*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc giường trong phòng ngủ vừa bự vừa mềm, cảm giác nằm xuống giống như nằm trên bông vậy.

Điều này khiến người vốn quen với phản gỗ cứng cáp như Thường Mạn quả thực không thích ứng nổi, trằn trọc đến quá nửa đêm mới vào giấc.

Không ngờ sáng hôm sau, cậu thức dậy muộn hơn bình thường năm phút đồng hồ.

Cậu nhanh nhẹn rửa mặt, xong xuôi thu dọn giường chiếu.

Sau khi kéo rèm cửa sổ đón mặt trời mọc, cậu bắt đầu đứng trung bình tấn.*

*Trung bình tấn: tư thế ở giữa trong hình

Mặc dù Thường Viễn Quốc không dẫn Thường Mạn đến võ quán huấn luyện nhưng bản thân cậu vẫn chăm chỉ rèn luyện.

Nếu không phải theo sau đàn anh đàn em thì là tự luyện tập ở nhà.

Chính vì thế mà những kiến thức cơ bản không bị rơi rớt.

Lúc này cùng lắm khoảng năm rưỡi, xa xa mơ hồ xuất hiện ánh dương xen giữa các tòa nhà cao tầng.

Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua, ánh sáng rực rỡ ở trung tâm lướt qua đường chân trời, tinh nghịch trèo lên không trung, xua tan màn đêm.

Thường Mạn thu thế rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa, nhẹ nhàng khoan khoái bước khỏi phòng.

Phòng khách hết sức tĩnh mịch tựa không người.

Thường Mạn nhìn về hướng cầu thang rồi lại quay ra nhìn đồng hồ.

Cuối cùng, cậu quyết định chuẩn bị bữa sáng cho Chử Nhạn La.

Trong phòng bếp còn một ít bột mì vừa đủ hai người ăn.

Vì vậy Thường Mạn lấy chúng và chọn kèm vài cọng hành lá để làm bánh thái hành, món tiện lợi nhất mà gia đình cậu và võ quán quen dùng.

Thường Viễn Quốc không đụng vào cơm Tây, kể cả bánh mì.

Vì theo cha nhiều năm nên Thường Mạn đành vứt bỏ ba cái món nước ngoài, thay vào đó chuyên tâm luyện nấu tinh hoa Trung Quốc.

Thậm chí có lúc, cậu còn la liếm tay nghề của các bác gái bán đồ ăn sáng từ đầu phố đến cuối ngõ, đến mức quanh xóm không ít người thích gọi cậu là học trò nhỏ.

Nhào bột xong, Thường Mạn mạnh mẽ vung dao băm nhỏ hành, rải miến khô lên bề mặt cục bột, rồi dùng chày cán lăn bột thành hình, rưới một ít dầu ô liu, kế tiếp rắc chỗ hành thái sẵn nằm trên dao rồi cuốn lại và chia thành sáu phần, cuối cùng cán đều phần bột đã chia.

Sau khi làm tốt công tác chuẩn bị, Thường Mạn bật bếp, chờ lớp dầu trong chảo nóng thì thả bánh vào.

Có lẽ tiềm thức Chử Nhạn La cảm thấy trong nhà có nhiều thêm một thành viên nên ngủ không sâu và dậy rất sớm.

Song anh không vội vã xuống lầu mà vừa ngồi trên ban công xem tài liệu công ty Chử Thời Điếm gửi tới vừa hưởng thụ ánh nắng mặt trời.

Tiếc rằng, bầu không khí an tĩnh này không duy trì được lâu, bởi anh nghe thấy tiếng lốp bốp vọng lên không dứt từ dưới nhà.

Chử Nhạn La lập tức nghiêm mặt, thầm nhủ vị khách mới tới đang đập phá chăng?

Khi mùi thơm của bánh thái hành truyền vào mũi, Chử Nhạn La mới nhẹ nhàng thở phào, trấn an bản thân: Dì Văn đến rồi sao, cứ giao cho dì ấy là tốt rồi.

