Thịnh Kình Việt bảo nhóm Tiểu Ninh đi về trước, sau đó khó khăn cõng Đổng Vi lên, chầm chậm đưa cô về nhà. 

Đổng Vi nằm trên vai Thịnh Kình Việt, hoảng đến nỗi muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ biết nhìn xuống bóng hai người đang chồng lên nhau trên đường.

Lúc sắp về tới nhà, Đổng Vi ghé vào tai Thịnh Kình Việt nói: “Từ từ, anh có nghe thấy tiếng gì không?”

Thịnh Kình Việt đứng yên, cẩn thận nghe một chút nhưng cũng không nghe được tiếng gì: “Không có.”

“Hình như bây giờ không còn nữa.” Đổng Vi nhăn mũi, rõ ràng cô nghe thấy tiếng rầm rì, chẳng lẽ là cô nghe lầm rồi?

Đi hai bước nữa, Đổng Vi lại kêu ngừng, trong mắt chỉ có vẻ mê man: “Thật sự có mà.”

Thịnh Kình Việt cười cười: “Em say rồi.”

“Không phải đâu.” Đổng Vi cắn lỗ tai Thịnh Kình Việt một cái, nghe thấy anh hít hà một tiếng mới vừa lòng buông ra: “Em không có, anh thả em xuống đi.”

Đổng Vi đứng không vững lắm, sau một lát dựa lên người Thịnh Kình Việt, hai người bắt đầu mò mẫm trong bóng tối.

“Em nghe thấy mà.”

“Em nói mà anh lại không tin em.”

Cuối cùng Thịnh Kình Việt cũng tìm được mấy chú chó con dưới tàng cây.

Hai người tựa đầu vào nhau, nhìn mấy con chó con.

Ba chú chó con chưa mở mắt, bị bỏ vào một cái rổ nhỏ mà yếu ớt rên la, giọng nhỏ đến nỗi không nghe được rõ ràng. 

Hơn nữa còn giấu ở chỗ này, hai ngày sau không ai phát hiện thì chắc sẽ chết đói mất.

“Chúng ta mang bọn nó về nhà đi.”

“Được.”

Chó con như biết mình sắp có nhà nên ngửi ngửi sụt sịt, lại gần hôn mặt Thịnh Kình Việt, sau đó lại xoay đầu hôn mặt Đổng Vi.

Đổng Vi ngây ngô cười nói: “Bà đây ghét bỏ mày hôi.”

“Hửm?” Thịnh Kình Việt cũng thò qua hôn nơi chó con vừa chạm qua, sau đó ngửi thấy hơi rượu, anh thấp giọng cười nói: “Hình như bây giờ em cũng khá hôi đó.”

Đổng Vi nhăn mũi: “Em có hôi đâu.”

Âm thanh rầm rì của chó con thu hút sự chú ý của hai người.

Thịnh Kình Việt sờ sờ đầu chó con, tay khác thì nắm tay Đổng Vi: “Đi, chúng ta về nhà.”

Sau khi về đến nhà, bỏ mấy chú chó con ra thì Đổng Vi mới phát hiện trong rổ còn có một con nữa bị đặt ở sâu bên trong, đáng thương đến nỗi không thể phát ra âm thanh nào.

Trái tim của Đổng Vi lập tức mềm nhũn, cô đặt bọn nó trên thảm lông.

Thịnh Kình Việt đi mua bình sữa và sữa bột, đút ba con vẫn còn khỏe mạnh no, chỉ còn lại con cuối cùng thì vẫn gục đầu xuống, vô cùng uể oải. 

Đổng Vi sờ sờ người nó, cảm thấy dường như nó đang run rẩy, nhẹ nhàng vuốt v e lông nó một hồi, sau đó kêu Thịnh Kình Việt đút thử nhưng nó vẫn không ăn.

Cô lấy khăn lông bọc nó lại, chỉ chỉ cái mũi ướt át của nó: “Nhóc đáng ghét, mày phải ăn thì mới lớn nổi, biết chưa?”

Đổng Vi cầm bình sữa trên tay, sau đó bóp một chút lên ngón tay rồi đưa lại miệng nó, muốn đút nó một chút

Chó con hừ hừ hai tiếng, như đang nếm thử rồi mới chậm chạp uống sữa.

