Edit: Peach Flower

----------------------------------------------------------------------------------------

Cuối tuần, Hạ Thập đi làm thêm ở Cửa hàng điểm tâm Mật Đường lại thấy Thời tiên sinh một lần nữa, cũng như lần trước đeo khẩu trang kín mít đi vào. Buổi sáng khách không nhiều lắm, ông chủ không có nghiên cứu sản phẩm mới, kéo theo vài nhân viên của cửa hàng cá mặn ra sau nói chuyện, chỉ có Hạ Thập chủ động ở gian trước tiếp khách, cho nên thời điểm Thời Duật tiến vào trong tiệm chỉ có duy nhất Hạ Thập. Thời Duật đẩy cửa bước vào, Hạ Thập liền nhận ra ngay, dù sao có một số người thực sự rất nổi bật. Cô còn có chút do dự không dám chào hỏi, bên kia Thời Duật cũng kinh ngạc nhíu mày:

"Cô làm ở đây sao?"

Thời Duật kéo khẩu trang xuống, lộ ra sống mũi cao thẳng, ngữ khí cũng không như lúc trước khách khí xa cách, trong ánh mắt màu lam đậm toàn bộ đều là hứng thú. Hạ Thập thẳng lưng, cười cười:

"Vâng, cuối tuần đến đây làm thêm."

Thời Duật đã đem khẩu trang kéo lên, cả người tựa vào quầy bán hàng, bên môi cũng mang theo một chút ý cười:

"Thật khéo, cuối tuần tôi thường xuyên đến đây, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên thấy cô."

Hạ Thập cũng không nói bản thân đã gặp anh một lần, gật gật đầu nói:

"Tôi ở phía sau bếp, thông thường sẽ không đến quầy bán hàng. Ngài muốn dùng gì không ạ?"

"Pudding." Thời Duật kéo lại tâm trí nói.

Nhận lấy pudding, Thời Duật không đi ngay lập tức mà đứng lại hỏi:

"Các cô bây giờ đi ship đồ sao?"

Cửa hàng đồ ngọt Mật Đường không giao hàng, đây là điều mà mọi người đều biết, Thời Duật là khách quen đương nhiên cũng biết. Ông chủ cũng thật tiêu sái, dư thừa tiền cũng không tưởng tránh, ngoại trừ mỗi buổi sáng thứ tư làm một mẻ "Nhật ký màu hồng", sau đó cuối tuần ngẫu nhiên nghiên cứu một vài sản phẩm mới, còn lại thời gian đều dành cho Cửa hàng cá mặn kế bên.

"Chúng tôi không nhận giao hàng ạ." Quả nhiên ngay một giây sau Hạ Thập đã nở một nụ cười "công thức" trả lời anh.

"Cô ở phía sau bếp làm đồ ngọt sao?" Thời Duật lập tức tung ra một vấn đề tiếp theo.

Hạ Thập nháy mắt hai cái, mới thoát ra khỏi trọng tâm đề tài họ vừa mới thảo luận:

"Vâng, bình thường tôi làm điểm tâm ngọt."

"Cô biết làm "Nhật ký màu hồng" sao?"

"...Biết."

Hạ Thập bắt đầu ép bản thân thích ứng với phong cách nói chuyện của Thời Duật.

"Nhưng mà những điểm tâm ngọt mua mang về đều do cửa hàng trưởng làm, chúng tôi không thể làm."

"À."

Thời Duật không tiếp tục bắt chuyện nữa, bưng mâm pudding tìm một vị trí để ngồi xuống.

"...." Hạ Thập nhìn Thời tiên sinh lập tức bê mâm rời đi thì có chút không yên, không biết có phải mình đã nói sai ở đâu không.

