Editor: Hướng Nhật Quỳ

Đột nhiên bị nhỏ đi chỉ khiến cơ thể thêm bất tiện, chờ đợi mấy chục tiếng đồng hồ là đã hành hạ tinh thần rồi.

Đã hai ngày liên tục, Chung Minh Cẩn đều không sao ngủ được, chỉ lo chủ nhà trở về, phát hiện có một người tí hon núp ở ngoài rồi sau đó sẽ công bố với dân chúng về sự tồn tại của nó. Bất kể có bị người nọ tìm được hay không thì hậu quả cũng chẳng phải là thứ mà nó có thể giải quyết bây giờ.

Cũng may nó gặp Lục Hoài Du. Sau khi đối phương ngạc nhiên trong nháy mắt thì chấp nhận sự tồn tại của nó, chẳng những sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho, thậm chí còn dành cho nó sự tôn trọng nên có.

Dù Chung Minh Cẩn biết, vào lúc này trong lòng của Lục Hoài Du có lẽ cũng không xem nó như con người bình thường, thế nhưng vẫn cảm kích.

Phòng khách rất lớn, Chung Minh Cẩn đi một hồi mới đến ghế sofa. Cho dù là nhìn từ dưới lên, thì khuôn mặt kia của Lục Hoài Du vẫn trông rất cấp bách.

Chung Minh Cẩn ngửa đầu, nhìn chăm chú vào cặp mắt của Lục Hoài Du, nghĩ phải nghiêm túc nói tiếng cảm ơn với anh: “Cảm ——”

Hai từ chỉ kịp nói ra một nửa, còn chưa kết thúc đã biến đổi, bởi người nói chuyện đang được Lục Hoài Du bóp nách bế lên.

Từ khi Chung Minh Cẩn bắt đầu hiểu chuyện thì chưa từng được người khác bế như vậy nên nó lập tức bối rối, đến khi kịp phản ứng lại phát hiện mình đã nằm trên ghế sofa, trên người còn đang đắp tấm khăn lông mỏng.

Lục Hoài Du ngồi trên thảm trải sàn, mặt đầy vui vẻ nói: “Quả nhiên rất vừa.”

Nói xong còn để con búp bê thỏ bên cạnh Chung Minh Cẩn.

Cơ thể Chung Minh Cẩn cứng đờ, cuối cùng vẫn quyết định nói ra tiếng cảm ơn mà vừa nãy chưa nói xong: “Cảm ơn!”

Mắt Lục Hoài Du sáng lên, ngạc nhiên nói: “Nếu mày thích thì mấy con thú nhồi bông của tao còn rất nhiều, đều là fans tặng.”

Chung Minh Cẩn hơi sửng sốt rồi mới hiểu rằng Lục Hoài Du đang hiểu lầm, cho rằng mình thích búp bê nên mới nói cảm ơn, muốn giải thích rõ cũng chẳng biết nên mở miệng thế nào. Vì vậy trầm mặc hồi lâu, mới gượng gạo lái sang chuyện khác: “Tôi có thể tự trèo lên ghế sofa.”

Lục Hoài Du nghĩ bụng, đây quả là yêu tinh có lòng tự trọng cực mạnh.

Có điều nếu là ý nguyện của nhóc dễ thương, thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng, gật đầu đáp: “Tao nhớ rồi.”

Chung Minh Cẩn hơi ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói tiếng cảm ơn mới được. Nó bèn ngồi dậy rồi kéo tay áo của Lục Hoài Du: “Cảm ơn anh đã thu nhận tôi.”

Lục Hoài Du: “!!!”

Vẻ mặt của Lục Hoài Du còn bất ngờ hơn lần đầu tiên con mèo trong phòng làm việc kia làm nũng với anh nữa, trên mặt không chút che giấu sự ngạc nhiên và vui mừng: “Mày dễ thương thế này nên được phép không cần nói cảm ơn.”

