*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

“Lỵ Lỵ, ban ngày nói tối nay có thể sờ màn thầu nhỏ, chỉ tối nay thôi sao? Có thể dời sang tuần sau được không?”

Cảnh Lỵ ngẩng đầu đón nhận đôi mắt nóng bỏng ai oán của anh, đột nhiên cô hoài nghi cả ngày hôm nay có phải anh đều nghĩ đến chuyện này không.

Cảnh Lỵ nháy mắt với anh, nghịch ngợm le lưỡi, nói: “Chỉ hôm nay, quá hạn không chờ.” Nói xong, Cảnh Lỵ chạy vào phòng cho khách giúp đỡ mẹ Kinh.

Từ trong tủ quần áo mẹ Kinh lấy chăn và gối đầu đặt lên giường, Cảnh Lỵ giũ chăn, bắt đầu trải giường.

Trong lúc trải giường, đột nhiên mẹ Kinh nói cảm ơn với Cảnh Lỵ: “Lỵ Lỵ, cảm ơn con.”

Cảnh Lỵ không hiểu, hỏi: “Sao dì lại cảm ơn con?”

“Cảm ơn con đã khiến Nhiên Nhiên trở nên tốt hơn.” Mẹ Kinh chân thành cảm ơn.

Khi còn nhỏ Kinh Nhiên ở với cha mẹ, đôi khi họ không rảnh thì nhờ ông bà ngoại trông giúp. Người trong nhà đưa Kinh Nhiên đến học trường danh tiếng, nhưng mỗi ngày anh đều mang vài vết thương về nhà, lúc đó việc lắp camera vẫn chưa phổ biến trong trường học, nên họ không biết được tại sao Kinh Nhiên bị thương, mà anh lại im lặng không nói, nhà trường cũng tỏ vẻ không biết, Kinh gia tức giận đến nỗi hủy bỏ tài trợ cho trường.

Khi đó cha mẹ Kinh Nhiên bắt đầu bận rộn, giao Kinh Nhiên cho ông bà ngoại chăm sóc, chuyển tên anh vào hộ khẩu của ông ngoại, để anh học ở trường công lập phụ cận. Sau này Kinh Nhiên thích ứng được với trường mới, cũng quen được một số bạn bè, nhưng lại không thích chơi với con gái. Lúc ấy, người trong nhà cảm thấy con trai không thích chơi với con gái là chuyện bình thường, nên cũng không nghĩ nhiều. Dần dà Kinh Nhiên lớn lên, người trong nhà mới phát hiện ngoại trừ các nữ trưởng bối và em họ mình ra, thì anh không hề tiếp xúc với bất kì cô gái nào khác.

Người trong nhà bắt đầu lo lắng có phải Kinh Nhiên có chứng sợ con gái, những cô gái giới thiệu cho anh, anh đều xa cách.

Kinh Nhiên là một đứa nhỏ thông minh, trước kia hiệu suất của khách sạn giảm xuống, là Kinh Nhiên nghĩ cách xoay chuyển cục diện. Người trong nhà không sợ sau này anh sẽ không quản lý tốt khách sạn, chỉ sợ anh không cưới được vợ.

Gần đây mẹ Kinh nghe bà ngoại và bà nội nói Kinh Nhiên hẹn hò với một cô bé hiền lành, mẹ Kinh cũng yên tâm hơn rất nhiều.

“Lỵ Lỵ, đôi lúc tình cảm của Nhiên Nhiên chậm chạp, mong con hãy thông cảm cho nó.” Hai người hợp lực trải chăn xong, mẹ Kinh kéo tay Cảnh Lỵ nói. Kinh Nhiên nói muốn đi gặp người lớn bên nhà gái, mẹ Kinh còn chuẩn bị rất nhiều quà để đi thăm.

Cảnh Lỵ trịnh trọng nói với mẹ Kinh: “Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Nhiên Nhiên.”

