Bán Thế Anh Hùng

Chương 7: Cái thế thần công cướp pháp trường

Độc Nhãn thần tăng không lên tiếng.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Nếu thần tăng nghĩ rằng có thể như vậy thì Nhạc Hạc cũng có thể không phải là hung thủ.

Độc Nhãn thần tăng :

- Xin lỗi bổn hội không thể vì hai chữ có thể mà phán xử Nhạc Hạc vô tội?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Đúng, nhưng quý hội cũng không thể phán xử hắn tội chết, lão chỉ hy vọng trước khi sự thật được phơi bày quý hội có thể giam cầm hắn chờ đến khi điều tra được sự thật rồi mới luận tội đề tránh sự lầm lẫn.

Thổ Địa Công Phòng Vũ ngồi xuống.

Năm vị Phó hội chủ lại bắt đầu bàn bạc với nhau.

Khoảng nửa giờ sau hình như năm vị Phó hội chủ đã có quyết đinh, Độc Nhãn thần tăng đứng dậy :

- Bổn hội sau khi thân trọng bàn bạc với nhau, quyết định...

Lão trầm giọng tiếp :

- Nhạc Hạc đã thừa nhận mạo danh sư phụ của hắn để dụ Ngũ lão đến Quỷ bảo và dự định phóng hỏa thiêu chết Ngũ lão, sau khi bổn hội phái người đến kiểm chứng đã xác minh được Ngũ lão quả thật bị thiêu chết, sau khi Nhạc Hạc sát hại Ngũ lão đã có hành vi chống cự tại Chung Nam sơn, điều này cũng đủ chứng minh Ngũ lão quả thật chết dưới tay hắn, tuy hắn có đưa ra vài điều biện hộ, nhưng đều không thể xác minh, bổn hội không thể tin được nên bổn hội quyết định xử hắn tội chết, lập tức hành hình.

Ngưng một lát rồi tiếp :

- Cảnh Huệ Khanh tiếp tay Nhạc Hạc giết người không thể thoát tội, nhưng vì nàng không phải là nguyên hung, nay xử tội giam giữ chung thân!

Vài vị võ lâm cao nhân nghe phán xử như vậy, đều cảm thấy ngạc nhiên liền bàn luận với nhau.

Nhạc Hạc đã sớm biết được họ sẽ xử mình tội chết, nên không hề ngạc nhiên nhưng khi nghe họ xử Cảnh Huệ Khanh giam cầm chung thân liền không cầm được phẫn nộ, lạnh lùng nói từng tiếng một :

- Lúc nãy ta nói rằng, Cảnh cô nương chỉ làm theo yêu cầu của ta, giúp ta phá hoại cây cầu treo mà thôi, tất cả đều do ta gánh chịu, tại sao các ngươi lại xử nàng giam cầm chung thân?

Cảnh Huệ Khanh giậm chân lớn tiếng :

- Hạc đệ, còn nói dài dòng với bọn lão hồ đồ này làm gì, chúng ta liều mạng một phen với họ đi!

Nhạc Hạc :

- Không, để mình tiểu đệ được rồi, tỷ tỷ đừng nên ra tay.

Dứt lời, người đã phóng tới, hướng về Độc Nhãn thần tăng.

Thì ra trước khi hắn và Cảnh Huệ Khanh được dẫn vào Ngũ Lão hội sảnh, hai cái thiết hoàn khóa tay đã được mở ra, chỉ còn hai cái khóa ở đôi chân cho nên hiện giờ hai tay của họ có thể cử động được, hai chân có thể nhảy mà không thể chạy, nhưng họ đâu có định chạy, chỉ muốn liều mạng.

Cảnh Huệ Khanh cũng rất thù ghét Độc Nhãn thần tăng nên cùng nhắm vào hắn mà phóng tới.

Rõ ràng Độc Nhãn thần tăng không ngờ rằng họ dám động thủ, nhất thời chới với, liền quát lớn :

- Người đâu, mau đến đây.

Chưa dứt lời đã lui xa vài bước.

“Bùm”

Nhạc Hạc tung ra một chưởng tuy chưa đánh trúng hắn, nhưng đã làm tan nái chiếc ghế hắn đang ngồi, mảnh vở của chiếc ghế bay tứ phía như bị nổ tung.

Thiên Hạc đạo nhân, Lãnh Diện Quan Âm, Cửu Long lão nhân và Tam Bạch tiên sinh đều đã nhậm chức Phó hội chủ mấy chục năm nay, lần đầu tiên nhìn thấy phạm nhân ra tay phản kháng, đây quả thật là một hành động liều lĩnh hoang đường, vì việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng, nên nhất thời bốn người cũng chới với chỉ biết há miệng nhìn, như vừa phát hiện một việc quá lạ nhất thế gian.

Nhạc Hạc ra tay chưa trúng đích, hai chân vừa chấm vào chiếc bàn dài lại nhún người lên, nhắm vào Độc Nhãn thần tăng.

Hình như hắn đã hạ quyết tâm phải giết chết lão thần tăng có thái độ phán xử không công minh này.

Cảnh Huệ Khanh cũng rất ác cảm với Tam Bạch tiên sinh, nàng thấy Nhạc Hạc đang đấu với Độc Nhãn thần tăng liền bay lên chiếc bàn dài, nhắm vào Tam Bạch tiên sinh tung ra một chưởng.

Tam Bạch tiên sinh hoàn hồn lớn tiếng quát :

- Phản rồi! Phản rồi!

Rồi ngửa mình ra sau, lật cả chiếc ghế, lộn nhào một cái bay xa vài trượng.

