Sau khi tài khoản kia chia sẻ, lại có thêm vài tài khoản tick xanh nữa chia sẻ video của Châu Sâm, lúc này lượng fan trên weibo của anh đã tăng hơn mười vạn. Thực ra có nhiều người follow không phải bởi vì nội dung trong video, mà bởi vì giọng nói của anh quá cuốn hút, bên dưới không ngừng xuất hiện mấy bình luận, dạng như: "giọng nói hay quá, cảm giác muốn yêu rồi huhu..."

Haizz, sự thật này ít nhiều làm cho anh có chút mất mát, có điều cũng chỉ là một chút thoáng qua thôi, mục đích cuối cùng cũng đã đạt được, vậy thì quá trình có ra sao thì cũng không quan trọng lắm.

Châu Sâm cũng không quá phấn khích, lễ phép nhắn tin cảm ơn đến người kia, cảm ơn anh ta đã chia sẻ video của mình. Mà tâm tình hiện giờ của anh cũng theo câu chữ truyền tới cho người đó, kết quả anh ta nhanh chóng trả lời, cổ vũ Châu Sâm tiếp tục cố gắng, còn nhấn follow anh.

Cuối cùng, không ngờ tới người hưng phấn nhất lại là Ông Như Vọng.

Lúc hai người chuẩn bị đi ngủ, Ông Như Vọng tự nhiên gọi điện thoại cho Châu Sâm. Ông Như Mạn nằm bên cạnh nín thở, không dám phát ra một tiếng động nào, Châu Sâm thì ngược lại, vẫn điềm nhiên nghe điện thoại như thường, không hề lộ ra nửa điểm sơ hở.

"A Sâm, đậu má! Cậu mẹ nó siêu vãi nồi, ngày hôm nay thôi đã hơn 10 vạn rồi, giỏi lắm người anh em."

Châu Sâm cười cười: "Ừm, vì có người nổi tiếng share thôi."

"Ghê đấy ghê đấy, tiếp tục cố gắng! Tôi cũng sẽ nỗ lực, không được buông lỏng đâu."

Châu Sâm ừ ừ vài câu, hai người liền cúp điện thoại.

Ông Như Mạn vẫn chưa bình tĩnh trở lại, thì điện thoại của cô đã kêu.

"Chị, chị có nhớ em không?" Cậu bắt đầu làm nũng.

"Không phải ngày nào chị cũng gọi điện thoại cũng coi ảnh của em à, nhớ bôi kem chống nắng đấy, nhìn da của em kìa, đen thui như quạ rồi."

"Làm gì có bà chị nào đi nói em trai của mình như thế chứ? Thật là tức giận quá đi."

Ông Như Mạn biết thừa cậu chỉ đang làm nũng, cũng hùa theo dỗ vài câu: "Được rồi Vọng Vọng, dù có là quạ thì cũng là quạ siêu đáng yêu nhất quả đất này."

"Hừ hừ, thế còn tạm được."

Sau đó đề tài liền chuyển sang người Châu Sâm: "Chị, chị thấy fan của A Sâm hôm nay tăng chóng mặt không?"

Ông Như Mạn hơi ngại ngại, sợ cậu ta nói cái gì đó rồi bị Châu Sâm bên cạnh nghe thấy, vừa định lấy tay che điện thoại đi thì giọng nói của cậu ta đã oang oang vang lên: "A Sâm giỏi thật đấy, video của cậu ấy em xem không sót cái nào, thật đấy, cậu ấy mà không hot mới là trời đất không dung."

Ông Như Mạn thở phào một cái, thằng nhóc này đúng là đứa trẻ ngoan: "Ừm, em với Châu Sâm đều phải bảo nhau cố gắng."

"Ok. Chị, em hỏi chị một vấn đề, chị nhất định phải trả lời thẳng thắn."

"Được."

"Có phải chị dùng tiền để mua lượt follow cho em không?"

Ông Như Mạn mỉm cười: "Sao hôm nay tự nhiên lại không tự tin thế? Chị không mua lượt theo dõi cho em đâu, thành tích bây giờ của em là tự em tạo, Vọng Vọng của chúng ta vốn dĩ giỏi giang mà, sao lại không tin vào chính mình như vậy."

