Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ

-

Nói đến lĩnh vực làm ăn thì tập đoàn Tống Thị thì rộng khắp, chủ yếu là kinh doanh bất động sản và tài chính, tòa nhà làm việc hiện tại cũng là sản nghiệp của Tống Thị, toạ lạc ở vị trí trung tâm khu thương nghiệp, độc chiếm một tòa, chưa bao giờ cho bên ngoài thuê mặc dù có nơi bỏ trống.

Mà giờ đây lại lẳng lặng treo thêm tấm bảng hiệu Grimm, một công ty chế tác hoạt hình của Mỹ, hơn nữa còn ở cùng một tầng với văn phòng của tổng giám đốc. Cả Tống Thị ai cũng biết tính tình tổng giám đốc kỳ cục, thất thường, sáng nắng chiều mưa, cực kì xem trọng địa bàn của mình, bình thường nhân viên thường không được đi lên tầng đó, thế mà nay một cái công ty nhỏ ở bên ngoài chiếm lấy một nửa, đương nhiên là sẽ gợi lên sự hiếu kỳ không nhỏ.

Ở cửa thang máy, nhóm nhân viên nữ chờ thang máy thuận miệng nhắc đến đề tài này.

"Nghe nói anime của công ty này sáng tác tốt lắm, chế tác anime rất đẹp, tin tức giải trí lúc trước không phải có nói hợp tác với Diệu Tinh à, tận hai triệu đô la đấy!"

"Cái này thì em biết nè, Đầu Não Phong Bạo của bọn họ thật sự siêu cấp đẹp..."

"Ai quan tâm cái này, tôi nghĩ có phải bà chủ của công ty này và tổng giám đốc có quan hệ gì đó không nhỉ? Là nam hay nữ ta? Chứ không sao có thể dọn vào toà cao ốc này, còn chiếm lấy chỗ của tổng giám đốc nữa!"

Vừa nói đến đây là mọi người đã hiểu ra vấn đề liền..

Lập tức có người nhớ tới gì đó mà thốt lên: "Mấy ngày trước tôi có thấy, là một cô gái, dáng dấp cũng xem như là thanh tú, cô đừng nói là..."

"Đúng rồi, hồi trước không phải tổng giám đốc còn bế một đứa bé trai sao? Các cô nghĩ thử xem bà chủ của công ty này sẽ không phải là mẹ của con riêng tổng giám đốc chứ."

"Đứa nhỏ kia thật sự rất giống với tổng giám đốc, nói không phải ruột thịt tôi ứ có tin đâu, không ngờ tổng giám đốc lợi hại như vậy, chả thèm đặt Hạ Bang Viện vào mắt luôn."

Quý Duyên Khanh đứng ở sau nhóm nhân viên nữ, lúc nghe đến mẹ của con riêng tổng giám đốc thì trên mặt chợt hiện ra một tia xấu hổ.

Nét mặt cậu vẫn điềm nhiên như cũ, khí chất vừa phong độ lại vừa đẹp trai, chẳng mấy chốc đã có người đằng trước phát hiện ra sự tồn tại của Quý Duyên Khanh, mọi tiếng buôn chuyện đều ngưng bặt, có cô gái trẻ chưa lập gia đình len lén nghiêng đầu nhìn về phía Quý Duyên Khanh, hai má đều ửng hồng.

Anh trai này thật sự quá đẹp.

Thang máy đến rồi, không biết là ai bắt đầu mà tất cả đều nghiêng người cho Quý Duyên Khanh vào trước.

Một bàn tay của Quý Duyên Khanh chống đỡ thang máy, ý bảo ưu tiên cho nữ giới.

Công ty dễ gì có cậu trai nào ga lăng như vậy, nhất thời đừng nói chưa kết hôn, ngay cả những người đã kết hôn đều có hơi ngượng ngùng, khoảnh khắc vừa rồi phút chốc khiến tim các cô nàng đập thình thịch.

Cô gái trẻ đứng ở gần nút bấm nghiêng đầu hỏi: "Anh lên tầng mấy thế ạ?"

"Cảm ơn, tầng mười sáu." Quý Duyên Khanh ôn hòa nói.

Trong thang máy mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt, hóa ra là người của công ty vừa mới dọn vào, cũng không biết chàng trai này đảm chức vị gì, có điều khí chất tốt như vậy chắc là không phải nhân viên nhỏ gì đó đâu.