Đút no cho chó con, Đổng Vi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nằm liệt trong ngực của Thịnh Kình Việt, mắt không mở: “Anh có thể tắm giúp em không? Em không muốn động đậy nữa.”

Thịnh Kình Việt bế Đổng Vi lên: “Nếu không thì đừng tắm, cứ ngủ ngay đi.”

“Không được, anh chê em hôi.” Đổng Vi mở hờ mắt, rõ ràng muốn trừng Thịnh Kình Việt nhưng lại không có chút sức lực nào. Cô mềm như bông y như chó con lúc nãy, khiến người khác yêu thương. 

Thịnh Kình Việt cúi đầu, Đổng Vi có thể cảm nhận được chóp mũi của anh chuyển từ trán qua mũi mình, cọ xát trên cánh môi cô một hồi mới chậm rãi xuống dưới.

Đổng Vi không chịu nổi mà rướn cổ, sự động chạm như có như không này khiến người khác khó có thể chịu đựng được. Ánh mắt của cô dần mê man, ngón chân cuộn lại rồi lỏng ra. 

“Rất thơm.”

Giọng nói của Thịnh Kình Việt chậm rãi phát ra trên lớp quần áo, Đổng Vi ngẩng đầu nhìn anh, người này vừa mới ngửi cô sao?

Mặt của Đổng Vi ngay lập tức đỏ lên.

Đổng Vi vòng tay qua cổ Thịnh Kình Việt, c ắn má anh: “Con sói háo sắc.”

Thịnh Kình Việt nở nụ cười, giờ khắc này anh còn cảm thấy sung sướng hơn cả niềm vui sau khi thi đấu.

Gió đêm hè nhè nhẹ mang theo cảm giác khô nóng, trong lúc ngủ mơ chó con còn r3n rỉ, cô gái say rượu cũng r3n rỉ, lúc thì cảm thấy Thịnh Kình Việt quá nhanh, lúc thì lại thấy anh quá chậm, lúc thì lại thấy quá căng.

Không ngừng nói mê lại khiến gân xanh ai đó nổi lên.

Cuối cùng thì Thịnh Kình Việt chỉ cần nằm im đó, dụ dỗ cô gái nhỏ tự chuyển động.

Đổng Vi đáng thương bận rộn suốt ngày, cứ nghĩ rằng ngủ một giấc sẽ tốt hơn, ai ngờ vừa tỉnh dậy thì cô cứng đờ trên giường, mê man nói với Thịnh Kình Việt: “Thịnh Kình Việt, tối qua cứ như em đã cưỡi ngựa suốt một đêm vậy.”

“Con ngựa” đen cả mặt, xốc chăn xuống giường: “Anh dậy cho chó ăn đây, bữa sáng muốn ăn cái gì?”

Đổng Vi nghiêng mặt nhìn Thịnh Kình Việt: “Hình như em còn nằm mơ, trong mơ bụng em rất căng.”

Thịnh Kình Việt vỗ trán, anh cảm thấy hôm nay Đổng Vi không muốn xuống giường, nhưng không ngờ nửa câu sau của Đổng Vi khiến anh không còn nghĩ vậy nữa.

“Hình như em mang thai rồi, kết quả sinh bốn con chó con nữa này.”

Thịnh Lình Việt bị mắng liền đi ra không quay đầu lại, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng vô tình.

Đổng Vi nở nụ cười yên tâm thoải mái nằm trên giường, trong miệng còn nhỏ giọng mắng thầm hai chữ “cầm thú”.

Mấy chú chó con được chăm sóc tận tình mà chậm rãi lớn lên, Đổng Vi đặt tên cho bọn nó là bé lớn, bé hai, bé ba, vì bé tư quá khó nghe nên gọi là bé út.

Bé út khiến người khác lo lắng nhất. Nó không thích uống sữa, cũng nhỏ yếu hơn anh chị của nó rất nhiều.

Lúc Thịnh Kình Việt dẫn bọn nó đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, bác sĩ nói bé út đã yếu ớt từ khi mới sinh ra, có thể chết bất cứ lúc nào, Thịnh Kình Việt nhìn bé út nhỏ gầy, sờ sờ đầu nó, cuối cùng vẫn không nói cho Đổng Vi biết chuyện này.

Trận đấu F1 đã trôi qua hơn một nửa, Trung Quốc cũng tới mùa nóng nhất, giống như Hưng Nam vậy, mùa hè vô cùng khô nóng.

