Lúc ba Trình cùng mẹ Trình đến, Trình Mạc Nhiễm đang ôm Lương Ngân an ủi, Lương Ngân dường như thật sự bị giật mình, cô cho rằng anh không muốn đứa trẻ này, nên vẫn khóc nức nở không ngừng, cho dù Trình Mạc Nhiễm giải thích rất nhiều lần là mình hiểu lầm cô không muốn, Lương Ngân vẫn lại khóc, Trình Mạc Nhiễm nghĩ , có lẽ người phụ nữ có thai cần trút hết ra, cho nên anh nghĩ nên để cho cô khóc, rồi ở bên cạnh cô dịu dàng vừa trấn an vừa hạnh phúc, cuối cùng anh đã có thể dùng danh nghĩa chính thức có được cô chăm sóc cô.

Ở trong lòng anh đã có kế hoạch, cuộc sống về sau của ba người nhà anh, anh sẽ có một đứa trẻ thuộc về hai người bọn họ, trên người của cô có đứa bé là cốt nhục của anh, là sinh mạng kéo dài của anh, đột nhiên Trình Mạc Nhiễm cảm thấy trong lồng ngực chất chứa cảm động còn có những thứ kia tâm tình kích động cũng muốn bộc phát ra, anh đang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt lệ của Lương Ngân hung hăng hôn mấy cái.

"Bảo bối, em đừng khóc! Em khóc trái tim của anh cũng sẽ tan nát!"

Lương Ngân không để ý tới anh, cô vẫn tiếp tục khóc.

"Bảo bối, em đừng khóc, nếu không anh của em sẽ tìm anh tính sổ đó!" Trình Mạc Nhiễm nhẹ giọng ở bên tai của Lương Ngân nỉ non, sau đó hôn khô nước mắt của cô.

"À, anh biết anh của em rồi hả?" Lương Ngân nghẹn ngào.

"Bảo bối, em biết không, anh của em nhìn rất giống Lương Ngôn!" Trình Mạc Nhiễm nghẹn ngào vỗ nhẹ lưng của cô.

"......"

"Bảo bối, người anh kia của em thật đúng là bụng đầy ý nghĩ xấu, vì hai cô em gái này nghĩ ra nhiều biện pháp thử thăm dò anh cùng Vệ Nam!" Trình Mạc Nhiễm cảm thấy trong giờ phúc này trong lòng cực kỳ mềm mỏng, cảm thấy hạnh phúc hít thở không thông làm cho anh lâng lâng.

"... ..."

"Bảo bối, anh phải giải thích một chuyện!"

"Ừ, ừ?" Lương Ngân giọng ít nghẹn ngào hơn, nhưng giọng nói vẫn còn run rẩy.

"Chuyện của Mộ Nghĩa không phải là anh làm, là chính anh ta đã bán thông tin cơ mật của công ty cho anh của em! Anh của em nói chuyện này cho Vệ Nam biết, cho nên anh ta mới bị sa thải, còn có mấy tấm hình lần trước chụp, là anh ta gửi đến cho anh!"

Lúc này Lương Ngân mới nhận ra là cô đã trách lầm anh, thì ra bọn họ đi một vòng lớn như vậy, trong lòng cô càng nghĩ càng không có cảm giác, khóc dữ dội hơn.

"Hôm qua, em không biết đã dọa sợ bao nhiêu người đâu, dĩ nhiên cũng làm một số người mệt mỏi, hiện tại làm Vệ Nam không gặp được Ngôn Ngôn rồi!" Trình Mạc Nhiễm nhẹ vuốt loạn tóc của Lương Ngân vỗ về.

"Vì, vì sao?" Lương Ngân mê mang hai mắt đẫm lệ hỏi.

"Cái này em phải đi hỏi anh của em rồi!" Trình Mạc Nhiễm dựa trên khuôn mặt của Lương Ngân bẹp miệng, sau đó ôm cô vào trong lòng mình, để cho người phụ nữ mang thai này khóc.

Lúc này, có tiếng gõ của vang lên, Lương Ngân khóc dữ dội làm sao có thể nghe được tiếng gõ cửa đây?