Chẳng qua chỉ mới chạm mặt có một lần mà hướng gió hóng drama của công ty chuyển từ chuyện bà chủ thanh tú là mẹ của con riêng đến chuyện có một chàng trai rất đẹp trai không biết tên là gì, đã kết hôn chưa, muốn theo đuổi linh tinh.

Trợ lý Hứa âm thầm nhìn sắc mặt của tổng giám đốc, báo cáo xong tình hình của công ty mới chuyển vào, sẵn tiện nói thêm hai câu về hướng tám chuyện của công ty.

"Cậu Qúy thật đúng là được hoan nghênh." Trợ lý Hứa lấy câu này làm lời kết thúc.

Mặt Tống Dương không chút thay đổi như trước, chỉ là ánh mắt lạnh xuống nhìn về phía trợ lý Hứa, "Cậu rảnh rỗi quá chỉ biết tám chuyện thôi à? Ra ngoài."

Vì thế vào sáng sớm áp suất không khí ở văn phòng tổng giám đốc hạ thấp, chẳng khác nào địa ngục, quản lý chi nhánh đi vào báo cáo xong lúc ra đều đổ mồ hôi hột, cảm giác như được sống lại ở kiếp sau vậy.

Giữa trưa trợ lý Hứa mới vừa cầm điện thoại định hỏi tổng giám đốc có muốn đặt cơm hay không thì cửa lớn văn phòng bị đẩy ra, mặt Tống Dương lạnh lùng nghiêm nghị, chân sải bước thẳng đến Grimm.

Trợ lý Hứa biết hôm nay không cần đặt cơm, nghĩ thầm tổng giám đốc đúng là trong ngoài không đồng nhất, rõ ràng rất muốn biết tin tức của đối phương kia mà.

Văn phòng Grimm được ngăn bằng kính, gian phòng ngoài không có một bóng người, Quý Duyên Khanh ngồi sau bàn làm việc tại phòng xếp bên trong văn phòng, bên cạnh là cô gái dáng người hơi gầy đang cười nói gì đó với Quý Duyên Khanh, hai người nghiên cứu văn kiện trên bàn, trao đổi qua lại, Quý Duyên Khanh như thế làm gì còn có nửa phần lạnh lùng nào.

Tống Dương thu tất cả vào đáy mắt, ánh mắt tối sầm không rõ.

Hắn phải sớm biết Quý Duyên Khanh vốn là trai thẳng, nếu không sẽ không rời khỏi hắn rồi chưa gì đã gấp rút tìm một cô gái kết hôn sinh con.

Trong văn phòng, Quý Duyên Khanh như cảm nhận được gì đó mà ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy Tống Dương đứng ở xa xa ngoài cửa kính, tầm mắt hai người chạm nhau, Tống Dương khẽ cong môi mang theo ý châm chọc, Quý Duyên Khanh đứng dậy nói với Phương Tư: "Cô xem rồi sắp xếp đi, cố gắng tìm thêm một chút tư liệu về công ty này."

Phương Tư cầm văn kiện thoáng kinh ngạc nhìn bóng dáng của ông chủ, trông có phần gấp gáp ấy nhỉ.

Tống Dương đứng ngoài cửa không đi, Quý Duyên Khanh bước nhanh đến cửa thì chân dần chậm lại, cậu từ từ đẩy cửa ra, hai người mặt đối mặt, trong nhất thời Quý Duyên Khanh không nghĩ ra được đề tài nào để chào hỏi, chẳng biết từ bao giờ mà bọn họ cần phải tìm đề tài mới có thể nói chuyện.

"Cô ấy là mẹ của Dương Bảo sao?"

Quý Duyên Khanh không ngờ Tống Dương sẽ trực tiếp hỏi như vậy, cậu lắc đầu, "Không phải, Phương Tư là cộng sự hợp tác của tôi." Cậu nhìn đồng hồ rồi hỏi Tống Dương, "Muốn cùng ăn cơm trưa không?"

Tống Dương như vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, hắn không thèm che giấu ánh mắt châm chọc đối với người trước mặt, "Quý Duyên Khanh, cậu sẽ không cho rằng tôi để cậu chuyển vào đây là vì muốn làm lại lần nữa chứ?"

"Tôi chưa từng nghĩ như vậy."

Có lẽ trước kia sẽ nghĩ thế, những hiện tại Quý Duyên Khanh chỉ cảm thấy Tống Dương là đang muốn trả thù cậu.

