Cho dù buổi tối hôm trước bị giày vò thành con búp bê rách thì sáng sớm hôm sau, khi cả hai người đã ngừng cuộc chiến, Liễu Ngọc vẫn giãy giụa đẩy người đàn ông đầu óc thần kinh lai lịch bất minh đang ngủ tới bán sống bán chết này ra.

Anh xoa xoa eo dụi dụi mắt chạy đi giúp Thường Mạn thu dọn tàn cục.

Liễu Ngọc đỡ tường, yên lặng đi về phía trước.

Trong lòng mắng chửi người đàn ông đang nằm trong phòng kia tới mức máu chó phun đầy đầu.

Gian nan bước từng bước đến gara, Liễu Ngọc cố sức ngồi vào trong xe.

Mặc dù tung hoành tình trường nhiều năm, cúc hoa nhỏ hoàn mỹ của anh cũng không thể chịu được sức tàn phá của người nọ.

Sau khi ngồi xuống, trong nháy mắt cảm giác đau đớn vì bị xé rách từ xương cụt bò lên não.

Anh nhe răng trợn mắt, phải dừng một lát mới khởi động xe chạy tới tiệm bán báo phụ cận võ quán.

Cùng lúc đó, trong võ quán.

Thường Viễn Quốc chưa có mặt nhưng đại đa số các học trò đều đã tập trung đầy đủ.

Nếu là mọi ngày thì họ đã bắt đầu tập thể dục buổi sáng từ lâu.

Nhưng hôm nay, bầu không khí quái dị gần như lan tràn trên đỉnh đầu mỗi người.

Họ nhìn nhau bằng ánh mắt hết sức tang thương.

Một lát sau, Nhị sư huynh biểu cảm thấu cõi hồng trần, khó khăn mở miệng: "Mọi người......!Tối hôm qua đều đã xem Weibo rồi nhỉ?"

Mọi người: "......Ừ."

Nhị sư huynh nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục nói: "Đã nhìn thấy hot search rồi?"

Mọi người trầm ngâm nửa ngày, "......Ừ."

Việc cậu con cả nhà họ Phương và công chúa nhỏ của công ty giải trí E.S.C tổ chức tiệc đính hôn có thể nói là sự kiện vang dội không gì sánh nổi.

Bên cạnh đó, thiếu gia phong lưu phóng khoáng và công chúa nhỏ quyến rũ động lòng người.

Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ này đi đến đâu cũng có thể thu hút sự chú ý, đứng đầu hot search là lẽ thường tình.

Song tối hôm qua, hiển nhiên hot search không chỉ mỗi một vấn đề ấy, theo sát bên dưới # Nhà họ Phương và nhà họ Đường liên hôn # còn một tin bỏng mắt cực kỳ thu hút sự quan tâm.

# Bạn trai của cậu hai nhà họ Chử #

Trong đầu Nhị sư huynh như một cuộn chỉ rối, hắn có quá nhiều điều muốn nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng đành phải lên tiếng: "Có suy nghĩ gì? Nhân lúc thầy chưa tới, nói nghe xem."

Tam sư tỷ chửi nhỏ một tiếng: "Con mẹ nó!"

Có Tam sư tỷ dẫn đầu nói một câu, mọi người dần sôi nổi, một nửa là kinh ngạc cảm thán một nửa là thấp giọng phát biểu cảm nghĩ của mình.

Lục sư huynh: "Mẹ kiếp, thế này là quá độc ác rồi!"

Thập Nhị sư tỷ: "Huhuhu bảo bối nhỏ của nhà chúng ta sao lại lưu lạc thành như vậy chứ!"

Thất sư huynh: "Oh~ shit, ông đây nhất định phải đi tẩn tên họ Chử đó một lần mới được!"

Cửu sư tỷ: "Đậu má, anh em mình cùng nhau lên! Sợ cái mợ gì, đánh cho mấy phát là xong việc!"