Năm vị tân Chưởng môn đều rất phẫn nộ, đồng loạt đứng dậy quát :

- Mau bắt chúng nó lại!

Mười mấy tên chấp hành võ sĩ đứng quanh hội sảnh liền bao vây hai người lại, ai nấy đều rút vũ khí ra chuẩn bị vây bắt.

Cửu Long lão nhân lớn tiếng :

- Không được ra tay, đây là Ngũ Lão hội sảnh, không phải là chốn giết người, để thần tăng và Tam Bạch tiên sinh đối phó được rồi.

Bọn chấp hành võ sĩ nghe vậy nên không tham gia tấn công, chỉ bao vây tứ phía, đề phòng Nhạc, Cảnh hai người trốn thoát.

Thật ra Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh đều không có ý định bỏ trốn, vì chân của họ đã bị xích lại, tự biết không thể nào thoát khỏi Ngũ Lão phong, bây giờ họ chỉ muốn liều mạng cho hả lòng căm ghét.

Nhưng dù sao Độc Nhãn thần tăng cũng là nhân vật nổi danh trong chốn võ lâm, tuy lúc đầu hắn cảm thấy bối rối nhưng sau vài chiêu đã từ từ ổn định bộ pháp, bắt đầu có công có thủ.

Lại thêm mấy chục chiêu nữa, Nhạc Hạc đã bắt đầu thất thế.

Vì so về công lực và kinh nghiệm hắn đều thua xa Độc Nhãn thần tăng, hai chân lại bị xích, đi lại khó khăn, nên giao đấu một hồi đương nhiên bị thất thế.

Tình hình của Cảnh Huệ Khanh cũng vậy, sau một hồi tấn công vô hiệu đã bị Tam Bạch tiên sinh chiếm thế thượng phong.

Thổ Địa Công Phòng Vù thấy vậy rất nóng lòng, lão muốn giúp đỡ Nhạc, Cảnh hai người, nhưng hiểu được nếu lão ra tay thì Cửu Long lão nhân, Lãnh Diện Quan Âm và năm vị tân Chưởng môn không thể nào ngồi yên, sức của lão đâu thể cùng lúc địch lại tám người nên chỉ nóng lòng ngồi nhìn, không có cách nào giúp họ được, nhưng Lỗ Tiểu Phúc lại là nghé con không sợ cọp, hắn thấy Nhạc, Cảnh hai người đã bị dồn đến bước đường cùng, nên không nhịn được, vội vàng nhảy ra :

- Cảnh cô nương đừng sợ, có ta đến giúp một tay đây.

Dứt lời liền muốn phóng tới.

Thổ Địa Công Phòng Vũ liền nắm hắn lại, đẩy hắn về chỗ ngồi, quát lớn :

- Không được làm bậy, đây là chốn để ngươi tự tung tự tác sao?

Lỗ Tiểu Phúc đỏ mặt phản kháng :

- Nhưng sư phụ xem kìa, nếu không ra tay thì họ sẽ bị thua.

Vừa dứt lời đã thấy Cảnh Huệ Khanh ngã xuống đất.

Thì ra Tam Bạch tiên sinh dùng chân móc vào xích sắt ở chân nàng khiến nàng té ngã rồi dùng chỉ điểm tới vào ngay huyệt tê của nàng.

Lỗ Tiểu Phúc giậm chân :

- Xem kìa! Xem kìa!

Thổ Địa Công Phòng Vũ mắng :

- Xem cái gì đồ không biết sống chết, đây đâu phải là Chung Nam sơn, ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, nếu còn động đậy ta sẽ đập gãy chân ngươi!

Sau khi điểm vào huyệt tê của nàng, Tam Bạch tiên sinh liền vẫy tay ra hiệu cho bọn chấp hành võ sĩ :

- Giải đi!

Hai tên chấp hành võ sĩ liền bước tới, mỗi người nắm một tay, lôi Cảnh Huệ Khanh đi.

Nhạc Hạc la lớn :

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!

Hai chân nhún một cái định phóng về Cảnh Huệ Khanh.

Độc Nhãn thần tăng lạnh lùng :

- Về đây!

Lão đưa tay ra vừa đúng nắm vào xích sắt ở giữa hai chân của Nhạc Hạc kéo mạnh một cái khiến Nhạc Hạc ngã xuống thật nặng nề.

Đầu của Nhạc Hạc đập mạnh xuống đất, liền hôn mê bất tỉnh.

Thổ Địa Công Phòng Vũ vỗ tay cười lớn :

- Hay quá! Thần tăng quả nhiên danh bất hư truyền.

Độc Nhãn thần tăng đỏ mặt giận dữ :

- Phòng lão thí chủ, nếu thấy không vừa mắt xin hãy bước ra!

Thổ Địa Công Phòng Vũ lắc đầu :

- Lão không dại gì động thủ với ngươi tại đây, không khéo bị ghép vào tội quấy nhiễu công đường, tội danh này lão gánh không nổi đâu.

Độc Nhãn thần tăng cười lạnh lùng :

- Vậy thì câm miệng của ngươi lại đi, đừng lộn xộn ở đây nữa!

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Lão còn phải nói vài lời, Ngũ Lão hội nổi danh vì sự công chính liêm minh, hôm nay các ngươi rõ ràng không đủ chứng cứ để buộc tội Nhạc Hạc nhưng lại xử hắn tội chết, làm mất đi lập trường công chính liêm minh, Ngũ lão dưới suối vàng biết được chắc cũng phải lắc đầu than thở!