Đổng Vi ở nhà thì chỉ mặc hai bộ quần áo, váy ngắn đến nỗi không che được hình xăm, Thịnh Kình Việt cũng cảm thấy mùa hè này rất nóng.

Thịnh Kình Việt tập luyện trở về thì thấy Đổng Vi đang khom lưng nhặt cái gì đó, cả cảnh đẹp cũng lộ ra hết.

Mồ hôi chảy dọc theo cơ bắp, làn da, nom như những đốm lửa nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, đốt trụi đồng bằng không còn thứ gì.

Lúc Đổng Vi bị bế lên, không chịu nổi mà hét lên một tiếng “Anh làm gì vậy? Sao khắp người toàn là mồ hôi thế.”

Thịnh Kình Việt hừ cười: “Không thích à?”

“Không…”

“Không thích mà sao đỏ hết người vậy?”

Đổng Vi càng ngày càng cảm thấy Thịnh Kình Việt ngứa đòn.

“Vi Vi, Phi Vũ nói muốn dời câu lạc bộ đến Hoa Kinh.” Thịnh Kình Việt thấp giọng: “Như vậy thì chúng ta có thể thường xuyên ở bên nhau rồi.”

Mấy ngày này, Thịnh Kình Việt thường xuyên bay ra nước ngoài thi đấu, Đổng Vi cũng cần phải tham gia hoạt động tuyển chọn, vì nuôi mấy con chó nên lần nào cô cũng phải đổi giờ, khiến hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Đổng Vi vui vẻ quay đầu lại “Thật vậy à?”

“Ừ.” Thịnh Kình Việt không kìm được mà hôn lên môi Đổng Vi, Đổng Vi thắc mắc hỏi: “Sao anh khuyên Đinh Phi Vũ được vậy?”

“Cũng không khuyên gì cả, câu lạc bộ muốn tiếp tục phát triển thì ắt phải đến nơi cạnh tranh kịch liệt hơn, đến nơi có càng nhiều cơ hội hơn.” Nói đến việc này, Thịnh Kình Việt nở nụ cười: “Thật ra lý do chính là Phi Vũ cảm thấy ở đây quá nóng.”

Hoa Kinh có biển, dẫu mùa hè không quá nóng thì dù gì Đinh Phi Vũ cũng là một người sinh ra và lớn lên ở Hoa Kinh, anh cho rằng lúc mình tới đã chịu đựng được hết thời tiết ở Hưng Nam, lại quên rằng lúc anh ấy tới Hưng Nam thì chỉ tới mùa thu.

Đổng Vi cũng bật cười “Thì ra là vậy.”

Lúc hai người đứng hôn môi, mấy con chó nhỏ vây quanh chân họ, Đổng Vi phát hiện Thịnh Kình Việt vén váy cô lên, cô thấy không tự nhiên mà giãy người: “Anh đang làm gì vậy?”

Thịnh Kình Việt xoay Đổng Vi một vòng, đè cô lên bàn, thấp giọng nói: “Chúng nó sẽ thấy đó.”

Giọng của anh rõ ràng rất bình tĩnh nhưng Đổng Vi lại nghe được chút đáng thương từ đó, cô ghé đầu lên vai của anh, cười đến cong eo: “Bệnh tâm thần.”

“Đám bé lớn tụi nó là chó mà, anh ăn giấm gì vậy? Hay là… em mặc như thế, anh không nhịn nổi?” Đổng Vi khẽ nâng cằm, nhìn bằng nửa con mắt, tựa như một nữ vương.

Thịnh Kình Việt bất đắc dĩ, hôn lên cái cằm đang nâng lên của người con gái: “Em không cảm nhận được sao?”

Đổng Vi lắc đầu: “Em mặc kệ, em muốn anh nói cơ.”

“Ừ, em nói đúng, anh không nhịn được, cho nên anh muốn mỗi phút mỗi giây đều làm em trên giường.”

Sau khi nói xong, Thịnh Kình Việt lập tức bế ngang Đổng Vi, Đổng Vi hét lên một tiếng, ôm chặt cổ Thịnh Kình Việt, cửa phòng đóng lại rất nhanh. 

Đám chó con nhìn nhau, bốn cái chân ngắn ngủn nhảy nhót tới cửa, cào lên cửa vài cái, phát hiện cánh cửa không chút sứt mẻ thì cũng vui vẻ về phòng khách chơi tiếp.

