Edit: Phưn Phưn

Sau khi ăn xong bữa sáng, Kinh Nhiên hỏi: "Lỵ Lỵ, hôm nay không uống thuốc được không?"

Sau khi tiêm được bao nhiêu ngày, thì Kinh Nhiên cũng đã uống thuốc bấy nhiêu ngày. Anh cảm thấy bản thân đã khỏi hẳn, nhưng Cảnh Lỵ vẫn bắt anh uống thuốc.

"Liều cuối cùng, bác sĩ cũng không lấy dư." Cảnh Lỵ cầm hộp thuốc, ô duy nhất đựng thuốc được mở nắp ra, thuốc đổ xuống lòng bàn tay của Kinh Nhiên.

Mỗi lần Kinh Nhiên uống thuốc, đều là dáng vẻ thấy chết không sờn, nuốt thuốc, rồi uống đến nửa chai nước.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng được giải phóng.

Cảnh Lỵ bĩu môi nhìn dáng vẻ đắc ý của đại học bá, thật sự rất ấu trĩ.

Sau khi ăn xong, hai người lại như mọi ngày tay trong tay đi về khu giảng dạy. Một tay Kinh Nhiên ôm mấy quyển sách, bỗng một tờ giấy in chữ đen kẹp giữa hai quyển sách rớt xuống.

Cảnh Lỵ thả tay Kinh Nhiên ra, ngồi xổm xuống nhặt lên, nhìn thấy tờ ghi danh cuộc thi biện luận Tiếng Anh.

"Cậu muốn ghi danh?" Cảnh Lỵ đứng lên, vừa nói vừa đưa tờ giấy cho Kinh Nhiên.

"Ừ." Kinh Nhiên gật đầu, hỏi: "Cậu muốn ghi danh với tôi không? Nhóm bọn tôi còn thiếu một người nữa là có thể đi ghi danh."

Cuộc thi này cần bốn sinh viên để tạo thành một nhóm biện luận mới có thể ghi danh, Kinh Nhiên đã tạo nhóm cùng với hai sinh viên khác, trước mắt vẫn còn thiếu một người.

Cảnh Lỵ lắc đầu, nói: "Tôi không hợp với kiểu thi cần sử dụng đầu óc một cách nhanh nhạy."

Kinh Nhiên suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý với lời của cô.

Cảnh Lỵ thấy phản ứng của anh, thật sự bị chọc cho tức chết.

Biết cậu học giỏi rồi, vô cùng, vô cùng, vô cùng trâu bò!

*

Cảnh Lỵ trở lại phòng học, tìm một chỗ trống để ngồi, đặt sách vở xuống xong. Thấy vẫn chưa tới thời gian vào lớp, nên cầm lấy di động chơi trò chơi "Anipop".

"Cảnh Lỵ, bọn mình tham gia thi biện luận Tiếng Anh đi." Làm học bá của lớp 2 Lý Nhụy Hoa cầm một tờ giấy ghi danh trở lại phòng học, đưa cho Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ nhìn một cái, liền nhận ra nó giống với tờ giấy ghi danh Kinh Nhiên cầm vào buổi sáng.

Cảnh Lỵ không cần suy nghĩ đã trả lời: "Không tham gia."

Lý Nhụy Hoa ngồi bên cạnh Cảnh Lỵ, nắm lấy tay cô xin giúp đỡ: "Cảnh Lỵ yêu quý của tớ, cậu tham gia đi mà. Giải nhất được 1000 đồng đấy! Chia bình quân là 250 đồng một người đó!"

"Không thiếu tiền, cảm ơn!"

"Cậu tham gia đi mà, tớ thiếu người..."

Cảnh Lỵ liếc nhìn giấy ghi danh của cô nàng, bốn hàng thông tin thành viên, Lý Nhụy Hoa mới viết được một hàng. Tốt xấu gì Kinh Nhiên cũng đã viết được ba cái, Cảnh Lỵ hoài nghi Lý Nhụy Hoa có thể lắp đầy được thông tin tờ giấy này hay không.

Các mối quan hệ ở trường học của Lý Nhụy Hoa rất ít, ngày thường ngoại trừ giao tiếp với bạn cùng phòng, thì gần như rất hiếm khi tiếp xúc với người ngoài. Trong ký túc xá có đến bốn người, nhưng Tiếng Anh của hai người khác còn chưa được cấp sáu, chắc chắn sẽ không tham gia cuộc thi biện luận này.

Cảnh Lỵ hỏi: "Cho dù có thêm tớ, thì cậu vẫn còn thiếu đến hai người đấy, cậu định đi đâu tìm?"

"Tớ tìm được một học muội năm hai, em ấy học chung trường cao trung với tớ. Vị trí còn lại thì, hì hì..."