Nhị Thập sư đệ là người nhỏ nhất cũng ôm vẻ mặt phẫn nộ: "Quá sốc, hoá ra Đại sư huynh là đại thiếu gia của công ty game Minh Nguyệt.

Thế mà lần trước em phải ngồi đợi game phát hành tới tận mười hai giờ đêm.

Em nhất định phải bắt anh ấy miễn phí cho em một trò chơi mới được!"

......!Yên lặng.

Mọi người dừng chửi bới, đồng loạt quay đầu về phía Nhị Thập sư đệ chỉ mới mười sáu tuổi.

Mọi oán giận của Nhị Thập sư đệ tức khắc nghẹn lại trong cổ họng, vô cùng ngây thơ nhìn đàn anh đàn chị đang đứng đối diện, "Làm sao vậy ạ?"

Tam sư tỷ yêu thương xoa xoa đầu sư đệ thuần khiết, cười hòa ái, "Không có việc gì, về sau nếu muốn mua trò chơi thì cứ tìm Đại sư huynh nhé."

"Dạ!" Cậu chàng gật đầu thật mạnh.

Trấn an xong sư đệ chẳng biết gì của mình, Tam sư tỷ quay đầu lại, nhìn về phía Nhị sư huynh, nghiêm túc bàn bạc: "Chuyện này tuyệt đối không được để cho thầy biết."

Thất sư huynh phụ họa theo: "Em đồng ý, thầy mà biết thì tám phần mười sẽ tức chết."

Nhị sư huynh vừa định nói tiếp, thì bỗng một tiếng ho khan của người lớn từ sau lưng mọi người truyền đến, cùng với đó là giọng nói khiến tất cả cùng kinh sợ của Thường Viễn Quốc: "Có chuyện gì mà không muốn thầy biết thế?"

Mọi người: "!!!"

Đầu óc của Tứ sư huynh nhanh chóng xoay chuyển, sau đó đáp một cách rất quyết đoán: "Thầy, bọn em tuyệt đối không nói cho thầy biết trong lúc luyện tập em út của chúng ta đã lén chơi điện thoại đâu--"

Sư đệ đáng thương: "???"

Thường Viễn Quốc: "?!"

Mọi người: Đậu moé, Tứ sư huynh thật trâu bò!

Kết quả chính là sư đệ mềm mại đáng yêu bị tăng huấn luyện lên gấp đôi và phải ở lại võ quán dọn dẹp vệ sinh, hơn nữa trong lúc huấn luyện còn bị tịch thu di động.

Cậu chàng khóc lóc lao ra tay đấm chân đá vào người Tứ sư huynh.

Những vì thấp hơn, thực lực cũng yếu hơn ông anh đã trưởng thành này, mà cậu lại bị quật ngã, yên lặng nằm liệt trên mặt đất rơi lệ.

Vì Phương Hằng Diễn đã xin nghỉ, Thường Viễn Quốc đành phải bảo Nhị sư huynh chạy đi mua báo thay.

Nhị sư huynh nhận lời, vừa định bước chân ra khỏi cửa thì đột nhiên cổ chân run lên.

Hắn chậm rãi ngó vào bên trong sân tập thì thấy đám đàn em đang vụng trộm nháy mắt ra hiệu với mình.

Hắn ra vẻ không biết gì mà lén đưa tay tạo thế OK, rồi đi đến nơi bán báo.

Ông chủ hình như vừa gặp chuyện vui, cười tới mức không khép miệng lại được, phấn chấn chào Nhị sư huynh, "Buổi sáng tốt lành chàng trai."

"......!Chào ông." Nhị sư huynh quét mắt một vòng, kinh ngạc: "Ông chủ, báo của ông đâu?"

Ông chủ khoái trá đáp: "Ai da, ban nãy gặp khách sộp đã mua hết báo của tôi rồi.

Nếu không thì cậu mua những loại khác cũng được mà.

