*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hướng Nhật Quỳ

Hàn Bắc Đình quả nhiên bị hù đến nỗi không dám đề cập tới chuyện con mèo nữa, Lục Hoài Du thì càng không nói tới. Thậm chí anh còn thầm cầu nguyện rằng đêm qua người tí hon không ngủ được, bây giờ còn đang ngủ trưa nên sẽ không nghe thấy, hoặc dù có nghe được thì cũng không nghĩ đó là mình, thế thì mọi chuyện sẽ ổn.

Tán dóc linh tinh một hồi, Lục Hoài Du phát hiện Hàn Bắc Đình ngoại trừ hơi mê tín ra thì những phương diện khác đều không tệ. Có thể vì hai người cùng công ti, cũng có thể ở trong mắt Hàn Bắc Đình, bọn họ có cùng kẻ địch là Lương Vũ Hành cho nên cư xử với anh rất gần gũi.

Lúc quay phim rảnh rỗi, Lục Hoài Du cũng sẽ tán dóc vài câu với Hàn Bắc Đình hoặc chơi game, hai người rất nhanh thân thiết[1] với nhau.

[1] Ở đây gốc là Thục lạc [熟络]: Thục trong thục tất [熟悉: quen thuộc]. Lạc trong liên lạc [联络]. Thục lạc [熟络] chính là tỷ dụ hai người thường xuyên liên lạc biến thành rất quen thuộc.

Việc ở chung vui vẻ liên tục duy trì đến ngày quay phim kết thúc, Hàn Bắc Đình mặt mày chờ mong mời anh: “Tối nay sư huynh có việc không, em mời anh ăn tối nhé?”

“Ngại quá, tối nay anh có việc rồi.” Sau khi Lục Hoài Du nói xong thấy cậu gục thẳng đầu xuống, bộ dạng mất mát thì vội vã bổ sung: “Đợi hôm nào đó có thời gian anh mời em ăn.”

“Vậy cũng được.” Hàn Bắc Đình sáng mắt lên, chuyển từ thất vọng sang vui vẻ nói.

Lục Hoài Du bị biểu hiện này của cậu làm cho lờ mờ. Lúc trở về phòng trang điểm, anh không nhịn được thấp giọng hỏi Lâm Tuyền: “Anh với cậu ta có quen nhau lâu đâu nhỉ? Hay thật ra cậu ta là fan giấu mặt của anh?” Nói xong lại lập tức phủ định: “Nếu là fan thật thì lẽ ra hai năm qua đã gặp mặt anh rồi xin chữ kí chứ.”

Lâm Tuyền cũng một lời khó nói hết: “Vừa rồi em vô tình nghe được cậu ta táu gẫu với trợ lí. Trợ lí của cậu ta cũng nghi ngờ như anh, anh đoán xem là chuyện gì?”

Lục Hoài Du quay đầu, ý bảo cậu ta mau nói.

Lâm Tuyền thản nhiên tiếp lời: “Cậu ta nói đối với Lương Vũ Hành muốn tìm người không bị thương hoặc sinh bệnh thì không khó. Nhưng khiến Lương Vũ Hành khó trở lại thì chỉ có một mình anh là khí phách[2] lợi hại, nên cậu ta phải đến ôm chặt đùi anh để cọ vận may[3].”

[2] Gốc là Vương Bá chi khí [王霸之气]: ý nói khí thế vương giả, khí phách, khí thế quân vương, rất có mị lực…

[3] Gốc là Âu khí [欧气]: Âu khí có nguồn gốc từ từ “người Châu Âu”, có ý nghĩa tương tự với “hỉ khí” ( 喜气). Âu khí chính là người tỏa ra khí tức có tiền hoặc có số may. Một vài người Châu Phi vận may không tốt hoặc không có tiền hi vọng vận may của mình có thể trở nên tốt hơn ho ặc muốn mình thành người có tiền, đi “tiếp xúc” với người tỏa ra khí tức có tiền hoặc có số may. Giống với “triêm triêm hỉ khí” ( Hưởng, dính không khí vui mừng). Bởi vậy mới có từ “hấp âu khí” (bởi vì người Châu Âu mặt trắng, trái với người Châu Phi mặt đen).

Lục Hoài Du:…

Giọng điệu vừa mê tín lại trung nhị[4] này là sao thế hả?

[4] Trung nhị: xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.

Chẳng qua chuyện không khoa học lần này là kinh nghiệm của bản thân cậu, nên nói Hàn Bắc Đình ngu ngốc hay là nhạy cảm đây?