Chung Minh Cẩn: “…”

Lục Hoài Du lại khiến nó chẳng biết nên trả lời thế nào.

Bốn mắt nhìn nhau chốc lát, Chung Minh Cẩn từ bỏ trèo trên ghế sofa, kéo khăn lông lại đắp lên người: “Tôi buồn ngủ rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lục Hoài Du nhìn điện thoại, vẫn chưa tới 9 giờ.

Nhưng nhóc dễ thương muốn ngủ rồi nên anh bèn cầm điện thoại đứng dậy, lại dời con búp bê thỏ đến bên cạnh người tí hon một xíu, mới nhẹ giọng bảo: “Ngủ ngon.”

Chung Minh Cẩn cũng nói ngủ ngon, chờ đèn trong phòng khách tắt, tiếng bước chân của Lục Hoài Du cũng biến mất theo tiếng đóng mở cửa phòng ngủ, nó mới len lén thở phào trong bóng tối, sống lưng thẳng tắp chậm rãi thả lỏng.

Quả nhiên giống như nó đã đoán trước, Lục Hoài Du là người tốt, chẳng qua lời nói có chút kì quái, mấy lần đều khiến nó không biết nên trả lời thế nào.

Thanh niên được phát thẻ người tốt — Lục Hoài Du, sau khi giúp nó phơi quần áo thì lúc này đang nằm cách một cái tường lăn lộn trên giường. Hồi tưởng lại đủ loại chuyện gặp phải người tí hon ngày hôm nay, anh vẫn cảm thấy có cảm giác rất không thật.

Người khác là nhặt mèo con, chó nhỏ về nhà; chỉ có anh là nhặt yêu tinh về thôi!

Lục Hoài Du muốn khoe khoang cảm xúc vô cùng mãnh liệt, chỉ là vừa cầm điện thoại lên thì lập ức khựng lại.

Bởi vì chuyện này bất kể nói cho ai biết thì phỏng chừng một giây kế tiếp sẽ truyền đến chỗ Lâm Nguyên. Ngay sau đó Lâm Nguyên sẽ dùng hết công lực tức tốc giết tới, không phải phát hiện sự tồn tại của người tí hon thì chính là đưa anh tới bệnh viện để kiểm tra vấn đề tinh thần.

Hai kết quả này, cái nào cũng không phải điều anh mong muốn. Thế là anh đành thay đổi kế hoạch, nếu không thể khoe khoang với người khác thì anh vẫn có thể khoe với ma mà.

Lục Hoài Du xoay người xuống giường, kéo cửa ban công ra. Quả nhiên Chu San San đang vùi trên ghế dựa ở ban công.

Có điều trừ Chu San San ra, trong góc kia còn có mấy con ma nhỏ như chú lùn rúc đang vào một chỗ, một con, hai con, ba con…

Lục Hoài Du đếm thử, chừng bảy con!

Anh nhanh chóng xoay người, làm bộ như mình chưa từng tới: “Xin lỗi, quấy rầy rồi!”

“Ngư Ngư!” Chu San San khẩn cầu khiến Lục Hoài Chu dừng chân lại.

Anh chậm rãi xoay người, ánh mắt quét thật nhanh trên người đám ma nữ đang co thành một chụm, tiếp đó lại nhìn chằm chằm Chu San San, đánh đòn phủ đầu: “Mấy cổ là ai?”

“Mấy cổ là bạn em, con gái ban đêm ở bên ngoài không an toàn nên tới đây với em.” Sợ Lục Hoài Du nói mấy cổ không phải người nên Chu San San lại nhỏ giọng giải thích: “Cũng là ma nữ.”

Lục Hoài Du hỏi: “Vậy lúc anh không ở nhà?”

Chu San San: “Một mình em ở đây, mấy cổ thì đợi ở dưới lầu.”

Lục Hoài Du nhớ hộ gia đình dưới lầu có một cặp sinh đôi còn chưa tới ba tuổi, anh hơi do dự nói: “Mấy em vào phòng tập thể hình đợi đi, sau này đừng xuống lầu hù con nít nhà người ta.”

