Bán Tinh

Chương 29: Tình cảm được đáp lại

Trong màn đêm tĩnh mịch se lạnh tại Tương Thành, trên con đường này không có nhiều người qua lại. Hai người chầm chậm đi sóng vai, lúc đầu cả hai chỉ im lặng. Ngay sau khi rẽ vào khúc quanh, trước mặt bèn xuất hiện một cái hồ. Đó là một công viên nhỏ, lúc này chỉ có vài người đi bộ, hoặc đạp xe.

Lục Duy Chân mở lời: “Anh thường đến đây sao?”

Trần Huyền Tùng: “Buổi sáng hay chạy qua đây.”

“Sáng nào cũng chạy?”

“Ừ.”

“Bao nhiêu vòng vậy?”

“30.”

“…”

Cô lại hỏi tiếp: “Ngoài chạy bộ ra còn làm gì?”

Trần Huyền Tùng nhìn cô, đáp: “Hàng ngày đều huấn luyện đệ tử 2 tiếng buổi sáng, 2 tiếng buổi tối.”

Lục Duy Chân thầm nhăn mặt: siêng thiệt đó, đúng là cường độ địa ngục! Khác xa cô, cô thì ngày nào cũng ngủ đến khi chuông báo thức kêu réo ầm ĩ mới bò dậy. Cô không kìm được liếc nhìn cánh tay của anh, cảm thấy đường cong cơ bắp kia khác hẳn với vóc dáng đồ sộ như khỉ đột của Cao Sâm. Càng không giống với cơ bắp của những người đàn ông khác, từng tấc từng tấc cơ bắp trên người anh đều rắn rỏi gọn gàng.

Trần Huyền Tùng hỏi: “Cô thì sao?”

Lục Duy Chân không kịp phản ứng: “Hả?”

“Mỗi ngày ngoài đi làm ra cô làm những gì?”

“À…” Lục Duy Chân túm túm tóc: “Ăn uống chơi bời, tôi còn có thể làm gì chứ. Cái gì cũng làm không được.”

Anh lại cười.

Lục Duy Chân: “Anh cười cái gì?”

“Rất tốt.” Anh nói.

“Cái gì rất tốt?”

“Cuộc sống như vậy rất tốt.”

Lục Duy Chân ngẩn ra, nhưng anh đã đi lên phía trước, bóng lưng thật gầy. Không biết thế nào nhưng khi thấy bóng anh chậm rãi bước đi trên mặt hồ, dưới hàng liễu rũ, cô lại cảm thấy anh thật cô độc.

Cô lấy lại bình tĩnh, gạt bỏ mấy cảm xúc bâng quơ này sang một bên rồi đuổi theo anh.

Một lát sau, hai người đi đến cạnh mấy cây ăn quả, cành lá xum xuê, thân cây cao ngất, trong tán lá rậm trên cao ẩn hiện trái cây màu vàng.

Lục Duy Chân chỉ: “Sơn trà!”

Trần Huyền Tùng cũng ngẩng đầu.

Lục Duy Chân nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai bèn nói nhỏ: “Có thể hái không? Đằng nào thì không hái cũng sẽ rụng mà?”

Trần Huyền Tùng suy nghĩ giây lát rồi gật đầu. Nhân viên của công viên cũng để mặc cho dân cư quanh đây hái quả, chẳng qua yêu cầu không được phép làm hỏng cành lá. Mấy cây ăn quả quanh đây đều đã bị hái sạch từ lâu rồi, duy chỉ có mấy cây sơn trà này vì quá cao nên không ai hái được.

Lục Duy Chân ngứa ngáy: “Anh biết trèo cây không? Nếu không biết thì để tôi.” Nói xong cô cúi đầu nhìn váy mình, khẽ nhíu mày túm vạt váy lên, đột nhiên có một bàn tay gỡ vạt váy ra khỏi tay của cô, lại phủi để làn váy phẳng lại như cũ.

Lục Duy Chân: “…”

Cô ngẩng đầu, Trần Huyền Tùng đứng thẳng người, thả tay xuống dạy dỗ: “Mặc váy trèo cây cái gì? Muốn ăn thì để tôi hái.”

Lục Duy Chân bật cười, cô chắp tay sau lưng, chân còn cong lên đá đá mặt đất. Những cảm xúc nho nhỏ này của cô đều nằm trọn trong mắt của Trần Huyền Tùng, anh mỉm cười quay đầu đi. Trần Huyền Tùng ngẩng đầu đánh giá cây này, thầm ước lượng rồi chạy vài bước lấy đà, bước chân anh nhẹ nhàng như mèo, đạp vào thân cây bật lên. Nhẹ nhàng leo lên cây, một tay nắm lấy cành cây, cơ thể đã đứng vững trên cành cây —— toàn bộ quá trình dễ dàng như thể chỉ bước từ trong nhà ra ngoài hiên vậy.

Cả quá trình chỉ tốn có 2 giây.

Lục Duy Chân “Wow” một tiếng.

Anh bắt đầu hái sơn trà, vì không có chỗ đựng nên anh nhét hết vào túi quần, chẳng mấy chốc hai túi quần đã căng phồng.

Dáng vẻ này không giống người bắt yêu chút nào, thậm chí còn có phần buồn cười. Nhưng Lục Duy Chân lại thấy trong lòng ấm áp, trái tim đập loạn, cô bèn tiến đến dưới tán cây rồi ân cần hô: “Cẩn thận nhé.”