Cảnh Lỵ tắm rửa xong, mặc đồ ngủ tự mang tới, ngồi ở phòng khách xem TV với cha mẹ Kinh, Kinh Nhiên ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh cô, nhưng gương mặt ai oán của anh khiến cô chịu không nổi, đến mắt kính cũng không ngăn được sự bất mãn trong mắt anh.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Kinh gia khá lành mạnh, đi ngủ trước mười một giờ tối. Mẹ Kinh giục hai đứa nhỏ đi rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi, Cảnh Lỵ nghe lời làm theo. Cô về phòng cho khách, sửa sang lại xong thì tắt đèn đi ngủ.

“Cốc cốc…”

Cảnh Lỵ nghe có tiếng gõ nhẹ lên cửa phòng, cô ngước đầu, nương theo ánh đèn đường bên ngoài, nhìn cửa gỗ.

Không có động tĩnh, chắc là mình nghe nhầm.

“Cót két…” Cửa bị mở ra.

Cảnh Lỵ sợ hãi, khẽ kêu một tiếng: “Nhiên Nhiên?”

“Anh đây.” Giọng nói quen thuộc vang lên, thiếu chút nữa là bị hù chết.

Cảnh Lỵ nhìn thấy một bóng đen tiến vào, sau đó cửa đóng lại, rón ra rón rén, sột soạt bò lên trên giường.

Kinh Nhiên khẽ gọi tên cô: “Lỵ Lỵ…” 

“Sao vậy anh?”

“Anh tới ngủ với em.”

Cảnh Lỵ nhắc nhở: “Mẹ anh nói, phải phân phòng ngủ.”

Cảnh Lỵ không nhìn thấy nét mặt của anh, chỉ cảm thấy cả người anh đè ở trên người cô, đầu của anh cọ cọ bên tai của cô, thở một hơi, tủi thân nói: “Không có anh ở bên cạnh mà em vẫn ngủ được?”

Cơ thể Cảnh Lỵ tê dại từ đầu đến ngón chân, sao anh cứ phải làm mấy hành động khiến người khác đỏ mặt như vậy hả.

Cảnh Lỵ hờn dỗi: “Anh sắp đè em dẹp lép rồi.”

Kinh Nhiên nghiêng người nằm bên cạnh Cảnh Lỵ, ôm cô.

Cảnh Lỵ lo lắng hỏi: “Nhiên Nhiên, anh tới đây,  nếu bị mẹ anh phát hiện thì sao?”

Kinh Nhiên khẳng định: “Không phát hiện đâu.”

“Hả?”

“Ngày mai anh dậy sớm về phòng của mình.”

Cảnh Lỵ: “…”

Tên nhóc này…

Kinh Nhiên sột soạt duỗi tay tiến vào bên trong áo của Cảnh Lỵ, tiếp xúc thân mật với da thịt cơ thể của cô. chỉ cần động ngón chân Cảnh Lỵ cũng biết Kinh Nhiên vào phòng để làm gì. Bởi vì cô nói “Quá hạn không chờ”, nên anh liền lén lút đi vào.

Có lẽ Kinh Nhiên cũng khẩn trương, cảm giác được lực nắm của anh không tốt, Cảnh Lỵ thường thấy hơi đau, nhưng không lên tiếng.

“Lỵ Lỵ, thoải mái không?” Kinh Nhiên khẽ hỏi bên tai cô.

Cảnh Lỵ xấu hổ đến nỗi muốn đá anh xuống giường, sờ thì sờ, còn nói mấy lời cợt nhả thế làm gì?

Không thể câm miệng sờ trong yên lặng sao?

“Anh muốn…”

Cảnh Lỵ không muốn nghe anh nói chuyện, ngắt lời anh, nói: “Hoặc là ngủ, hoặc là cút về phòng của anh.”

Kinh Nhiên ngừng tay, cách vải dệt hôn hai cái màn thầu nhỏ: “Màn thầu nhỏ, lần sau gặp lại.”

Cảnh Lỵ hít một hơi, lần sau cô không bao giờ lấy cái này ra làm mồi dụ nữa!!!