Vẻ mặt Chu San San và đám ma trong góc kia đều vui vẻ, rồi lập tức nghĩ đến người tí hon đang ngủ trong phòng khách, liền đầu lắc như trống bỏi: “Tụi em đợi ở đây được rồi.”

“Vậy mấy em cứ đợi ở đây đi.” Lúc này Lục Hoài Du đã sớm mất hứng khoe hoang, nói xong cũng xoay người vào phòng ngủ.

Đừng trách anh lạnh lùng. Nguyên do là vì từ nhỏ anh đã có thể thấy được những thứ kia, nhiều năm qua anh đã gặp rất nhiều ma quỷ chưa đi đầu thai hoặc không có nơi nào để đi, nếu nói giúp thì làm gì giúp được nhiều như vậy.

Nhưng đến khi nằm dài trên giường, Lục Hoài Du lại không sao ngủ được. Cho dù là cách tấm kính và rèm cửa sổ thì anh vẫn giống như có thể thấy được rất nhiều ma bên ngoài. Trong đầu lại nghĩ tới ví dụ một đám quỷ cách lớp cửa sổ nhìn chằm chằm anh ngủ mà Chu San San đã nêu trước đó, lông tơ trên lưng liền dựng cả lên.

Lăn qua lộn lại hồi lâu, Lục Hoài Du vẫn bò dậy từ trên giường, kéo một góc màn cửa sổ ra, nói với một đám ma nữ đang chen chúc bên ngoài: “Anh mang nó vào phòng ngủ, còn mấy em thì vào phòng tập thể hình đi.”

Anh vừa dứt lời, đám ma nữ trên ban công bỗng chốc giải tán sạch sẽ, đến nỗi có phải đã đến phòng tập thể hình hay không, Lục Hoài Du cũng không biết nữa.

Nhưng đến khi tới cửa phòng ngủ, Lục Hoài Du lại do dự, bởi vì thật sự chẳng biết phải nói thế nào.

Nhưng lời nói ra thì chính là bát nước đổ đi, vừa rồi đã có nhiều cô gái nghe vậy rồi, dù mấy cổ không phải người thì anh cũng đâu thể thất tín với họ.

Lục Hoài Du thầm thở dài rồi mở cửa.

Đèn trong phòng khách đã bị anh tắt từ lâu, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, có thể thấy được bóng người nhỏ xíu đang cuộn lại trên ghế sofa kia.

Lục Hoài Du nhẹ bước chân từ từ đến gần, đến khi tới cạnh bàn trà mới hỏi nhỏ: “Nhóc dễ thương ơi, mày ngủ chưa?”

“…Chưa.” Chung Minh Cẩn đã sớm tỉnh từ lúc Lục Hoài Du mở cửa, chỉ là không ngờ anh lại lặng lẽ đi tới, chỉ để hỏi nó đã ngủ chưa.

Giọng của nó vẫn rất lạnh nhạt, nhưng trong bóng tối lại có ma lực khiến người khác an tâm.

Lục Hoài Du ngồi trên thảm trải sàn, lời mà trước đó cảm giác khó nói ra miệng cũng trót lọt hơn nhiều: “Mày có muốn ngủ với tao trong phòng ngủ không?”

Chung Minh Cẩn chẳng rõ vì sao: “Tôi ngủ ở đây rất được.”

Lục Hoài Du gãi đầu, tiếp tục nói: “Đi đi, tao ngủ một mình… sợ.”

Chung Minh Cẩn: “…”

Nó không nói nữa. Trong ánh sáng mờ tối, Lục Hoài Du thấy nó ngồi dậy từ trên ghế sofa, trước là nhìn sang phía phòng ngủ, sau lại quay đầu nhìn ban công.

Lục Hoài Du không thấy rõ vẻ mặt của nó, bởi vậy cũng chẳng biết nó đang nghĩ gì.