Đột nhiên Cảnh Lỵ cảm thấy tiếng cười của Lý Nhụy Hoa có hơi nguy hiểm, vẻ mặt ghét bỏ: "Cười nham hiểm như vậy làm gì đó?"

"Cảnh Lỵ, gọi đại học bá nhà cậu tham gia nhóm bọn mình, được không?"

Cảnh Lỵ vô cùng khinh bỉ Lý Nhụy Hoa, người này làm gì nghĩ tới việc mời cô vào nhóm biện luận của cô nàng chứ? Lý Nhụy Hoa biết rõ trước năm mười tuổi cô luôn sống ở Mỹ, trình độ Tiếng Anh cũng tốt hơn những người trong nước được một chút, nhưng kiến thức của cô lại không nhiều lắm, không phải thành viên thích hợp để tham gia thi biện luận.

Cảnh Lỵ trực tiếp vạch trần tính toán nhỏ trong lòng Lý Nhụy Hoa: "Mục đích cuối cùng của cậu là muốn Kinh Nhiên tham gia nhóm biện luận này đúng không?"

Lý Nhụy Hoa ngượng ngùng cười xòa: "Hì hì... Bị cậu phát hiện rồi. Cậu phải biết rằng, người có thành tích Tiếng Anh tốt ở khoa Quản lý chúng ta không nhiều lắm, mà nhân tài ở Khoa Ngoại ngữ lại đông đúc, tớ phải tìm một cao thủ để gánh đúng chứ?"

"Cảnh Lỵ, cậu nghĩ thử xem, nếu nhóm bọn mình thắng, không chỉ có có tiền thưởng, mà còn có thể thăng cấp thành đại biểu trường đi tham gia cuộc thi biện luận Tiếng Anh giữa các trường Đại học trong thành phố, nhận được giấy chứng nhận vinh dự thì có thể giúp rất nhiều cho việc tìm kiếm việc làm trong tương lai đó."

Cảnh Lỵ lại không nghĩ xa như Lý Nhụy Hoa, đối với cô mà nói, tốt nghiệp cũng đã là một vấn đề, mấy môn Toán học vẫn chưa thi lại xong, sang năm tốt nghiệp còn phải tham gia thi lại lần hai. Công ăn việc làm gì đó, cô cũng không nghĩ tới, nếu nói thẳng ra, thì làm một người truyền phát trực tuyến xinh đẹp cũng không tệ lắm.

Dù sao, cô cũng không có hứng thú với kiểu cuộc thi thế này.

"Bên nhóm Kinh Nhiên còn thiếu một người, cậu muốn đi không?" Cảnh Lỵ cũng chỉ có thể giúp Lý Nhụy Hoa đến đây, dù sao thì cô sẽ không tham gia.

"Đi, đi chứ, mau nói cho đại học bá nhà cậu đi!"

Cảnh Lỵ cầm lấy di động nhắn WeChat cho đại học bá.

【 Hoa Nhài: Bạn cùng phòng của tôi muốn tham gia nhóm biện luận Tiếng Anh của cậu, có thể không? 】

Cảnh Lỵ suy nghĩ một chút, bổ sung thêm.

【 Hoa Nhài: Cậu ấy tên là Lý Nhụy Hoa, thành tích cuối học kỳ một là hạng hai của lớp. 】

【 Nhiên Nhiên: Được. 】

Cảnh Lỵ cầm di động, đưa màn hình đến trước mặt Lý Nhụy Hoa, nói: "Cậu ấy nói được."

"Cảm ơn Lỵ Lỵ!!!" Lý Nhụy Hoa kích động khép ngón trỏ và ngón giữa lại, đặt ở trên môi, bày ra một động tác hôn gió.

Buổi trưa tan học, Kinh Nhiên đi vào phòng học của lớp khách sạn 2, kiểm tra trình độ tiếng anh của Lý Nhụy Hoa. Hai người dùng tiếng Anh trao đổi một số đề tài hằng ngày, có lúc còn nhận xét nhau. Sau khi Kinh Nhiên thấy hài lòng, liền lấy giấy ghi danh ra điền thông tin của Lý Nhụy Hoa vào hàng cuối cùng.

Sau khi điền xong giấy ghi danh, Lý Nhụy Hoa tự động rời khỏi phòng học không làm bóng đèn giữa hai người bọn họ nữa.

Kinh Nhiên là nhóm trưởng nhóm biện luận, Cảnh Lỵ thấy dáng vẻ làm việc cẩn thận của anh thì khen ngợi: "Không nghĩ tới cậu lại có trách nhiệm với nhóm của cậu đến thế, còn phải đích thân phỏng vấn, đủ tiêu chuẩn mới có thể gia nhập."