Phút chốc bầu không khí giữa hai người chợt trầm xuống, như đang chuẩn bị chiến nhau. Phương Tư cầm điện thoại đẩy cửa đi ra, nhìn về phía Quý Duyên Khanh nói: "Ông chủ, Hoa Nghệ gọi điện đến nói chiều nay muốn hẹn gặp."

Quý Duyên Khanh nhìn vào mắt Tống Dương, sau đó quay đầu qua Phương Tư nói, "Cô trả lời là được rồi, cố gắng sắp xếp sớm một chút." Cậu còn phải đón Dương Bảo nữa.

Phương Tư trả lời đầu bên kia điện thoại rồi nhanh chóng cúp máy báo cho Quý Duyên Khanh thời gian và địa điểm.

Tống Dương đã rồi, Quý Duyên Khanh nhẹ nhàng thở ra, bây giờ khí thế của Tống Dương quá mạnh mẽ lại vô cùng xa lạ, cực kì có tính xâm lược.

Vừa mới mở văn phòng mà đã có công ty gọi đến hợp tác nên Phương Tư rất kích động, Quý Duyên Khanh giờ cũng đặt hết tâm tư lên công việc.

Hoa Nghệ là một công ty giải trí lâu đời, không có giàu có hay quyền lực như Diệu Tinh, nhưng mục đích ban đầu hợp tác là làm một bộ phim hoạt hình bản địa, không cần kỹ thuật 3D, đối với cái này mà nói thì mức giá tương đối thấp.

Hơn nữa thành ý muốn hợp tác của đối phương vô cùng nồng hậu, nói là từ sau khi công ty bọn cậu qua lại với Diệu Tinh thì vẫn luôn muốn tìm họ hợp tác.

Buổi trò chuyện sơ bộ kéo dài đến bốn giờ rưỡi thì đối phương đề xuất lần bàn bạc tiếp theo. Quý Duyên Khanh gật đầu, chuyện hợp tác không thể một hai lần gặp mặt là có thể bàn xong, hơn nữa đối phương còn có ý tưởng kịch bản của riêng mình, vấn đề tài chính đối phương luôn qua loa không nói đến.

"Cậu Qúy quả thật là tuấn tú lịch thiệp, tối nay cho phép tôi mời cậu Quý đây uống rượu có được không?"

"Thật ngại quá quản lý Vương, tôi có con nhỏ, buổi tối đi không được." Quý Duyên Khanh uyển chuyển từ chối.

Đối phương cũng không mời lại mà chỉ nói lần sau tán gẫu.

Ra khỏi quán café, Phương Tư tiễn quản lý Vương đi, xong xuôi mới nhìn về phía Quý Duyên Khanh hỏi: "Ông chủ, cậu cảm thấy lần hợp tác này thế nào?"

Quý Duyên Khanh lắc đầu, "Không thể nói rõ được, có hơi kỳ lạ."

Quản lý Vương trông thì nói chuyện rất thành khẩn, bàn chuyện cũng rất nhiệt tình, nhưng một vài vấn đề mấu chốt lại cố ý kéo dài, không giống chân thành muốn hợp tác như trong miệng gã ta nói.

"Được rồi, cô cứ tan ca luôn đi!"

Quý Duyên Khanh gọi xe quay lại tiểu khu vừa lúc đến giờ đón Dương Bảo, đứa nhỏ chơi đùa đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, áo thun nhỏ đều ướt hết một nửa, vừa nhìn thấy cậu là lập tức lao vùn vụt tới ôm lấy cậu kêu ba ơi, miệng thì như khởi động máy bắn súng, nói luôn tuồng không hề bị ngắt hơi chút nào.

"Ba ơi, ba ơi, đây là anh em tốt của con đó." Dương Bảo chỉ vào bé trai thanh tú bên người, "Hoa Hoa, đây là ba của tớ."

Đứa nhỏ tên Hoa Hoa vô cùng lễ phép nhìn Quý Duyên Khanh gọi chú Dương.

Quý Duyên Khanh nở nụ cười, đứa nhỏ này thú vị thật đấy.

"Hoa Hoa ngốc à, ba của tớ họ Quý, tên là Quý Duyên Khanh, vì sao cậu lại gọi chú Dương!"

"Thế nhưng Dương Bảo tên là Dương Bảo mà!" Hoa Hoa nói chuyện có hơi chậm, nhưng lời thì thật sự nghiêm túc.

Quý Duyên Khanh hiểu ý của nhóc con bèn vuốt đầu Hoa Hoa, "Hoa Hoa, Dương Bảo là biệt danh của Quý Tây Tây, giống với tên Hoa Hoa của con vậy."