Cứ vậy mà im lặng mất vài phút, Chung Minh Cẩn mới gật đầu đáp: “Được.”

Sợ Lục Hoài Du lại làm ra động tác gì quá đáng, nói xong nó lập tức nhảy khỏi ghế sofa: “Tự tôi đi.”

Lục Hoài Du ôm hai tay tỏ vẻ trong sạch: “Không thành vấn đề!”

Sau đó anh thành thật đi theo sau Chung Minh Cẩn. Chung Minh Cẩn nhỏ xíu chân ngắn nên đi chậm, một hồi lâu anh mới bước một bước đuổi theo. Đến khi đi tới cửa phòng ngủ mới duỗi tay đẩy cửa ra, thuận lợi để nó đi vào.

Nhưng sau khi đến phòng ngủ, làm sao ngủ mới thành vấn đề. Lục Hoài Du trước sau đều nhớ mình không có thói quen ngủ cùng một phòng với người khác.

Nhưng người tí hon là do anh gọi vào, bây giờ nói lời này thì lại tỏ ra quá già mồm.

Thế là Lục Hoài Du chỉ vào chiếc giường bên cửa sổ nói: “Mày ngủ bên kia đi.”

Chiếc giường còn cao hơn chiều cao của Chung Minh Cẩn, nó phải mất chút sức mới trèo lên được, nhưng cũng coi như thuận lợi.

Lục Hoài Du vốn muốn qua hỗ trợ, nhưng nghĩ đến việc Chung Minh Cẩn là tiểu yêu tinh vô cùng có lòng tự trọng nên bèn thôi. Thầm nói vừa rồi mình sơ sót, nên cho chiếc giường bên đó cái hộp giấy hoặc cái ghế nhỏ để đạp lên mới được.

Chờ sau khi Chung Minh Cẩn nằm trên giường, Lục Hoài Du mới xách con búp bê thỏ trên ghế sofa tới nhét vào chăn bên cạnh, lúc này mới tắt đèn lên giường.

Ban nãy anh đã thấy tư thế ngủ của Chung Minh Cẩn, tư thế nằm thẳng ở mép giường không nhúc nhích, rất chi là quy củ.

Lục Hoài Du thầm nghĩ, có lẽ anh có thể bổ não Chung Minh Cẩn thành con búp bê. Dù sao cũng chỉ là suy nghĩ nhỏ nhoi, chỉ cần không cố nghĩ đến thì sẽ rất dễ quên đi.

Cái ý nghĩ này chỉ là chút thoáng qua rồi biến mất, bởi vì bản thân Lục Hoài Du cũng không nghĩ tới nữa, nằm trên giường chưa tới hai phút thì cơn buồn ngủ đã tấn công anh, suy nghĩ giống như lâm vào vũng bùn, hỗn hỗn độn độn, rất nhanh ngủ mất.

Một đêm ngủ ngon, khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang. Anh nhấc một góc rèm cửa sổ lên là có thể thấy; ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, là một ngày quang đãng.

Lục Hoài Du ngơ ngác chớp mắt, chợt bật dậy từ trên giường.

Anh không dám tin tối qua mình lại dễ dàng ngủ như vậy, hơn nữa còn một đêm không mộng mị.

Đây là điều mà rất lâu chưa từng có, huống chi tối qua trên giường đâu chỉ có mình anh.

Ánh mắt Lục Hoài Du chuyển sang giường bên phải. Nơi đó đã trống trơn, chăn gối đều ngăn nắp chỉnh tề. Chỉ có con búp bê thỏ trong góc kia, tỏ rõ nơi này tối qua từng có người ngủ.

Suy nghĩ của anh chợt bị chuông điện thoại cắt đứt, thấy là Lâm Tuyền gọi tới, Lục Hoài Chu bèn trực tiếp nghe.