Thấy thật lâu không có tiếng trả lời, mẹ Trình không chờ đợi được liền mở cửa bước vào, liền nhìn thấy con mình đang cúi đầu, dùng tay truyền dịch mang theo vết máu, vỗ nhẹ vào Lưng Lương Ngân, từng phát từng phát, kiên nhẫn mềm mại.

Lúc này, giọng nói ngoài cửa truyền đến:"Mợ, mợ đã đến rồi, cậu đâu rồi ?" Dĩ Mạt giọng nói rất lớn, Lương Ngân liền nghe được, vội vàng né khỏi lồng ngực của Trình Mạc Nhiễm rồi lau khô nước mắt, cô liền phát hiện dáng vẻ của mình bây giờ sao có thể gặp được trưởng bối, nhưng khi cô quay đầu lại thì đã quá trễ rồi.

Mẹ Trình không hổ là con gái của đại gia tộc, ung dung mà điềm tĩnh, hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra bước tới.

Lương Ngân vội vàng đứng lên có chút không tự nhiên kêu mọt tiếng:"Chào cô." Câu nệ như một đứa trẻ.

Trình Mạc Nhiễm bị bộ dạng của Lương Ngân trêu chọc liền không ngừng cười haha, sau đó xê dịch chân, kéo mẹ qua như một đứa con nít,"Mẹ, ngồi đây này!"

Mẹ Trình nhìn con trai trong bộ dáng đứa trẻ, tình thương của người mẹ chói lọi rất nhiều, ngồi vào chỗ của mình giương mắt nhìn Lương Ngân," Con là Lương Ngân!"

Lương Ngân giống như con mèo nhỏ, liên tục gật đầu, sau đó giọng nói rất nhỏ: "Dạ, cô!"

Mẹ Trình chỉ có một đứa con duy nhất là Trình Mạc Nhiễm, vẫn luôn muốn có một người con dâu khéo léo đáng yêu, bà tỉ mỉ nhìn Lương Ngân, đứa bé này vừa nhìn trông đã thấy rất đáng yêu, cũng là con dâu tâm ý ở trong lòng bà cũng im lặng tính.

“Ngồi đi!” Mẹ Trình thận trọng kéo Lương Ngân ngồi xuống, lúc này Lương Ngân mới thấy rõ gương mặt của mẹ Trình, mẹ Trình không giống những phu nhân hào môn rộng rãi bình thường kia, trang dung tinh xảo, nhưng hào phóng khéo léo khí chất của người phụ nữ đã có chồng.

“Chuyện của hai con, mẹ đại khái cũng đã biết rồi, những ngày qua cũng coi như cho các con một trải nghiệm đi! Mẹ và ba có một đứa con như con, lúc nhỏ cũng là làm hư con rồi, cho nên đứa nhỏ này bây giở trở nên bá đạo như vậy, tùy hứng, có cái gì không đúng Ngân Ngân con hãy tha thứ, cô gọi con Ngân Ngân con có ngại không?” Mẹ Trình bàn tay ấm áp đặt lên bàn tay mềm mại lạnh lẽo của Lương Ngân.

Lương Ngân kinh ngạc, cô liền có chút không mạch lạc nói: “Không có việc gì, cô đừng ngại!”

“Mẹ, mẹ dọa con dâu mẹ rồi!” Trình Mạc Nhiễm thân cận ôm bả vai của mẹ.

Lương Ngân không có mẹ, chỉ có cô cô, chưa từng có bàn tay ấm áp như vậy che lấy bàn tay của cô, vẫn ấm đến trong lòng, cảm giác giống như tình thương của mẹ đến trễ sau nhiều năm, Lương Ngân cảm giác thấy mắt mình trong tíc tắc đã nóng lên, nước mắt cứ như vậy rơi ra ngoài.

Lúc này, mẹ Trình đưa tay đẩy Trình Mạc Nhiễm ra: “Tiểu tử thúi, tối ngày chỉ lo nghịch ngợm, Ngân Ngân, ngoan, về sau Mạc Nhiễm có ăn hiếp con thì nói cho cô biết, cô sẽ làm chủ cho con!”

“Dạ, được, con cảm ơn cô!” Lương Ngân nín khóc mỉm cười, gật gật đầu, bọn họ giống như hai đứa trẻ.

“Sao còn gọi là cô? Nên sửa lại rồi!” Trình Mạc Nhiễm vỗ tay Lương Ngân.