Lục Hoài Du cảm thấy trông cậu không giống như quá nhạy cảm, trái lại càng giống mèo mù vớ được cá rán hơn. Vì vậy nói với Lâm Tuyền đang muốn nói lại thôi: “Tùy cậu ta đi.”

Thời điểm Lục Hoài Du tẩy trang thay quần áo, anh tìm cớ đuổi Lâm Tuyền ra ngoài rồi bảo người tí hon ra khỏi ngăn tủ để chui lại vào cặp. Chờ sau khi Lâm Tuyền trở về thì người tí hon đã chui vào cặp rồi.

Cả ngày đều không bị Lâm Tuyền phát hiện ra manh mối gì, Lục Hoài Du rất hài lòng. Đến khi lên xe thì nhận được mã nhận hàng của chuyển phát nhanh nào đó cùng thành phố, tâm tình còn tốt hơn ban đầu.

Hôm qua lúc anh mua không để ý, không ngờ tiệm bán quần áo nhỏ kia lại cùng thành phố.

Vì vậy sau khi đến tiểu khu, Lục Hoài Du không đi từ bãi đỗ xe ngầm mà đến hòm thư chuyển phát nhanh để lấy hàng, sau đó mới lên lầu.

Vừa vào cửa anh đã vội vã thả người tí hon ra khỏi cặp, giơ thùng carton trong tay lên nói: “Quần áo mới của mày tới rồi nè, chúng ta cùng mở ra xem đi.”

Hôm qua Chung Minh Cẩn đã biết anh mua quần áo cho mình, sau khi cự tuyệt không có kết quả thì còn nghĩ rằng nói không chừng Lục Hoài Du không tìm được size vừa sẽ bỏ cuộc. Ngờ đâu hôm nay chẳng những nhận được đồ, còn là một thùng lớn thế kia.

Nó muốn nói gì đó, há miệng nhưng lại chẳng biết nói từ đâu.

Lục Hoài Du đi trước một bước ngồi trên thảm trải sàn ngay bàn trà, chỉ cái thùng nói: “Đồ của mày nên mày tới mở đi.”

Chung Minh Cẩn chậm rãi bước qua. Nó cầm kiếm đứng trên ghế, trầm mặc nhìn ba chữ người nhận ‘Nhóc dễ thương’ trên đơn nhận hàng một hồi, sau đó mới dùng mũi kiếm từ từ rạch băng keo được dán kín.

Lục Hoài Du ung dung nhìn, chờ mong vẻ mặt của người tí hon khi nhìn thấy quần áo khi mở cái thùng ra của người tí hon. Bỗng nhiên, dư quang của anh nhìn thấy có bóng dáng hiện lên trên ban công. Anh ngẩng đầu thì thấy Chu San San đang run lấy bẩy trốn sau tấm rèm cửa sổ, muốn nói gì đó nhưng chẳng dám, chỉ ra sức ngoắc tay về phía anh.

Lục Hoài Du đảo mắt một vòng giữa người tí hon và Chu San San, cuối cùng nghĩ gì đó rồi bảo: “Hình như San San tìm tao có việc, mày lấy quần áo ra đếm thử trước đi.”

Nói xong anh đứng dậy chỉ vào phòng tập thể hình với Chu San San. Cô nàng thoắt cái bay khỏi ban công.

Lục Hoài Du mắt nhìn thẳng đi vào phòng tập thể hình, vừa vào cửa thì dừng lại. Sau đó anh xoay người rồi từ từ ló đầu ra cạnh cửa để nhìn lén tình hình trong phòng khách, xác định người tí hon đã bắt đầu lôi quần áo ra xem mới quay lại nhếch môi hỏi Chu San San: “Gặp phải chuyện gì hả?”

Chu San San mặt mày lo lắng nói: “Ngư Ngư, hồi chiều lúc em và đám chị em đi dạo trong tiểu khu thì gặp phải hai kẻ lén lút. Sau khi theo họ đến bãi đỗ xe ngầm, nghe được họ nói muốn chụp ảnh của anh.”

Cô nàng nói ì èo một đống, Lục Hoài Du nghe mà sững sờ, đối với hai tên phóng viên chẳng biết của nhà nào này thật sự quá khinh bỉ. Lương Vũ Hành bị thương, anh hiểu là mọi người muốn tám chuyện, nhưng muốn biết gì đó thì có thể đến đoàn phim phỏng vấn anh mà, chụp ảnh thì có ích lợi gì?