Độc Nhãn thần tăng mặc kệ lão nói gì, quay đầu nói với bọn chấp hành võ sĩ :

- Giải Nhạc Hạc đến pháp trường chuẩn bị hành hình.

Hai tên chấp hành võ sĩ liền bước tới đỡ Nhạc Hạc dậy, những tên còn lại hộ tống theo sau, bước khỏi Ngũ Lão hội sảnh đến thẳng pháp trường.

Nơi gọi là pháp trường là một khoảng đất trống khá rộng.

Lúc bọn chấp hành võ sĩ giải Nhạc Hạc đến giữa pháp trường, thì năm vị Phó hội chủ và năm vị tân Chưởng môn cũng vừa đến.

Vài vị võ lâm cao nhân hình như không hài lòng lắm với cách phán xử lần này của Ngũ Lão hội, nên ngoài hai sư đồ của Thổ Địa Công Phòng Vũ ra, tất cả đều đã xuống núi, không ai ở lại xem hành hình.

Cửu Long lão nhân cảm thấy tình hình không ổn, liền nói nhỏ với năm vị tân Chưởng môn :

- Tình hình hôm nay hình như không ổn, theo ý ta không nên xử tử Nhạc Hạc ngay bây giờ, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.

Võ Đang chưởng giáo Nhất Trần đạo nhân lạnh lùng :

- Năm vị đã đồng ý phán tội sao lại sửa đổi?

Cửu Long lão nhân :

- Lão và Lãnh Diện Quan Âm đều phản đối xử tử Nhạc Hạc ngay bây giờ, nhưng ba người còn lại...

Nhất Trần đạo nhân cắt ngang :

- Tội đã phán rồi không thể thay đổi được.

Cửu Long lão nhân thở dài :

- Cái chết của Ngũ lão tuy rất bất hạnh nhưng tôn chỉ của Ngũ Lão hội là trừng gian diệt ác, thà sót chứ không để oan, vạn nhất giết lầm người tốt làm sao ăn nói với thiên hạ?

Tân Chưởng môn của phái Bạch Hạc Ma Thiên tướng quân :

- Không còn nghi ngờ gì nữa, Nhạc Hạc chính là hung thủ đã sát hại Ngũ lão, bổn hội không hề giết lầm người.

Cửu Long lão nhân thở dài :

- Lão vì danh dự của ngũ phái nên mới nghĩ vậy chứ không có ý bênh vực cho Nhạc Hạc...

Thiếu Lâm tân Chưởng giáo Chí Thiện thiền sư thần sắc nghiêm nghị :

- Lão bảo rằng vì danh dự của Ngũ phái nghĩa là sao?

Cửu Long lão nhân :

- Nếu hôm nay bổn hội vội vã xử tử Nhạc Hạc hình như mang ý “báo thù” đúng không?

Chí Thiện thiền sư gật đầu :

- Ngũ lão bị hắn sát hai, chẳng lẽ không nên báo thù?

Cửu Long lão nhân :

- Nhưng nếu mang ý báo thù tức là thừa nhận năm xưa chính Ngũ lão là người đã sát hại thân phụ hắn.

Chí Thiện thiền sư :

- Năm xưa Ngũ lão chưa hề đến Bắc Nhạn Đãng sơn, việc này chứng cứ rành rành.

Cửu Long lão nhân :

- Nhưng người ngoài chưa chắc đã tin.

Chí Thiện thiền sư :

- Bao lão không đồng ý, lúc nãy trong hội sảnh sao không lên tiếng?

Cửu Long lão nhân :

- Lúc nãy lão và Lãnh Diện Quan Âm đều phản đối xử tử Nhạc Hạc ngay bây giờ, nhưng theo quy định của bộn hội, nếu có ba người đồng ý thì hai người còn lại phải phục tùng đa số, cho nên...

Chí Thiện thiền sư cắt ngang lời của lão :

- Phán quyết đã định, nói nhiều lời cũng vô ích.

Cửu Long lão nhân :

- Không, nếu được sự đồng ý của năm vị Chưởng môn vẫn có thể sửa đổi, vì bổn hội là do Ngũ đại phái sáng lập nên các Chưởng môn có quyền sửa đổi phán quyết.

Chí Thiện thiền sư lắc đầu :

- Không, tuy rằng Ngũ đại phái có thể làm thay đổi quyết định của Ngũ Lão hội, nhưng vụ án này không giống như những vụ án bình thường khác nếu Ngũ đại phái can thiệp vào, ắt sẽ bị thiên hạ võ lâm dị nghị.

Ngưng một lát rồi tiếp :

- Đây cũng là nguyên nhân bọn ta không nói một lời trong cuộc phán xử lúc nãy, Ngũ đại phái đem vụ án của Ngũ lão giao cho Ngũ Lão hội toàn quyền xử lý Ngũ Lão hội xử hắn có tội thì hắn có tội, xử hắn vô tội Ngũ đại phái cũng không phản đối, bây giờ lão muốn Ngũ đại phái sửa đổi phán quyết không thể nào được.

Cửu Long lão nhân nghe nói như vậy, không dám lên tiếng nữa, chỉ thầm thở dài.

Lúc này mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Nhạc Hạc tỉnh dậy thì ra lệnh xử trảm.

Độc Nhãn thần tăng thấy Nhạc Hạc vẫn chưa tỉnh dậy, liền ra lệnh cho một tên chấp hành võ sĩ xách một thau nước đến tạt vào mặt của Nhạc Hạc.

Nhạc Hạc bắt đầu tỉnh dậy.