Buổi sáng cuối tuần gần như không có ai, trong tiệm bây giờ chỉ có Hạ Thập cùng Thời Duật, cô cúi đầu viết số liệu của mình, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Thời Duật một cái. Từ lúc bắt đầu, Hạ Thập chỉ biết vị Thời tiên sinh này cùng những người thường như bọn cô không thể nào vượt qua "khe rãnh". Tựa như cùng ăn một món điểm tâm ngọt, bọn họ ăn thì thực sự chính là ăn, mà Thời Duật đang cầm nĩa ngồi ở kia nhìn như một tác phẩm nghệ thuật. Lần chạm mặt này ở cửa hàng đồ ngọt Hạ Thập cũng không để ở trong lòng, bọn họ một người là khách hàng, một người là nhân viên phục vụ, biết ở đối phương một cái tên, theo Hạ Thập không có gì đáng giá để ở trong lòng, chẳng bằng đi nhớ vài cái số hiệu. Cuộc sống cứ thế diễn ra bình thường, Hạ Thập mỗi một ngày đều đang cố gắng để tiếp tục tồn tại. Ở trường học nỗ lực học tập, ở hai cửa hàng làm thêm thì cẩn trọng làm việc. Cho đến một ngày, ông chủ cửa hàng đồ ngọt gọi điện thoại cho cô:

"Tiểu Hạ, tiền lương tháng này của em anh đã gửi vào trong thẻ rồi, em xem lại một chút xem."

Nói xong, trong giọng của Nghiêm Tuấn Tùng lại lộ ra một chút vui sướng. Hạ Thập nhất thời không phản ứng lại, đãi ngộ trong cửa hàng rất tốt, tuy rằng ông chủ thường xuyên đi chơi, còn mang theo cả nhân viên cửa hàng.

"Thực sự xin lỗi nha, tiền lương tháng này coi như anh bồi thường cho mọi người đi." Nghiêm Tuấn Tùng cuối cùng cũng không nhịn được chia sẻ niềm vui của bản thân với Hạ Thập.

"Người yêu của anh đã trở lại, cô ấy đáp ứng "gương vỡ lại lành" với anh, cửa hàng này cũng đã đến lúc đóng cửa rồi."

"Chúc mừng ông chủ." Hạ Thập thật tình thật lòng nói.

Cửa hàng đồ ngọt này mở mới đó mà đã được năm năm, mỗi buổi sáng thứ tư ông chủ đều sẽ tự mình làm một món điểm tâm ngọt, không phải là không có ai tò mò chuyện xưa được giấu trong đó. Tuy rằng thiếu đi một nơi làm thêm, Hạ Thập cũng không cảm thấy thất lạc, ông chủ có thể tìm lại được người mà mình thích nhất là một chuyện khiến người ta vô cùng vui vẻ. Cuối tuần ở lại trường học đọc sách cũng được, Hạ Thập treo điện thoại yên lặng nghĩ, trước hết điểu chỉnh lại thời gian rồi sau đó lại tìm một nơi khác để làm việc. Phí sinh hoạt của cô cũng coi như đủ dùng, chẳng qua không có gì tiết kiệm, không thể đối phó với những lúc sinh bệnh hay muốn mua cái này cái nọ. Nghiêm Tuấn Tùng là chú nhỏ của Tạ Văn Vũ, chuyện anh đóng cửa cửa hàng rất nhanh sẽ truyền đến tai của cô ấy đi.

"Tiểu Thập, bạn của tớ có một công việc..."

Tạ Văn Vũ là người địa phương, điều kiện gia đình tốt, nhiều mối quan hệ, muốn tìm một công việc làm thêm đương nhiên dễ dàng, chẳng qua là tìm việc cho Hạ Thập nên vẫn muốn chú ý đến nhân tình. Hạ Thập cười từ chối:

"Tớ hiện tại cũng không vội kiếm tiền, qua một thời gian nữa mới tìm việc, cậu không cần lo lắng, hơn nữa tớ vẫn còn một công việc mà."

Tạ Văn Vũ nghiêm cẩn nhìn thoáng qua Hạ Thập nói:

"Cậu quả thật nên nghỉ ngơi cho thật tốt."

