【Trong trường học bắt đầu có thêm rất nhiều học sinh xin nghỉ, thậm chí có người còn trực tiếp chuyển trường.

Hiệu trưởng đốt một điếu thuốc, mặt ủ mày chau ngồi trong văn phòng.

Ông thật sự không hiểu được tại sao mọi chuyện lại đi đến tình trạng tồi tệ như thế này.

Từ lúc học sinh Phong Hạnh ở khối 7 tử vong ngoài ý muốn, trong trường học bắt đầu phát sinh những sự kiện kỳ lạ.

Sau khi Phong Hạnh chết đi, sáng sớm hôm sau, bảo vệ đi tuần tra phát hiện có người treo cổ trên cây hòe trong khuôn viên trường học, cách chết cực kỳ khó coi.

Lý Hoan ở khối 7 cũng cùng thời điểm này vào buổi tối liền nhảy lầu tự sát, thi thể đến buổi sáng hôm sau mới bị phát hiện.

Những học sinh đến trường đi học nhìn thấy cảnh này sợ hãi đến mức té xỉu ngay tại chỗ.

Những sự kiện giết người này quá quỷ dị, hoàn toàn không tìm thấy hung thủ hay bất kỳ dấu vết gì xung quanh đó.

Rất nhiều phụ huynh sợ hãi con mình sẽ xảy ra chuyện, bắt đầu nhốn nháo đến gặp hiểu trường đòi chuyển trường.

Lúc này chỉ qua một thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng, không khí trong trường học trở nên âm u mà thê lương.

Còn tiếp tục như vậy,chiếc ghế hiệu trưởng này ông cũng không ngồi lâu được nữa.

Trong mắt hiệu trưởng lóe lên một tia sáng, quyết định mời một vị đạo sĩ đến làm thuật trừ tà, tốt nhất là đem hồn phách của con nhỏ học sinh đang đeo bám đó đánh cho hồn phi phách tán, không tiếp tục hù quỷ hù ma ở trường học của ông nữa!

Hiệu trưởng với khuôn mặt dữ tợn chuẩn bị gọi điện thoại cho cấp dưới liên hệ đạo sĩ mà không phát hiện ra, đôi mắt ông ta đang chảy ra từng hàng nước mắt màu đỏ, làn da cũng trắng xanh không một chút máu.

Ông ta, đã chết từ lâu rồi.】

— trích từ《"Nữ" sinh kỳ quái I》

*

Những người mới bắt đầu tìm một quán cà phê yên tĩnh nói chuyện.

Cô gái tóc đen mỉm cười dịu dàng hòa hoãn không khí, ít nhất cũng làm cho người đàn ông trung niên đang khẩn trương cùng thiếu niên thả lỏng.

"Tôi tên Triệu Vũ Hân, cũng đến từ một trong các Thế Hầu từ lời nói của Đội Luân Hồi." Cô gái tóc đen cười tươi giới thiệu.

"Tôi, tôi tên Tống Hàng, tôi là học sinh cấp ba, tôi không biết tôi đến từ thế giới nào, dù sao trước đây tôi cũng chưa từng nghe nói về thế giới tinh tế gì cả..." Thiếu niên nhút nhát nói.

"Tôi là Tôn Đào, có vẻ như tôi cũng đến từ Thế Hầu.

Tôi là phó giám đốc một công ty, tiểu thư Vũ Hân nếu về sau có cơ hội có thể đến tìm tôi, tôi rất có tiền.

Chúng ta có thể liên hợp lại, chỉ cần chúng ta thành công trở về là được, thật sự...."

Người đàn ông trung niên liếc nhìn cặp chân thon dài của Triệu Vũ Hân, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, trên khuôn mặt lại nghiêm trang nhìn Triệu Vũ Hân, ánh mắt từ sợ hãi hoang mang dần bị dục vọng thay thế.

Triệu Vũ Hân vẫn mỉm cười như cũ, gật đầu, cái gì cũng chưa nói, chỉ là trong ánh mắt bắt đầu có vẻ chán ghét không thể phát hiện.

Cô gái tóc vàng phun kẹo cao su trong miệng ra, ánh mắt nham hiểm hung ác nói:

"Chu Hàm Hi."

Mọi người im lặng tiếp nhận thông tin, không bàn luận gì về việc này, tiếp tục việc giới thiệu.

Người thanh niên tươi cười sang sảng nói:

"Tôi tên Liễu Tráng, mọi người gọi tôi là Đại Tráng là được, tôi đến từ thế giới tinh tế, là một người mới vào tù.