Dù là nghe được từ điện thoại, nhưng giọng của Lâm Tuyền vẫn mang theo sự hăng hái riêng biệt của cậu ta: “Anh Lục, em và anh họ mang bữa sáng tới cho anh nè, anh xuống đây đi.”

Lục Hoài Du: “… Anh mới dậy.”

Anh vừa dứt lời thì nghe thấy Lâm Tuyền dùng giọng không thể tin được nói: “Anh Lục nói ảnh mới dậy.”

Thảo nào Lâm Tuyền kinh ngạc, hai anh em họ đã đi theo Lục Hoài Du mấy năm, mà trước đến giờ chưa từng thấy Lục Hoài Du ngủ nướng. Nếu không họ cũng chẳng sắp đến dưới lầu rồi mới gọi điện thoại.

Bên kia yên lặng một hồi, người nói chuyện đổi thành Lâm Nguyên: “Vậy cậu rửa mặt trước đi. Chúng tôi đợi cậu ở dưới lầu, đừng vội.”

Hôm nay là ngày đầu tiên vào tổ quay phim, cho dù Lâm Nguyên bảo đừng vội nhưng Lục Hoài Du vẫn sợ mình tới trễ.

Dù sao tới rồi vẫn phải thay quần áo trang điểm lại, anh tắm táp xong tùy tiện mặc quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi quét mắt một vòng quanh phòng khách, anh nhanh chóng tìm thấy người tí hon đang múa kiếm bên cửa sổ.

Sở dĩ phát hiện nhóc dễ thương đang múa kiếm là vì người tí hon nghe thấy tiếng động thì ngừng lại, Lục Hoài Du mới thấy rõ thanh kiếm đã rút vỏ trong tay nó.

Dáng người của nó rất thẳng, hệt như cây tùng con đón ánh nắng mặt trời để sinh trưởng, nhìn gần còn thấy trên trán có mồ hôi, mặt còn ửng hồng…

Dễ thương quá đi à!

Lục Hoài Du hít sâu một hơi, kiềm nén kích động muốn nựng mặt người tí hon.

Anh tìm cách bắt chuyện, hỏi: “Mày đang làm Tảo Khóa[1] à?”

[1] Tăng nhân hoặc đạo sĩ mỗi sáng sớm (khoảng giữa Dần Mão, 3 giờ rạng sáng đến 6 giờ sáng) để tề tụ ở đại điện, tụng kinh bái lễ. Đạo Cơ Đốc (Kitô giáo hay Cơ Đốc Giáo) cầu nguyện vào sáng sớm cũng gọi là Tảo Khóa.

“Ừ.” Chung Minh Cẩn thu kiếm vào vỏ, ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Du một cái: “Anh muốn ra ngoài?”

“Ừa.” Người tí hon vừa nhắc tới, Lục Hoài Du mới phản ứng. Vừa rồi sao anh lại quên mất, anh thì có bữa sáng để ăn, còn người tí hon thì không có! Hơn nữa buổi tối anh cũng chẳng biết khi nào mới về được, buổi trưa và buổi tối nó cũng phải ăn mà.

Hôm qua là tự anh nói một ngày ba bữa kèm thêm trái cây, kết quả ngày hôm sau đã muốn nuốt lời.

Lục Hoài Du nhanh chóng moi ra hai hộp sữa tươi trong tủ lạnh, lại tìm một đống thứ như bánh quy và socola có thể lót dạ, tất cả đều chất đống trên thảm trải sàn cạnh bàn trà, có hơi lúng túng nói: “À… hôm nay tao có công việc, mày ăn mấy thứ này lót dạ trước nhé, đợi tối tao về mang thêm đồ ăn ngon cho mày được không?”

Chung Minh Cẩn lướt nhìn đống quà vặt đủ cho anh ăn một tuần kia: “Anh có việc thì làm ngay đi, không cần để ý tôi.”

Chẳng những dễ thương, mà còn quan tâm chu đáo!