Độc Nhãn thần tăng sợ hắn lại chống cự liền ra lệnh cho một tên chấp hành võ sĩ khác đến điểm vào huyệt tê của hắn, rồi bước đến hỏi :

- Nhạc Hạc, ngươi sắp bị xử trảm, vậy có trăn trối gì không?

Nhạc Hạc im lặng.

Độc Nhãn thần tăng :

- Ngươi không còn gì để nói phải không?

Bỗng nhiên Nhạc Hạc cười thật bi thảm :

- Có đấy, chỉ e rằng các ngươi không làm được...

Độc Nhãn thần tăng :

- Ngươi cứ nói.

Nhạc Hạc :

- Các ngươi đã khẳng định ta là hung thủ giết hại Ngũ lão, ta không còn gì để nói nữa, nhưng ta có thể yêu cầu các ngươi điều tra giúp tên hung thủ đã sát hại gia phụ năm xưa?

Độc Nhãn thần tăng :

- Được!

Nhạc Hạc :

- Vậy ta nhờ các ngươi điều tra vụ án đó, để trả thù cho gia phụ.

Độc Nhãn thần tăng :

- Được!

Nhạc Hạc :

- Nếu bắt được hung thủ, các ngươi xử trí bằng cách nào?

Độc Nhãn thần tăng :

- Chúng dám mạo danh Ngũ Lão hội để sát hại lệnh tôn, tội ác tày trời, đương nhiên xử trảm.

Nhạc Hạc :

- Nếu họ cung khai rằng Ngũ lão cũng do họ giết thì sao?

Độc Nhãn thần tăng :

- Không thể nào như vậy được.

Nhạc Hạc :

- Vạn nhất có thể thì sao?

Độc Nhãn thần tăng :

- Nếu như vậy bổn hội sẽ thừa nhận phán xử đối với ngươi là sai lầm, bần tăng sẽ từ chức Phó hội trưởng.

Nhạc Hạc :

- Chỉ thế thôi sao?

Độc Nhãn thần tăng :

- Ý ngươi muốn thế nào?

Nhạc Hạc :

- Ta muốn ngươi phải chết.

Độc Nhãn thần tăng cười lạnh lùng hỏi :

- Tại sao?

Nhạc Hạc :

- Ngươi là Phó hội chủ của Ngũ Lão hội, nếu giết lầm người thì phải tự sát để tạ tội với thiên hạ.

Độc nhãn thần táng biến sắc không biết trả lời thế nào.

Nhạc Hạc :

- Ngươi không đủ can đảm à?

Độc Nhãn thần tăng nhất thời không biết trả lời ra sao, im lặng giây lát mới lạnh lùng :

- Những điều ngươi nói toàn là những điều nói nhảm, bần tăng dám khẳng định việc phán xét hôm nay hoàn toàn chính xác!

Nhạc Hạc :

- Vạn nhất sai lầm thì sao?

Độc Nhãn thần tăng :

- Không bao giờ?

Nhạc Hạc lạnh lùng :

- Người xuất gia lấy từ bi làm căn bản, ngươi lại cảm thấy vui sướng khi ta bị xử trảm, không lẽ có người nào đó đã hối lộ cho ngươi.

Độc Nhãn thần tăng :

- Hừ! Chết tới nơi mà còn dám ăn nói hồ đồ.

Đột nhiên Nhạc Hạc cười lớn :

- Ha ha, người gần kề cái chết, còn gì nữa mà phải sợ hãi, còn điều gì mà không dám nói? Ta nói cho ngươi biết ngươi xử tử ta một cách vôi vã như vậy, người sáng mắt nhìn vào liền biết bên trong có điều gì mờ ám, chắc chắn ngươi đã nhận hối lộ của một người nào đó.

Độc Nhãn thần tăng giận đến nhảy lên quát lớn :

- Đao phủ thủ dâu?

- Có!

Một tên đại hán lực lưỡng bước ra giữa pháp trường, tên đao phủ này có thân hình thật khỏe mạnh, để trần nửa thân người, giữa ngực mọc đầy lông, dáng vẻ thật hung dữ.

Tay hắn cầm một thanh đao sáng quắc.

Độc Nhãn thần tăng quát :

- Động hình!

Nói xong lui về vài bước.

Đao phủ đưa tay nắm Nhạc Hạc lên, để hắn quỳ xuống, mặt hướng về phía Tây rồi đưa thanh đao lên.

Lúc này Nhạc Hạc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, hình như máu huyết trong mình không còn lưu thông nữa.

Chết mọi người đều phải sợ, nhưng cảm giác của hắn bây giờ thật là uất ức và đau lòng, hắn uất ức vì chưa trả thù cho cha, và đau lòng vì những ngày còn lại của mẹ hắn.

Nghĩ đến đó lòng hắn đau như cắt, cái chết của phụ thân mười năm trước, đã là một đả kích nghiêm trọng của mẫu thân, bây giờ đứa con trai duy nhất lại phải rời bỏ mẫu thân mà ra đi, mẫu thân làm sao mà chịu đựng thêm một đả kích như vậy?

Nghĩ đến đây nước mắt hắn đã tuôn trào.

Cùng lúc đó, tên phủ đứng phía sau hắn đã đưa cao thanh đao...

“Sát”

Bỗng nhiên một tiếng hét vô cùng hùng tráng nổi lên như sấm sét giáng xuống Ngũ Lão phong.

Tiếng hét đó còn vang dội hơn tiếng sấm sét, gần như làm lủng màng nhĩ của mọi người hiện diện.