Mọi người đừng lo lắng, tôi không phạm tội gì tày trời cả, chỉ là không cẩn thận đánh một thiếu gia quý tộc, cho nên mới bị bỏ tù, ha ha, là do tôi quá manh động!"

Người đàn ông trung niên với thiếu niên đều cố tình ngồi cách xa người thanh niên này và cô gái tóc vàng.

Một người là tù nhân ở thế giới tinh tế, một người tính tình quái dị nhìn không thấu, không dễ ở chung.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút nặng nề.

Triệu Vũ Hân thấy mọi người đều im lặng, liền đứng ra hòa giải nói:

"Anh Đại Tráng ở thế giới tinh tế, vậy thì tốt quá! Người mới như chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh, nhưng ở thế giới của bọn em thì không có bộ phim điện ảnh này, không biết anh Đại Tráng có xem qua bộ phim này chưa? Ban nãy Đội Luân Hồi giới thiệu em cũng chưa rõ ràng lắm."

Liễu Tráng cười nói:

"Đương nhiên là rồi, bây giờ điều quan trọng là hỗ trợ lẫn nhau.

Bộ phim điện ảnh này đúng thật rất nổi tiếng, anh cũng từng xem qua, chỉ là anh chỉ mới coi được đến phần II, phần III anh chưa xem, chỉ nghe tóm tắt sơ lược thôi."

Mọi người đều chờ đợi nhìn về phía Liễu Tráng nói rõ hơn về bộ phim.

Liễu Tráng giống như một chút cũng không ngại việc bị mọi người xa lánh ban nãy, tiếp tục nói:

"Bộ phim này chủ yếu nói về một nữ sinh tên Phong Hạnh bị bạn cùng lớp bắt nạt, cuối cùng trở thành lệ quỷ chuyên giết người.

Tất cả bắt nguồn từ việc Phong Hạnh bị mẹ nuôi ngược đãi, mặc quần áo quê mùa đến trường, tính cách cũng lầm lì khiến cho chị đại trong trường tên Lý Hoan bắt đầu chán ghét, bắt nạt một thời gian dài."

"Sau đó, Phong Hạnh thích một học trưởng lớp 9, trùng hợp cũng là người Lý Hoan thích, Lý Hoan phát hiện được đã dán nhật ký của Phong Hạnh trước cổng trường.

Phong Hạnh phát điên muốn đánh Lý Hoan, lại bị bọn họ đánh hội đồng đến mức phải nhập viện.

Sau khi xuất viện trở về, tinh thần Phong Hạnh bắt đầu trở nên không được bình thường.

Xem xong phần II thì anh đã suy đoán được một chút, có thể do mẹ nuôi của Phong Hạnh chết, khiến cho ma chú của bà ta bị mất hiệu lực, đó cũng là nguyên nhân Phong Hạnh bắt đầu khôi phục lại thân thể của một người con trai."

"Quay trở lại cốt truyện, sau khi xuất viện Phong Hạnh bắt đầu che dấu sự biến hóa rõ rệt trên cơ thể bằng cách ăn mặc thùng thình quái dị hơn thì Phong Hạnh bị tất cả mọi người cười nhạo, nên bắt đầu điên khùng đánh người.

Sau khi tan học bị Lý Hoan chặn ngay trong lớp, bị đánh đập đến mức không động đậy được, cuối cùng bị đẩy rớt ra khỏi cửa sổ rơi thẳng xuống đất, chết ngay tại chỗ."

Triệu Vũ Hân hốt hoảng la lên một tiếng, lập tức bịt kín miệng.

Hiển nhiên là cô đang hoảnng sợ, nhìn qua có thể thấy Triệu Vũ Hân là một cô gái dịu dàng, giàu cảm xúc, sao có thể chịu đựng được một câu chuyện có kết cục bi thảm như vậy.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, học trưởng lớp 9, Lý Hoan và đám trợ thủ của cô ta cùng nhau nói dối.

Nói rằng Phong Hạnh là tự động nhảy từ cửa sổ xuống, cho nên việc này khiến cho trường học và cảnh sát chỉ có thể kết luận Phong Hạnh là thật sự tự sát.

Nhưng Phong Hạnh lúc sinh ra đã mang mệnh cách Quỷ Vương, sau khi chết liền trở thành lệ quỷ, không những đem hồn phách sau khi chết vẫn không an phận của mẹ nuôi cắn nuốt, còn đem toàn bộ trường học biến thành Quỷ Vực, tất cả học sinh, giáo viên đều trở thành một cái xác không hồn, chỉ là bọn họ vẫn tưởng bọn họ còn sống!"