Tạp chí ở chỗ tôi bán chạy lắm, nhìn cái bìa này đi!"

Nhị sư huynh nhìn thân hình nóng bỏng của cô nàng trên bìa tạp chí, tưởng tượng cảnh mình mang nó về và bị Thường Viễn Quốc đuổi đánh chạy quanh sân, lập tức giật mình: "Không không không không không cần ạ......"

Tin mới sáng sớm mà võ quán của bố Thường đã gà bay chó sủa đương nhiên sẽ không truyền tới tai Thường Mạn.

Cậu mới vừa đánh xong một bài quyền rồi tắm, xúc động thở dài trước khối cơ bụng như ẩn như hiện trong gương, sau đó mặc quần áo đi xuống phòng bếp hâm nóng sữa bò.

Dì Văn cũng ở phòng bếp.

Bởi vì hôm nay Nhị thiếu không ra ngoài nên bữa sáng toàn là đồ Tây dựa theo khẩu vị của anh.

Thường Mạn nhìn sandwich và trứng chiên không đủ ăn trên mâm, gãi gãi cổ.

"Không hợp khẩu vị của cậu sao, cậu Thường?" Dì Văn thấy sắc mặt cậu khó coi, tưởng rằng bữa sáng có vấn đề.

Thường Mạn bưng mâm, "Khá tốt, chỉ là......!Có hơi ít."

Cậu vừa mới vận động xong, lượng lớn năng lượng bị tiêu hao, tất nhiên sẽ ăn hơi nhiều một chút.

Miếng sandwich chỉ to bằng bàn tay và trứng chiên nhỏ đến mức có thể nuốt sạch trong một miếng cơ bản không thể nào thỏa mãn cậu.

Dì Văn ngay tức khắc dở khóc dở cười: " Cậu yên tâm, còn bánh mì mứt trái cây đó."

Thường Mạn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ xoay người định bê mâm ra bàn ăn bên ngoài, đúng lúc đụng mặt Chử Nhạn La.

Chử Nhạn La sau khi nghe toàn bộ cuộc đối thoại: "......"

Thùng cơm Thường Mạn bị phát hiện: "......"

Chử Nhạn La giật giật môi: "Cậu......"

"Ui da--" Bỗng nhiên Thường Mạn tỏ ra thẹn thùng, "Tại sao anh lại nghe lén người ta nói chuyện vậy kìa ~~~!"

Dì Văn ban nãy vẫn còn nói chuyện bình thường với Thường Mạn: "???"

Chử Nhạn La bị giọng nói ngọt chảy nhớt mà chẳng kém phần sắc nhọn đâm lỗ chỗ.

Anh lặng lẽ lui về sau hai bước, "....!Mau mang qua đó đi, tôi đói bụng rồi."

Thường Mạn liếc mắt đưa tình, "Oke, Nhị thiếu~~"

Cả người Chử Nhạn La run lên, da gà da vịt rơi đầy đất.

Lúc Thường Mạn đi ngang qua, anh còn đứng tránh sang một bên vì sợ bị thằng nhóc này đụng phải.

Quá tra tấn người khác, chẳng khác nào khổ hình! Không được! Phải dạy dỗ lại thôi, nhanh nhanh kéo cậu ta trở về quỹ đạo bình thường kẻo về sau cậu ta vẫn dùng mấy cái kỹ thuật này tán trai mất.

Thử nói xem, không có hoocmon của phái nữ mà sao cậu lẳng lơ vậy hả?

Một lần nữa, Chử Nhị thiếu lại mắc vào cái bẫy rập của chính mình.

Quá hay!

- -------------

Quân: Mình xin giải thích một chút về hệ thống đếm theo Hán ngữ, mấy số nhất nhị tam tứ quen thuộc rồi phải không? Từ số 10 trở đi, ví dụ Thập Nhị là 12, Nhị Thập Nhất là 21 nhé.