Editor: Hướng Nhật Quỳ

Sau đó, Lục Hoài Du bắt đầu trông ngóng trận tuyết đầu mùa xuất hiện, ngày nào anh cũng xem dự báo thời tiết ít nhất hai lần, sớm tối một lần, sau đó đếm ngày để tính xem còn mấy ngày thì tuyết rơi.

Điều mà anh không biết đó là Chung Minh Cẩn cũng như anh, thậm chí nhân lúc anh đến trường quay mà lén gieo quẻ tính xem ngày nào tuyết sẽ rơi.

Chẳng qua hành động của Chung Minh Cẩn rất khó hiểu nên Lục Hoài Du không phát hiện mà thôi.

Thoáng cái đã trôi qua bốn, năm ngày. Sáng sớm hôm nay, chuyện đầu tiên Lục Hoài Du làm khi thức dậy là kéo rèm cửa để nhìn ra ngoài, một ngày âm u, còn âm u hơn cả mấy ngày trước, cả không khí dường như cũng có mùi bão tuyết.

Anh vội vã lấy điện thoại kiểm tra thời tiết cụ thể, thấy dấu hiệu sẽ xuất hiện bông tuyết vào sẩm tối thì không kiềm được ngoái đầu nhìn Chung Minh Cẩn đang lim dim buồn ngủ, lòng thầm vui sướng.

Dưới cơn kích động trước đó, anh vừa viết xong thư tình đã trực tiếp đưa cho cậu, đến khi tỉnh táo lại rồi mới nhớ ra nếu tuyết rơi vào sáng sớm hoặc giữa trưa, khi đó Chung Minh Cẩn trong bộ dạng bé xíu mà đọc được lá thư tình như đã giao hẹn, vậy sẽ xấu hổ biết bao.

Xem ra bây giờ, cả ông trời cũng giúp anh rồi.

Chung Minh Cẩn nhìn Lục Hoài Du một lúc, bèn hỏi: “Tâm trạng hôm nay rất tốt nhỉ?”

“Đúng vậy, quay xong cảnh hôm nay, ngày mai có thể nghỉ phép rồi.” Sau khi Lục Hoài Du đáp lại thì đến phòng tắm rửa mặt, bước chân trông còn nhanh hơn ngày thường.

Chung Minh Cẩn nương theo chỗ anh vừa đứng, nhìn sắc trời ở bên ngoài, khóe môi để lộ nụ cười tươi rói, kế đó cũng nhảy xuống giường đi đến phòng tắm. Mặc dù sống lưng vẫn thẳng tắp, nhưng có vẻ không ổn định như ngày thường.

Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, Lục Hoài Du lập tức chạy đến trường quay.

Tuy trong lòng anh rất không muốn đi, nhưng vì cảnh quay còn lại của hôm nay, bất kể là để thực hiện mong muốn đuổi kịp tiến độ của đạo diễn Tân hay muốn có thời gian tự do sớm hơn, anh đều thành thực chạy đến.

Có vài cảnh quay đã cố tình để lại đến lúc tuyết rơi, thế nên thời gian được bố trí rất chặt chẽ. Cả buổi trưa Lục Hoài Du chỉ tùy tiện xới vài muỗng cơm, buổi chiều đã phải buộc dây cáp liên tục.

Có lẽ vì trong lòng đang có thứ chờ đợi nên dù bị giày vò như thế, anh cũng chẳng thấy mệt. Thậm chí càng đến chạng vạng, anh càng thấy hưng phấn.

Trời hôm nay tối nhanh một cách lạ thường, chưa đến 6 giờ mà trong khe núi đã dần bị hoàng hôn che phủ.

Lục Hoài Du đang buộc dây cáp để quay cảnh cuối, cuối cùng Vân Thanh Phong do anh thủ vai cũng gặp được Sư tỷ sau khi tìm được bí dược.

Tuy nhiên lúc này Sư tỷ đang bị một đám yêu thú vây đánh, Vân Thanh Phong chẳng hề nghĩ ngợi lập tức bỏ lại kẻ đồng hành là Tiết Kinh Vũ, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến giải vây cho Sư tỷ, cố gắng tiếp tục trận chiến ác liệt.

Mà từ đầu đến cuối Tiết Kinh Vũ chỉ đứng xem bên cạnh, không hề có ý muốn giúp, mãi đến khi tất cả yêu thú đều đền tội, y mới nhìn Vân Thanh Phong bằng ánh mắt nặng nề một lúc lâu, sau đó rời đi không thèm ngoái đầu.