Trần Huyền Tùng cúi đầu nhìn, từ tầm mắt lúc này của anh, trông thiếu nữ như một cây nấm nhỏ đang gắng sức ngẩng đầu, gương mặt lớn chừng bàn tay ngước lên nhìn anh. Khi cơn gió thổi qua, làn váy cô nhè nhẹ tung bay như một đoá mây hồng. Trần Huyền Tùng bám vào cành cây bất động một lúc lâu. Cô thấy vậy thì chớp chớp mắt: “Sao thế?”

Trần Huyền Tùng: “Chụp lấy.”

Anh ném số quả sơn trà mình hái được xuống cho cô.

Lục Duy Chân cuống quýt đỡ đầy một vốc to sơn trà, cô vui ra mặt, giơ một quả lên cho anh xem: “Chụp được rồi!”

Trần Huyền Tùng cũng mỉm cười nhìn cô.

“Đủ chưa?” Anh hỏi.

“Đủ rồi, đủ rồi.”

Anh buông tay nhảy xuống.

Đúng lúc này đèn đường trong công viên đồng loạt bật sáng. Vô số ngọn đèn tròn trắng nõn hắt ra ánh sáng giống như vô số vì sao mọc ở sau lưng anh. Mà mặt hồ đen kịt ở phía sau cũng phản chiếu ánh sáng chập chờn như một dải ngân hà.

Anh quỳ một chân dưới đất, ngón tay chỉ nhấn một cái là đã đứng bật dậy, động tác nhanh như báo, nhẹ như mèo. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, mày nghiêm như núi, đôi mắt như hồ sâu, gương mặt dính ánh sáng nhàn nhạt như mộng như ảo.

Trái tim của Lục Duy Chân đập loạn, đầu óc mơ màng. Trong đầu cô sản sinh một loại cảm xúc xa lạ mà đời này chưa từng có. Nó khiến cô hoang mang. Lục Duy Chân quay người đi trước: “Chúng ta đi thôi.”

Trần Huyền Tùng kéo cánh tay cô lại.

Ngón tay chạm phải làn da láng mịn, giữ lấy không buông. Lục Duy Chân cũng cảm nhận được sự thô ráp và sức mạnh của ngón tay anh, trái tim khẽ chậm một nhịp.

“Đưa cả hai tay ra.” Trần Huyền Tùng nói.

Lục Duy Chân ngoan ngoãn đưa hai tay ra, bấy giờ Trần Huyền Tùng mới bỏ tay ra, móc hết sơn trà ở hai túi quần thả đầy vào lòng bàn tay của cô. Lục Duy Chân vội ôm hết, ỏn ẻn: “Nhiều vậy sao? Không biết có ngọt không.”

Cô rất muốn bóc thử một quả ra ăn, nhưng hai tay đều bận, trong lúc không biết phải làm sao thì Trần Huyền Tùng đã lấy một quả to tròn vàng ươm, nhẹ nhàng lột vỏ.

Lục Duy Chân vô thức nuốt nước miếng: “Anh ăn thử xem có ngọt không?”

“Tôi không ăn mấy thứ này.” Nói xong anh đưa quả sơn trà đã bóc vỏ đến bên miệng cô. Lục Duy Chân vừa cúi đầu bèn thấy ngón tay anh sau thịt quả. Cô yên lặng hai giây, anh không nói gì, cũng không bỏ tay xuống. Cô bèn há miệng cắn một miếng, rất ngọt, miệng đầy nước quả. Cô gần như không dám nhìn vào mắt của anh, vừa mới nuốt xong miếng này, đối phương đã xoay phần thịt quả ở nửa bên kia sang cho cô cắn tiếp.

Lỗ tai của Lục Duy Chân nóng bừng, lại ngoan ngoãn cúi đầu cắn thêm một miếng. Lúc này anh mới vứt hạt vào thùng rác.

Hai người đều im lặng. Anh đi trước một đoạn, cúi đầu cứ như đang nghĩ ngợi điều gì, lại như thản nhiên như không, như người vừa làm ra hành động kia không phải anh.

Lục Duy Chân ôm một đống sơn trà trong tay, yên lặng đi theo sau, trong miệng vẫn lưu lại vị ngọt, ngọt đến nao lòng.

Từng ngọn ngọn đèn bị hai người bỏ lại sau lưng. Trần Huyền Tùng đi đến trạm bảo vệ của công viên xin túi cho cô đựng sơn trà, xong xuôi lại móc ra 20 tệ, chỉ chỉ vào sơn trà trong tay cô rồi đưa cho ông bảo vệ.

Ông bảo vệ cười ha hả nhận lấy. Sau đó anh lại đưa cô tới trạm xe buýt như hôm qua. Chẳng mấy chốc xe đã tới, Lục Duy Chân lên xe. Lần này cô không chạy ra hàng ghế cuối cùng nữa mà ngồi xuống rồi quay đầu lại nhìn anh. Anh vẫn đứng ở trạm xe buýt, vuốt cằm nhìn cô. Đôi mắt kia vẫn trầm tĩnh, giống như có thể nuốt chửng tất cả ánh sáng. Chẳng qua lần này, trong đôi mắt đó lại thoáng hiện lên niềm vui.

Lục Duy Chân đột nhiên nghĩ, đây đúng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Một người như anh lại đích thân lột vỏ sơn trà rồi đút cho mình ăn.