Tiếng hét của tên đao phủ?

Không, tiếng hét phát ra từ phía trước, như một tảng đá lớn bay thật nhanh, đột nhiên đánh vào lỗ tai của tên đao phủ!

Tên đao phủ như bị một cú đấm thật mạnh, la lên một tiếng, rớt thanh đao xuống, nhảy cao vài thước, rồi rớt xuống đất, hai tay bịt lỗ tai lại, đau đớn nằm lăn lộn dưới đất.

Năm vị Phó hội chủ và năm vị tân Chưởng môn cùng tất cả mọi người hiện diện đều bị sóng âm thanh làm nhức nhối màng nhĩ, tim đập mạnh khó thở, trên mặt trắng bệch không còn một chút máu.

Tất cả yên lặng một khắc, mới có một người la lên :

- Là Thiên Ngoại Quái Tẩu.

Mọi người như tỉnh cơn mơ!

Không sai chính là Thiên Ngoại Quái Tẩu.

Khắp thiên hạ chỉ có lão mới có thể phát ra những âm thanh khủng khiếp như vậy, đó chính là võ công độc bộ thiên hạ của lão...

Thiên Ngưu thần công!

Tiếng hét phát ra từ Thiên Ngưu thần công của lão không những có thể làm lủng màng nhĩ của con người, mà còn có thể làm chết người.

Lần này đối tượng tấn công của lão là tên đao phủ, nhưng lão không có ý giết chết hắn cho nên hắn chỉ bị thủng màng nhĩ đau đớn nằm lăn lộn mà thôi.

Lão đang bước đi trên tam cấp.

Nghe tiếng hét của lão, rồi đến lúc nhìn thấy lão ắt sẽ cảm thấy ngạc nhiên, thân hình của lão không hùng tráng như âm thanh do lão phát ra, thân hình lão gầy ốm như một thanh tre.

Lão bước đến trước mặt Độc Nhãn thần tăng :

- Độc Nhãn thần tăng, đã lâu không gặp, không biết đệ tử của lão phạm tội gì mà Ngũ Lão hội xử tử hình hắn.

Độc Nhãn thần tăng :

- Nhạc Hạc đã phạm tội sát hại Ngũ lão, tội đáng xử trảm.

Nhạc Hạc hét lên :

- Sư phụ, đệ tử vô tội, họ đã phán xử sai lầm.

Độc Nhãn thần tăng :

- Cuộc phán xử hoàn toàn chính xác, dưới sự chứng kiến của mọi người.

Nhạc Hạc :

- Sư phụ! Đệ tử vô tội!

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Các ngươi có xử lầm hay không là chuyện của các ngươi, hôm nay lão phải mang tiểu đồ rời khỏi nơi đây.

Nói xong bước đến đỡ Nhạc Hạc dậy.

Độc Nhãn thần tăng nghiêm nghị :

- Lỗ lão thí chủ hãy dừng bước.

Thiên Ngoại Quái Tẩu cười :

- Ngươi hãy ra tay đi.

Vừa nói vừa định đỡ Nhạc Hạc đi.

Thiên Hạc đạo nhân, Lãnh Diện Quan Âm, Cửu Long lão nhân, Tam Bạch tiên sinh và năm vị tân Chưởng môn thấy tình hình căng thẳng như vậy đoán biết không tránh khỏi một trận ác chiến đều đồng loạt đứng dậy, chuẩn bị nghinh chiến.

Chí Thiện thiền sư lên tiếng :

- Chẳng lẽ Lỗ lão thí chủ định làm càn?

Thiên Ngoại Quái Tẩu thấy họ đồng loạt đứng dậy, liền dừng bước cười :

- Kẻ làm càn chính là Ngũ Lão hội chứ không phải lão!

Rồi lạnh lùng quát :

- Tránh ra!

Năm vị Phó hội chủ và năm vị tân Chưởng môn dàn hàng ngang.

Mấy vị võ lâm cao nhân không biết tự lúc nào, đã trở lại Ngũ Lão phong đang đứng phía sau Thiên Ngoại Quái Tẩu!

Có mặt ở hiện trường còn có một con trâu, mà hễ Thiên Ngoại Quái Tẩu ở đâu thì nó cũng ở đó như hình với bóng.

Thổ Địa Công Phòng Vù nói khẽ với Lỗ Tiểu Phúc :

- Tiểu mao đầu, ngươi đến canh chừng con trâu dùm Lỗ lão, để sư phụ tham gia cuộc náo nhiệt này.

Dứt lời, cầm trượng bước tới.

Thiên Ngoại Quái Tẩu lạnh lùng :

- Lão nói một lần nữa. Hãy tránh ra!

Mười người của Độc Nhãn thần tăng vẫn đứng im bất động.

Bỗng nhiên Thiên Ngoại Quái Tẩu hét lên :

- Tránh ra!

Tiếng hét này càng khủng khiếp hơn so với tiếng sát lúc nãy, nó giống như một trận cuồng phong càn quét thẳng vào người của bọn Độc Nhãn thần tăng.

Thì ra tiếng hét phát ra từ Thiên Ngưu thần công của lão lợi hại hơn nhiều so với võ công Sư Tử Hống bình thường, mà sóng âm thanh như là chưởng phong muốn tấn công hướng nào thì sẽ nhắm vào hướng đó, những người đứng ở hướng khác sẽ không bị ảnh hưởng, thật kỳ diệu vô cùng.

Bọn Độc Nhãn thần tăng tuy đã vận công phòng bị nhưng vẫn cảm thấy hai lỗ tai đau đớn như đang chịu đựng chấn động dữ dội, tức thì lảo đảo thoái lui.

