"Đau. . . ưm. . ." Đó là trực giác duy nhất của Lương Ngân, cả người đều đau. Thật sự chịu không được, cô rên rỉ phát ra thanh âm. Tiếp theo từ từ mở mắt.

Ánh đèn phản chiếu khúc xạ thành màu hoàng hôn rọi trên trần nhà, đèn treo trần khảm kim cương kiểu cách Châu Âu thật chói mắt, như muốn thoát khỏi cảm giác đau, Lương Ngân theo bản năng nắm chặt thứ bên cạnh, thoáng nhìn xung quanh, rèm cửa sổ làm bằng bông vải thật dầy, không một cơn gió có thể lọt qua, nhưng giữa hai cánh rèm có một khe hở tạo thành cột sáng chiếu vào phòng, thậm chí có thể thấy được lẫn bên trong cột sách là những hạt bụi đang khiêu vũ rào thét trong gió.

Đây là khách sạn, nếu cô không đoán sai, nơi này chính là căn phòng “dành cho tổng thống” trong lời đồn.

Ít lâu sau Lương Ngân mới phát giác được lưng có chút lạnh, vừa muốn nâng eo lên, khắp tứ chi cô đều đau nhức, cô đau kêu thành tiếng. Cuối cùng vẫn chậm rãi di động người, lật chăn, phát hiện người mình không hề có một mảnh vải.

Lương Ngân cũng bất chấp đau đớn, đầu óc cô như thiếu máu, nhưng vẫn muốn xoay người ngồi dậy, lật chăn lên nhìn, quả nhiên, cả người đầy những vết bầm tím chói mắt. Dưới thân thể, trên giường đơn, còn có một vệt máu lớn hệt như một ngôi sao sáng nói rõ trận cuồng hoan đêm qua.

Cô cố tỉnh táo, lần nữa xem kỹ gian phòng này, chỉ có một mình cô, nhưng quần áo xốc xếch trên nền đất thật không hợp với khung cảnh, lòng cô đột nhiên có chút hốt hoảng, tại sao chỉ có một mình cô, Mộ Nghĩa đâu? Cô thử kêu Mộ Nghĩa hai tiếng, nhưng vẫn không có người đáp lại.

Đầu đau như nứt, Lương Ngân quàng chăn mỏng cầm lên quần áo, kéo thân thể đau đớn của mình đến phòng tắm nước nóng, suy tính nên về trường đại học. Trở về trường học xem Mộ Nghĩa đã đi đâu? Tại sao anh không xuất hiện, thậm chí có chút hoài nghi người đàn ông tối qua có thật là anh chăng, Lương Ngân có chút thấp thỏm, nếu đó không phải Mộ Nghĩa? Cô phải giải thích thế nào khi bị tên đàn ông khác cường bạo, hơn nữa cô còn không biết người đàn ông kia là ai.

Lần đầu tiên của cô phải cho người đàn ông cô yêu, người đó phải là Mộ Nghĩa, đúng, cô âm thầm nhắc nhở tăng niềm tin cho bản thân.

Mãi suy tư, chuông di động chợt vang lên, Lương Ngân hoảng hồn, người gọi là Tiểu Vũ.

"Ngân Ngân a! Cậu ở đâu thế? Sao tối qua không về? Mình vừa gặp Mộ Nghĩa, anh ta nói anh ta lập tức về ngay, cậu đang ở đâu?" Giọng Tang Vũ từ trong điện thoại truyền đến, có chút gấp gáp cùng nóng nảy.

"Tiểu Vũ. . . Mình cũng không biết mình ở đâu? Ừm. . . Mình ra ngoài chút nữa sẽ gọi lại cho cậu!" Lương Ngân cúp điện thoại đi ra ngoài. Hành lang tráng lệ xa xỉ, thậm chí không thấy mấy nhân viên phục vụ.