Có Thịnh Kình Việt nên dọn dẹp đồ đạc rất nhanh, Đổng Vi nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác không nỡ.

Có thể xem như nơi này được cô và Thịnh Kình Việt cùng nhau trang trí, hơn nữa Hưng Nam… Cũng chứa đựng rất nhiều ký ức cô từng trải qua, dù tốt hay xấu thì cũng từng xảy ra ở nơi này, bây giờ cô lại phải nói tạm biệt với nó.

Thịnh Kình Việt đứng ở cửa, nhìn về phía cô gái đứng trong phòng.

Nơi không ai sống sẽ bị phủ bụi rất nhanh, dường như anh có thể nhìn thấy từng giai đoạn cô lớn lên, cô quay người cười với anh, như bước từ trí nhớ đến bên cạnh anh.

“Đi thôi, Thịnh Kình Việt.” Đổng Vi dắt tay Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt nắm chặt tay của người con gái mình yêu, hai người cùng đi đến tương lai của chính mình.

Nhìn từ trên máy bay xuống, Hưng Nam dần dần biến thành một chấm nhỏ, Đổng Vi lấy lại tinh thần một lần nữa, khi đến Hoa Kinh thì cô sẽ có thể đưa cho Thịnh Kình Việt một món quà.

Có điều vừa xuống máy bay, Đổng Vi đã bị Thịnh Kình Việt dẫn đến một nơi. Cô nhìn đoạn đường ngày càng quen thuộc, hơi nghi ngờ rằng Thịnh Kình Việt đã biết đến món quà của cô.

“Vi Vi, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta.”

Thịnh Kình Việt chỉ vào căn nhà trước mặt rồi nói.

“Căn nhà này được anh mua lại rồi sao?”

Lúc trước cô cũng nhìn trúng căn nhà này nhưng lại muốn xem thêm những căn khác, chờ sau khi cô nhìn lại mới biết được căn nhà này đã bị người khác trả giá cao mua mất. Cô chỉ có thể mua căn nhà nhỏ hơn ở đối diện. 

“Hửm?”

Tay Đổng Vi chỉ về phía đối diện: “Đối diện là nhà em mua.”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau một hồi, sau đó cũng không nén được nụ cười, ai có thể ngờ rằng nơi rộng lớn như Hoa Kinh, hai người bọn họ lại có thể nhìn trúng một căn nhà. 

Đám chó con ra khỏi lồ ng chó, bắt đầu chạy tới chạy lui quanh nhà mới.

Đổng Vi nhìn một vòng, đúng là nơi này tốt hơn ở đối diện nhiều: “Anh kiếm đâu ra nhiều tiền thế?”

Thịnh Kình Việt cười nói: “Em cảm thấy người chơi xe đua là người nghèo à?”

Anh đã bán hết tất cả những thứ Thịnh Chu cho mình, phần lớn số tiền đó đều vùi vào ngân sách, hẳn bây giờ số tiền đó đã tăng thêm gấp bội, tiền mua nhà chỉ là số tiền đại ngôn của anh mà thôi.

Đổng Vi cố ý thể hiện vẻ mặt kinh ngạc: “Wow, không ngờ người đàn ông của em có tiền như vậy. Mau nộp hết lên đây, anh dám giấu quỹ đen à?”

Thịnh Kình Việt đứng một bên rũ đầu: “Em lặp lại lần nữa xem.”

“Cái gì? Em nói anh nộp tiền lên, không được giữ quỹ đen.” Đổng Vi thấy Thịnh Kình Việt không tức giận nên nói một lần nữa.

“Câu ở trước.”

“Người đàn ông của em có tiền như vậy?” Đổng Vi vừa mới nói xong đã bị Thịnh Kình Việt hôn, Đổng Vi không rõ anh có bị thần kinh không, nắm lỗ tai của anh rồi nói: “Anh thả em xuống, hừ hừ, còn chưa dọn đồ đâu đấy…”

Đổng Vi bị hôn đến nhũn cả hai chân, chỉ có thể ngồi trên sofa nhìn Thịnh Kình Việt dọn đồ: “Đều tại anh, bây giờ em không còn sức giúp anh nữa rồi.”

“Không cần em giúp, em cứ nghỉ ngơi ở đó là được.”

