Cả đời này, ba chữ nặng như vậy, anh mới mười tám tuổi, mà cả một đời có biết bao nhiêu năm, có biết bao nhiêu khả năng sẽ xảy ra, khiến cô không thể không tưởng tượng một chút.

Ba tám tuổi chắc vẫn còn tốt, bởi vì cô có tiền mà, có thể mua sản phẩm dưỡng da tốt nhất, cũng có thể đến thẩm mỹ viện chăm sóc bản thân, cho nên sẽ không già hơn anh là bao. Thế nhưng đến bốn tám tuổi thì sao?

Lúc đó Châu Sâm chỉ mới ba mươi tám, là độ tuổi đẹp nhất của người đàn ông, thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, thành thục, thâm trầm, ổn trọng. Anh phải đối diện với rất nhiều cám dỗ, cũng phải bận rộn với công việc của mình.

Những cái này Ông Như Mạn đều biết, cũng có thể phân tích một cách lý trí rõ ràng. Thế nhưng bây giờ nghe Châu Sâm nói như vậy, cô vẫn rung động đến tận tâm can.

"Ngốc."

Châu Sâm không nghe được câu trả lời mình muốn, anh hy vọng Ông Như Mạn có thể tin tưởng anh, tin tưởng anh có thể đem đến cho cô một tương lai hạnh phúc.

Có điều không thành vấn đề, chuyện sau này cứ từ từ để cô cảm nhận vậy, trước khi anh có thể làm thì mọi thứ cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.

Châu Sâm gật gật đầu: "Ừ ngốc."

Nhìn ánh mắt anh có chút mất mát, Ông Như Mạn cũng không đành lòng, gãi gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh: "A Sâm."

"Ừ."

"Em tin tưởng anh." Tin rằng ít nhất là giờ phút này anh thực sự muốn ở bên em.

Nhưng tương lai sau này sẽ có rất nhiều biến đổi, mà bản tính con người vẫn luôn có mới nới cũ, nhưng cho dù có thế nào, hiện tại, tại thời khắc này, người nói điều này với em là anh, em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.

Đây chính là những lời trong lòng, nhưng Ông Như Mạn cũng không trực tiếp nói ra.

Châu Sâm cuối cùng cũng có vẻ vui lên một chút, lại quay sang hôn nhẹ lên má cô.

"Ừm, sau này em già rồi, hàng ngày anh sẽ đẩy xe lăn dẫn em đi tản bộ nha."

"Đẩy cái đầu anh ý." Ông Như Mạn buồn cười quay sang khẽ đánh anh một cái.

Châu Sâm vừa cười vừa né người qua một bên: "Thật đấy, sau này em già rồi, mỗi ngày anh sẽ chải đầu cho em, rồi giúp em rửa răng giả nữa."

Ông Như Mạn bị anh đùa dai, không làm gì được bèn vươn tay ra cấu mạnh vào bắp tay Châu Sâm một cái: "Em làm gì mà như thế được chứ."

Châu Sâm được đà, thuận thế duỗi tay ôm lấy cô vào lòng.

"Ừ ừ ừ, dù em có là bà lão đi chăng nữa thì cũng là bà lão đẹp nhất, anh cũng phải cảnh giác đề phòng người ta cướp mất bà lão của anh."

Hai người đang anh một câu em một câu cười đùa vui vẻ, điện thoại của Ông Như Mạn đột nhiên đổ chuông, nhìn tên người gọi nhấp nháy trên màn hình, cô có chút bất ngờ.

"Đại bảo bối, mình về rồi đây, tối mai ra ngoài ăn một bữa nhé?"

Bên kia đầu dây là một người bạn tốt của cô, cũng là một blogger du lịch nổi tiếng.

"Thanh Thuần, cậu về khi nào vậy?"

"Vừa tới nhà xong, còn đang lăn ra giường đây này, ngồi máy bay mấy tiếng mệt chết mình rồi."

"Ừ, tối mai đi ăn cái gì nào? Để mình chiêu đãi một bữa."

"Thật à? Thế thì mình phải bào cho bõ mới được."

"Đương nhiên rồi, cậu muốn ăn cái gì đây?"

"Đi quán Nhật hồi xưa mình hay ăn đi vậy."

"Được, vậy chiều mai nha. Cậu có đi cùng ai nữa không?"

"Có chứ, chính là cậu đó." Thanh Thuần vừa cười vừa nói.

"Ừm, ngày mai mình dẫn thêm một người nữa tới nhé?"

"Ghê ghê, lại Vinh Lãng nhà cậu chứ gì, có cần phải dính nhau tới thế không?"

Giọng nói của cô rất to, Châu Sâm đứng bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng.

Ông Như Mạn có hơi xấu hổ: "Không phải, ngày mai gặp rồi cậu sẽ biết."

"Này, đừng nói với mình, cậu đi bao nuôi em trai nhỏ nha."