Tạm thời anh đoán là họ muốn xem sách luyện nói. Nói Lương Vũ Hành bị thương, là đối thủ ồn ào xôn xao trước kia, hiện tại anh có bao nhiêu đường làm quan rộng mở. Nhưng họ phải nên sớm tìm đến chụp mới đúng chứ nhỉ? Thử hỏi có ai sau khi làm đầy tớ[5] cả ngày ở công ti mà đường làm quan vẫn rộng mở hả?

[5] Gốc là Xã súc [社畜]: là một từ châm biếm, có thể hiểu là nô lệ ở công ti, chân lon ton, chạy vặt…

Thật là kém cỏi!

Lục Hoài Du thở dài hỏi: “Giờ họ còn ở bãi đỗ xe ngầm không?”

“Em đi hỏi thử.” Chu San San nói xong thì nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ.

Lục Hoài Du nhìn bóng lưng mờ nhạt biến mất như gió của cô, im lặng hồi lâu, tình cảm của mấy cô gái ma này tốt phết nhỉ?

“Bọn họ còn ở bên dưới.” Một lát sau Chu San San bay trở về, hình thể còn ở ngoài cửa sổ, gấp gáp nói: “Giờ phải làm sao đây, chúng ta có thể làm được gì không?”

Lục Hoài Du nói: “Để anh gọi điện cho bất động sản, đuổi họ đi trước rồi nói sau.”

Tiểu khu mà hiện tại anh sống này tuy không phải thuộc hạng sang nhất nhưng cũng là tiểu khu cao cấp, lại có thể để hai tên paparazzi lẫn vào, tuyệt đối là do bất động sản thất trách.

Quả nhiên điện thoại nối thông, bất động sản ở bên kia không ngừng xin lỗi, sau khi hỏi rõ vị trí của hai người kia thì cam đoan sẽ lập tức đuổi họ ra ngoài.

Chu San San ở bên cạnh nhìn mà tâm không cam tình không nguyện: “Cứ vậy mà buông tha họ sao anh?”

Hồi chưa chết cô ghét nhất là sasaeng fan và paparazzi. Tuy rằng sau khi chết bản thân cô cũng không kiềm được mà chạy đến nhà Ngư Ngư nhìn lén, nhưng bây giờ cô là ma được Ngư Ngư đồng ý cho cư trú, nhưng sasaeng fan và paparazzi khác đương nhiên chẳng thể nào bằng cô rồi.

Loại cảm giác ưu việt này vi diệu đến khiến cho cô nhen nhóm sự bảo vệ đối với thần tượng, thậm chí còn sâu hơn trước kia.

Lục Hoài Du thoáng trầm ngâm nói: “Nếu như có thể thì giúp anh để ý xem họ tên gì, là truyền thông của nhà nào nhé.”

Chu San San làm động tác ‘OK’, mắt long lanh đáp: “Không thành vấn đề!”

Nói xong cô lại tiến đến gần Lục Hoài Du, khó khăn lắm mới duy trì được khoảng cách một mét, thấp giọng hỏi: “Ngư Ngư à ~ chúng ta có nên làm gì khác không? Hai hôm trước em và một chị gái đã làm ma nhiều năm học được cách đi vào giấc mộng, có thể dọa hai người kia một chút.”

“Thôi đi, dù sao họ cũng đâu chụp được gì.” Lục Hoài Du nói: “Hơn nữa chẳng phải em bảo con gái ban đêm ở bên ngoài không an toàn à?”

“Ồ…” Chu San San thè lưỡi: “Vậy Ngư Ngư anh đi làm việc trước đi. Vừa rồi khi em bay qua ban công thì nhìn thấy tên người tí hon rất đáng sợ kia đang mở bưu kiện quần áo, hình như mở rất khó khăn.”

“Được, vậy làm phiền các em rồi. Buổi tối nhớ về sớm chút đó.” Không phải Lục Hoài Du không thấy vẻ mặt hâm mộ trong mắt Chu San San, chẳng qua anh cũng từng thử đốt tiền giấy cho Chu San San, còn là loại có mệnh giá lớn nhất mua trên Taobao. Kết quả bên này anh đốt xong hết rồi, bên kia Chu San San đến cả bụi cũng chẳng nhận được miếng nào.

Có điều dường như người tí hon rất thông thạo về phương diện này, có lẽ tối nay anh sẽ hỏi nó thử xem có cách gì có thể đốt đồ cho Chu San San hay không.