Cơn mưa bên ngoài dần nhỏ lại, thời tiết nóng bức ở Hoa Kinh cũng dần thoáng một tí, Đổng Vi nằm lên giường ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì còn vài giọt mưa rơi tí tách, mà Thịnh Kình Việt đã không còn bên cạnh.

Cô ra ngoài liền nhìn thấy Thịnh Kình Việt ngồi xổm trên mặt đất, đang ôm bé út trong ngực.

Mấy con chó con đều ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn thấy cô ra thì đều đồng loạt nhìn về phía cô.

Trong lòng Đổng Vi đột nhiên có cảm giác không tốt: “Bé út bị gì vậy?”

Cô đi qua nhìn mới phát hiện cơ thể bé út run rẩy, âm thanh mỏng manh giống y như buổi tối nhặt được nó.

Thịnh Kình Việt đặt bé út lên tay Đổng Vi, mím môi: “Bé út…”

Anh còn chưa dứt lời thì Đổng Vi đã biết anh sắp nói gì: “Sẽ không đâu, buổi sáng bé út vẫn còn khỏe mà.”

Bé út vẫn luôn nhỏ gầy hơn anh chị của nó, Đổng Vi ôm vào ngực không khỏi thấy ê ẩm, cô vuốt cằm bé út, cố gắng khiến nó thoải mái một chút.

Tuy rằng như vậy nhưng ai cũng có thể thấy bé út đang rất suy yếu. 

Giọng của Đổng Vi hơi khàn khàn: “Chúng ta đưa bé út đi khám bệnh.”

Hai người mang bé út đến bệnh viện thú y, bác sĩ chỉ nói là lúc sinh ra đã yếu ớt, sau đó còn di chuyển xóc nảy trên đường, có thể bé út sắp chết rồi.

Hốc mắt Đổng Vi hơi hồng: “Bác sĩ có thể cứu nó không? Cho nó uống một chút thuốc được không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Đây hẳn là bị bệnh bẩm sinh, nó đã rất yếu rồi, tôi cho nó uống thuốc thì cũng chỉ kéo dài nỗi đau của nó thôi.”

“Không đâu.” Đổng Vi hôn trán bé út, nó nhỏ như vậy, ngoan như vậy, chỉ bởi vì một câu ốm yếu bẩm sinh mà phán xét sinh mạng của nó sao?

Bác sĩ một hồi thì cũng cho bé út thuốc uống: “Tuy uống thuốc như xác suất sống sót của nó vẫn rất nhỏ, nếu đêm nay nó chịu đựng được thì ngày mai cô mang nó lại đây.”

“Được.”

Bé út uống thuốc thì dường như có khỏe hơn một chút, lúc Đổng Vi ăn cơm chiều đều ôm nó.

Thịnh Kình Việt nói: “Anh ôm một lát, em cứ ăn đi.”

“Em có thể vừa ăn cơm vừa ôm nó.”

Thịnh Kình Việt xoa xoa đầu bé út: “Bé út mau khỏe lại đi.”

Buổi tối, Đổng Vi ôm bé út nhìn cơn mưa lất phất bên ngoài, thấp giọng nói: “Bé con, chờ sau khi con tốt hơn thì chúng ta ra ngoài chơi được không? Đến lúc đó con lớn rồi thì có thể mẹ sẽ không ôm con nổi nữa đó.”

Thịnh Kình Việt đi qua, ôm Đổng Vi từ phía sau, ở bên cô, một lát sau, Thịnh Kình Việt mới phát hiện đôi mắt bé út đã đóng lại.

Anh không đành lòng nói: “Vi Vi, bé út… Sắp chết.”

“Không có.” Đổng Vi bế bé út lên, cọ cọ mặt: “Bé út, bé út, con tỉnh lại đi, sau này chúng ta còn phải ra ngoài chơi với nhau nữa.”

Thịnh Kình Việt cắn chặt quai hàm: “Vi Vi…”

“Đừng bỏ nó được không? Hu hu hu, Thịnh Kình Việt, đừng bỏ nó. Nó sẽ không chết đâu.” Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt, nước mắt che mờ tầm mắt.

Thịnh Kình Việt ôm chặt Đổng Vi hơn nữa: “Đừng khóc, anh sẽ không bỏ nó đâu.”

Hai người ngồi ở trên sàn nhà, cùng rúc vào nhau mà ôm bé út, bé lớn, bé hai, bé ba dường như cũng hiểu được nên đều ngoan ngoãn ở xung quanh hai người.