Thiên Ngoại Quái Tẩu cười dài, thân hình như mũi tên phóng lên vượt qua đầu của bon họ, đưa tay nắm Nhạc Hạc lên, thân hình lại như mũi tên nắm lấy Nhạc Hạc trở về chỗ cũ.

Lão phóng lới phóng lui, chỉ hoàn thành trong chớp mắt.

Bọn Độc Nhãn thần tăng quát lên một tiếng, đồng loạt tấn công vào lão!

Thổ Địa Công Phòng Vũ cùng các vị võ lâm cao nhân đồng loạt tiến lên, đôi bên cùng ra tay bắt đầu một trận kịch chiến...

Thiên Ngoại Quái Tẩu nắm Nhạc Hạc thoái lui vài bước, hai chân vừa chấm đất liền giải huyệt cho Nhạc Hạc, rồi cúi xuống nắm lấy xích sắt ở đôi chân của Nhạc Hạc, giật mạnh một cái, xích sắt liền bị đứt đoạn, lão nói khẽ bên tai Nhạc Hạc vài câu rồi đẩy mạnh vào vai của hắn :

- Nhanh lên!

Nhạc Hạc liền như con chim sổ lồng vỗ cánh bay nhanh, chạy nhanh về phía chân núi.

Thiên Ngoại Quái Tẩu đưa mắt quan sát trân kịch chiến giữa bọn Độc Nhãn thần tăng với bên Thổ Địa Công Phòng Vũ cùng vài vị võ lâm cao nhân cảm thấy bên Thổ Địa Công Phòng Vũ trong thời gian ngắn chưa thể bại trận, liền nhún chân một cái, thân hình phóng nhanh hơn năm, sáu trượng đến trước cửa Ngũ Lão hội, phóng chưởng đánh bạt hai võ sĩ rồi bước thẳng vào trong.

Khoảng một khắc sau chỉ thấy lão nắm Cảnh Huệ Khanh từ trong Ngũ Lão hội bước ra chạy thẳng đến bậc tam cấp mới buông nàng ra :

- Nhanh lên!

Xích sắt ở đôi chân của Cảnh Huệ Khanh cùng đã đứt lìa, nàng vội vàng nhìn lão với ánh mắt biết ơn rồi phóng nhanh xuống núi đuổi theo Nhạc Hạc.

Thiên Ngoại Quái Tẩu cười ha hả rồi vỗ tay nói :

- Thôi, thôi! Đừng đánh nữa, lão có việc muốn nói đây!

Bên Thổ Địa Công thấy mục đích cứu người đã đạt, không thèm đánh nữa, đồng loạt thoái lui.

Bọn Độc Nhãn thần tăng không chịu ngưng tay, cùng đuổi theo quát lớn :

- Đừng chạy, các ngươi không được hạ sơn.

Thiên Ngoại Quái Tẩu bước tới :

- Các ngươi muốn giữ người thì hãy giữ lão đi.

Độc nhàn thần tăng cười lạnh lùng :

- Hừ! Lão nghĩ rằng bổn hội không đủ sức để giữ lão hay sao?

Thiên Ngoại Quái Tẩu cười :

- Các ngươi không giữ lão, lão cùng tự động xin ở lại.

Độc Nhãn thần tăng quát lớn :

- Được lão có gan giết sạch người của Ngũ Lão hội, mới là anh hùng bản sắc!

Thiên Ngoại Quái Tẩu lắc đầu cười :

- Ngươi đã hiểu lầm ý của lão rồi, ý của lão là ở lại chịu sự xử phạt của Ngũ Lão hội, gánh hết tất cả trách nhiệm?

Độc Nhãn thần tăng cười lạnh lùng :

- Thật vậy sao?

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Từ trước đến giờ lão rất tôn trọng Ngũ Lão hội, rất tiếc lần này Ngũ Lão hội lại phán xử tiểu đồ một cách sai lầm, buộc lòng phải ra tay cứu người, để chứng tỏ sự tôn trọng của lão đối với quý hội, bây giờ lão dùng người để đổi người, các ngươi cứ giam cầm lão đi.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Lỗ lão, lão đùa gì thế?

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Không! Lão đã quyết định như thế trước khi đến đây, vì không muốn để Ngũ Lão hội phạm sai lầm, lão đến cứu tiểu đồ và Cảnh cô nương, rồi lại vì lôn trọng Ngũ Lão hội nên lão ở lại chịu tội thay tiểu đồ và Cảnh cô nương!

Ngưng một lát, Thiên Ngoại Quái Tẩu mỉm cười nói tiếp :

- Nếu quý hội nghĩ rằng một mình lão không thể chịu tội thay hai người, thì cứ giữ luôn con trâu của ta đi.

Độc Nhãn thần tăng :

- Không nói đùa chứ?

Thiên Ngoại Quái Tẩu gật đầu tiếp lời :

- Không đùa chút nào!

Độc Nhãn thần tăng :

- Lão chịu chết thay lệnh đồ?

Bỗng nhiên Thổ Địa Công Phòng Vũ cười lớn :

- Ha ha! Ngươi là Phó hội chủ của Ngũ Lão hội, lời ngươi vừa nói, thật không rõ trắng đen.

Độc Nhãn thần tăng quay sang hỏi :

- Lời nói của ta không rõ trắng đen chỗ nào?