Nhưng mà dì Văn đâu biết làm đồ Trung Quốc?

Càng ngửi Chử Nhạn La càng đói, mới một lát thôi mà đến tài liệu anh cũng không nhìn rõ, dứt khoát đóng máy tính xuống tầng, đúng lúc thấy Thường Mạn bê bát bánh đặt lên bàn.

Thường Mạn cũng vừa hay nhìn thấy Chử Nhạn La liền cười cười, eo éo: "Nhị thiếu anh dậy rồi à? Cũng vừa lúc người ta làm xong bữa sáng, anh mau xuống ăn đi nè.

"

"....." Con sâu đói trong bụng Chử Nhan La thiếu chút nữa bị mấy lời ấy diệt sạch.

Anh thật sự không hiểu, người đàn ông trước mắt đâu có bị xẻo mất thằng em, sao giọng y hệt thái giám vậy? Mấy người kia cùng lắm chỉ bôi son trát phấn, riêng vị này độc đáo gấp bội!

Thường Mạn nào biết nội tâm Chử Nhạn La đang gào thét.

Cậu lúc nào cũng khắc ghi lời căn dặn của Liễu Ngọc, phải tấn công một cách ti tiện nhất, cho dù bị giọng điệu của chính mình làm nổi da gà thì sao chứ -----

Trời đất bao la, Chử Nhạn La to nhất!

Nếu anh ta thích, vậy thì diễn, cho dù buồn nôn muốn chết cũng phải diễn!

Nghiêm túc mà nói thì đây là lần đầu tiên hai người ngồi ăn cơm cùng nhau.

Thường Mạn không thể nào không lo lắng.

Cậu vụng trộm quan sát Chử Nhạn La, thấy anh bắt đầu động đũa thì mới cầm của mình lên.

Ngẫm nghĩ một chút, cậu lại cơ trí nhếch ngón áp út và ngón út của chính mình lên.

Cả người toát ra hương vị.....yêu nghiệt khó nói thành lời.

Tay cầm đũa của Chử Nhạn La run nhè nhẹ.

Anh cật lực kìm nén không ném bánh thái hành vào mặt Thường Mạn, cuối cùng đành phải dùng đối thoại để di dời lực chú ý của mình: "Cậu biết nấu cơm?"

"Đúng thế.

" Thường Mạn cảm thấy ngữ khí của mình chưa hợp lắm thì tăng thêm một câu: "Nha."

....Thức ăn mất hết mùi vị đúng là khó nuốt, cậu không thể nói chuyện dễ nghe một chút hả?

Chử Nhạn La câm nín nhìn Thường Mạn một cái.

Đúng lúc Thường Mạn lén lút xem trộm phản ứng của Chử Nhạn La.

Sau khi nhận được ánh mắt thừa nhận cùng tán dương của anh, nội tâm cậu muốn chửi đê ma ma, thiếu điều phun ra: Nhị thiếu, anh thích loại hình như vậy sao không trực tiếp tìm mấy em gái mềm mại đi cho rồi!

Đáng tiếc anh không dám nói.

Nếu không nhờ Chử nhị thiếu có khẩu vị đặc biệt thì làm gì tới lượt mình ôm đùi.

Một bữa cơm, hai kẻ không cùng tần sóng não đã giải quyết xong.

Thường Mạn đưa sữa bò đã chuẩn bị từ trước cho Chử Nhạn La, sau đó thu dọn bát đũa vào phòng bếp.

Chử Nhạn La vừa uống sữa vừa nhìn thời gian.

Kim giờ của chiếc đồng hồ cổ điển được treo trên tường rất nhanh chỉ số "7".

Cùng lúc đó, chuông cửa reo lên, Thường Mạn vội vã lau khô chén bát rồi chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc tây trang chỉnh tề, trông thấy Thường Mạn thì người đó giật mình nhưng chỉ ngắn ngủi hai giây.

