*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Peach Flower

Beta: Peach Flower

----------------------------------------------------------------------------

Thời Duật đại khái mới từ phòng tắm đi ra, khoác áo ngủ, trên người còn có một tầng mỏng hơi nước, một đôi mắt màu lam nhìn ngọn đèn hành lang lại càng mang vẻ thâm thuý.

"Ngại quá, phiền cô đi lại một chuyến, tối nay tôi có việc gấp cần dùng máy tính."

Thời Duật thanh thanh đạm đạm giải thích, kì thực nghe giọng nói của anh cũng không cảm nhân được bao nhiêu sự xin lỗi. Cũng may Hạ Thập không thèm để ý, dù sao đấy vốn chính là công việc của cô.

"Phiền anh chờ một chút, trước để tôi nhìn xem máy tính gặp vấn đề gì."

Hạ Thập vừa ngồi xuống kiểm tra máy tính vừa nói, đây là lần thứ hai cô đến, vẫn như trước không nhìn xung quanh, chỉ đối với cái máy tính và cái bàn kia khá quen thuộc.

"Tôi đang vẽ tranh, màn hình máy tính đột nhiên đen lại." Thời Duật hơi phiền chán nói.

Ngược lại không phải cửa hàng của bọn Hạ Thập bán máy tính chất lượng không tốt, bản thân Thời Duật biết điều đó. Chẳng qua tuần vừa rồi anh nhận vẽ cho một tạp chí truyện tranh, mấy ngày chậm rì rì vẽ cho xong, tối nay đang định chuẩn bị gửi cho biên tập thì đột nhiên phát hiện, máy tính vậy mà hỏng rồi!!!

Thời Duật lúc đó mặt đen đi vài phần, ngồi yên một lúc mới gọi điện cho cửa hàng máy tính Dương Quang, sau đó chạy đi tắm mới giúp tâm tình bình tĩnh lại phần nào.

"Được rồi, anh chờ tôi đến kiểm tra một chút." Hạ Thập lễ phép gật gật đầu nhưng lại không làm gì, nhìn thẳng vào Thời tiên sinh. Máy tính đánh chữ không ra, nguồn điện cũng rất tốt, cuối cùng cô rút tất cả dây cáp của máy ra, sau đó đem ra công cụ vặn vít từ trong bộ dụng cụ đã chuẩn bị sẵn. Có đôi khi máy tính bị đen là do phần mềm xung đột, cũng có thể là do phần cứng có vấn đề. Hạ Thập thuần thục đem máy tính dỡ xuống, bắt đầu đứng lên kiểm tra. Thời Duật lúc này ngồi ở phía đối diện trên sofa, nhàm chán vô nghĩa liền bắt tay vào đọc tạp chí, ngẫu nhiên nhìn nhân viên sửa chữa vài cái.

Nhìn tay Hạ Thập lưu loát động tác, trong lòng Thời Duật vô cùng hâm mộ: Nếu anh cũng biết sửa máy tính thì tốt rồi, như vậy sẽ không phải lo lắng máy tính bị hỏng. Bởi vì bị động tác sửa chữa của Hạ Thập hấp dẫn, Thời Duật bắt đầu chậm rãi đánh giá vị nhân viên sửa chữa này, dù sao phụ nữ làm nghề này cũng tương đối ít,hơn nữa còn trẻ như vậy. Nhân viên này hẳn còn đang đi học, có lẽ là ra ngoài làm thêm, Thời Duật trong lòng mơ màng nghĩ, mặt nho nhỏ, mắt kính cận vô cùng lớn. Xấu quá! Đây chính là cảm nhận của Thời Duật đối với mắt kính của Hạ Thập, rất không hợp với dáng mặt của bé nhân viên nữ này, nhưng mà đối với một nhân viên làm kỹ thuật thì cũng không thể yêu cầu quá cao, Thời Duật âm thầm tha thứ cho Hạ Thập. Thời Duật từ nhỏ đã được người trong nhà nuông chiều, tuy rằng không có dạy thành tính cách ngang ngược, nhưng trình độ soi mói thì không phải những phú nhị đại thông thường kia có thể sánh được.