Cảnh Lỵ nhìn bộ dạng nghiêm túc này của anh, bỗng cảm thấy khó hiểu, đại học bá biết thành tích của cô chẳng ra gì, vậy tại sao buổi sáng lại mời cô tham gia nhóm biện luận?

"Nhiên Nhiên, buổi sáng lúc cậu mời tôi sao lại không phỏng vấn?"

"Tôi muốn cậu được trải nghiệm cảm giác cầm chức quán quân là thế nào."

Cảnh Lỵ: "..."

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều lớp khách sạn 1,2 đều không có tiết, không cần phải ở lại trường học, một số sinh viên cũng đã lục tục về nhà ở đến cuối tuần. Tuần trước Cảnh Lỵ đã đồng ý với Kinh Nhiên sẽ đến nhà bà ngoại, nhưng buổi chiều anh phải đến Khoa Ngoại Ngữ nộp giấy ghi danh. Vì vậy, sau khi hai người ăn xong cơm trưa ở nhà ăn, mỗi người đều trở về ký túc xá ngủ trưa, đợi đến buổi chiều sau khi nộp giấy ghi danh xong thì về nhà bà ngoại.

Một giấc ngủ trưa trôi qua, Cảnh Lỵ thu dọn lại hành lý cho cuối tuần, đựng trong ba lô màu xanh da trời bằng vải bố, đến thời gian đã hẹn thì rời ký túc xá đi gặp Kinh Nhiên.

Hai người cùng đi đến khu giảng dạy của Khoa Ngoại Ngữ nộp xong giấy ghi danh. Lúc đi ra hành lang thì bỗng nhiên một mùi hương hoa quế thơm dịu truyền tới, một mỹ nữ dáng người cao gầy chân đi giày cao gót bước về phía văn phòng. Cảnh Lỵ nhận ra người này, cô ta chính là hoa hậu giảng đường của Khoa Ngoại Ngữ, cũng chính là hoa hậu giảng đường được Đại học J công nhận, Lý Tuyết Tình.

Lý Tuyết Tình cao 1m7, mang giày cao gót vào cũng gần tới 1m8, thời điểm đi đến người Cảnh Lỵ, đột nhiên cô có cảm giác bị chèn ép.

Đợi đã, cô gái này đột nhiên thả chậm bước chân, lúc đi đến bên cạnh Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên, mặt đầy khinh bỉ nhìn Kinh Nhiên còn cười khinh thường.

Trong lòng Cảnh Lỵ hơi khó chịu: Cô gái này có ý gì đây? Kinh Nhiên cũng không có chắn đường của cô ta, mắc gì cô ta phải làm ra vẻ mặt này! Tuy rằng giá trị nhan sắc của học bá nhà cô có hơi thấp thật, nhưng có gì hay để cười khinh miệt như vậy?

Cảnh Lỵ nhỏ giọng thì thầm: "Cô gái này có vấn đề à?"

Lý Tuyết Tình không nghĩ tới nữ sinh thấp bé đứng bên cạnh Kinh Nhiên lại nói cô ta như thế, xoay người, hai tay vòng trước ngực, tù trên cao nhìn xuống Cảnh Lỵ, ngữ khí cũng không tốt: "Cô nói ai có vấn đề?"

Cảnh Lỵ không nhìn Lý Tuyết Tình, dáng vẻ thờ ơ lẩm bẩm: "Ai trả lời thì là người đó!" Nói xong, nắm lấy tay Kinh Nhiên, không quan tâm đến Lý Tuyết Tình, nói: "Nhiên Nhiên, chúng ta về nhà."

Rời khỏi khu giảng dạy, Kinh Nhiên mới lên tiếng: "Đó là con gái của bạn ba mẹ tôi."

Cảnh Lỵ không nghĩ tới đại học bá và hoa hậu giảng đường lại có loại quan hệ này: "Hả? Vậy sao cô ta lại nhìn cậu như thế?"

Kinh Nhiên suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Lúc ăn tết, ba cậu ta muốn làm mai cho tôi và cậu ta, sau đó tôi từ chối."

Cảnh Lỵ hít sâu một hơi, có phải học bá bị ngốc không, một đại mỹ nữ như thế mà lại từ chối!

Khó trách, đại mỹ nữ lại dùng vẻ mặt khó chịu như thế nhìn cô. Nếu là người khác bị một nam sinh xấu xí từ chối, thì hẳn là cô gái nào cũng thấy khó chịu nhỉ?

Cảnh Lỵ hỏi: "Sao cậu lại không chấp nhận cô ta, trông xinh đẹp thế cơ mà?"

Kinh Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm Cảnh Lỵ thấp hơn mình một cái đầu, gò má ửng đỏ, có chút thẹn thùng trả lời: "Thật ra, khi đó tôi thích cậu."

Đôi mắt của Cảnh Lỵ trừng rất lớn...