Cho đến khi tới cuối quầy tiếp tân, Lương Ngân mới biết nơi này là “Duyệt Hải”, sản nghiệp của nhà họ Vệ quý tộc thành phố B. Mấy năm nay, ai nấy tại thành phố B đều biết, có thể đi vào đây, đều là con dân nhà quyền quý, cũng có thể nói chỉ có các thành viên trong hội, chẳng lẽ Mộ Nghĩa cũng là con nhà quý tộc, nhưng, tại sao anh không nói qua? Mang đầy bụng nghi ngờ, Lương Ngân ra khỏi cửa chính “Duyệt Hải”.

Lương Ngân ở ven đường nhắn tin báo cho Tang Vũ biết địa điểm, Tang Vũ liền vô cùng lo lắng ngăn lại xe taxi đi đến đây.

Trong thời gian này, Lương Ngân một mực nghĩ trong đầu, sau khi gặp Mộ Nghĩa cô nên đối mặt với anh thế nào. Nơi này không mấy xa, nên xe tới tương đối mau.

"Ngân Ngân! Bên này!" Tang Vũ cách cô 200 mét ngoắc cô tới, Lương Ngân bước nhanh, hạ thân có chút đau, nhưng so với lúc đầu, đã tốt hơn nhiều.

"Ngân Ngân, sao cậu lại ở đây? Cậu và Mộ Nghĩa, tối hôm qua. . . Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?" Tang Vũ không dám trực tiếp hỏi Lương Ngân, cô cũng là một cô gái nhỏ biết xấu hổ.

"Tiểu Vũ, mình. . . mình cũng không biết, mình không nhớ rõ, nhưng mình chắc chắn. . . Ừm, trên người mình có dấu vết, nhưng, nhưng mình không chắc chắn đó có phải là . . Mộ Nghĩa không!" Lương Ngân đỏ mặt, âm điệu câu sau mỗi lúc một nhỏ, mặc dù cô hy vọng đấy là Mộ Nghĩa, nhưng, Mộ Nghĩa không có lý do gì phải bỏ đi để cô lại một mình.

"Cái gì? Cậu không chắc đó là anh ấy? Có ý gì?" Tang Vũ không hiểu lời của Lương Ngân.

"Chúng ta trở về rồi hãy nói!" Mặt Lương Ngân đỏ như phát sốt. Cô cũng khó mở miệng để kể về loại chuyện như vậy, cho dù, cô hiện tại rất muốn làm rõ chuyện này, rất muốn bày tỏ với người khác, nhưng, cô không thể tại hoàn cảnh và địa điểm xấu hổ mà bày tỏ.

Chân Lương Ngân có chút mềm, hạ thân còn có chút đau, Tang Vũ ngăn lại một xe taxi, trên đường đi hai người không nói gì, nhưng Tang Vũ vẫn luôn nắm bàn tay đang khẽ xuất mồ hôi của Lương Ngân, mang tâm sự nặng nề trở về kí túc xá.

Trong ký túc xá rất yên tĩnh, bởi vì hai nữ sinh kia không cùng khoa với cô, không mấy trở về phòng ngủ, vậy nên mỗi ngày hầu như chỉ có Lương Ngân cùng Tang Vũ ở đây.

"Sáng nay khi cậu tỉnh lại . . . người thật sự trần truồng nằm trong căn phòng kia! Cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì về người đàn ông đó?" Tang Vũ có chút nóng lòng hỏi.

"Mình chỉ nhớ, tối hôm qua Mộ Nghĩa uống hơi nhiều, anh ấy muốn đi toilet, sau đó mình cảm thấy mí mắt thật nặng, đi ngủ, chuyện về sau, mình không nhớ rõ."

"Đúng rồi, hôm nay không phải cậu sẽ gặp lại anh ta sao! Anh ta biết cậu sẽ về nhanh thôi, như vậy không phải đồng nghĩa với việc thừa nhận người tối hôm qua là anh ta sao!" Lương Ngân phỏng đoán .

