Hiện tại, Thường Mạn đang hối hận, cực kỳ hối hận.

Cậu nhìn trái ngó phải, cái bàn, chiếc ghế gãy thành từng khúc, tấm kính muôn màu tan thành mảnh vụn, rượu chè xanh đỏ loang nổ đầy đất và năm gã to con đang nằm hôn mê với cái đầu bết máu...!Hiện trường cực kỳ lộn xộn này không khó để đoán ra trong vòng hai mươi phút trước, trong quán bar rốt cuộc đã xảy ra sự việc thảm khốc gì.

Ông chủ quán bar và nhân viên phục vụ đồng loạt làm động tác ôm ngực nhìn về phía Thường Mạn, phẫn nộ như thể sắp nổ tung đầu.

Thường Mạn nuốt nước miếng, cười lấy lòng nói: "Ông chủ à, ông xem, tôi hảo tâm giúp ông giải quyết năm cái gã đến gây sự này......"

"Gây sự?!" Ông chủ xém tí nữa thiếu khí ngất xỉu, anh chỉ vào năm gã to con nằm trên mặt đất, giận đến mức văng cả "mưa xuân" ra ngoài, "Cái đứa vỡ đầu ấy là con trai trưởng của chủ tịch công ty XX! Cậu có biết nhà nó có bao nhiêu tiền không!? Trong con phố buôn bán này mẹ nó ai dám trêu vào nó?! Cái tên tí nữa bị cậu đập mù đôi con mắt này là cháu trai họ ngoại của ông chủ chuỗi nhà hàng nổi tiếng cả nước đấy! Còn thằng này, có xem tin tức không? Chắc là biết thượng tá Triệu XX nhở?! Đây chính là thằng con mà ổng yêu chiều nhất đó, cậu cứ đạp háng người ta vậy được sao?! Còn tên này! Tên này! Cậu tự nhìn xem, có tên nào là cậu chọc vào được không?!"

Ông chủ càng nói càng xót, cuối cùng suýt khóc luôn, "Ông ngoại của tôi ơi, cậu muốn đánh thì đánh, không liên quan gì đến quán bar của tôi, tự cậu chịu!"

Một ngụm máu của Thường Mạn xém tí nữa không đổ vào được phế quản, cậu run rẩy nâng tay trái của mình lên, rồi lại nâng đến cái tay phải, hận không thể bóp chết bản thân vừa rồi nhất thời xúc động hăng hái làm việc nghĩa.

"Nhưng mờ --" Ông chủ bỗng lau mặt, nghiêm túc nói, "Cũng không phải không còn cách nào."

Thường Mạn kinh ngạc: "Chuyện chuyện chuyện này mẹ nó còn có cách để vãn hồi sao......?"

Ông chủ vẫy tay với đám nhân viên phía sau, thế là bọn họ hậm hực lườm nguýt Thường Mạn, rồi quay đầu lấy chổi quét đất, dọn dẹp, giải tán tức thì.

Thường Mạn thì bị ông chủ kéo tới chỗ quầy bar, nhìn anh ta cười hề hề nói: "Nói gì thì nói, cậu quả thật đã giúp tôi một vố lớn, năm tên khốn đó luôn quấy rối quán bar của tôi, ông đây đã muốn xử bọn nó lâu rồi."

Thường Mạn sung sướng ra mặt, "Tôi đây có phải rất......"

"Không phải." Ông chủ cười tủm tỉm, liếc nhìn cậu, tiếp tục nói, "Tôi đề xuất cho cậu một ý tưởng là: Chỗ dựa của chúng nó là bố, chỗ dựa của cậu phải ghép hết lại."

"Tôi nào có chỗ dựa nào?" Trong nhà, chỉ có một ông bố, chưa đến mức gọi là Lý Cương, nhưng tóm lại chỉ là một người đàn ông trung niên đơn thuần, chất phác mở võ quán, ngoại trừ cái cơ thể cứng cáp, thì còn lại đều rất bình thường.

Ông chủ đang định giơ tay vỗ vào cái đầu gỗ này một nhát, nhưng giơ được một nửa, thì cân nhắc giá trị vũ lực giữa hai người, bèn yên lặng bỏ tay xuống, "Tìm thôi! Tôi nói thật với cậu nhé, không phải cái chỗ dựa chó má mục nát nào cậu cũng dựa ổn đâu, nếu muốn xử đẹp năm đứa này, cậu chỉ có một lựa chọn."

Thường Mạn thở dài nói: "Thôi bỏ đi, tôi với người ta không thân chẳng quen, sao người ta tình nguyện giúp tôi chứ?"

"Vậy cậu về nhà thu xếp rồi chờ chết đi." Ông chủ tức giận chửi một câu, sau đó ngập ngừng nói, "Thật ra, nếu là cậu ta, thì chắc có khả năng sẽ giúp cậu."

"Ai?"

Ông chủ cười hì hì, "Nhà họ Chử."