Đương lúc di chuyển trên không trung theo động tác của thầy dạy võ, Lục Hoài Du cảm giác có thứ gì đó lạnh lẽo rơi trên mặt. Anh không nhịn được ngẩng đầu nhìn, phát hiện tuyết đã rơi.

Trong lúc thất thần, đạo diễn Tân đột nhiên hô cắt: “Tiểu Lục tập trung tinh thần, quay xong cảnh này là đóng máy rồi.”

“Vâng ạ.” Lục Hoài Du ổn định tâm trạng, nhưng vẫn không kiềm được mà nghĩ có phải Chung Minh Cẩn đang mở thư ra xem không…

Kết quả là NG không trượt phát nào.

Đạo diễn Tân không khỏi chế giễu: “Tôi biết cậu không chịu nổi tâm trạng của mọi người. Nếu cậu bằng lòng, tôi có thể cho cậu một vai quần chúng khỏi phải lộ diện, tiếp tục ở lại đoàn phim, sau này không cần tốn hơi trên đây nữa được không.”

“Xin lỗi, tôi thấy tuyết rơi nên hơi kích động.” Lục Hoài Du thấp giọng nói.

Đạo diễn Tân lắc đầu: “Đúng là người phía Nam.”

May mà cảnh kế tiếp thuận lợi vượt qua.

Nhân viên đi tới giúp Lục Hoài Du cởi dây cáp, đạo diễn Tân thì phân phó mọi người thu dọn dụng cụ: “Dọn dẹp đồ đạc lại đi, hôm nay đến đây thôi, buổi tối Tiểu Lục và Tiểu Hàn sẽ làm tiệc đóng máy.”

Không biết là vì tuyết rơi, hay vì nghe đến tiệc đóng máy mà nhân viện tại hiện trường đều rất hưng phấn.

Vậy nên Lục Hoài Du cũng không cần cố che giấu tâm trạng kích động nữa, chờ cởi xong dây cáp rồi, anh vội vã chạy đến trước mặt Lâm Tuyền: “Có ai gọi điện cho anh không?”

“Không có.” Lâm Tuyền đưa áo lông cho anh, dặn: “Anh Lục mặc áo lông vào đi, uống chút nước nữa cho ấm.”

Lục Hoài Du mau chóng bọc kín áo lông, cũng chẳng thèm cầm cốc giữ nhiệt Lâm Tuyền đưa cho, chỉ bảo: “Đưa điện thoại của anh đây.”

Lúc này đã hơn 6 giờ, không có cuộc gọi chưa nhận, Chung Minh Cẩn cũng không xuất hiện ở trường quay, điều này khiến trong lòng Lục Hoài Du đột nhiên sinh ra dự cảm xấu.

Thế nên sau khi cầm điện thoại, việc đầu tiên là mở Wechat.

Trong điện thoại có không ít tin nhắn chưa đọc, nhưng khung trò chuyện của Chung Minh Cẩn đã nằm phía trên cùng một thời gian rất dài, cho nên Lục Hoài Du liếc mắt một cái đã thấy số lượng tin nhắn chưa đọc và hai chữ dưới tên của Chung Minh Cẩn.

Chỉ hai chữ ấy đã khiến sự mong đợi trong lòng Lục Hoài Du bỗng chốc bị gió tuyết trên trời đóng thành băng lạnh, kế đó rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Anh đờ đẫn mở khung trò chuyện ra, nhìn thấy toàn bộ nội dung.

Chỉ ba hàng ngắn ngủi.

Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến.

Chưa xác định ngày về.

Đừng nhớ.

Lục Hoài Du im lặng thở dài, đã có chuyện gì mà có thể khiến cậu ấy gấp đến mức không kịp nói ra cảm nghĩ sau khi đọc xong lá thư chứ? Nhưng sao lại có thời gian nhắn tin cho mình như vậy.

Lục Hoài Du thấy anh đột ngột thay đổi sắc mặt thì giật mình, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Lục Hoài Du nhắm mắt, cất điện thoại vào túi không xem nữa.

Lâm Tuyền vẫn lo lắng, nhưng hỏi lại thì không hay nên đành nói: “Anh Lục à, chúng ta về khách sạn trước đi, sợ rằng lát nữa tuyết đọng trên đường sẽ không dễ đi.”

Nói xong cậu ta lại lẩm bẩm: “Hy vọng tuyết bên phía khách sạn có thể ít lại, đến lúc chúng ta về hẵng rơi tiếp.”

Lục Hoài Du hơi giật mình, kéo Lâm Tuyền lại hỏi: “Em vừa nói gì?”

Lâm Tuyền: “Nói là chúng ta về khách sạn trước ạ.”