“Mau, con dâu, nói đi!” Lúc này Trình Mạc Nhiễm tích cực lôi kéo Lương Ngân thúc giục nói.

Lương Ngân mặt lại đỏ bừng lên.

“Mẹ…” Lương Ngân vô cùng thẹn thùng, nhưng mà vẫn gọi.

“Đúng rồi, con dâu.” Mẹ Trình lên tiếng đồng ý, con dâu quyết định như vậy đi.

“Mẹ, ba đâu rồi?” Đột nhiên Trình Mạc Nhiễm nhìn mẹ liền nhớ tới Dĩ Mạt ở bên ngoài gọi cậu, trong lòng cũng có chút tính toán.

“Ba con, đang ở bên ngoài! Hai người, một lão ngoan cố, một tiểu ngoan cố!” Mẹ Trình không khỏi thở dài một hơi.

Vừa đúng lúc, Dĩ Mạt cùng cậu bước vào phòng bệnh, vốn dĩ ba Trình cố ý chờ vợ ra ngoài, trước tiên dù sao ông cũng không được xụ mặt nói với con trai, nhưng là Dĩ Mạt nói, hiện tại tiểu tử kia thân thể không tốt, hơn nữa con dâu cũng ở đây, ông cũng đã đến nơi không thể không nhìn tới, liền đi theo vào.

“Ba!” Trình Mạc Nhiễm nhìn thấy đầu tiên, cũng rất nhẹ nhàng gọi, sau đó kéo Lương Ngân ý bảo cô gọi theo.

Lương Ngân vừa nghe mẹ Trình nói cũng đoán được vài phần, cũng ngọt ngào kêu một tiếng “Ba”. Mặc dù kêu lên sau cảm giác mình có chút đa tình, nhưng mà cô vẫn thoải mái gọi một tiếng.

Trình An Bang nghe được, trong nháy mắt vẻ mặt dịu đi rất nhiều, tuy nhiên ông vẫn như cũ ở trong mũi ừ một tiếng, nhưng mà khóe mắt dịu dàng không che giấu được.

Lương Ngân nhìn ông thầm nghĩ rằng, quả nhiên dáng dấp của Trình Mạc Nhiễm đường đường xuất sắc như vậy đều là do cha mẹ đây!

Điều này cũng được coi như là gặp được người lớn, chỉ là trường hợp không đúng lắm mà thôi.

Ba mẹ Trình cũng không có khó khăn, sau đó Lương Ngân được về nhà lớn của Trình gia, bởi vì thân thể cô yếu đi, cho nên mẹ Trình mãnh liệt yêu cầu, cô chính thức được vào ở Trình gia.

Sau đó Trình Mạc Nhiễm liền phái người đến đón Lương Kỳ Phong, hai bên chính thức gặp mặt, bàn việc kết hôn, Lương Ngân cứ như vậy đợi ngày gả đi.

Đương nhiên, bởi vì cô đang trong giai đoạn thực tập, nhưng bởi vì thành tích xuất sắc, cho nên đoạn thực tập sau được miễn, sau khi tốt nghiệp trực tiếp cùng trường ký hợp đồng, có thể đến trường 25 tiếp tục dạy học.

Lương Ngân cùng Trình Mạc Nhiễm kết hôn, vào cái ngày đó là một đêm cuồng hoan, lúc nhỏ Lương Ngân từng ảo tưởng qua, cô mặc áo cưới màu trắng tinh khiết, ở trên lễ đường, một bên là cô một bên là anh, hai người đối diện nhìn nhau, trong giờ phút này trong mắt cô chỉ có anh, bọn họ tương ngộ cùng nhau đi hết cuộc đời này, từ khi hai người quen biết nhau tới giờ, đã trải qua đủ loại, mặc dù không phải oanh oanh liệt liệt, nhưng có thể khắc ghi cả đời. Lương Ngân được ba nắm tay đưa đến bên cạnh Trình Mạc Nhiễm, ba cô đem tay cô bỏ vào trong tay của anh, ánh mắt của cô mơ hồ, anh đang ở bên tai của cô nói, cảm ơn em, cảm ơn em đã đồng ý theo anh cả cuộc đời này.

Trong đời này, chỉ cần có em bầu bạn, anh chẳng đòi hỏi thêm điều gì nữa.

HOÀN