Bỗng nhiên có nhiều thêm hai ngày nghỉ, Hạ Thập cảm thấy hơi lạ lẫm, cô cũng không phải người có tế bào văn nghệ, không có quá nhiều hứng thú đối với các loại tiểu thuyết điện ảnh, cuối cùng vẫn là ôm máy tính của bản thân suốt ngày đánh đánh gõ gõ.

- --------------------------------------------------------------------------------------------

Thời gia.

"Con mau nhìn lại bản thân mình đi, còn không đi sửa sang lại." Dư Nghệ đau lòng sờ sờ đầu con thứ hai.

"Bảo con trở về nhưng con lại cứ cố tình muốn chuyển ra ngoài, chẳng nhẽ nhà chúng ta thiếu của con một bát cơm hay sao?"

"Không cần. Con tự biết xử lý."

Thời Duật sau khi tốt nghiệp xong thì chuyển ra khỏi nhà, thời điểm sống ở nước ngoài, anh thuận tiện mở vài triển lãm tranh, năm ngoái mới trở lại. Anh mua phòng không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ như mẹ nói, bình thường sẽ thuê người đến quét dọn vệ sinh, thuận tiện làm cơm trưa. Người giúp việc đầu tiên rất chịu khó, tuy rằng đồ ăn nấu không hợp khẩu vị Thời Duật lắm nhưng cũng không có trở ngại gì quá lớn. Nhưng mà sau này con dâu của cô ấy mang thai nên phải về quê để chăm sóc. Thời Duật không phải người yêu thích việc dọn dẹp, sửa sang nhà cửa, anh thường tuỳ tay ném đồ này nọ, một lúc sau lại không tìm được.

Người giúp việc thứ hai lúc bắt đầu thì nghiêm túc cẩn thận, về sau có vẻ hiểu được thói quen của chủ nhà, tay chân liền không sạch sẽ. Cho đến khi Thời Duật đánh mất một chiếc đồng hồ mới phát hiện, nhớ lại vài thứ này nọ của bản thân cũng thiếu không ít. Dính dáng đến tiền bạc, Thời Duật lười nghe dì kia giải thích, trực tiếp báo cho công an giải quyết. Việc này rất nhanh đã truyền đến tai Dư Nghệ bên kia, cho nên hôm nay bà mới tới muốn Thời Duật về nhà.

"Con, đứa nhỏ này!" Dư Nghệ có chút mất hứng.

"Bạn gái con không muốn mẹ giới thiệu thì thôi, ngay cả người giúp việc cũng không cần mẹ quản?"

"Con sẽ tự tìm một người. Nếu mẹ muốn quản thêm cả nơi này, tìm kiếm giúp việc này nọ, nhà bên kia tính sao bây giờ? Chị dâu cũng cần người chăm sóc."

"Cái này.." Dư Nghệ cũng là nhất thời xúc động, đành phải quanh co đi lại.

"Con tìm một người tốt vào, tiền không là vấn đề."

"Đã biết."

Thời Duật bị giữ lại một đêm, buổi sáng lúc ăn xong điểm tâm đứng lên còn bị Dư Nghệ khuyên thêm một chút. Công ty gia chính ở trung tâm thành phố, Thời Duật lái xe qua nhờ quản lý giúp anh tìm một dì giúp việc tốt.

*Công ty gia chính: Công ty quản lý công việc gia đình.*

Lúc đi ra, Thời Duật nghĩ muốn đi qua Cửa hàng đồ ngọt Mật Đường, dừng lại mua một món điểm tâm ngọt. Hôm nay là thứ tư không chừng còn có thể mua được "Nhật ký màu hồng" do ông chủ tự tay làm...

Thời Duật nhìn cửa tiệm đóng chặt, ngây người. Đến gần thì thấy trên cửa viết mấy chữ cỡ to màu đỏ:

"ÔNG CHỦ MANG THEO BÀ CHỦ CHẠY, QUÁN ĐÓNG CỬA!!"