“Lỵ Lỵ, tai anh đau.” Trong màn đêm, Kinh Nhiên ôm Cảnh Lỵ làm nũng.

Cảnh Lỵ duỗi tay mở công tác đèn bàn ở tủ đầu giường, ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng cả căn phòng. Cảnh Lỵ ngồi dậy, tiến đến bên người Kinh Nhiên, quan sát lỗ tai anh, thấy không có gì đáng ngại, nói: “Không chảy máu, anh nằm ngủ đi, đừng nghiêng người, sẽ áp lỗ tai.”

“Ừm.” Trong lúc Cảnh Lỵ dỗ, Kinh Nhiên đã không còn thấy đau, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Cảnh Lỵ vô cùng buồn bực, vì sao Kinh Nhiên lại dễ ngủ như vậy, vừa đến giờ là tự động ngủ. Cho dù đang ôm một thiếu nữ xinh đẹp trong ngực, anh cũng ngủ thiếp đi rất nhanh.

Cảnh Lỵ thở dài một hơi, hôn lên trán Kinh Nhiên, nói: “Ngủ ngon, công ‘trúa’ nhỏ của em.”

*

Buổi sáng, lúc Cảnh Lỵ tỉnh lại, trên giường đã không còn thấy bóng dáng của Kinh Nhiên, có lẽ tên trứng thối này đã chạy về phòng mình giả bộ ngủ một giấc.

“Ting!”

Di động có tin WeChat.

Cảnh Lỵ mở di động:

【 Mẫu Thân Đại Nhân: Vừa bận đến bây giờ, gặp cha mẹ Nhiên Nhiên chưa? Sao rồi, bọn họ đối xử với con thế nào? 】

【 Hoa Nhài: Thưa mẫu thân đại nhân, nói ra có lẽ mẹ không tin, thì ra Nhiên Nhiên là con của nhà giàu mấy đời, trong nhà có mấy căn phòng trị giá mấy ngàn vạn. 】

【 Mẫu Thân Đại Nhân: Chưa tỉnh ngủ à? 】

【 Hoa Nhài:…】

【 Mẫu Thân Đại Nhân: Được rồi, ba mẹ con không có thành kiến với Nhiên Nhiên, không cần bịa mấy câu thế này, đợi con gả cho thằng bé. Sau này, hai ông bà già đây nuôi mấy đứa! 】

【 Hoa Nhài:…】

“Cốc cốc.” Cửa gỗ bị gõ hai tiếng, Kinh Nhiên cũng không cần hỏi ý kiến đã tự động đi vào.

Cảnh Lỵ kéo chăn, che kín người mình, nói: “Sao anh lại đột ngột đi vào, lỡ như em đang thay quần áo thì sao?”

Kinh Nhiên xin lỗi: “Xin lỗi, anh quên mất, anh định lấy một quyển sách cũ để xem.”

“Vậy anh tìm đi.” Cảnh Lỵ cầm di động tiếp tục nói chuyện phiếm với mẹ mình.

Quần áo ở nhà trước đây của Kinh Nhiên khá quê mùa. Kinh Nhiên mặc một bộ đồ bóng rổ, áo thể thao ba lỗ cùng với quần đùi, có màu tím dạ quang khá chói mắt, trông có chút quê mùa. Kinh Nhiên chỉ chạy bộ vào sáng sớm, thời gian khác đều ở trong phòng vùi đầu vào học, cho nên làn da trắng hơn hẳn so với nam sinh khác.

Cảnh Lỵ cầm di động gõ chữ cho mẹ mình, mắt nhìn chằm chằm vào công ‘trúa’ nhỏ không chớp, anh mặc áo ba lỗ để lộ cánh tay trắng trẻo lại mềm mại, không hiểu sao lại muốn cắn cho một cái. Nhưng Kinh Nhiên sợ đau, có lẽ anh sẽ khóc cho cô xem.