"Vậy thì tốt, chị đừng có mà làm điều gì không công bằng đấy, đây là cuộc chiến giữa hai người đàn ông, em phải làm nhiều video hơn mới được, không thể thua."

"Vậy em cố lên."

Hai người lại nói thêm vài câu nữa thì bạn Như Vọng gọi cậu đi chơi, sau đó liền cúp máy.

Lại cảm thấy buồn cười.

Như Vọng quay về rồi làm sao nói với cậu đây?

Tính cách của cậu như thế, khẳng định từ từ rồi cũng sẽ phát hiện ra, mà nhất định phải nói cho cậu biết là Ông Như Mạn thích Châu Sâm trước, chứ không phải Châu Sâm theo đuổi Ông Như Mạn, bởi vì tâm lý con người mà nói, lúc nào cũng sẽ bênh vực người thân của mình.

Mà đối với tính cách của Như Vọng, để tiếp nhận được Châu Sâm chắc cũng sẽ rất khó khăn.

Có lẽ nên tìm một cơ hội rồi dần dần nói cho cậu biết, để cậu chuẩn bị tâm lý một chút, tránh bị dọa cho hết hồn.

Hai người đều nghĩ như vậy, kỳ thực trong mối quan hệ này, bọn họ lo lắng nhất chính là cảm nhận của Ông Như Vọng mà thôi. Bởi vì Ông Như Mạn là chị cậu, còn Châu Sâm lại là bạn thân...ừm, cũng là anh rể tương lai nữa.

Vì vậy, trước khi Như Vọng trở lại, tốt nhất bọn họ nên tranh thủ thời gian hưởng thụ thế giới của hai người, mỗi ngày chỉ ôm nhau đi ngủ thôi cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Tại sao lòng dạ con người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy?

Ông Như Mạn cũng nhìn lại bản thân mình, rõ ràng bản thân mới cách đây vài bữa từng nghĩ sẽ không yêu thêm được ai, vậy mà ai biết được đoạn tình cảm này vừa mới kết thúc mà đã có thể lập tức bước vào một đoạn tình cảm khác được. Thế nhưng một người con gái nhẫn nhịn tốt như cô, cũng có lúc phải bộc phát, đó là bởi vì trước kia đã tích lũy quá nhiều rồi.

Cô cùng Vinh Lãng, thực ra hai người đều sai. Cô sai ở chỗ không mở lòng mình, còn Vinh Lãng là kiểu đàn ông không hề tâm lý. Thời gian trôi qua càng lâu, đau khổ cứ dần dần tích lũy lại, thẳng đến lúc không thể vãn hồi.

Hiện giờ cô đã không còn nhớ tới Vinh Lãng nữa, giống như đoạn đường chung nhau của hai người đã kết thúc rồi, từ bây giờ mỗi người phải đi một con đường riêng. Cô cũng phải cảm ơn Vinh Lãng, trước kia anh ta cũng cho cô quá nhiều, cũng không phải cố gắng quên đi, chỉ là bây giờ chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại làm gì. Vinh Lãng cũng không phải là kiểu người dây dưa, chắc hẳn những lần níu kéo lúc đó cũng đã là những cố gắng cuối cùng của anh ta cho một mối quan hệ này.

Cả hai đều đã là người trưởng thành, lại tương đối lý trí, không phải kiểu yêu mà không có đối phương thì không thể, nguyện ý vì đối phương mà quên mình.

Có lẽ tình yêu sau khi trưởng thành chính là như vậy, đã mất đi sự nhiệt liệt thuở ban đầu, thế nhưng rõ ràng trong một mối quan hệ, có ai mà không hy vọng đối phương yêu mình đến chết đi sống lại đâu? Ai cũng hy vọng đối phương yêu mình nhiều hơn một chút, nhưng bản thân lại không muốn bỏ ra bao nhiêu, sợ bị thương tổn, cho nên đành cất bớt nhiệt tình.

Thuở niên thiếu, yêu đương chia tay xong chính là người xa lạ, thậm chí có khi còn hóa kẻ thù, nhưng đối với người trưởng thành mà nói, "gặp mặt vui vẻ, chia tay yên bình", đây mới chính là trạng thái tốt nhất.

Đằng sau tên của Vinh Lãng đã kết thúc bằng một dấu chấm tròn, câu chuyện mới mở ra chính là tên của Châu Sâm.

Hết chương 44.