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Quý hội cho rằng kẻ có tội là Nhạc Hạc, kẻ đáng chết cũng là Nhạc Hạc, nếu quý hội có thể chấp nhận lời đề nghị chết thế, vậy không phải là không rõ trắng đen hay sao?

Độc Nhãn thần tăng đỏ mặt :

- Bần tăng chỉ hỏi thôi, đâu có chấp nhận lời đề nghị chết thế.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Những ý của Lỗ lão, rõ ràng ngươi vẫn chưa rõ, ý của lão là chịu sự giam cầm của quý hội, để cho Nhạc Hạc rảnh rỗi điều tra hung thủ đã sát hại Ngũ lão và trả thù cho cha, chứ đâu phải chết thế cho Nhạc Hạc.

Độc Nhãn thần tăng nhìn Thiên Ngoại Quái Tẩu hỏi :

- Có đúng như vậy không?

Thiên Ngoại Quái Tẩu gật đầu cười :

- Đúng vậy, các ngươi có thể giam cầm lão lại cho đến khi nào tiểu đồ bắt được hung thủ.

Độc Nhãn thần tăng cảm thấy biện pháp này cũng tốt nên quay lại hỏi bốn vị Phó hội chủ và năm vị tân Chưởng môn :

- Chư vị nghĩ sao?

Thiếu Lâm Chí Thiện thiền sư trầm ngâm :

- Điều này có thể thương lượng được...

Nói xong, quay người bước đi.

Bọn Độc Nhãn thần tăng biết hắn muốn tất cả họp bàn một phen, liền bước theo hắn, mười người bước xa vài trượng, bắt đầu bàn bạc với nhau.

Thiên Ngoại Quái Tẩu cũng thừa lúc đó nói với Thổ Địa Công Phòng Vũ và vài vị võ lâm cao thủ nơi đến của Nhạc Hạc, cuối cùng :

- Hôm nay rất cảm tạ sự giúp đỡ tận tình của chư vị, mong rằng sẽ có ngày đền đáp.

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Thôi! Đừng nói khách sáo quá.

Thiên Ngoại Quái Tẩu nhún vai :

- Còn một điều nữa, tiểu đồ còn trẻ, mai này còn mong chư vị chỉ bảo giùm.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Điều này lão huynh có thể yên tâm nhưng nếu lệnh đồ được sự đỡ đầu của lão huynh, thì việc điều tra hung thủ sẽ dễ dàng hơn nhiều, lão huynh hà tất phải đem thân mình để làm con tin cho bọn người không biết đạo lý giang hồ này.

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Vì lão tôn trọng Ngũ Lão hội, lão đã ngang dọc giang hồ mấy chục năm, tự hỏi chưa hề làm điều gì xấu không muốn mang tội danh ỷ mạnh đàn áp Ngũ Lão hội.

Thổ Địa Công Phòng Vũ nhìn bọn Độc Nhãn thần tăng đang bàn bạc ở gần đó, nói khẽ :

- Lão có một cảm giác, hình như Ngũ Lão hội biến chất...

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Ồ?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Nhất là tên Độc Nhãn thần tăng, thái độ phán xử của hắn đối với lệnh đồ thật không rõ ràng, lão cảm thấy hắn rất khả nghi.

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Có thể vì cái chết của Ngũ lão, trong lòng hắn khích động và mất đi sự bình tĩnh, nếu xét quá khứ của hắn, thì hắn cũng là một vị Phật môn cao tăng, công minh liêm chính.

Thổ Địa Công Phòng Vũ đang tính nói tiếp thì thấy bon Độc Nhãn thần tăng đã bàn bạc xong, đang bước đến gần, nên không lên tiếng nữa.

Bọn Độc Nhãn thần tăng bước đến trước mặt họ. Độc Nhãn thần tăng lên tiếng :

- Bổn hội quyết định chấp nhận yêu cầu của Lỗ lão thí chủ, nhưng với thời hạn một năm, sau một năm, nếu lệnh đồ chưa bắt được hung thủ bổn hội sẽ duy trì nguyên án, bắt hắn về đây hành hình.

Thổ Địa Công Phòng Vũ phản kháng :

- Thời gian một năm sao đủ. Nếu như hung thủ trốn ở quan ngoại, chỉ tính thời gian đi về cũng phải vài tháng, huống gì bây giờ còn chưa biết hung thủ là ai?

Độc Nhãn thần tăng nói với giọng kiên định :

- Ngũ lão gặp nạn là một việc phi thường, vì danh dự và tiếng tăm của bổn hội, nên bổn hội chỉ có cho thời gian một năm, không thể gia hạn.

Thiên Ngoại Quái Tẩu gật đầu :

- Thôi được, một năm thì một năm, hôm nay là ngày mười lăm tháng mười một, đến ngày mười lăm tháng mười một năm sau, nếu như tiểu đồ chưa bắt được tên hung thủ, thì quý hội muốn xử trí thế nào cũng được, nhưng lão có ba yêu cầu, mong được quý hội chấp thuận.

Độc Nhãn thần tăng :

- Cứ nói.

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Trước hết, trong vòng một năm, quý hội không được quấy nhiễu tiểu đồ, phải để cho tiểu đồ được tự do hành động.

Độc Nhãn thần tăng :

- Được.

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Kế tiếp nếu tiểu đồ điều tra được hung thủ, mà hung thủ lại là một nhóm người, người đông thế manh tiểu đồ không đủ sức để bắt họ, thì quý hội phải phái người đến giúp đỡ.

Độc Nhãn thần tăng :

- Cũng được.

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Cuối cùng quý hội đối đãi với lão như thế nào lão cũng không màng, nhưng tuyệt đối không được bạc đãi con trâu của lão.

