

Cô chạy tới, nhìn quản lí đứng kế bên: "Anh ði về trước đi, tôi có thể chăm sóc cậu của tôi."

Quản lí nhìn Lâm Phùng, thấy được ánh mắt cho phép của anh mới lấy xe rời đi.

Hứa Tú đẩy xe lãn Lâm Phùng ði vào nhà, cô ðứng phía sau hỏi Lâm Phùng: "Cậu, chân cậu còn chưa khỏi mà? Cháu mới cũng sắp hơn một tháng."

"Mấy ngày nữa là khỏi." Lâm Phùng trả lời, anh nhìn nước mắt Hứa Tú đang rơi xuống, mím môi, hiếm khi kiên nhẫn hỏi: "Khóc cái gì?"

Nghe được Lâm Phùng hỏi như vậy, Hứa Tú mới đứng trước mặt anh, lớn tiếng khóc, òa khóc bi thương, giống như Hứa gia bị phá sản vậy.

Lâm Phùng sờ sờ tai, môi mỏng khẽ động: "Nói chuyện."

Hứa Tú dừng khóc, thút thít, cô nàng chẹp miệng, nhưng nước mắt vẫn cứ không nhịn được cứ rơi, do ngồi xổm nên cô hơi tê chân, nên ngồi bẹp xuống sàn nhà luôn, sàn nhà lạnh lẽo truyền hơi lạnh từ chân đến cả chân tóc.

Cô rùng mình nổi một lớp da gà.

Cô nói với Lâm Phùng: "Cậu, cha mẹ cháu thật quá đáng, dựa vào cái gì mà họ muốn quyết định cuộc đời của cháu cứ, sao phải nhất định muốn cháu ra nước ngoài học? Cháu không muốn ði chút nào, cháu muốn học đại học trong nước thì sao? Có làm mất thể diện nhà chúng ta ðâu?" Cô nâng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Lâm Phùng, còn nước mắt vẫn cứ tuôn tuôn, "Cậu, cậu cũng học đại học trong nước mà, ðại học trong nước thì có sao chứ?"

Không biết Lâm Phùng nghĩ tới chuyện gì, hơi hoảng hốt ngón tay vô thức cong lại, anh thở dài, "Vậy cháu ở lại đi."

Hứa Tú lau nước mắt, nước mũi nhễ nhại, Lâm Phùng thấy hơi gớm, đẩy xe lãn lùi ra sau, Hứa Tú cười với anh, "Cậu, cháu biết cậu tốt nhất mà!"

Lâm Phùng không nói gì, xoay người ði vào thý phòng.

Lúc này, ban ðêm yên tĩnh, trong phòng khách chỉ có tiếng ðộng từ trong chương trình tạp kỹ Hứa Tú đang xem, có lẽ tâm trạng cô nàng ðã bình tĩnh lại, Lâm Phùng lén lút lóng tai nghe ðýợc tiếng cười của cô mở thở phào nhẹ nhõm.

Anh lấy điện thoại mở WeChat ra, Trình Lộc không gửi tin nhắn, anh mở ảnh đại diện của Trình Lộc ra nhìn chọt chọt hai cái, không tự chủ được cười lên.

Trước ðây anh chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, cuối cùng anh cũng làm Trình Lộc cảm động bằng sự chân thành của mình, cuối cùng Trình Lộc cũng đồng ý cân nhắc đến anh.

Anh lưu ảnh đại diện của Trình Lộc về, mò một hồi lâu cũng không biết cách đổi ảnh đại diện WeChat. Anh ðành phải tra Baidu một hồi mới biết cách đổi.

Sau đó, anh đổi thành ảnh đại diện giống với Trình Lộc.

Lâm Phùng càng nhìn càng thấy cái đầu con mèo này rất dễ thương, anh thầm quyết định sẽ nuôi một con mèo, giống như con mèo trong ảnh đại diện này.

Anh còn chưa thoát ra, đã thấy Trầm Linh gửi tin hắn cho anh: [ Lâm Phùng, mẹ muốn gặp bạn gái của con, đã nói có bạn gái lâu như vậy, mẹ còn chưa được gặp nữa ]

Bị Trầm Linh đâm một nhát Lâm Phùng ðang vui vẻ lại trở về thực tế.

Anh không thể quên ðýợc, anh đã từng có một pha vả mặt với Trình Lộc, thật xấu hổ mà.

Anh mím môi, trả lời tin nhắn của Trầm Linh: [ Không có bạn gái. ]

Không đến nửa phút sau, Trầm Linh gọi điện thoại tới, Lâm Phùng nhận máy, Trầm Linh khẩn trương hỏi: "Lâm Phùng à, bạn gái con có chuyện gì vậy? Sao lại không có rồi? Có phải con không tốt không? Mẹ cũng biết, bình thường tính cách con không tốt lắm, có phải con chọc cho người ta không vui không? Nếu như vậy, con đi xin lỗi người ta đi."

Trầm Linh nói cả một tràng, Lâm Phùng suy nghĩ trước kia Trầm Linh không như thế, sao bây giờ lại ngày càng dài dòng, càm ràm.

