Hạ Nhã vào mắt đầu tiên nhìn thấy Liêu Thần, quả thật là kinh diễm, bởi vì Liêu Thần có một khuôn mặt anh tuấn làm cho nữ nhân nhìn một lần là có thể nhớ kỹ, nhưng khi Hạ Nhã phát hiện Liêu Thần ôm con trai mình, loại kinh diễm này biến thành bối rối, tiếp đó tức giận sinh sôi.

“Anh là ai! Vì sao ở nhà tôi!” Đề cao thanh âm, thanh âm Hạ Nhã có chút sắc bén, làm cho Liêu Thần không tự chủ được nhanh chóng nhăn mày.

Không để ý đến Hạ Nhã thét chói tai, Liêu Thần đầu tiên là thật cẩn thận liếc nhìn Hạ Lâm đang ngủ trong lòng một cái, phát hiện Hạ Lâm không bị đánh thức, mới ôm Hạ Lâm từ trên sofa đứng dậy, đi tới phòng Hạ Lâm, nhẹ nhàng đặt Hạ Lâm ở trên giường, đắp chăn lên.

Lúc đi ra, Liêu Thần không tắt đèn, mà Hạ Nhã còn đang ở trong đại sảnh, ánh mắt nhìn về phía Liêu Thần tràn ngập cảnh giác.

“Tôi cảm thấy chúng ta cần phải ra ngoài nói chuyện.” Vì không đánh thức Hạ Lâm, Liêu Thần trực tiếp tiến lên túm lấy Hạ Nhã, sau đó kéo Hạ Nhã ra ngoài cửa.

Hạ Nhã ở phía sau cực lực giãy dụa, nhưng sức của nam nhân cùng sức của nữ nhân chung quy cũng có chênh lệch, cho nên cô cuối cùng vẫn bị Liêu Thần kéo ra cửa, sau khi đóng cửa, trực tiếp đổ Hạ Nhã lên trên tường, một bàn tay chống vách tường, đánh giá Hạ Nhã trước mắt, chỉ là phản ứng trên thân thể làm cho Liêu Thần cảm thấy vô cùng ghê tởm lại nôn nóng.

Hạ Nhã bị đặt ở trên tường, hơi thở của nam nhân xa lạ này xâm nhập toàn bộ cảm quan của cô, thấy gương mặt tuấn lãng gần ngay trước mặt, tim Hạ Nhã nhịn không được bang bang nhảy thẳng, hành lang tối mờ như vậy, không ai đi ngang qua, cô có thể dễ dàng nghe được tiếng hít thở của nam nhân trước mắt, không biết sao, lại làm cho Hạ Nhã có chút đỏ mặt.

Liêu Thần cúi đầu, nhìn Hạ Nhã bị giam cầm ở trước mắt hắn, nữ nhân này mặc váy ren xinh đẹp, là loại màu trắng thuần khiết, dù là từ dáng người hay diện mạo của cô ta, hoàn toàn nhìn không ra như là một người mẹ có con, càng không cần phải nói Hạ Nhã còn trang điểm tinh xảo, mùi nước hoa giá rẻ làm cho Liêu Thần cảm thấy có chút ghê tởm.

“Cô làm mẹ như vậy? Quăng con ở trong nhà một ngày, buổi tối đến tám giờ rưỡi mới về nhà?”

Lúc ban đầu Liêu Thần chỉ cảm thấy Hạ Nhã tan tầm có thể sẽ muộn, nhưng thật không nghĩ tới lại muộn như vậy, dưới tình huống bình thường, trẻ con tuổi này như Hạ Lâm, tám giờ rưỡi kỳ thật hẳn đã ngủ, từ lần này, Liêu Thần đã có thể đoán được Hạ Lâm lúc trước qua sinh hoạt thế nào.

Vốn còn tưởng rằng nam nhân này muốn nói gì với cô, kết quả không nghĩ tới nam nhân thế nhưng nghi ngờ chuyện về Hạ Lâm, sắc mặt Hạ Nhã lập tức có chút không tốt, vươn tay dùng sức đẩy Liêu Thần ra, Liêu Thần vốn cảm thấy mùi nước hoa giá rẻ trên người cô vô cùng gay mũi, nhìn thấy Hạ Nhã cũng không gì hơn cái này, buông lỏng tay ra.

“Tôi muốn thế nào liền thế đó! Liên quan gì đến anh! Đó cũng không phải con của anh!!!”

Hạ Nhã bướng bỉnh nhìn Liêu Thần, hai má tinh xảo dù cho ở trong hành lang u ám, vẫn như trước vô cùng xinh đẹp, càng không cần phải nói con ngươi bướng bỉnh kia, trong cốt truyện, hai nam nhân chính là bị đôi mắt hồn nhiên lại bướng bỉnh của Hạ Nhã hấp dẫn, nhưng Liêu Thần lại cảm thấy rất không thú vị.