*Phú nhị đại chỉ thế hệ thứ hai của nhà giàu, kiểu giàu dựa vào bố mẹ, ông bà.....*

Anh là một nghệ thuật gia chân chính, thiếu niên thành danh, ai thấy anh cũng đều phải khen ngợi hai, ba câu. Bình thường những phụ nữ trang điểm tinh xảo anh đều có thể moi ra một vài điểm không tốt, xem bằng nửa con mắt cũng không muốn xem một cái, càng không nói gì đến Hạ Thập chỉ được tính là mặc quần áo để che thân. Nhưng mà Thời Duật đối với nữ nhân viên này đặc biệt khoan dung, thậm chí còn nguyện ý nhìn bằng hai mắt, dù sao người ta đi làm ngành kỹ thuật, lại sửa máy tính giỏi như vậy, không chú ý cũng không được.

"Thời tiên sinh, quạt máy tính của anh hỏng mất rồi, tôi giúp anh sửa lại thật tốt, nhưng mà phải tốn 20 phút." Hạ Thập ngẩng đầu nhìn Thời Duật ở sofa đối diện nói.

Thời Duật nhìn nhìn đồng hồ treo tường rồi tính một chút, hai mươi phút sau là chín giờ, chờ anh xong xuôi tất cả cũng đã phải mười hai giờ, sắc mặt anh lập tức có chút kém. Anh có thói quen đi ngủ trước mười một giờ. Tạp chí truyện tranh trong nước kỳ thực không mời anh, cũng không nghĩ tới một chút nữa có một nghệ thuật gia nổi tiếng giả mạo người vẽ truyện tới nộp bản thảo, dù sao đây cũng được tính là hai lĩnh vực khác nhau. Thời Duật không thiếu tiền, không thiếu danh, anh cũng không có bất kỳ áp lực kinh tế nào, không giống như một vài nghệ thuật gia vô cùng tối tăm, anh chính là nhàn đến hoảng sợ. Cho nên Thời Duật tìm cho bản thân chút việc, thuận tiện tìm linh cảm, trừ bỏ đi xung quanh du ngoạn, anh còn không định kì gửi bản thảo cho tạp chí, hơn nữa vẽ truyện tranh cũng coi như là một thói quen thả lỏng mà anh luyện từ nhỏ.

"Ừ."

Trên mặt tuy có chút khó coi, Thời Duật vẫn gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hạ Thập nói là muốn hai mươi phút, thực chất đổi một cái quạt mới cũng không cần thời gian dài như vậy, cô chỉ là muốn kiểm tra lại máy tính vị Thời tiên sinh này một chút, đỡ phải lại xuất hiện vấn đề.

Hai mươi phút sau:)

"Máy tính của anh tốt lắm." Hạ Thập đứng lên nói.

"Cảm ơn. Phí sửa chữa là bao nhiêu?" Thời Duật đang cùng biên tập nói chuyện tối nay giao bản thảo, nghe được Hạ Thập nói chuyện liền ngẩng đầu hỏi.

Hạ Thập lắc đầu: "Không cần, lần này là do bản thân máy tính có vấn đề, có thể thời điểm xuất xưởng lắp ráp chưa tốt, không cần anh phải chi thêm tiền. Chúc anh có cuộc sống vui vẻ, không quấy rầy anh nữa."