-

Nhà họ Chử ở tỉnh X, nghe đâu bảo tổ tiên giàu lên từ nghề thổ phỉ, đã làm không biết bao nhiêu công việc bất nhân, trắng đen ăn tuốt.

Song gốc rễ quá chắc, nên không ai dám động vào cái nhà ấy.

Cho đến bây giờ, thế lực của gia tộc đó đã "thẩm thấu" ra tận nước ngoài, đến chính phủ còn phải nhịn nhà họ ba phần.

Lão chủ nhà - Chử Hà là một nhân vật lợi hại.

Khi còn trẻ, lão hung hăng hết biết, mang anh em trong bang chạy tới nhà minh tinh hạng A - Tô Nhụy cầu hôn, sau khi cưới Tô Nhụy khóc sướt mướt về thì thuận lợi sinh được hai thằng nhóc, bố Chử uy mãnh vung tuyệt bút lên, hai cái tên - bốn cái chữ rơi xuống sổ hộ khẩu: Thời Điếm, Nhạn La.

Mãi ở bên nhau, thập điện Diêm La.

Sau khi Tô Nhụy ở cữ về, khóc ròng một tháng cũng chẳng thể khiến Chử Hà sửa tên, về sau lại càng không thay đổi được nữa.

5 năm trước, Chử Hà giao vị trí chủ nhà cho con trai trưởng, sau đó lão và vợ liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Chủ nhà mới là kẻ có dũng có mưu, chỉ nửa năm ngắn ngủi đã củng cố được địa vị của mình, hơn nữa một số lúc còn ra tay rất tàn nhẫn độc ác, quả thật là giết người không chớp mắt.

Người ta vừa sợ hãi vừa hâm mộ nhà họ Chử.

Ai cũng biết vào nhà họ Chử là sẽ có quyền có thế, làm người qua đường thôi cũng chẳng hề gì.

Thế nên các đại tiểu thư đều mong mình có thể gả vào nhà họ Chử.

Nếu mà không gả được thì làm một tình nhân nho nhỏ thôi cũng sĩ diện đầy mình rồi.

Ngặt nỗi Chử Thời Điếm dịu dàng, phong độ lại luôn đầu tắt mặt tối đóng vai trò là nhân vật trên cao, thế nên đám tiểu thư đành phải đánh mắt sang gương mặt ngày nào cũng lạnh tanh của Chử Nhạn La.

Vốn tưởng rằng ít nhất có thể móc nối được với người ta, ai ngờ hôm sau, ở một tiệc rượu quan trọng nào đó, Chử Nhạn La lại ném xuống một câu thế này: "Tôi thích nương gay." *

*Nương gay: các chàng trai tính tình yếu đuối, ăn nói cư xử nữ tính và hay sợ hãi những thứ như gián, chuột..

như phụ nữ

Các cô chiêu lệ nóng quanh tròng, các cậu ấm lại mừng đến phát khóc.

Anh trưởng Chử Thời Điếm và đám họ hàng thân thích vội vàng truyền tai nhau, ngay ngày hôm đó liền nhét vào phòng thằng em một người, sau đó là người thứ hai, thứ ba...!Chỉ cần từng vào ở trong gian nhà của Chử Nhạn La, là người nào cũng có vốn để khoe nhiều năm rồi.

-

Thường Mạn bừng tỉnh đại ngộ, nghe ngóng kĩ càng rồi đột nhiên lấy lại tinh thần, khiếp sợ nói: "Anh là muốn để tôi......!Cùng anh ta......!Chúng tôi......"

"Tôi có cách liên hệ với chủ nhà họ Chử, đúng lúc gần đây không có ai ở cạnh cậu hai, có muốn đi không? Tôi nhìn ra được, tôi, cậu, cả cậu hai nữa đều là cùng một loại người." Ông chủ thuận tay vỗ mông Thường Mạn, Thường Mạn giật nảy mình, đoạn giơ tay vặn tay ông chủ, ông chủ tức khắc tóe nước mắt, bắn ra xa mấy mét, "Chúa tôi a a a a a đau đau đau!!!!"

"Ngại quá, phản xạ có điều kiện......" Thường Mạn tỏ vẻ xin lỗi ông chủ, tay hơi cong lại, một tiếng răng rắc, cánh tay ông chủ lại trở về trạng thái ban đầu.

Ông chủ bị tra tấn run rẩy cái tay yên lặng lau nước mắt.

Thường Mạn do dự nói: "Tuy tôi là gay, nhưng tôi không ẻo lả, như vậy hình như hơi mạo hiểm quá."

Ông chủ đẩy cái gương trên quầy bar đến trước mặt Thường Mạn, "Bằng nhan sắc này của cậu, bình thường tỏ ra yêu kiều một tí là ok."

Người trong gương có quả đầu xoăn xoăn xù xù, trải qua một hồi "liều chết vật lộn", trông có hơi xốc xếch, nhưng không làm mất đi nét đẹp của cậu.

Ngũ quan thì như được ông trời điêu khắc tỉ mỉ, gãi đúng chỗ ngứa.