Buổi sáng, Đổng Vi bị chim non trong sân đánh thức, lòng bàn tay đột nhiên bị con chó nhỏ li3m li3m khiến cô vui vẻ cúi đầu, phát hiện đôi mắt bé út tràn đầy sức sống, không hề ốm yếu như ngày hôm qua, không kiềm được mà vừa khóc vừa cười: “Bé út còn sống.”

Giọt sương rơi xuống từ chiếc lá xanh trong sân, Thịnh Kình Việt cũng nở nụ cười: “Ừ, bé út còn sống.”

Nó tự mình trốn thoát khỏi bàn tay của tử thần.

Thịnh Kình Việt đột nhiên cảm thấy bé út rất giống Đổng Vi, bọn họ đều không chịu thua trước số phận, đây cũng có thể là nguyên nhân Đổng Vi yêu thương bé út như vậy.

Thịnh Kình Việt nâng Đổng Vi dậy: “Chúng ta mang bé út đến bệnh viện đi.”

Bác sĩ nhìn thấy bé út còn sống thì cũng rất giật mình, ông ấy kêy Đổng Vi mang bé út về vì sợ bé út chết ở bệnh viện.

Kiểm tra bé út một lượt, bác sĩ thở dài: “Ý chí sinh tồn của nó thật sự rất mạnh mẽ.”

Sau khi bé út trải qua những chuyện này thì cơ thể cũng dần tốt hơn, ăn cũng nhiều, sắp đuổi kịp anh chị nó rồi.

Hồ Vân Linh vừa mới mở cửa thì mấy con chó con đã chạy đến chỗ bà, bà ngồi xổm xuống, ôm con chó xù xù vào ngực, thân thiết nói: “Ai da, đám nhóc này, có phải nhớ bà rồi hay không.”

Đổng Vi dịu mắt đi từ trong phòng ra: “Mẹ, sao mẹ đến đây rồi?”

Hồ Vân Linh nựng mấy con chó một hồi mới đứng lên, vuốt vuốt quần áo của mình: “Không phải Thịnh Kình Việt sắp thi đấu sao? Mấy ngày nay thằng bé có về nhà hay không? Bố của con nhớ con rồi kìa.”

Cả đời Tang Dụ chỉ có một đứa con gái là Đổng Vi nên cưng chiều không bao giờ đủ, mấy ngày Đổng Vi không trở về liền bắt đầu nhắc mãi nhưng sợ hỏi thì mất mặt. 

Đổng Vi nở nụ cười: “Sao bố không tự hỏi?”

Hồ Vân Linh chỉ chỉ mặt mình: “Mặt mũi.”

“Lần này là trạm đấu cuối của Thịnh Kình Việt, con sẽ đi xem anh ấy thi đấu.”

Giải thưởng F1 diễn ra 20 trạm, cuối cùng cũng đến trạm đua cuối cùng, điểm số của Thịnh Kình Việt và Michael rất sát nhau, hai người chỉ kém một điểm, phải dựa vào trận đấu cuối này mới biết ai là người dẫn đầu. 

Đổng Vi không thể không đi.

Hồ Vân Linh chuẩn bị nói cái gì đó, nghĩ một hồi cũng không nói, bà vẫn không nên xen vào chuyện của người trẻ.

Mà gần đây Thịnh Kình Việt tập luyện cũng rất vất vả, trong khoảng thời gian này Đổng Vi cũng chưa từng gặp anh.

Đổng Vi trở về với Hồ Vân Linh, thuận tiện sắp xếp hết cho đám chó con: “Đám nhóc ngoan, phải ngoan ngoan chờ mẹ về nha.”

Tang Dụ đứng ở một bên nói: “Vi Vi, gần đây thằng nhóc Thịnh Kình Việt kia có bắt nạt con không.”

“Không có, có khi con còn bắt nạt anh ấy nữa kìa.” Đổng Vi cười cười, đi qua đi ôm lấy cánh tay Tang Dụ: “Bố, chờ con trở lại thì con chắc chắn sẽ ở nhà một thời gian.”

Tang Nguyên Dã đứng ở cửa đã gấp đến không chờ được, hô một tiếng “Chị, chị thật buồn nôn, đi nhanh đi, nếu không đi thì không kịp máy bay đâu!”

Bây giờ Tang Nguyên Dã đã hoàn toàn làm fans của Thịnh Kình Việt, trận đấu này cậu nhất định phải xem.