Kinh Nhiên tìm được vài cuốn của bộ 《 Wisely Series[1] 》, không nghĩ tới anh còn đọc tiểu thuyết trinh thám.

Sau khi Kinh Nhiên ra ngoài, Cảnh Lỵ thay một bộ quần áo mới rồi ra khỏi phòng, đúng lúc cha Kinh đã làm xong bữa sáng, đang mang từng món lên.

Trong lúc ăn bữa sáng, Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên và cha mẹ của anh cùng ngồi trên bàn ăn bữa sáng.

Cảnh Lỵ gắp bánh bao xá xíu, xé lớp giấy bên dưới,

Cha Kinh uống một ngụm nước ép trái cây, hỏi: “Lỵ Lỵ, nghe Nhiên Nhiên nói con vẫn chưa tìm được chỗ thực tập, con có muốn đến Hải Nguyệt làm không?”

Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên, không nghĩ tới anh đã nhanh chóng nói cho cha Kinh biết chuyện thực tập. Hải Nguyệt cũng là một khách sạn lớn, chỉ là điều kiện tuyển nhân viên lại quá nghiêm khắc, đến cả sinh viên mũi nhọn của trường cũng không thể đến đó làm việc. Cảnh Lỵ là một học tra, cảm thấy chính mình không thể đảm nhiệm, nhưng nếu như cô không thể tìm được chỗ thực tập ở thành phố G, vậy thì nghỉ hè sẽ phải về thành phố D, đi làm ở công ty cha mẹ.

“Vâng ạ!” Cảnh Lỵ gật đầu, bằng bất cứ giá nào, cũng phải ở cùng với công ‘trúa’ nhỏ trong kì nghỉ hè này.

“Vậy để lát chú gọi cho người ở bộ phận nhân sự sắp xếp cho con.” Cha Kinh nói xong, tiếp tục ăn bữa sáng.

Mẹ Kinh cầm di động không biết đang nhìn cái gì, đột nhiên kinh ngạc nói: “Này, thứ bảy tới là sinh nhật Nhiên Nhiên đấy, con có muốn tổ chức sinh nhật không?”

Sinh nhật vừa rồi của Kinh Nhiên, mẹ Kinh đã tổ chức một bữa tiệc cho anh, mời những đồng nghiệp có con gái trong nhà, mỗi cô gái trẻ đều trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc xinh đẹp, giống như đang tuyển tú.

Kinh Nhiên không cần suy nghĩ, lập tức từ chối: “Không cần!”

Kinh Nhiên không muốn để Cảnh Lỵ biết, mẹ Kinh đã từng giới thiệu rất nhiều cô gái cho anh, sợ Cảnh Lỵ sẽ ghen.

Nhưng nếu Cảnh Lỵ nghe xong sẽ hỏi Kinh Nhiên có bị ngốc hay không, con gái người ta nhào vào trong ngực mà cũng không cần.

Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ở Kinh gia cả ngày, ăn cơm chiều xong thì rời đi, trở về trường học.

“Lỵ Lỵ, sinh nhật em muốn có quà gì?” Kinh Nhiên lớn hơn Cảnh Lỵ nửa tháng, sinh nhật hai người cách nhau khá gần. Kinh Nhiên đã bắt đầu chuẩn bị quà cho Cảnh Lỵ.

“Anh thì sao, anh muốn cái gì?” Cảnh Lỵ hỏi, dù sao thì thời gian đến sinh nhật anh cũng chỉ còn chưa đến một tuần.

Đôi mắt đẹp của Kinh Nhiên nháy với cô, khẽ mỉm cười.

Cảnh Lỵ loáng thoáng cảm giác được…

Nhất định là anh lại nghĩ đến chuyện không đúng đắn.

Chú thích:

Wisely Series[1]: The Wisely Series là một bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, phiêu lưu, trinh thám của Trung Quốc được viết bởi tiểu thuyết gia Hồng Kông Nghê Khuông. (Theo nguồn Wikipedia.)