Đuôi mi mắt bên phải còn được chấm một nốt ruồi son, càng tô thêm vẻ quyến rũ.

Dưới ánh đèn mù mờ, đôi mắt cậu chàng đen láy đầy sâu lắng, lộ ra chút hoang mang mơ màng.

Thường Mạn có vẻ ngoài rất đẹp, câu này là ý trên mặt chữ.

Từ nhỏ, cậu đã là hoa khôi của lớp, câu này cũng là ý trên mặt chữ luôn.

Thường Viễn Quốc đã từng liến thoắng với Thường Mạn rằng vợ của ông là một người đẹp huyền thoại.

Hồi nhỏ, Thường Mạn không hiểu người đẹp là gì, Thường Viễn Quốc bèn chỉ vào gương nói: "Mạn Mạn tự nhìn mình sẽ biết."

Thường Mạn bé nhỏ cầm gương ngắm nguyên một ngày, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng quả thực bắt người ta không chú ý cũng không được.

Các sư huynh đệ trong võ quán chính mắt chứng kiến quá trình em gái xinh xắn lớn lên thành mỹ nhân, tuy rằng là một người đẹp có giá trị vũ lực lever max, nhưng vẫn có tên ngốc to gan lớn mật đến gặp Thường Viễn Quốc xí chỗ con rể.

Thường Viễn Quốc bày vẻ mặt khó hiểu nhìn họ: "Thầy có con gái bao giờ vậy? Thầy chỉ có một đứa con trai thôi à."

Mọi người: "......what the fuck?!"

Biết mình bị nghi ngờ giới tính, Thường Mạn hết sức bình tĩnh.

Bởi vì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.

Bởi vì gương mặt hồng nhan họa thủy này của cậu, mà các sư huynh đệ luôn lo lắng Thường Mạn sẽ biến thành kẻ ngu ngốc dùng mặt kiếm cơm.

Thế là họ tăng ca thêm giờ, tiến hành huấn luyện yêu thương cho cậu.

Kết quả là biến Thường Mạn thành vô địch luôn.

Ông chủ thấy Thường Mạn thất thần, bèn nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc cậu, hỏi: "Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa?"

Thường Mạn gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Không được, không được, bố tôi mà biết thì sẽ đánh chết tôi."

Cậu còn chưa come out với bố cậu nữa đâu, cái đồ cổ hủ ấy mà biết con mình thích đàn ông, chắc sẽ nổi đóa xốc cả cái võ quán lên mất.

"......" Ông chủ lạnh mặt nói, "Mình cậu bị bố đập chết, hay cậu liên lụy bố cậu, hai người cùng chết, cậu tự chọn đi."

Thường Mạn: "......"

-

Sau khi tiễn Thường Mạn đi, ông chủ bảo nhân viên lễ tân đóng cửa quán.

Còn mình thì về phòng, ấn gọi liền một số, đợi kết nối được với đầu dây bên kia thì vội vã khoe như tranh công: "Lão Chử, lão Chử ơi! Ông phải đội ơn tôi rồi!"

"Đội ơn cái gì?"

"Tôi đưa một người đến cho em trai ông." Ông chủ cười hê hê nói, "Tuy thằng nhóc này giờ hơi phiền phức, nhưng nhìn chung không tệ đâu.

Tôi thấy cậu ta rất phù hợp với em trai ông! Thật đó!"

Nói chuyện với thằng bạn già, Chử Thời Điếm không hề khách sáo để lộ bộ mặt thật, thế là trào phúng bảo: "Lần trước và lần trước nữa nữa đưa đứa này nọ đến, ông cũng nói là phù hợp lắm bla bla, sau đó thì sao? Không có sau đó."

Ông chủ trợn trắng mắt, "Tóm lại nhóc này không giống mấy đứa trước! Tôi thề!"

Chử Thời Điếm hơi khựng lại, không mấy bận tâm đáp: "Được rồi, tin ông thêm lần nữa."

"Bao giờ chuyện thành nhớ bảo em dâu của ông mời tôi uống rượu mừng nha.

Cơ mà nói chứ, sao ông phải khẩn cấp tìm gấu cho em trai mình vậy? Nè? Chử Thời Điếm?? Móa, lại ngắt điện thoại của bố!"

Chử Thời Điếm khóa màn hình điện thoại, một tia sáng lướt qua, chạy từ trái qua phải trên chiếc gọng kính mạ vàng nơi sống mũi.

Đùa chứ, bố mẹ từng nói với hắn rằng, chỉ cần trong vòng vài năm, hắn có thể tìm cho thằng em một bà vợ, thì dù đó là nam hay nữ, họ sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện hôn nhân của mình nữa.

Cuộc sống độc thân sung sướng vẫn nên để anh trai hưởng thụ thôi.

Phận làm em phải chia sẻ chút chuyện với anh mình chứ.

Cuồng ma "chơi" em trai Chử Thời Điếm nghĩ như thế đấy.

__________

Hố mới đây hố mới đây.