"Ừ, Đúng vậy, mình sẽ gặp anh ấy, nhưng, anh ấy. . . "

"Ai, thôi, chúng ta đi tìm Mộ Nghĩa phụ trách, gan của tên đàn ông xấu hổ này nhỏ quá, ăn sạch cậu xong liền bỏ đi, quá quá đáng rồi." Tang Vũ mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cô vui thay cho bạn tốt, cô biết Lương Ngân vẫn luôn rất thích người đó đến không kiềm chế được, song, người con trai kia lại có cá tính như một đứa bé con. Bạn thân đã giao chính mình cho người đàn ông cậu ấy thích nhất, Tang Vũ hi vọng Mộ Nghĩa cũng sẽ giống như Lương Ngân, thích đối phương.

Đại khái nói hết tình huống với Tang Vũ, Lương Ngân liền cầm điện thoại gọi cho Mộ Nghĩa, cô biết hắn bình thường rất bận, lại tương đối vội vàng, dưới tình huống này căn bản sẽ không chủ động liên lạc với cô, nhưng từ tối qua, cô vẫn chưa thấy mặt hắn, cô hơi có chút nhớ nhung, cô không biết Mộ Nghĩa lại xấu hổ đến thế.

Điện thoại vẫn vang lên tiếng "bíp. . . bíp . . .", không ai bắt máy, cuối cùng vẫn chỉ là tiếng của tổng đài viên, báo người nghe tạm thời không nhận cuộc gọi.

Lương Ngân lại thử gọi điện thoại đến phòng kí túc hắn, vẫn đồng dạng là tiếng “píp” dài.

Tiếng “píp” dài làm tâm trí Lương Ngân rối loạn, cũng khiến Tang Vũ phải suy nghĩ.

Lúc Đại Sơn đến đây chỉ thấy Mộ Nghĩa mãi duy trì một tư thế dựa bên cửa sổ hút thuốc, từng điếu từng điếu một, nền đất ngập tràn tàn thuốc lá, có một điếu vẫn kiên cường cháy lửa, ngọn lửa màu vàng cam như ánh sao sáng, muốn thiêu đốt bản thân mình đến khi tàn lụi.

"Này, anh em, cậu làm sao thế? Tự nhiên lại hút thuốc" Đại Sơn nhìn vẻ mặt Mộ Nghĩa đang ngồi bên ánh đèn có chút tái nhợt cùng buồn bực.

"Không có việc gì, các cậu cứ đi trước đi! Tôi ở đây một lát." Mãi đến lúc này Mộ Nghĩa mới lên tiếng nói một câu, nhưng đôi mắt vẫn như cũ không có giương lên nhìn Đại Sơn. Vẫn cúi đầu, không mấy hứng thú với câu chuyện.

"Ừ, cái này cho cậu, nó réo nãy giờ, có thể là Tiểu Hoa nương tử thích xấu hổ kia gọi đấy!" Hắn cười cợt đưa di động cho Mộ Nghĩa.

Tiểu Hoa nương tử, Lương Ngân, đây là tên đặc biệt mà những cậu bạn cùng phòng của Mộ Nghĩa gọi cô, Lương Ngân là hoa khôi của khoa ngoại ngữ, cho nên bọn họ gọi cô là Tiểu Hoa nương tử.

Nhận lấy điện thoại di động, Mộ Nghĩa liền nhấn nút tắt máy, không cho nó có cơ hội lại vang lên. Vẻ mặt Đại Sơn rét lạnh, nhưng vẫn thức thời mở cửa ra ngoài.

Hắn đang lẩm bẩm trong lòng "Lương Ngân, Lương Ngân. . ." Hàng ngàn hàng trăm lần, cô gái nhỏ xinh đẹp luôn thích quấn lấy hắn nhưng lại bị hắn cự tuyệt, hắn thật có lỗi với cô.

Hắn đang nói trong lòng "Lương Ngân, Ngân Ngân, tôi đang xin lỗi em, em có nghe được không?" Loáng thoáng có thể thấy được, trên mu bàn tay ngăm đen có một vệt nước từ nơi đâu rớt xuống.