Không đợi Thời Duật nhiều lời, Hạ Thập lập tức đi tới cửa, mở cửa đi xuống tầng dưới. Đến dưới tầng, Hạ Thập ngồi xổm xuống mở khoá xe đạp, chậm rãi dắt ra khỏi tiểu khu. Trời rất oi bức, Hạ Thập cũng không quá e ngại, tiếng xe đạp kẽo kẹt vang lên. Vị Thời tiên sinh kia nhất định rất được người trong nhà yêu thương đi, vẽ tranh nhất định cũng vô cùng lợi hại, Hạ Thập cúi mắt ở trong lòng yên lặng nghĩ thầm. Anh rất chói mắt, trên người có sự kết hợp hài hoà giữa khí chất lười nhác với vẻ phong tình, đáy mắt lại ẩn chứa một mảnh đơn thuần. Hạ Thập không tự chủ nắm thật chặt tay lái, không làm gì lại muốn cùng người ta kết giao sâu hơn nguyên nhân là ở đây, cô rất hâm mộ cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, tựa như mỗi cá nhân đều đối lập với cô, muốn làm cho cô trở nên khó coi. Nhiều năm như vậy, Hạ Thập vẫn luôn cảm thấy bản thân sống như một con chuột. Đi đến trên cầu, Hạ Thập đột ngột dừng lại, hưởng thụ một chút gió ngẫu nhiên thổi tới, xa xa nhà cao tầng loé ra ánh đèn ngũ sắc, trên cầu đi đi lại lại rất nhiều đôi tình nhân. Hạ Thập dựa vào lan can, tháo kính mắt xuống, đón ngọn gió rất nhanh sẽ tiêu tán này đến trên mặt. Mím mím môi, Hạ Thập xoay người ngồi xuống, trên đất còn mang theo cảm giác nóng nực, cô lại không thèm để ý.

Nghỉ hè cô sẽ đi đâu? Đáy mắt Hạ Thập hiện lên một chút mê man, mới hôm nọ nhà xưởng đột nhiên đổi ý nói năm nay không tuyển thêm người, bởi vì chưa kí hợp đồng, Hạ Thập cũng chỉ có thể chấp nhận. Tiền sinh hoạt học kì sau có lẽ sẽ không cần gấp như vậy, nhưng nghỉ hè nhất định phải tìm việc, còn là loại bao ở. Cô không có nhà để về, trên người cũng chẳng còn nhiều tiền vì để dành cho sinh hoạt học kì sau. Hai tháng, cô sẽ phải ở đâu, nếu không tìm việc, trụ lại ở nơi này cũng phải tốn nhiều chi tiêu. Hạ Thập ôm đầu gối lẳng lặng nghĩ, chờ sau khi thi xong nhất định phải đi tìm việc làm, ký túc xá của trường cũng có thể ở lâu thêm vài ngày, trong khoảng thời gian đó hẳn là sẽ tìm được công việc đi, cô không sợ khổ, chỉ cần có thể làm thì cô đều đi.

Thực ra Hạ Thập vẫn rất muốn làm trong nhà xưởng, tuy rằng có hơi nặng nhọc nhưng lương lại rất cao, còn tính toán dựa trên sản phẩm làm ra. So với tiền lương ở cửa hàng làm thêm, có khi nhiều hơn một nửa. Thời gian còn sớm, toàn bộ thành phố đèn đuốc huy hoàng, trên đường người cũng nhiều, Ha Thập leo lên chiếc xe đạp đi về, nhìn trên đường mọi người cười cười nói nói, trong mắt toàn là hâm mộ. Hạ Thập cũng rất thích cười, đối với bạn học, đối với giáo viên, kể cả khi đang làm việc cô cũng sẽ nhàn nhạt nở nụ cười, chỉ là nụ cười ở trên môi với nụ nười phát ra từ sâu trong thâm tâm thực sự rất khác nhau.

"Tiểu Hạ hôm nay về trường sớm một chút, tí nữa chú đóng cửa, hôm nay quá nóng!" Ông chủ Dương vất vả lau quệt mồ hôi ở sau gáy, nặng nhọc nói.

"Vâng."

Hạ Thập đem xe đạp dừng hẳn. Xe này là đàn anh Triệu không dùng, mang đến cửa hàng sửa máy tính để cô dùng khi di chuyển xa. Trời quả nhiên nóng, Hạ Thập đi đến ký túc xá trên người đã dinh dính mồ hôi ở sau lưng. Phòng ngủ mở điều hoà, Hạ Thập tâm trạng không vui liền không muốn ngồi ngốc luôn ở trong, căn bản không nghỉ ngơi liền lấy quần áo để đi tắm rửa. Đặng Hồng Ngọc ở cạnh giường cô thấy cô trở về liền đi luôn vào phòng tắm, không khỏi nói thầm:

"Cũng không ngồi xuống nghỉ một lát, thực sự coi bản thân mình làm bằng sắt sao?"