"Đó là cốt truyện của phần I, phần II chỉ đào sâu hơn về quá khứ và quá trình giết người của Phong Hạnh, hé lộ quá khứ như việc mẹ nuôi của Phong Hạnh là một vu thuật sư, năm đó vì muốn đoạt xá thân thể thiên phú tuyệt hảo của Phong Hạnh cho nên bà ta đã giết chết cha mẹ hắn, xem hắn như một vật thí nghiệm mà nuôi nấng."

Cô gái tóc vàng Chu Hàm Hi nghe một chút liền thấy không có gì thú vị, không biết lấy ra từ chỗ nào một thanh kẹo cao su, tiếp tục nhai một cách vui vẻ.

Phải công nhận một việc, việc mô phòng hình ảnh từ liên kết tinh thần của Chủ Thần quá đỉnh, kẹo cao su mang theo bên người Chu Hàm Hi cũng mô phỏng được.

"Vì thuận tiện cho việc đoạt xá, mẹ nuôi đã tiến hành một loại vu thuật để thay đổi giới tính của Phong Hạnh.

Đây cũng là một nguyên nhân làm cho Phong Hạnh sau khi trở thành lệ quỷ, tính cách càng thêm tàn nhẫn vô tình, cảm xúc thay đổi thất thường, thời điểm vui vẻ thì người nào đi ngang qua trước mặt, Phong Hạnh sẽ lựa chọn làm lơ hết thảy.

Nhưng nếu tâm trạng Phong Hạnh không tốt, hắn có thể giết sạch tất cả mọi người trong một tòa nhà nào đó cho dù bọn họ chưa từng tiếp xúc."

"Cuối cùng, căn cứ theo mô tuýp cốt truyện như vậy chúng ta đã có thể đoán được, đến phần III Phong Hạnh sẽ trở nên càng điên cuồng hơn, chỉ cần là người ở trong thành phố này, đều sẽ chết hết."

Liễu Tráng nhấp một ngụm cà phê, nói:

"Đây là những gì anh biết.

Mọi người có muốn hỏi gì không?"

Người đàn ông trung niên Tôn Đào có chút khó chịu khi Liễu tráng đoạt spotlight của hắn, nhưng cũng có chút biết điều rằng đây không phải thời điểm để gây mâu thuẫn nội bộ, mạng sống quan trọng hơn, liền mở miệng hỏi:

"Vậy chúng ta chỉ cần tránh xa khu trường học đó là được?"

Liễu Tráng liếc nhìn Tôn Đào, ý cười hiện lên trong mắt, nói:

"Đương nhiên có thể như vậy, 7 ngày sau khi Phong Hạnh chết sẽ kết thúc cốt truyện của phần I.

Phạm vi hoạt động của Phong Hạnh chỉ loanh quanh khu vực trường học, theo như lời nói của Đội Luân Hồi, sau khi cốt truyện kết thúc sẽ được Chủ Thần đón trở về."

Tôn Đào mừng ra mặt, nói:

"Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau nhanh chân tìm chỗ trốn cách xa trường học một chút, chờ cốt truyện kết thúc là xong rồi?"

Nhưng sau khi Tôn Đào nói xong không một ai đáp lại, thiếu niên Tống Hàng muốn đồng ý nhưng sau khi phát hiện những người khác đều không nói gì, nhất thời giật mình không dám lên tiếng.

Liễu Tráng nhìn thoáng qua Triệu Vũ Hân, trong mắt hai người hiện lên một loại cảm xúc giống nhau.

"Ông Tôn, ông thật sự cảm thấy cứ như vậy là xong? Nếu chuyện đơn giản như thế, vì sao Đội Luân Hồi lẽ ra phải khôn khéo hơn chúng ta, họ không ngoan ngoãn tìm một chỗ an toàn để trốn?" Triệu Vũ Hân nhìn về phía Tôn Đào, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Tôn Đào như bị bấm nút dừng, nói không ra lời.

"Trong tin tức cơ bản chúng ta biết được từ Chủ Thần, về điểm thưởng có thể dùng để trao đổi vật phẩm.

Nếu như vậy, muốn có được điểm thưởng, chúng ta phải tham dự vào trong cốt truyện.

Vì nếu chỉ trốn tránh, chắc chắn chúng ta sẽ không được một xu!" Liễu Tráng nói tiếp.