Có lẽ vì từng gặp những người khác trước đây nên lúc mở miệng ông đã quay về dáng vẻ trấn định tự nhiên: "Đây là bữa sáng cho cậu và Nhị thiếu, mời cậu nhận lấy."

"Bữa sáng? " Thường Mạn nhận túi, vẻ mặt mơ hồ, "Chúng tôi đã.....!"

"Tôi chỉ phụ trách đem đồ ăn sáng tới đây mà thôi.

Nếu đã xong việc thì tôi xin phép đi trước.

Tạm biệt cậu." Người đàn ông vừa dứt lời đã vào thang máy đi mất.

Thường Mạn mang bữa sáng vào phòng rồi nhìn Chử Nhạn La, dè dặt hỏi: "Nhị thiếu, anh......!Mỗi buổi sáng đều có điểm tâm à...?"

"Trên thực tế, trong số những người tới đây hai năm qua, cậu là người duy nhất dậy sớm hơn cả tôi." Rõ ràng là giọng điệu Chử Nhạn La vô cùng lạnh lùng và ngột ngạt, thế nhưng vừa uống sữa xong, nửa vòng tròn trắng vẫn còn vương ở môi trên khiến anh như một chú hổ con mới cai sữa, chẳng hung dữ tẹo nào, "Tôi có nên hỏi vì sao cậu không thích ảm mùi dầu mỡ giống mấy người đó, hay là nên hỏi vì sao cậu không giống mấy người đó, mở mắt ra đã làm đẹp?"

Lòng Thường Mạn cả kinh, đại não cấp tốc xoay chuyển, cuối cùng cứng rắn gạt bỏ câu trả lời trong đầu.

Cậu hít sâu một hơi, từng bước tiến về phía Chử Nhạn La.

Sau khi đặt chiếc túi xuống, anh ngồi bên cạnh Chử Nhạn La rồi ngượng ngùng ỏn ẻn: "Nhị thiếu, thật ra người ta cũng chỉ muốn tiếp xúc với anh thêm chút nữa.

Vì anh mà người ta cố ý đi học nấu ăn rồi buổi tối còn bỏ đắp mặt nạ đó, ứ ừ..."

Từng chữ cậu nói như hóa thành thực thể, chữ ứ ừ cuối cùng vừa thoát ra, toàn bộ nện thẳng vào người Chử Nhạn La!

Chử Nhạn La: HP-1000

"Đã như vậy, từ nay cậu cứ chờ ở đây, đừng ra ngoài nữa." Chử Nhạn La đứng dậy bước vài bước kéo dãn khoảng cách với cậu.

Thường Mạn: "A...Ơ?! "

Chử Nhạn La lấy áo khoác trên giá áo, liếc mắt nhìn cái túi, thản nhiên nói: "Nếu đã mang tới thì cậu dùng đi.

Buổi tối, tôi trở về không muốn nhìn thấy cái này.

"

Quẳng lại một câu, Chử Nhạn La không quay đầu, cứ như vậy biến mất.

Bóng lưng to lớn cao ngạo, không cho bất cứ ai được phép cự tuyệt.

Thường Mạn ở lại nào còn khẩu vị thưởng thức túi thức ăn, chỉ muốn cầm đá đập vào chân mình.

Cái miệng mình...!sao đáng khinh bỉ vậy nè!

Thôi toang, biết ăn nói với võ quán thế nào đây.

Chử Nhạn La gần như chạy trốn từ nhà ra.

Trong thang máy, anh không nhịn được chà sát lông mao dựng ngược trên cánh tay mình, động tác mạnh đến nỗi thím bên cạnh cho rằng người anh có rận, không dám đứng gần.

Người đàn ông này quá kinh khủng! Suốt hai năm ở cùng vô số bé thụ trắng trẻo mịn màng, Chử Nhạn La biết rất rõ khuôn mặt quan trọng như thế nào đối với một nương gay.

Vậy mà người này......người này vì mình ngay cả dưỡng nhan cũng không làm!

Trời ạ!

Cậu ta định thật lòng với mình aaaaa!