"..."

Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật là khủng khiếp.

"Móa, thật hả?" Thanh Thuần bị dọa đến ngồi bật dậy: "Cậu thật là trâu bò quá đi."

"Rồi rồi, ngày mai nói sau nha."

"Được được, hận không thể đến nhà cậu thám thính ngay bây giờ."

Thanh Thuần mới từ Thụy Sĩ về, mỗi lần cô ấy đi du lịch đều sẽ ở lại đất nước đó khoảng vài tháng, hoặc có khi lâu hơn, thay vì là một vị khách nay đến mai đi, thì cô ấy sẽ ở lại trải nghiệm phong tục tập quán của một quốc gia giống như một cư dân thực thụ.

"Được rồi, cậu mau thu dọn đồ đạc đi, ngày mai gặp."

"OK"

Hai người cúp điện thoại xong, Ông Như Mạn quay sang nhìn thấy Châu Sâm vẫn giữ thái độ như bình thường.

"Anh không giận à?"

"Không."

Cô thở phào một cái, bởi vì anh còn nhỏ tuổi, cô cũng sợ mấy chuyện này sẽ khiến anh không vui.

"Bởi vì quá khứ của em anh không thể phủ nhận, nhưng bây giờ em là của anh."

"Em là của em." Ông Như Mạn chen vào.

"Ừ. Vậy thì anh là của em."

Nhìn mà xem, yêu đương đúng là chuyện trời phú, nghe anh nói như này nào có giống như mối tình đầu vừa mới biết yêu đâu?

Ngoài mặt là thế nhưng trong lòng Ông Như Mạn đã trộm cười không biết bao nhiêu lần: "Ừm, anh là chó nhỏ nhà em nuôi."

Châu Sâm nghe xong câu này, liền cúi xuống ghé tai Ông Như Mạn nói vài câu lưu manh, kết quả bị cô giơ chân đá cho vài phát. Anh cười xấu xa, còn cô ngại ngùng đỏ mặt.

Trên đường về nhà, Ông Như Mạn đem chuyện mình với Thanh Thuần nói cho Châu Sâm nghe. Hai người quen nhau qua weibo, đều là chủ blog, cả hai đều thích đồ ăn ngon, nói chuyện từ weibo lại sang đến wechat, rồi quen ra đến ngoài đời luôn. Thanh Thuần là một người rất nhiệt tình, lại to gan lớn mật, muốn làm cái gì thì phải làm bằng được cái nấy. Hồi hai người mới quen nhau, cô ấy đã đặt chân được đến hơn mười đất nước. Vốn dĩ cô ấy đang có một công việc rất tốt, vậy mà dám bỏ việc để đi du lịch luôn, về sau liền đem sở thích của mình biến thành công việc chính, ai ngờ không những có thể nuôi thân, mà còn kiếm được rất nhiều tiền.

Biết bốn thứ tiếng, ngoại hình dáng vẻ đến phong cách đều giống mấy cô gái Âu Mỹ, đi mỗi một nơi lại đổi một người bạn trai, mà người nào người nấy đều là hình mẫu soái ca tiêu chuẩn.

Kỳ lạ là cô với Thanh Thuần đều sẽ không bao giờ ý kiến về quan niệm sống của đối phương, có lẽ vì như vậy nên mới trở thành bạn tốt, mỗi lần có cơ hội gặp nhau đều nói chuyện rất cởi mở thật lòng.

Lần này Thanh Thuần trở về, quả thực khiến Ông Như Mạn vô cùng vui vẻ, bởi vì ở thành phố xô bồ náo nhiệt này, cô cũng chỉ có mình Thanh Thuần có thể coi là một người bạn chân chính mà thôi. Không biết lần này trở về sẽ ở lại được bao lâu, bởi vậy nên Ông Như Mạn muốn đưa Châu Sâm đi giới thiệu với cô ấy, không vì gì cả, chỉ vì muốn giới thiệu người mình yêu nhất, cho người bạn thân nhất của mình mà thôi.

"Ngày mai anh có muốn đi không?" Cô biết Châu Sâm nhất định sẽ đi.

"Ừ."

"Thanh Thuần có hơi thẳng tính, bạ đâu nói đấy, nếu cô ấy có nói gì khó nghe anh cũng đừng giận nha."

"Được."

Châu Sâm cũng hiểu ý của cô, việc cô chịu mang anh đi giới thiệu với bạn bè mình như thế này đối với anh đã là quá hạnh phúc. Từ bạn bè, đến công ty, rồi sẽ đến Ông Như Vọng, từng bước từng bước nói cho mọi người thấy hai người bọn họ chính là một đôi.

Như thế thật tốt.

"Em muốn đi du lịch sao?" Không biết tại sao tư nhiên Châu Sâm lại hỏi như vậy.

Ông Như Mạn có hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn gật đầu.

"Muốn chứ."