Vẻ mặt Hoa Hoa lập tức như được khai sáng mà nhìn về phía Dương Bảo cười khúc khích, sau đó một lần nữa gọi Quý Duyên Khanh là chú Quý.

Dương Bảo dùng cánh tay mập mạp ôm lấy cổ Hoa Hoa cười hắc hắc, hai đứa nhỏ không biết cười cái gì, dù sao cũng rất vui vẻ.

Một hai phút sau ba của Hoa Hoa cũng đến, là một thanh niên trẻ tuổi, nếu Hoa Hoa không kêu ba thì Quý Duyên Khanh còn cho rằng đối phương là học sinh, cậu ấy mang dép lê, tóc tai hơi xù, chào hỏi cậu đặc biệt tự nhiên và rất nhiệt tình.

"Ha ha, từ sau khi con nhà anh đến đây, Hoa Hoa nhà tôi cả ngày đều luôn miệng nhắc đến Dương Bảo, trong nhà có món đồ chơi gì hay đều bỏ vào trong túi nói là đem cho Dương Bảo, anh nói xem có phải con trai anh đã rót cho Hoa Hoa nhà tôi thuốc mê gì đó không nhỉ!", ba của Hoa Hoa cầm lấy cặp sách của con trai, "Thiếu chút nữa quên, tôi tên Hoa Đình."

"Quý Duyên Khanh."

Hai ông bố đi ở phía sau, Dương Bảo dẫn theo Hoa Hoa chạy ở phía trước đùa giỡn, suốt cả đường tiếng cười non nớt không hề gián đoạn. Có con cái làm đề tài, Hoa Đình cũng là người cởi mở nên dọc theo đường đi mãi tán gẫu về cách nuôi dạy con, Hoa Đình nhờ Quý Duyên Khanh chỉ giáo làm thế nào để nuôi con béo tốt được như vậy, ngay giây phút Quý Duyên Khanh nghe được từ béo tốt thì sững lại, cậu nghĩ thầm may mà Dương Bảo không có nghe thấy.

Hai nhà ở cùng một tòa nhưng không chung tầng, đến trước cửa nhóc con cứ mãi lưu luyến không rời nói lời từ biệt, Hoa Đình kẹp đầu Hoa Hoa kéo vào nhà. Dương Bảo nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Hoa Hoa khi bị ba nhóc kéo đi mà mặt lớn than thở, Quý Duyên Khanh còn tưởng Dương Bảo thay Hoa Hoa bất bình, không ngờ Dương Bảo nghiêm túc nói: "Vẫn là ba của con tốt hơn, dịu dàng quá trời."

Quý Duyên Khanh bị chọc cười, tay vỗ lên mông Dương Bảo.

"Nếu con không ngoan thì ba cũng sẽ kéo đầu con đi luôn đấy."

Dương Bảo ôm lấy đùi Quý Duyên Khanh làm nũng, "Ba sẽ không nỡ, con là đứa nhỏ nghe lời hiểu chuyện nhất mà!"

"Hoa Hoa tặng con đồ chơi, con cũng phải tặng lại Hoa Hoa biết không."

"Con có tặng rồi ba."

Ban ngày Dương Bảo ở nhà trẻ chơi quá nhiều nên tiêu hao hết thể lực toàn thân, buổi tối ăn cơm xong đi tắm thì ngủ luôn.

Quý Duyên Khanh ngồi trên sô pha đọc sách, điện thoại chợt kêu lên, là cuộc gọi của quản lý Vương, cậu chần chừ nhưng điện thoại cứ bám riết không tha vẫn gọi lại mãi nên chỉ đành phải nhấn trả lời.

"Quản lý Vương, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao?"

"Là như vầy, tối nay tôi mời cô Phương uống rượu, giờ cô ấy say quá, tôi không biết cô ấy ở nơi nào đành phải gọi cho cậu."

Bất thình lình ở đầu bên kia điện thoại quản lý Vương giật mình hô lên cẩn thận, còn có thanh âm lẩm bẩm của cô một gái say rượu, rất nhỏ nghe không rõ lắm.

Quý Duyên Khanh nhăn mày lại, Phương Tư không phải là người như thế.

"Quản lý Vương, cứ để tôi đến đó là được rồi, địa chỉ là ở đâu vậy?"

Đối phương báo địa chỉ quán bar, Quý Duyên Khanh tắt điện thoại mặc quần áo, sau khi khóa kỹ cửa sổ thì vội vàng bước ra ngoài.

- Hết chương 18 -