"Nếu như suy đoán của anh không sai, cho dù nhiệm vụ lần này chúng ta thành công sống sót, chắc chắn sẽ có nhiệm vụ tiếp theo, độ khó của nhiệm vụ đó vẫn là một ẩn số.

Cho nên việc cần làm trước mắt là kiếm điểm thưởng rồi đổi điểm sang kỹ năng và sức mạnh cho bản thân!"

"Vì vậy mọi người phải suy nghĩ thật kỹ, nếu bây giờ tham sống sợ chết cuối cùng khi trở lại không gian luân hồi sẽ không thu hoạch được gì.

Chi bằng liều một phen, làm công tác chuẩn bị cho sau này!"

Khuôn mặt Tôn Đào càng thêm vặn vẹo vì sợ hãi, ông bắt đầu giận dữ gào hét về phía Liễu Tráng:

"Liều? Anh lấy cái gì để liều? Không trốn thì làm sao bây giờ, ban nãy Đội Luân Hồi cũng nói chúng ta nên trốn đi sao? Lỡ gặp phải quỷ, bị gặm cho chết rồi còn gì sau với chả này? Người làm gì đấu lại ma quỷ!"

Liễu Tráng liếc nhìn Tôn Đào, không nói gì, chỉ cười.

Triệu Vũ Hân cười nói:

"Như vậy đi, mọi người đừng kích động, chi bằng chúng ta bỏ phiếu, ai muốn tham gia vào cốt truyện, ai muốn đi trốn?"

"Muốn trốn thì giơ tay lên!"

Một lát sau, chỉ có thiếu niên và người đàn ông trung niên giơ tay.

Tôn Đào nhìn những người không giơ tay còn lại, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

"Được! Ông đây liền chạy xa ra mà trốn! Tôi chống mắt lên xem các người sẽ chết sớm thôi! Đi! Tống Hàng, chúng ta đi tìm chỗ an toàn để trốn!"

Thiếu niên, cũng chính là Tống Hàng, nhút nhát đứng lên đi theo Tôn Đào bước ra khỏi quán cà phê.

Triệu Vũ Hân đầy trào phúng nhìn hai người vừa rời đi.

Hừ! Đều là đám pháo hôi quèn, đúng là người ở Thế Hầu, một đám chết nhát!

*

Còn Đội Luân Hồi ở bên này rất nhanh đã đi đến bệnh viện trung tâm thứ hai thành phố.

Luôn luôn là người phát ngôn của đội ngũ, Lý Hoa Xà đi đến bàn trực của hộ sĩ.

"Người đẹp, cho hỏi ngày hôm qua Phong Hạnh ở trường Nhất Trung được đưa đến đây hiện tại đang ở phòng mấy?"

Tuy rằng đối với thế giới này, bộ dạng ăn mặc của Lý Hoa Xà có hơi...!lập dị, nhưng hắn có một gương mặt đẹp trai.

Nữ hộ sĩ đang không kiên nhẫn bởi vì công việc, liếc nhìn gương mặt của Lý Hoa Xà liền tra cứu thông tin giúp hắn, đương nhiên cũng có khả năng vì hình xăm khắp mình như xã hội đen của hắn nữa.

Sau đó nữ hộ sĩ lắc đầu, nói:

"Không có, ngày hôm qua không tiếp nhận ca bệnh nào của trường Nhất Trung.

Gần đây trong bệnh viện cũng không thấy tiếp nhận ca nào là của học sinh cả."

Ánh mắt đội trưởng Trịnh Càn biến đổi, hỏi:

"Vậy có trường hợp nhập viện nào là một con nhóc mười bốn tuổi không?"

Nữ hộ sĩ nhìn một đám người ăn mặc quái dị, vừa giống tâm thần vừa giống xã hội đen làm cô có hơi sợ, muốn gọi bảo vệ nhưng có thể cũng do cô hiểu lầm, cho nên giọng có hơi run rẩy:

"Không có, không tin thì các anh xem đi, ngày hôm qua chỉ có một người phụ nữ 30 tuổi và một người già mới nhập viện thôi."

Trình Càn vươn tay lấy sổ ghi chép của hộ sĩ tìm kiếm một chút, không phát hiện người nào tên Phong Hạnh cả.

Không xong rồi, chẳng lẽ cốt truyện thay đổi?

Một cô gái xinh đẹp, thân hình bốc lửa trong đội cười nói:

"Đội trưởng, hay là chúng ta đi lên xem xét thử, tự mình kiểm tra sẽ tốt hơn.