"Muốn ăn cái gì không? Tớ đi siêu thị mua đồ ăn." Triệu Tiểu Thanh đi xuống giường, mặc quần đùi áo phông muốn đi ra ngoài.

"Coca lạnh, tớ muốn Coca Cola, cảm ơn." Tạ Văn Vũ đang ở bàn đọc sách cũng không ngại nói thẳng.

Phù Tiểu Thanh nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã,

"Mặt nạ nữ tính của cậu đâu rồi?"

"Ai nha, bây giờ là buổi tối rồi, không sao đâu..."

Thấy Phù Tiểu Thanh chuẩn bị đi, Đặng Hồng Ngọc lập tức nói:

"Kem vị hương thảo, cảm ơn."

Từ ký túc xá ra siêu thị cũng khá lâu, cho nên chờ Hạ Thập tắm rửa xong đi ra thì Phù Tiểu Thanh cũng vừa đúng lúc quay trở lại.

"Kem, Coca Cola..." Phù Tiểu Thanh cầm một gói to, bên trong lấy đồ đưa đến tận giường cho hai người kia.

"Tiểu Thập, của cậu." Phù Tiểu Thanh ném cho Hạ Thập một bịch sữa vị kem, trong gói đồ còn có một chiếc bánh bao thịt bò.

"Kia là cái gì!" Đặng Hồng Ngọc đem mặt nạ vứt xuống dưới, hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm vào bánh bao trong tay Hạ Thập,

"Tớ cũng muốn ăn!"

"Cậu không phải nói là giảm béo sao?"

Tạ Văn Vũ cũng đi xuống dưới giường, thuận tiện giúp Phù Tiểu Thanh lấy đồ ăn vặt trong túi ra.

"Cậu! Đang nói cái gì!" Đặng Hồng Ngọc đem tay trái đặt ở bên tai, tay phải với vào trong gói to, sau đó hô,

"Gió quá lớn! Tớ nghe không rõ!"

"..."

Nhìn hai người kia diễn kịch, Phù Tiểu Thanh đoạt lại gói đồ của bản thân, dắt Hạ Thập sang phía bên kia:

"Cầm lấy, mau ăn đi! Một chút nữa hai người kia đói quá lại đến ăn của chúng ta mất:)."

"Ừ."

Nhìn Đặng Hồng Ngọc khoa trương kỹ thuật diễn, Hạ Thập ở đáy mắt hiện lên ý cười. Kem đã bắt đầu chảy, Hạ Thập cẩn thận kéo lớp giấy bọc ra, ăn một chút kem. Cô là điển hình của kiểu trẻ nhỏ ăn kem, chỉ biết liếm ăn, không nỡ cắn ăn. Thực ra tính rõ, từ khi học đại học đến nay, số lần ăn kem của Hạ Thập so với những năm trước cộng lại lớn hơn rất nhiều. Hình như đều do mọi người mời cô, cô hốt hoảng nghĩ. Bánh bao thịt bò rất lớn, thời điểm Hạ Thập mở ra, bốn người vây lại cùng nhau ăn.

"Bánh này ngon lắm." Hạ Thập cười nói vời Phù Tiểu Thanh, "Cảm ơn."

"Ăn ngon là được."

Phù Tiểu Thanh không thèm để ý vẫy vẫy tay nói: "Khách khí cái gì."

Tạ Văn Vũ bấu một miếng ăn, lông mày không dấu vết nhíu lại, loại thịt bò ở siêu thị bán có mùi vị dầu mỡ quá nặng, nghỉ hè nhờ bà Vương đi theo lão gia sửa lại công thức một chút có vẻ tốt lắm.