Thời điểm Lục Hoài Du đi ra ngoài thì thấy người tí hon đang ngây người nhìn đống quần áo chất như ngọn núi nhỏ trên thảm trải sàn.

Nghe được tiếng mở cửa, người tí hon quay đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức xoay đầu trở lại, có phần khác với bộ dạng lúc nào cũng bình tĩnh như thường trước kia của nó!

Lục Hoài Du phân biệt khá rõ, cảm giác ánh mắt nhanh chóng dời đi khi nãy của nó hình như có chút… chột dạ?

Về phần sao lại như vậy thì thật ra rất dễ đoán. Lúc anh rời đi cũng chỉ bảo người tí hon lấy quần áo trong thùng ra, nhưng những thứ trong đó thì…

Lục Hoài Du không nhịn được cười cười, đi tới thảm trải sàn ngồi đối diện với nó, cầm chiếc áo hoodie nhỏ lên hỏi: “Thích chiếc áo này không?”

Chung Minh Cẩn lóe mắt: “…Thích.”

Thế mà vẫn chưa nói quần áo nhiều quá, quả nhiên có vấn đề!

Trong lòng Lục Hoài Du có tiếng pháo nổ trong lòng[6], trên mặt lại làm ra vẻ cái gì cũng chẳng biết, tìm điện thoại trên bàn trà hỏi: “Mua cùng một lúc nên hơi nhiều, không biết chủ tiệm có gửi sót không nữa. Hay là chúng ta đối chiếu đơn đặt hàng đi ha?”

[6] Nguyên văn Đan mạc [弹幕], tiếng Anh là barrage (bullet curtain). Đại khái là kiểu bình luận hiển thị trực tiếp trên màn hình, liên tục như bắn súng í. Nhìn hình dưới để biết thêm chi tiết.

“Được… được.” Chung Minh Cẩn đáp.

Mặc dù Lục Hoài Du đang xem điện thoại, nhưng dư quang lại để ý đến động tĩnh của người tí hon. Khi anh bảo rằng sẽ đối chiếu đơn hàng, bàn tay nắm chặt góc áo của nó nắm lại rất chặt, rõ ràng đến cả nói chuyện cũng nói lắp. Thật sự là vừa đáng yêu vừa buồn cười, chẳng phải chỉ là hai chiếc váy nhỏ thôi à, đáng sợ thế sao?

Nhưng Lục Hoài Du thì không định buông tha người tí hon như thế, mở trang đặt hàng ra hỏi: “Tao đọc cái nào thì mày tìm cái đó, được không?”

Rõ ràng là anh hỏi, nhưng cũng không cho người tí hon có thời gian trả lời, hỏi xong thì anh tự mình đọc.

Trên cổ áo của áo sơ mi nhỏ có hoa văn dâu tây, áo hoodie thì có hình con vịt vàng trước ngực, trên chiếc mũ của áo len cardigan thì có hai quả bóng len…

Từng bộ quần áo được đọc lên đều được người tí hon xếp gọn sang bên kia.

Lục Hoài Du cũng hiểu tại sao người tí hon căng thẳng, nhưng vẫn tiếp tục kiểm kê. Đến khi chỉ còn lại chiếc áo khoác cuối cùng, anh mới buông điện thoại nói: “Được rồi, đã kiểm xong hết quần áo đã mua rồi.”

Anh vừa dứt lời, tay đang cầm quần áo của người tí hon dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc trong mắt chợt lóe lên.

Lúc này Lục Hoài Du mới không nhanh không chậm, nghi hoặc nói: “Nhưng mà chủ tiệm nói sẽ tặng tao bộ quần áo đặc biệt, sao lại không thấy ta, chẳng lẽ là gạt tao sao?”

Rõ ràng mồm thì đang trách chủ tiệm, nhưng lại chẳng nhắn tin hỏi chủ tiệm mà chỉ mỉm cười nhìn Chung Minh Cẩn.

Bây giờ Chung Minh Cẩn còn chưa biết là anh cố ý, ráng đỏ dần lan trên khuôn mặt trắng như sứ của nó, cuối cùng cả tai cũng đỏ lên, tầm mắt cũng chẳng biết nên rơi vào đâu.

Sau khi trầm mặc một lúc mới nghiêm mặt chỉ vào thùng carton đựng quần áo bên cạnh: “Trong đó còn hai bộ quần áo chưa lấy ra.”

———

[6]