Đây chính là trận đấu F1 lần đầu tiên Trung Quốc tham gia, lại còn là trạm đua cuối cùng nữa! Quan trọng nhất chính là, cậu còn quen biết Thịnh Kình Việt.

Tang Nguyên Dã đăng lên vòng bạn bè rằng mình muốn đi xem trận đấu F1, không biết có bao nhiêu bạn học hâm mộ cậu, cho nên bây giờ cậu vô cùng nôn nóng và phấn khích.

“Biết rồi, cái thằng nhóc này.”

Không chỉ có Tang Nguyên Dã, Đổng Vi cũng không thể kiềm được vẻ kích động, nhưng cô không thể khiến Thịnh Kình Việt áp lực được.

Thi đấu trước, Đổng Vi giữ chặt Thịnh Kình Việt mà hôn anh một cái: “Nụ hôn may mắn. Chú ý an toàn, cho dù kết quả như thế nào thì anh cũng là quán quân trong lòng em.”

“Lần này em vẫn là người mẫu đường đua của anh, em chờ anh ở cuối đường đua.” Đổng Vi duỗi tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của Thịnh Kình Việt, chuẩn bị lui về phía sau thì bị Thịnh Kình Việt kéo về lần nữa, ánh mắt của anh rất bình tĩnh: “Vẫn chưa đủ.”

Anh lại hôn lên môi Đổng Vi lần nữa, lần này là một cái hôn sâu, mãi đến khi Đinh Phi Vũ ở bên cạnh thúc giục hai người thì Thịnh Kình Việt mới buông Đổng Vi ra.

“Cố lên.”

Đổng Vi cũng thay quần áo, phất cờ sấm của câu lạc bộ, chậm rãi vào bãi đua, cô muốn kề vai chiến đấu với anh.

Thịnh Kình Việt mang mũ, tay sờ sờ túi tiền trước ngực, sau đó đôi tay nắm chặt tay lái, ánh mắt nhìn cô gái đứng ở điểm kết thúc.

Anh phải mang về vinh quang tối cao cho cô.

Tiếng xe vang lên, đuổi theo nhau hết vòng này đến vòng khác, bọn họ giống như đang chém giết, trong một trận đấu, tất cả đều vì thắng lợi cuối cùng.

Vòng cuối cùng đến điểm kết thúc, dường như tất cả trở thành một cuốn băng quay chậm, chiếc xe đua màu đỏ vượt qua Ferrari dẫn đầu 1,8 giây!!!

“A a a a, dã thú dã thú!!”

Toàn bộ bãi đua xe hoan hô điên cuồng, Đổng Vi vẫy cờ của câu lạc bộ, bổ nhào vào ngực Thịnh Kình Việt, hôn môi anh, anh hùng đưa lên món quà chân thành nhất.

“Anh thắng, anh thắng rồi!”

“Đúng vậy, anh thắng rồi.”

Có phóng viên đến phỏng vấn Thịnh Kình Việt: “Chiến thắng cuộc thi này, anh có gì muốn nói không?”

Thịnh Kình Việt ôm Đổng Vi, mở miệng nói: “Lần thắng lợi này tôi muốn cảm ơn một người, do cô ấy cho tôi cái hôn may mắn trước trận đấu, cho tôi may mắn thắng được trận đấu này.”

“Cho nên, tôi muốn hỏi cô ấy, có nguyện ý gả cho tôi hay không.”

Đổng Vi còn đang nghe Thịnh Kình Việt nói chuyện, kết quả người đàn ông đó đã quỳ một gối xuống đất, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra, ở trong là một chiếc nhẫn khảm kim cương lấp lánh, anh đặt hộp lên cúp, giơ cúp lên cho Đổng Vi cúp.

“Vi Vi, em có đồng ý gả cho anh không?”

Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt quỳ một gối ở kia, đôi mắt của anh rất sáng, bên trong còn phản chiếu khuôn mặt của cô, cô nhìn sang cái cúp đó.

Đó là lý tưởng của anh, là mục tiêu phấn đấu của anh, bây giờ anh dâng vinh quang của mình lên, anh ước mơ, cầu xin cô gả cho mình.

Mắt Đổng Vi rưng rưng, nhận lấy cúp: “Em đồng ý.”

“Thịnh Kình Việt, em đồng ý!