Bệnh viện lớn như vậy có thể xảy ra sai sót mà!"

Cô gái thân hình bốc lửa tên là Sa Lôi, đảm đương vai trò mỹ nhân trong đội, nhan sắc động lòng người vô cùng, làm các người bệnh và bác sĩ xung quanh đều nhìn chằm chằm.

Trịnh Càn gật đầu, ném trả sổ ghi chép lại cho nữ hộ sĩ, mang theo mọi người trong đội đi lên lầu.

Nữ hộ sĩ trực ban sợ đến mức chân run, cầm điện thoại chuẩn bị gọi bảo vệ, sợ đám người không rõ có phải là xã hội đen hay không quậy tung bệnh viện.

Dạo gần đây, phim chiếu rạp thể loại xã hội đen cũng không ít, mới hôm qua cô đi xem cùng với bạn trai, cho nên hiện tại suy diễn lung tung tự hù bản thân tới mức run rẩy.

"Lại đây hỗ trợ nhanh lên!" Trước cửa bệnh viện có tiếng xe cứu thương dừng lại.

"Chỉ có hai người ở đây không đỡ nổi! Hay là trước mắt đem học sinh này đưa đến phòng bệnh trống đằng kia đi....."

Một thiếu niên tuấn tú được nâng xuống xe cứu thương, còn lại thi thể máu thịt lẫn lộn tạm thời không có người trông giữ.

Lúc này một ông lão ôm mèo đi ra từ bệnh viện chuẩn bị về nhà.

Khi ông đi ngang qua chiếc xe cứu thương, bỗng nhiên con mèo trở nên hung dữ, hung hăng cào cắn ông lão, khiến ông đau đến mức run rẩy, tay cũng buông lỏng.

Con mèo thuận thế nhảy ra khỏi vòng tay ông.

Ông lão xem con mèo như con mình, cho dù hiện tại bản thân đang bị thương cũng phải đi tìm mèo, miệng không ngừng kêu tên nó.

Đôi mắt ông lão có chút mờ nhưng vẫn thấy được con mèo xưa nay vẫn luôn ngoan ngoãn của ông đang đứng đối diện xe cứu thương, gào thét lớn tiếng, âm thanh thê lương đến chói tai.

Không ai nhìn thấy, có một bóng đen đi từ trên xe cứu thương xuống, hung tợn trừng mắt nhìn con mèo một cái.

Nó lập tức im thin thít, lông mao trên người dựng đứng cả lên.

Ngay sau đó cong đuôi bỏ chạy ra ngoài.

Chân cẳng ông lão không tiện lắm, nhưng cũng bước nhanh hơn đuổi theo mèo của ông.

Còn bóng đen không người nhìn thấy kia, trong chớp mắt đã đi vào bệnh viện.

- ---------

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ gift của mọi người~ Tác giả ngốc ôm hôn các thiên sứ một cái ~ moah moah ~

Tác giả ngốc như thường lệ cầu follow, cầu bình luận ~ mỗi thiên sứ xem xong vui vẻ nhớ bấm follow nhé ~ đó là sự cổ vũ rất lớn đối với tui!

Dưới đây là sẽ là một vài mẩu chuyện nhỏ ~ mẩu chuyện của chương trước đã làm cho nhiều thiên sứ đang lặn sâu cũng ngoi lên khỏi mặt nước á! Mừng lắm luôn ~ Lần này tác giả ngốc sẽ tiếp tục cố gắng! Đừng ghét bỏ tui nha QAQ

Mẩu chuyện nhỏ:

Triệu Vũ Hân: Không sai, tôi đang âm mưu gì đó.

Chu Hàm Hi: Không sai, tôi là giả cool ngầu!

Tôn Đào: Đúng rồi, tôi thật sự ngu ngốc!

Tống Hàng: (run bần bật) Hu hu! Tôi muốn về nhà! Mẹ ơi —

Liễu Tráng (chỗ này tác giả ghi là Tôn Đào nhưng theo lời thoại thì có vẻ tác giả ghi nhầm thay vì Liễu Tráng): (nở nụ cười hồ ly) Không sai, đúng là anh xem thường bạn học trưởng pháo hôi, cho nên khi anh giới thiệu đến tên nó cũng không có!

Phong Hạnh: (một chiêu diệt sạch) Học trưởng là tốt nhất!

Chu Vũ:......ermmmm

Ý thức thế giới: (phất cờ reo hò) Nhóc con cố lên! Nhóc con cố lên! Xông lên con trai! Làm thịt hết luôn đi con trai!.