“Đó chính là con của tôi.” Từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc lá, Liêu Thần rút ra một điếu, sau khi đốt điếu thuốc lên, ngậm ở miệng, khác với ở trước mặt Hạ Lâm, Liêu Thần ban đêm, tựa hồ thay đổi thành một người khác.

Trong mắt Hạ Nhã vốn phẫn nộ hoàn toàn biến thành kinh ngạc, ánh mắt lăng lăng nhìn Liêu Thần, tựa hồ không nghĩ tới Liêu Thần thế nhưng nói ra lời này.

Năm đó cô thay bạn đi quán bar kia làm công, kết quả không cẩn thận bị người ức hiếp, sau đó lại có con, cô vì đứa con này, mà rời khỏi nhà, vì đứa con này, mà sống như là con chuột, cô không muốn nói cho bất kì ai cô đã là một người mẹ có con, luôn nhốt Hạ Lâm ở trong nhà, thậm chí cũng không cho Hạ Lâm đến trường.

Nhưng cô cũng không nghĩ, Hạ Lâm căn bản không có trên hộ khẩu, hộ khẩu của cô còn ở chỗ ba mẹ, cô căn bản không có cách nào cho Hạ Lâm đến trường, hơn nữa đến trường cần rất nhiều tiền…

Trước mắt ánh mắt nam nhân này nghiêm túc như thế, làm cho Hạ Nhã tự dưng nảy sinh một loại cảm giác bị áp bách, cố gắng trấn định nói.

“Sao, sao có thể… Hạ Lâm, nó, nó là con trai của tôi…”

Xem tất cả hành vi của Hạ Nhã ở trong mắt, Liêu Thần vươn tay lấy ra điếu thuốc trên miệng, sau đó phun một vòng thuốc, mới nhìn phía Hạ Nhã.

“Cô bối rối, trong nửa phút trước khi cô nói chuyện, cô xuất hiện vài loại cảm xúc hoảng loạn, kinh nghi, áy náy, sợ hãi, sau đó khi nói chuyện không dám nhìn ánh mắt tôi, nói rõ trong lòng cô rất chột dạ, cho nên khi đối mặt tôi không dám nhìn thẳng ánh mắt tôi, Hạ Nhã, tôi đã cùng Hạ Lâm làm giám định con ruột, hai ngày này liền có, nó sẽ là con trai của tôi, tôi cũng sẽ dẫn nó rời khỏi nơi này.”

Nói ra quyết định của mình, Liêu Thần đối với Hạ Nhã hoàn toàn không giấu diếm gì cả, hắn cũng không cho rằng một người như vậy có thể nuôi dạy tốt một đứa con, giống như là trong cốt truyện ban đầu, Hạ Lâm mỗi một bước tựa hồ đều bị nữ nhân này ảnh hưởng, giống như là một vực sâu, Liêu Thần cảm thấy, nữ nhân trước mắt này, may mắn lớn nhất, chỉ sợ là sinh ra thiên tài như Hạ Lâm đi.

“Không! Nó là con của tôi! Chỉ là của tôi! Một mình tôi! Anh không thể mang đi!!!” Nghe xong lời Liêu Thần, Hạ Nhã lập tức đề cao thanh âm, đôi mắt vốn bướng bỉnh biến thành căm tức, ánh mắt nhìn Liêu Thần tựa hồ giây tiếp theo liền muốn xé nát Liêu Thần.

Liêu Thần hoàn toàn không sợ hãi ánh mắt của một nữ nhân như vậy, chỉ là nói hết mục đích của mình.

“Tôi biết đó là con cô, tôi không phủ định. Trước khi đến tôi đã điều tra tất cả tư liệu về Hạ Lâm cùng cô, năm đó ở quán bar là một sai lầm, tôi lúc ấy cũng uống say, cho nên tôi đối với cô không có cảm giác gì, tôi tin là cô biết.”

Tay Hạ Nhã đặt ở bên người nắm chặt, móng tay có chút dài hung hăng đâm vào làn da, Hạ Nhã lại không cảm thấy đau đớn, tương đối với Hạ Lâm, chuyện cô càng không muốn bị đề cập, chính là chuyện bốn năm trước xảy ra ở trong quán bar.