Phản ứng đầu tiên của Thời Duật không phải về sau không có món điểm tâm ngọt hợp miệng ăn, mà là Hạ sư phụ không còn làm ở đây được nữa. Tìm công việc khác... Ánh mắt màu lam của Thời Duật vòng vo chuyển động, cảm thấy có một ý tưởng. Thời Duật bước dài bước vào trong xe, lập tức lái xe trả lời công ty gia chính, nhờ quản lý "thủ tiêu" phiếu hẹn trước của bản thân.

"Ngài không cần nữa sao?"

Quản lý lau mồ hôi một phen, bọn họ bên này đã bắt đầu chọn lựa nghiêm cẩn, dù sao sự việc trước kia cũng khá lớn, vị đại gia này bọn họ đắc tội không nổi.

"Bản thân tôi đại khái đã tìm được người." Thời Duật tuỳ ý nói.

Cái gì là bản thân đại khái tìm? Quản lý ở trong lòng oán thầm, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khách khí.

"Vâng, tôi sẽ giúp ngài huỷ hẹn."

"Ừ." Thời Duật gật gật đầu xoay người rời đi.

Trở lại trong xe, Thời Duật không vội vã rời đi mà ngồi ở trong gọi một cuộc điện thoại.

"Thời tiên sinh?" Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nữ ôn hoà.

"Máy tính của ngài hỏng rồi sao?"

"Không có." Thời Duật không hiểu sao tâm tình tốt hơn, âm thanh có chút cao hơn.

"Có chuyện muốn mời Hạ sư phụ hỗ trợ."

"Ngài nói đi." Hạ Thập nhìn máy tính ở trước mặt có chút không biết phải làm sao, không biết cô trừ việc giúp Thời tiên sinh sửa máy tính còn có thể giúp gì.

"Tôi nhìn thấy cửa hàng đồ ngọt cô làm thêm đóng cửa, cô hẳn là cần tìm một công việc mới đi." Thời Duật hơi lùi người ra sau, rõ ràng là thả lỏng tư thế.

"Ừm." Hạ Thập không có phủ định.

Thời Duật nhìn không được gợi lên một chút cười:

"Vừa vặn tôi muốn tìm một người giúp tôi quản lý chuyện nhà cửa, Hạ sư phụ có thể làm không? Chỉ là sửa sang, vệ sinh một chút thôi." Đương nhiên nếu có thể làm cho anh một vài món điểm tâm ngọt thì càng tốt hơn.

Hạ Thập một lúc sau mới phản ứng lại, lắp bắp nói:

"Cái kia, ở trung tâm thành phố có một công ty gia chính rất lớn, ngài..."

Thời Duật ngắt lời của cô, trong giọng nói có chút thất lạc.

"Lúc trước ở bên kia có tìm cho ta một người,, nhưng mà dì đó chân tay không sạch sẽ, đã bị tôi đuổi việc. Hạ sư phụ, cô không đồng ý tới sao?"

Trước mắt Hạ Thập hiện lên ánh mắt màu lam xinh đẹp cùng chỏm đuôi ngựa của Thời tiên sinh, trong đầu một đống mơ hồ.

"Không, không phải, tôi trước kia chưa từng làm qua gia chính, sợ làm không tốt."

"Chỉ là quét dọn vệ sinh một chút, Hạ sư phụ chắc chắn sẽ làm tốt, cô nếu rảnh có thể đến nhà tôi một chuyến, cô hẳn sẽ biết."

"Ừm, vậy, vậy buổi sáng thứ bảy tôi có thể qua nhà anh chứ?" Hạ Thập vốn không biết cách cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

Treo điện thoại, bên môi Thời Duật luôn lộ ra ý cười, anh đột nhiên cảm thấy sự kiện lùm xùm của người giúp việc kia cũng tính là chuyện tốt.

Trước kia "Nhật lí màu hồng" mỗi tuần chỉ có một mẻ, có đến tiệm cũng không nhất định có thể ăn được. Hiện tại chính bản thân Hạ sư phụ đến nhà làm giúp việc, anh sớm hay muộn cũng có thể được ăn đồ ngọt. Dù sao theo kinh nghiệm vài lần giao tiếp, Hạ sư phụ kia vô cùng dễ nói chuyện.