Thật ra cũng có một số nơi gửi lời mời cộng tác đến cho cô, để cô đến đó du lịch, sau đó tiện thể giúp bọn họ quảng bá một chút. Thế nhưng trước giờ cô chưa từng đi, một là vì công việc bận bịu không thể bỏ được, hai là đi rồi bỏ Ông Như Vọng ở nhà một mình cô không yên tâm.

"Vậy sau này chúng ta đi du lịch đi." Anh nói.

"Ừ."

"Chờ sau này Như Vọng có bạn gái rồi, hoặc là cưới vợ rồi chẳng hạn, nếu em muốn thì đưa cả bọn họ cùng đi luôn."

Anh thật sự đã coi mình trở thành anh rể của người ta rồi, làm gì cũng sẽ nhớ để phần cho em vợ.

"Cũng được, nhưng mà sau này Như Vọng cũng có cuộc sống riêng của nó rồi, chúng ta cứ đi hai người thôi."

Đợi đến lúc Như Vọng có bạn gái, hoặc gia đình của riêng mình, lúc đó Ông Như Mạn sẽ không còn phải lo nghĩ cho ai nữa, cô có thể đi làm chuyện mình muốn được rồi, mà cùng người mình yêu đi du lịch chính là một sự lựa chọn tốt. Tâm tư Châu Sâm tinh tế như vậy, nhất định sẽ chuẩn bị mọi thứ chu đáo, cô sẽ chẳng phải động não suy nghĩ gì cả, chỉ cần lười biếng đi theo anh mà thôi.

"Ngoéo tay nào" Châu Sâm vươn ngón tay út ra.

Loại chuyện vừa trẻ con nhưng lại rất ngọt ngào, Ông Như Mạn cũng đưa tay ra hưởng ứng.

"Em muốn đi đâu?"

"Thái Lan"

"Được, sao lại muốn đi Thái?"

"Em sẽ thuê một căn nhà nhỏ, đằng trước có trồng một cây xoài, lúc xoài chín, em muốn ăn anh sẽ đi hái cho em ăn."

"Ừ."

"Sau đó trời tối anh chở xe điện đưa em đi ngắm biển giải sầu."

"Ừ."

"Ừ cái gì, anh biết đi xe không mà ừ?" Ông Như Mạn quay sang cười Châu Sâm.

"Không biết, nhưng anh sẽ đi học." Châu Sâm trả lời rất nghiêm túc.

"Ừ, Vân Nam cũng được lắm, có rất nhiều nhà đều trồng xoài trước sân. Chúng ta về vùng nông thôn ở, buổi sáng cùng nhau đi chợ, sau đó về nhà em sẽ nấu cơm cho anh ăn."

"Nuôi mấy con gà nữa được không? Mỗi ngày cho anh đi nhặt trứng gà."

"Ở đó cũng sẽ có rất nhiều trái cây, đến lúc đó chúng ta có thể tự đi hái về ăn, ăn không hết thì làm mứt hoa quả, không thì để ủ rượu cũng được mà."

"Còn có thể cùng nhau đi mò cá. Mà anh có biết bơi không?"

"Không biết."

"Haizz, em cũng không biết rồi."

"Anh có thể đi học."

"Thôi thôi, chúng ta có thể đi mua mà."

Một trang trại nhỏ của riêng mình, nuôi vài con gà đẻ trứng, thêm một chú chỏ nhỏ trông nhà, trước nhà trồng vài cây ăn quả, bận rộn cả một ngày, buổi tối hai người có thể nằm dưới mái hiên, mỗi người một ly rượu nhỏ, cùng nhau ngắm sao trời.

Cuộc sống như thế này thật sự rất tuyệt vời, rất khiến người ta mong đợi.

Có điều còn cần ít nhất bốn năm, bởi vì Châu Sâm còn phải học xong đại học.

Mà có thể chỉ xảy ra trong tưởng tượng của cô mà thôi, tốt nghiệp xong anh còn phải làm việc, có thể anh cũng sẽ không thích cuộc sống bình đạm như thế này, anh tốn công tốn sức học tập, sao có thể lựa chọn vứt bỏ thành quả bốn năm của mình.

"Ừ, chúng ta có thể trồng một giàn nho trong sân, để anh chuyển khoa vậy, chuyển sang học kinh tế nông nghiệp hộ gia đình nha."

Ông Như Mạn quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Châu Sâm.

"Em đừng cảm thấy anh không vui, sống một cuộc sống chỉ có hai chúng ta, anh cầu còn không được nữa là."

"Dỗ ngon dỗ ngọt." Ông Như Mạn phì cười nói một câu.

"Ừ, ngot lắm, em nếm thử xem."

Sau đó, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô.

Nụ hôn của thiếu niên mang theo hương vị bạc hà tươi mát, thật sự rất ngọt ngào.

Đúng là cái đồ yêu tinh.

Hết chương 47.