Không được không được không được, nhất định không thể giữ lại.

Anh nhất định phải tìm Liễu Ngọc rồi nhờ anh ta dẫn người đi.

Chử Nhị thiếu - tâm địa thiện lương mỗi lần muốn đuổi ai đều thông qua Liễu Ngọc, dù sao thì lần nào cũng là Liễu Ngọc dẫn đến.

Nếu anh ra tay thì người ta sẽ mất hết mặt mũi đồng thời kéo thêm nhiều phiền phức không đáng.

Quán bar của Liễu Ngọc hôm nay làm ăn khá tốt, tận bốn giờ sáng mới đóng cửa.

Anh ta đang ngủ ngon lành trên giường thì bỗng nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên kéo anh từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Anh đau khổ bịt kín lỗ tai, cuối cùng hết chịu nổi, chấp nhận số phận bò dậy: "Ai vậy....sớm như thế có biết ông đây đang ngủ không? "

"Liễu Ngọc! " Chử Nhạn La gào tên anh ta," Anh tìm được Thường Mạn ở đâu? "

Liễu Ngọc vừa nghe thấy tên Thường Mạn liền tỉnh táo, vội kéo Chử Nhạn La vào phòng khách hỏi: "Thường Mạn làm sao vậy? "

Chử Nhạn La nói: "Tôi mặc kệ anh tìm ở đâu, lập tức đưa người ra khỏi nhà tôi ngay trong hôm nay."

"Hả, vì sao?" Liễu Ngọc nghĩ nát óc vẫn chưa có cách giải quyết.

Anh chỉ cần liếc một cái là nhận ra Củ Cải Trắng có cong hay không, nhưng thế thì sao? Chử Thời Điếm mà biết thì có khi còn phản ứng ngược, sống chết phải nhét một cô gái vào phòng em trai mình ấy chứ, biện pháp duy nhất là để Củ Cải Trắng tự tìm một đối tượng thật sự ở bên, đồng thời không để Chử Thời Điếm phát hiện điểm khác thường, cho nên anh mới cử Thường Mạn đến, còn dặn cậu giả vờ ẻo lả chút.

Mặt khác, Thường Mạn vừa gây rắc rối nên cần một ô dù.

Ngoại trừ khuôn mặt mê hoặc lòng người thì Liễu Ngọc hoàn toàn không hình dung được bộ dạng vặn eo, vểnh ngón út của cậu.

Dù gì người ta cũng là cao thủ đánh bại 1v5.

Hơn nữa, Củ Cải Trắng bị ông anh trai chập mạch kia tra tấn hai năm, bọn họ mà kết hợp với nhau thì hoàn hảo vô đối, ăn khớp với nhau vô đối.

Nhưng mới hết một ngày, Chử Nhạn La đã vội vã đuổi người? Cậu ta thực sự có tốt không?

Chử Nhạn La nhẫn nhịn cả buổi mới phun ra: "Cậu ta nói vì tôi mà không cần trang điểm không cần dưỡng nhan.

Tôi cảm thấy cậu ta thật đáng sợ.

"

Liễu Ngọc: "........." Hả?!

Cảm tạ ngài đây chưa nhận ra người ta không phải kiểu như vậy sao??

"......!Cậu bình tĩnh đã." Liễu Ngọc đột nhiên muốn xem kịch hay bèn đế một chân vào, "Tin tưởng tôi, thực ra cậu ấy chỉ định dỗ cậu vui vẻ chẳng qua hồi hộp quá thôi, dù sao thì Thường Mạn chưa tiếp xúc với nhân vật lớn như cậu bao giờ mà.

Để tôi đi nói chuyện, biết đâu cậu ấy sẽ thoải mái hơn."

Chử Nhạn La bán tin bán nghi "Thật không? "

Liễu Ngọc nhịn cười suýt nội thương, gật đầu đáp: "Thật, thật.

"

Chử Nhạn La tức giận nói: " Được, tôi sẽ tin anh một lần.".