Là bắt đầu thay đổi từ khi nào? Bắt đầu từ khi phát hiện mang thai rồi chờ mong đứa con trong bụng, thật vất vả thoát khỏi căn nhà tràn đầy trói buộc kia, hay là bắt đầu từ khi cố gắng giãy dụa đau đớn sinh ra Hạ Lâm? Trẻ con chỉ biết khóc, đói bụng khóc, tè dầm khóc, không thoải mái cũng muốn khóc, cơ hồ làm Hạ Nhã hỏng mất, nhưng cô cũng không dám về nhà, cô làm ra chuyện như vậy, sao có thể về nhà chứ? Ba mẹ nhất định sẽ không tha thứ cho cô…

Con người chính là như thế, luôn vào lúc nhất thời xúc động mà làm ra chuyện hại mình, sau khi tỉnh táo lại thì lại lâm vào hối hận vô tận, Hạ Nhã thừa nhận, trong lòng cô quả thật có nghĩ tới vì sao mình năm đó ngốc như vậy, không nên sinh Hạ Lâm ra…

“Tôi rất cảm ơn cô sinh ra Hạ Lâm, nhưng cũng không đại biểu tôi sẽ chấp nhận cô ngược đãi nó, nhốt một đứa bé trong không gian khép kín, sẽ làm cho tinh thần trẻ con hỏng mất, tôi hôm nay phát hiện Hạ Lâm có chứng sợ đám đông cùng chứng tự bế rất nhỏ, nếu như cô lại nhốt nó, bệnh của nó sẽ tăng thêm, mà hành động của cô, đã chạm đến pháp luật, nếu như tôi nguyện ý, cô sẽ bị tôi tố cáo lên tòa án.”

Liêu Thần chưa bao giờ sẽ có hảo cảm với nữ nhân không có tình mẹ, kỳ thật rất nhiều lúc, mọi người nói bản tính của nữ nhân chính là tình mẹ, trên thực tế là không sai, các cô dù là kẻ yếu trời sinh, nhưng lại nguyện ý vì con trai con gái của mình mà biến thành người mạnh mẽ nhất, nữ nhân như vậy liền được xưng là mẹ, mà hành vi của Hạ Nhã, dù theo mặt nào, cũng không phải là một người mẹ xứng đáng.

Có lẽ, Hạ Nhã từ khi vừa bắt đầu, liền không coi mình trở thành một người mẹ.

“Không! Anh không thể! Tôi, tôi không phải cố ý, tôi còn muốn đi làm! Tôi muốn nuôi sống nó! Không đi làm tôi sao có thể nuôi sống nó!!!” Nghe được Hạ Lâm đã có chứng sợ đám đông cùng chứng tự bế rất nhỏ, Hạ Nhã quả thật trong nháy mắt đau lòng, nhưng khi Liêu Thần nói muốn tố cáo cô lên tòa án, Hạ Nhã liền bối rối, cố gắng muốn giải thích về chuyện của Hạ Lâm, cũng giống như chỉ vì tìm một lý do cho mình.

Liêu Thần tựa trên tường, trên quần áo đã dính vào tro bụi, hắn lại không để ý, miệng ngậm thuốc, nâng đầu nhìn trần u ám, không nhìn tới Hạ Nhã giãy dụa.

“Nuôi sống nó? Nó vào một năm trước đã bắt đầu học nuôi sống cô, theo tôi được biết, nó bắt đầu từ tám tháng trước, mỗi tháng đều lấy khoảng một vạn đồng cho cô, đây còn chưa đủ cho cô nuôi sống nó? Công việc của cô là văn chức trong công ty, nói trắng ra là chạy chân, một tháng tiền lương hai ngàn đồng, tiền này cô ngoại trừ giao tiền thuê nhà, chính là mua quần áo, đồ trang điểm cho mình, cô có mua cho Hạ Lâm vài bộ quần áo tốt chưa?”

Nói tới đây, Liêu Thần phun ra miệng tàn thuốc, ném tàn thuốc xuống đất, vươn chân hung hăng giẫm lên, lại tới gần Hạ Nhã.

“Đừng nói Hạ Lâm một năm này đã biết kiếm tiền cho cô, khi cô mang thai rời khỏi cha mẹ cô, cô trộm đi sổ tiết kiệm của cha mẹ cô, đó là cha mẹ cô để dành tiền tính mua nhà, tổng cộng có hai mươi sáu vạn, mà hai mươi sáu vạn này, theo tôi điều tra, khi Hạ Lâm một tuổi liền tiêu hết, ở lại nơi tương đối hẻo lánh của thành thị tuyến hai này, một tháng tiền thuê nhà chỉ cần ba trăm đồng, phí điện nước cũng không bao nhiêu, xin hỏi tiểu thư Hạ Nhã, tiền mồ hôi nước mắt cực khổ mười mấy năm của cha mẹ cô bị cô xài hết trong vòng hai năm như thế nào?”

Hạ Nhã vốn sau khi nghe được Liêu Thần nói Hạ Lâm kiếm tiền nuôi sống cô liền sắc mặt có chút không tốt, kết quả lại nghe Liêu Thần nói cô trộm sổ tiết kiệm của cha mẹ, sắc mặt liền càng thêm khó coi, hung tợn trừng Liêu Thần.