Lục Hoài Du đè ngực lại, tim cũng sắp mềm đến chảy ra, căn dặn: “Nhóc dễ thương ở nhà phải tự chăm sóc thật tốt nha ~”, sau đó vừa đi vừa ngoái đầu lại, quyến luyến không thôi ra khỏi cửa.

Đến khi lên xe, Lục Hoài Du còn đang suy nghĩ tối về mang cái gì cho nó ăn đây.

Lâm Nguyên trông thấy tinh thần của anh rất tốt thông qua kính chiếu hậu, bèn hỏi: “Tối qua dùng cái gì giúp ngủ được hả?”

Lục Hoài Du nhấp một hớp sữa đậu nành họ mang đến, lắc đầu đáp: “Đâu có.”

Lâm Nguyên ngạc nhiên: “Thế sao đột nhiên chất lượng giấc ngủ tốt vậy?”

Bản thân Lục Hoài Du cũng chẳng nói được nguyên do, chỉ hàm hồ nói: “Có lẽ mấy ngày trước không ngủ được, ở nhà yên tĩnh nên ngủ ngon hơn đi?”

Lâm Nguyên không truy hỏi, chỉ nói: “Đất diễn của cậu trong ‘Suối Cạn’ không nhiều, tôi đã nói với đạo diễn Ngụy là không ở tổ kịch bên kia rồi, dù sao đi đi về về cũng chỉ mất có một tiếng.”

“Được.” Sau khi Lục Hoài Du lên tiếng đáp lại thì nghiêm túc ăn bữa sáng, có thể quay về mỗi ngày là tốt rồi, nếu không nhóc dễ thương ở nhà sẽ không có ai chăm sóc.

Chờ hai người họ không nói nữa, Lâm Tuyền ngồi chơi điện thoại bèn nói: “Anh Lục lại lên hot search rồi.”

Lên hot search với Lục Hoài Du mà nói quả thật là chuyện như cơm bữa, anh cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi một câu: “Nội dung gì?”

Vẻ mặt Lâm Tuyền có phần kì quái: “Lên hot search với Lương Vũ Hành.”

Lục Hoài Du khẽ nhíu mày.

Lâm Nguyên nhắc nhở: “Anh ta là nam ba của ‘Suối Cạn’.” Nói xong anh ta lại hỏi Lâm Tuyền: “Bên họ lôi kéo scandal[2] vào Ngư Ngư?”

[2] Gốc là Sao tác [炒作]: là một kĩ xảo thương mại, một cách quảng bá không chính qui, tung tin đồn để tạo hiệu ứng. Có thể hiểu như là lăng xê một ngôi sao.

“Không hẳn vậy.” Lâm Tuyền sắp xếp lại lời nói một chút: “Em thấy mới đầu là có một tài khoản kinh doanh[3] nói trước đây Lương Vũ Hành từng cạnh tranh với nghệ sĩ, có mấy người đều là vì mắc bệnh hoặc bị thương mà bỏ qua. Lần này anh Lục đối đầu với anh ta, chẳng biết lời nguyền khắc đối thủ của anh ta với vận may của anh Lục cái nào lợi hại hơn? Sau này fans hai nhà gây nhau, mấy Blogger[3] xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, rối rít mở phiếu bầu để cư dân mạng nhảy vào, rồi lên hot search.”

[3] Gốc là Doanh Tiêu Hào [营销号]: dùng để chỉ những người rò rỉ thông tin liên quan đến giới giải trí.

Lục Hoài Du há miệng hồi lâu nhưng chẳng nói gì. Tin đồn Lương Vũ Hành khắc đối thủ trước kia anh có nghe qua một ít, chỉ là chưa từng nghĩ bản thân lại có một ngày sẽ vì chuyện này mà lên hot search.

Lần này vai nam chính của ‘Suối Cạn’ là Bách An, đó là Phái Diễn Xuất chân chính xuất thân chính quy, mà trước đó Lương Vũ Hành từng cạnh tranh vai nam hai với anh ta, đối thủ cũng đâu đến lượt anh?