“Không phải, là câu khác.”

Lâm Tuyền: “Nói là hy vọng tuyết bên phía khách sạn có thể ít lại.”

Trái tim vừa bị gió tuyết đóng băng của Lục Hoài Du đột nhiên nứt ra một khe hở.

Phải rồi, khách sạn cách nơi này hơn 40 phút đường xe, khí hậu trong núi vốn đã thay đổi, nơi này thì tuyết rơi, nhưng nơi đó thì không nhất thiết có cùng thời điểm tuyết rơi.

Sau khi đã nghĩ thông suốt, Lục Hoài Du còn phát hiện một vấn đề quan trọng mà ban nãy sơ sót, anh bình tĩnh nhìn Lâm Tuyền hỏi: “Em còn nhớ lúc mảnh tuyết đầu tiên rơi xuống là lúc nào không?”

Đây cũng đâu phải làm thí nghiệm, ai có thể nhớ chính xác thời gian mảnh tuyết đầu tiên rơi xuống cơ chứ? Lâm Tuyền chỉ muốn xỉa xói vài câu, nhưng nhìn sắc mặt Lục Hoài Du lúc này, cậu ta chẳng dám nói gì, chỉ đáp: “Có lẽ là 6 giờ 40, cụ thể thì em không nhớ rõ.”

Lục Hoài Du mở khung trò chuyện với Chung Minh Cẩn trong Wechat, thời gian gửi ba tin nhắn là 6 giờ 9 phút.

Vậy nên rất có thể là, Chung Minh Cẩn còn chưa kịp đọc thư đã rời đi trước.

Có một điều Lục Hoài Du có thể khẳng định rằng họ đã giao hẹn, nếu chưa thấy bông tuyết đầu tiên rơi xuống, chắc chắn Chung Minh Cẩn sẽ không mở thư ra xem trước.

Nhất là khi trở về, xe càng đi về hướng khách sạn thì tuyết trên đường càng ít lại, đến khi về khách sạn, thấy những bông tuyết đã bắt đầu rơi, trái tim như đang chờ phán xét của Lục Hoài Du cuối cùng cũng rơi xuống. Lúc này mới phát giác móng tay đã bấm rất sâu vào lòng bàn tay của anh suốt cả đường đi.

Sau khi đứng giữa gió tuyết một hồi lâu, Lục Hoài Du bảo Lâm Tuyền đi đậu xe, bản thân thì đi vào cổng chính khách sạn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng.

Biết rõ người đã đi rồi, nhưng khi vào cửa, anh vẫn không kiềm được nhìn một lượt khắp các phòng.

Sạch sẽ ngăn nắp, chẳng hề có bóng dáng Chung Minh Cẩn, cả đồ đạc của cậu cũng mang đi hết, chỉ có cây bàn chải trước bồn rửa mặt là chứng tỏ cậu từng sinh hoạt ở đây.

Lúc này tuyết ngoài cửa sổ đã nhiều hơn, rơi xuống như lông ngỗng. Lục Hoài Du ngồi bên cửa sổ không nhịn được nghĩ, có phải Chung Minh Cẩn đã đoán được nội dung bên trong, bởi vì không thể chấp nhận nên mới tìm cớ rời đi.

Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị Lục Hoài Du phủ nhận ngay lập tức, bởi vì đó vốn không phải chuyện mà Chung Minh Cẩn sẽ làm.

Trái tim Lục Hoài Du như bị thứ gì đó níu chặt, nếu thật sự có việc gấp, vội vã chạy đi như vậy, còn bảo không xác định ngày về thì liệu có nguy hiểm hay không, tuyết rơi nhiều thế này…

Ngồi đó suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến mức Lục Hoài Du cho rằng mình sắp điên rồi. Anh vẫn chưa nghĩ đến việc gọi điện hay thậm chí nhắn tin cho Chung Minh Cẩn, không phải vì sợ quấy rầy Chung Minh Cẩn làm việc, mà vì trong lòng anh vẫn còn chút sợ hãi mà bản thân chưa nhận ra.

Tuy rằng chuyện rời đi sau khi đoán được nội dung không phải điều mà Chung Minh Cẩn sẽ làm, nhưng ngộ nhỡ thì sao?

Mãi đến khi Lâm Tuyền đến gõ cửa, nói tiệc đóng máy sắp bắt đầu rồi, Lục Hoài Du mới lấy lại tinh thần, thay quần áo qua loa rồi đi xuống cùng cậu ta.