Đặc biệt là chuyện bạn gái của anh.

Anh không biết phải làm sao: "Không sao, chỉ là lúc trước con hiểu lầm, cô ấy đã đồng ý với con rồi, bây giờ đang suy nghĩ ba tháng."

Trầm Linh có chút không yên tâm, dù sao bốn anh em trong nhà, chỉ có Lâm Phùng là chưa kết hôn, ngay cả bạn gái cũng không có, làm sao Trầm Linh không lo lắng cho được.

Hai người nói chuyện một hồi, Lâm Phùng cúp máy, anh ði tìm người mua con mèo Ragdoll giống ảnh đại diện, sau khi Trình Lộc đồng ý, anh sẽ đưa cho cô.

Đêm nay là đêm Lâm Phùng ngủ ngon nhất trong nhiều ngày gần đây.

Mặc dù sáng hôm sau anh tỉnh dậy do tiếng tranh cãi trong nhà.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, anh nghe được tiếng chuông cửa vang lên, sau ðó chuông ðiện thoại cũng reo.

Anh ngồi dậy trên giường, ánh mắt hầm hầm, rất không vui.

Anh nhìn điện thoại cứ reo, lại là Lâm Bích, nhìn thôi đã biết bà ấy gọi là vì Hứa Tú.

Anh không vui thở hắt ra, nhận máy, giọng nói tức giận của Lâm Bích vang lên: "Lâm Phùng, mở cửa nhanh cho chị! Chị biết Hứa Tú đang ở đây!"

Lâm Phùng cười lạnh, không trả lời rồi cúp điện thoại.

Nhưng chuông cửa vẫn cứ vang lên.

Lâm Phùng mệt mỏi xoa mắt, vịn tường chầm chậm đứng dật, Hứa Tú đang co người ngồi trên sa lon, run lẩy bẩy, cô nhỏ giọng nói với Lâm Phùng: "Cậu cậu, đừng đừng đừng, mẹ cháu muốn đánh chết cháu."

Lâm Phùng cho cô nàng một ánh mắt yên tâm, "Cậu đây."

Anh bước tới cửa, vừa mở cửa ra, Lâm Bích xông tới, đụng phải Lâm Phùng hơi lảo đảo, thiếu chút nữa bị té, bà vịn tường để đứng vững rồi đứng ở cửa nhà.

Ánh mắt anh thâm trầm, ý lạnh hiện lên trong mắt anh, anh không vui lên tiếng: "Lâm Bích, chị coi ðây là nhà ai?"

Giọng nói anh lạnh lùng, bất ngờ thốt lên như vậy, thật làm cho người ta rùng mình.

Dù gì Lâm Bích cũng là người trà trộn trong thương trường, nên cũng không bị Lâm Phùng dọa cho sắp chết, bà chỉ hơi hốt hoảng, rồi lấy lại tinh thần giọng nói hơi hòa hoãn, "Hứa Tú có ở đây không?"

Thật ra Lâm Bích đã sớm nhìn thấy Hứa Tú đang co rút ngồi trên sa lon, bà hỏi như vậy chỉ cho có lệ, tránh chọc giận Lâm Phùng.

Lâm Phùng híp mắt, quay đầu lại nhìn Hứa Tú, thấy cô ngồi co trên sa lon sợ phát khóc.

Anh quay đầu, chậm rãi tránh ra một lối, "Vào ði."

Phòng khách vang vọng lên tiếng kêu bi thương của Hứa Tú: "Cậu!"

Lâm Bích bước vào hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Tú, trực tiếp bước tới thì sẽ động thủ với Hứa Tú.

Lâm Phùng bị thương nên đi chậm hơn, bước đi khập khễnh.

Anh bước chậm tới, lên tiếng nói: "Dừng tay."

Chỉ một câu nhẹ bẫng như vậy, Lâm Bích dừng lại, bà ngồi đối diện Hứa Tú, khuôn mặt hiện lên vẻ không hài lòng, là Lâm Bích đang tỏ vẻ mình tức giận.

Lâm Phùng ngồi xuống bên cạnh Hứa Tú, ưu nhã ngồi xuống, ánh mắt không mặn không nhạt liếc nhìn Lâm Bích, "Chị với Hứa tiên sinh, không quá thích hợp làm cha mẹ."

Hứa Tú kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phùng, cặp mắt đỏ lên hiện lên một ít vẻ sợ hãi.

Cô nàng len lén nhìn sang mẹ, sắc mặt Lâm Bích khó coi chết đi được, Lâm Bích nắm chắc tay, giễu cợt cười: "Lâm Phùng, đừng trách chị nói thật, con người của em từ trước tới giờ đều cô độc, đừng nói đến bạn, ngay cả người nhà như chị còn không dám thân cận, em lấy gì mà dám nói chị không xứng làm cha mẹ? Em thì biết cái gì?"

Hứa Tú nóng nảy, sao mẹ có thể nói Lâm Phùng như vậy!

Mặc dù quan hệ của Lâm Phùng với người nhà không tốt, nhưng có thể trách ai được? Dù sao thì quan hệ giữa cô với Lâm Phùng cũng cực kì tốt, cô rất thích Lâm Phùng.