“Đó không phải trộm! Tôi lúc ấy thật sự không còn cách nào! Tôi muốn sinh Hạ Lâm! Tôi không còn cách nào, tôi sợ ba mẹ không đồng ý!”

Lý do đường hoàng như vậy, Liêu Thần thật sự là không nghĩ ra vì sao Hạ Nhã có thể dùng loại lý do này để lừa gạt mình, vì thế tiếp tục nhìn Hạ Nhã nói.

“Cô muốn sinh Hạ Lâm, cho nên cầm tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ cô đi, nhưng sau khi cô sinh Hạ Lâm ra, lại làm cho Hạ Lâm qua dạng sinh hoạt gì đây? Bị cô không có thiên lý nhốt ở trong phòng, cô có biết nó sợ hãi không? Cô có lo lắng qua nó sẽ sợ tối không? Còn nữa, Hạ Nhã, tôi đã điều tra cha mẹ cô, cha mẹ cô đều là người vô cùng thành thật, cha cô là thầy giáo, mẹ là một viên chức nhỏ, nhưng hai người cảm tình tốt lắm, cũng rất sủng ái cô, dù cho cô muốn cái gì cha mẹ cô đều cho cô, cô có biết sau khi cô cầm đi tiền mồ hôi nước mắt của họ, họ qua ngày gian nan bao nhiêu không? Không gạt cô, tôi từ một năm trước liền điều tra ra nơi ở của Hạ Lâm, tiền Hạ Lâm kiếm, phần lớn đều là tôi gửi lại đây muốn cho Hạ Lâm ngày qua tốt chút, với cha mẹ cô tôi cũng cho họ tiền, họ đã biết chuyện cô chưa kết hôn liền sinh con còn ngược đãi con cái, mẹ cô một năm trước mang thai, hiện tại đã có một đứa con năm tháng, là một bé trai, Hạ Nhã, vô luận dùng lý do gì, đều không thể che dấu cô ích kỷ, trộm tiền cha mẹ cô, chẳng qua là vì chính cô, sinh ra Hạ Lâm, cũng chỉ là vì chính cô, nếu như cô cần, tôi có thể nói ra mấy năm nay cô đến tột cùng làm ra chuyện gì, chỉ cần cô đồng ý.”

Nam nhân trước mắt có một đôi mắt dễ nhìn, khi hắn nhìn bạn, tựa hồ muốn hút bạn vào trong đôi mắt hắn, mà Hạ Nhã, lúc này lại cảm thấy cô trong mắt Liêu Thần giống như là một ác ma, vạch trần tất cả tâm tư ác ma của cô…

Rầm một tiếng ngồi ở trên đất, Hạ Nhã nước mắt không ngừng rơi xuống, lại không biết vì sao, hoặc có lẽ bởi vì quá nhiều lý do, cũng hoặc có lẽ bởi vì Liêu Thần nói quá nhiều lời, nhìn thấu tất cả tâm tư của cô.

Cha mẹ từ nhỏ đến lớn liền vô cùng quan tâm cô trân trọng cô, cô biết, nhưng cha mẹ quản rất nghiêm, Hạ Nhã lúc đó quả thật cảm thấy cha mẹ rất phiền, cho nên mới đi theo bạn bè đến quán bar chơi, cuối cùng phát hiện mình mang thai thì trộm lấy đi tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ, cũng nói bản thân phải cố gắng dưỡng dục đứa bé trong bụng, lại một bên bởi vì có thể thoát khỏi cha mẹ quản giáo mà vui sướng, sau khi cầm tiền trốn đi, Hạ Nhã quả thật rất vui vẻ, bởi vì không có ai quản cô nữa, cô thích làm cái gì thì làm cái đó, về nhà muộn cũng có thể, không có người quản cô.

Sinh hoạt như vậy làm cho Hạ Nhã vô cùng vui vẻ, mãi cho đến khi sinh con, lúc sinh con cô rất đau, lúc đó còn tưởng rằng mình sẽ chết, nghĩ sinh con xong nhất định phải về nhà, nhưng sau đó thì sao… Sau đó bởi vì một ít chuyện mà làm mất một ít tiền của cha mẹ, rồi liền thật sự không dám về nhà, một mình chăm sóc Hạ Lâm, giấu diếm tồn tại của Hạ Lâm, trở thành việc Hạ Nhã cần làm, cũng không biết vì sao, Hạ Nhã chỉ là cảm thấy không muốn có người biết cô đã sinh một đứa con trai, chẳng sợ Hạ Lâm từ nhỏ liền biểu hiện thông minh hơn trẻ con bình thường.

Giờ khắc này, Hạ Nhã thật là muốn về nhà, nhưng nghĩ đến mẹ đã có đứa con khác, nghĩ đến ba đã có con trai, Hạ Nhã liền khóc càng thêm bi thương…

Ba mẹ, có phải cũng không cần cô hay không?