Tiệc đóng máy này được tổ thức theo hình thức tự túc, tâm trạng Lục Hoài Du không tốt, sau khi xã giao một vòng thì trốn một góc trong phòng uống rượu.

Khi một người đang có tâm sự, uống rượu rồi sẽ rất dễ không biết chừng mực. Thời điểm Nguyễn Sơ Tình tìm đến, trước mặt anh đã có vài ly rượu cạn.

Cô nhíu mày, không hỏi vì sao anh uống rượu giải sầu mà chỉ hỏi: “Chung tiên sinh đâu, sao không đến đây cùng em?”

Tay cầm ly rượu của Lục Hoài Du bất giác siết chặt, sau khi uống cạn chất lỏng ít ỏi trong ly thì trả lời: “Cậu ấy có việc đi trước rồi.”

“Không phải đang giận dỗi đấy chứ?”

“Không phải.” Lục Hoài Du thà là giận dỗi, còn tốt hơn bây giờ.

“Không phải thì thôi.” Nguyễn Sơ Tình ngăn bàn tay đang tiếp tục cầm ly rượu của anh: “Em uống ít thôi, Chung tiên sinh không ở đây, uống rượu rồi tối sẽ chẳng ai chăm em đâu.”

Lục Hoài Du nghe xong lập tức mất luôn hứng uống rượu.

Nhưng dù không tiếp tục uống thì trước đó anh đã uống nhiều rồi, cũng đã đủ để một kẻ tâm trạng không tốt say mèm nên chẳng bao lâu nữa sẽ chếnh choáng thôi.

Nguyễn Sơ Tình thở dài bất đắc dĩ, vẫy tay bảo Lâm Tuyền đang ở cách đó không xa đến đỡ Lục Hoài Du về phòng nghỉ ngơi.

Thật ra Lục Hoài Du rất tỉnh táo, dọc đường đi Lâm Tuyền giúp anh tạm biệt những người khác hay vào thang máy để về phòng như thế nào, anh đều biết cả. Chẳng qua cả người khó chịu nên chẳng muốn nói chuyện.

Mặc cho Lâm Tuyền cởi áo rồi nhét anh vào chăn, sau đó bưng nước ấm cho anh uống.

Đến khi vắt khăn mặt muốn lau mặt cho mình, Lục Hoài Du đột nhiên nhớ hồi mình phát sốt, có phải Chung Minh Cẩn tí hon cũng đi tới đi lui chăm sóc cho mình như vậy không? Hơn nữa, vì khi đó cơ thể Chung Minh Cẩn quá nhỏ nên khi làm những chuyện này đã khó khăn biết bao chừng nào.

“Để tự anh làm.” Lục Hoài Du cầm khăn mặt nói: “Em cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

Lâm Tuyền biết anh không thích gần gũi với người khác quá mức, thấy anh muốn tự lau mặt nên cũng đưa khăn mặt qua.

Chờ Lục Hoài Du lau xong cậu mới cầm lấy khăn mặt đã dùng, lúc này mới hỏi: “Anh Lục, chúng ta có cần đặt vé máy bay trở về vào ngày mai không?”

Lục Hoài Du hơi sửng sốt, trầm mặc lúc lâu rồi nói: “Chẳng phải họ nói phong cảnh nơi đây rất đẹp sao, ở chơi thêm vài ngày đi.”

“Vâng ạ.” Đương nhiên Lâm Tuyền không ý kiến, dù sao sau đó Lục Hoài Du cũng chẳng bận rộn công việc, chơi ở đây cậu ta còn có thể tiêu tiền công.

Lục Hoài Du nói là muốn ở đây chơi vài ngày, nhưng ngày hôm sau anh lại chẳng hề ra khỏi khách sạn. Ngoại trừ xuống phòng ăn ăn bữa cơm thì khoảng thời gian khác đều ở lì trong phòng.

Mới đầu Lâm Tuyền chỉ nghĩ anh vừa quay phim xong nên quá mệt, muốn nghỉ ngơi một ngày, nhưng hai ngày sau vẫn như thế. Cậu ra nhận ra có gì đó không ổn, nhưng lại không tiện hỏi nhiều.

Mãi đến sẩm tối ngày thứ ba, sau khi hai người im lặng ăn bữa cơm tối ở phòng ăn, Lục Hoài Du đột nhiên nói: “Sáng sớm mai đặt vé máy bay về thành phố S đi.”

Lâm Tuyền ngây ra: “Không chơi… chơi thêm sao?”

“Không chơi nữa.” Lục Hoài Du nhìn trận tuyết đang rơi lã chã ngoài cửa sổ: “Tuyết rơi thì có gì mà chơi.”