Cô cắn răng kêu: "Mẹ, mẹ đừng nói bậy bạ!"

Lâm Phùng rũ mắt xuống, lông mi run rẩy, anh cẩn thận suy nghĩ, dường như đang suy nghĩ xem có phải mình không có bạn thật hay không.

Anh mím môi, "Tôi có bạn."

Anh mở WeChat ra, nhắn tin cho Trình Lộc, đầu tiên là gửi một gói biểu cảm đáng thương, đây là gói Triệu Trừng gửi cho anh, anh gửi cho Trình Lộc.

Anh gõ vài từ trong khung chat: "Em có thể tới đây một chút được không?"

Trong cục cảnh sát Trình Lộc vừa có được tư cách đi huấn luyện, vốn dĩ có thêm một người nữa là lão Chu, nhưng lão Chu nguyện ý nhường cơ hội lại cho người trẻ, là La Thứ.

Quyết định cuối cùng, Trình Lộc và La Thứ sẽ đi đến trại huấn luyện.

Hai người đang thu dọn đồ đạc về nhà thì Trình Lộc nhận được tin nhắn của Lâm Phùng.

Khóe môi cô cong lên, hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Phùng không giấu giếm, ngón tay gõ trên bàn phím, anh không quan tâm đến Lâm Bích, nói với Trình Lộc: "Chứng minh anh có bạn."

Bước chân Trình Lộc dừng lại, gió lạnh thổi qua, cô rùng mình một cái, rồi nghiêng đầu liếc nhìn La Thứ, vẫy vẫy tay với cậu: "La Thứ, em đi về trước đi, không cần đưa chị, chị đi gặp người khác."

"Hả? Chị đi gặp ai? Chị Lộc, em đưa chị đi?"

"Không cần, sáng mốt nhớ tới đón chị."

"Được rồi được rồi." La Thứ cười thật tươi rồi nói, "Chị Lộc, đi đường cẩn thận!"

Ra khỏi cục cảnh sát, Trình Lộc bắt một chiếc taxi đi đến nhà Lâm Phùng, vừa mới đến bên ngoài đã nghe được giọng nói lạnh nhạt của Lâm Phùng vang lên: "Tại sao lại áp đặt những gì các người muốn lên con bé?"

Mặc dù giọng nói của Lâm Phùng vẫn như bình thường, nhưng Trình Lộc đã quen thuộc với anh, cũng biết tính cách như nào, có thể nghe ra giọng điệu anh có bao nhiều tức giận.

Lâm Phùng rất ít khi tức giận, chỉ là không biết chuyện gì làm cho anh tức giận như vậy.

Cửa không đóng, cô đẩy cửa đi vào, thấy ba người ngồi trong phòng khách, bầu không khí cực kì lúng túng.

Lâm Bích đang muốn nói chuyện với Lâm Phùng, nghe được tiếng động nên khựng lại, vừa ngẩng đầu lên lại thấy được bạn gái cũ của Hứa Qua, là cái người cảnh sát chả có bản lĩnh gì ra hồn.

Chân mày Lâm Bích nhảy lên, nghĩ đến cảnh cáo lúc trước của Lâm Phùng, bà không khỏi liếc sang Lâm Phùng.

Trình Lộc bình tĩnh lại, trong lòng có hơi hốt hoảng, cô bước chậm tới, ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phùng cũng có chút nhiệt độ, môi anh cong cong, vỗ vỗ vị trí kế bên mình, giọng nói hòa hoãn xuống nói: "Tới đây ngồi nè."

Trình Lộc đi sang ngồi, mới phát hiện mình đang đối mặt với Lâm Bích.

Hứa Tú đỏ mắt uất ức nhìn sang, mếu máo kêu: "Chị Tiểu Lộc."

Lâm Bích trợn mắt nhìn Hứa Tú: "Im miệng! Ai cũng kêu chị được hết, sao không nhìn mình là thân phận gì, cô ta là dạng người gì!"

Lâm Bích độc mồm độc miệng, cộng thêm bà không thích cái người bạn gái trước của Hứa Qua cho nên thuận mồm châm biếm một chút, vừa mới dứt lời đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như xô nước đá nhìn sang bà.

Bả ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Lâm Phùng.

Rùng mình.

Trình Lộc cong môi cười, "Bác, tôi không quan tâm các người có thân phận gì, dù sao qua lời ăn tiếng nói của bà, tôi chỉ biết bà là người không được học hành đến nói đến chốn, nói sau người ta là đủ rồi, còn đi nói trước mặt khác thì không biết học hành kiểu gì."

"Cô!"

Lâm Phùng không nhìn Lâm Bích nữa mà quay đầu nhìn Trình Lộc, Trình Lộc cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng nhìn lại, Lâm Phùng khẽ mỉm cười, nói: "Đúng thật là không nên gọi bằng chị."

Mọi người nhìn về phía Lâm Phùng.

Lỗ tai Lâm Phùng đỏ lên, khuôn mặt hết sức bình tĩnh nói: "Đợi thêm ít ngày nữa, thì con bé phải kêu là mợ mới đúng."