Độc nhân thần tăng mỉm cười :

- Súc sinh vô tri, bổn hội bạc đãi nó làm gì.

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Không những không được bạc đãi mà còn phải chăm sóc kỹ càng, đến ngày lão được tự do lão phải cân lại nó, nếu ốm đi một cân lão sẽ hỏi tội quý hội.

Độc Nhãn thần tăng :

- Vậy thì khó đấy, một con trâu nặng hơn ngàn cân, thiếu một cân hay hơn một cân là chuyện thường tình.

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Hơn một cân thì không sao, thiếu một cân thì tuyệt đối không được.

Độc Nhãn thần tăng nhìn con trâu đang nhai cỏ ở gần đó hỏi :

- Xin hỏi bây giờ nó nặng bao nhiêu cân?

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Một ngàn ba trăm năm mươi sáu cân chín lượng!

Độc Nhãn thần tăng cười :

- Lão thí chủ cân hồi nào?

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Trước khi lên núi lão đã nhờ người khác cân giùm, đúng một ngàn ba trăm năm mươi sáu cân chín lượng.

Độc Nhãn thần tăng :

- Bần tăng sẽ cho người chuyên săn sóc nó, lúc nào ăn thì cho ăn lúc nào uống thì cho uống thì được rồi!

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Cứ ba ngày phải tắm rửa cho nó một lần.

Độc Nhãn thần tăng nhíu mày khó chịu :

- Còn gì nữa?

Thiên Ngoại Quái Tẩu cười :

- Hết rồi!

Rồi quay sang bọn Thổ Địa Công mỉm cười chắp tay :

- Chư vị có thể hạ sơn, thứ lỗi cho lão không thể tiễn đưa.

Bọn Thổ Địa Công quay sang chấp tay trả lễ :

- Lỗ lão bảo trọng!

Rồi lại chấp tay thi lễ với bọn Độc Nhãn thần tăng, tỏ ý đáng tiếc về hành động lúc nãy rồi cùng nhau hạ sơn.

* * * * *

Sau khi Nhạc Hạc thoát khỏi Ngũ Lão phong, chạy liền một hơi, đến một trong những thắng cảnh ở gần đó là Phật thủ nham mới dừng bước núp sau một tảng đá.

Đây là chỗ ấn núp của Lỗ Ba Công chỉ bảo, hắn rất tin tưởng vào võ công của ân sư, biết rằng lão nhân gia chắc chắn sẽ cứu được Cảnh Huệ Khanh và cùng Cảnh Huệ Khanh đến hội ngộ tại đây.

Quả nhiên chờ khoảng một khắc giờ liền thấy Cảnh Huệ Khanh chạy từ trên núi xuống, hắn thấy chung quanh không có ai liền kêu lên :

- Tỷ tỷ, tiểu đệ ở đây!

Cảnh Huệ Khanh vừa thấy hắn, cũng rất vui mừng, hân hoan nói :

- Hạc đệ, tỷ tỷ tưởng rằng không thể gặp đê được nữa.

Hai người vừa thoát được cái chết, bất giác ôm chặt lấy nhau!

Hai người yên lặng ôm nhau một hồi Cảnh Huệ Khanh mới thấy ngượng ngùng đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy Nhạc Hạc ra :

- Lệnh sư đến thật đúng lúc.

Nhạc Hạc :

- Chứ sao, nếu lão nhân gia đến trễ một bước, cái đầu của ta đã lìa khỏi cổ rồi!

Cảnh Huệ Khanh :

- Thiên Ngưu thần công của lệnh sư quả nhiên lợi hại, ta bị giải vào trong mật thất, mà vẫn nghe được hai tiếng hét kinh hồn.

Nhạc Hạc cười :

- Khì lão nhân gia hét lên tiếng “sát” đầu tiên là nhắm vào tên đao phủ, nên hắn liền bị thủng màng nhĩ, đau đớn nằm lăn lộn dưới đất, tiếng hét “tránh ra” sau đó là nhắm vào bọn Độc Nhãn thần tăng đã làm cho họ chấn động đến thất điên bát đảo.

Cảnh Huệ Khanh :

- Tên đao phủ đó chắc sẽ bị điếc suốt đời?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, màng nhĩ của hắn đã bị thủng, từ nay về sau bắn sẽ không còn nghe được gì cả.

Cảnh Huệ Khanh :

- Công lực của lệnh sư cũng thật đáng sợ, chỉ kéo mạnh một cái đã là đứt sợi xích sắt.

Nhạc Hạc cúi đầu nhìn sợi xích sắt tuy đã bị đứt lìa nhưng vẫn còn xích ở đôi chân :

- Chúng ta hãy tìm cách tháo bỏ sợi xích sắt này mới được...

Cảnh Huệ Khanh :

- Chờ chút nữa lệnh sư đến chắc sẽ có cách tháo bỏ nó.

Nhạc Hạc hỏi :

- Lúc tỷ tỷ chạy thoát xuống đây họ vẫn còn đang kịch chiến ư?

Cảnh Huệ Khanh :

- Vẫn còn, nhưng ta nghe lệnh sư nói rằng “đừng đánh nữa, lão có vài lời muốn nói”, không biết lệnh sư muốn nói gì với họ.

Nhạc Hạc cười :

- Gia sư võ công cái thế, một mình lão nhân gia có thể đấu với hai, ba Chưởng môn, nếu hai bên vẫn tiếp tục kịch chiến như vậy, bên ta chắc chắn sẽ giành phần thắng.

Cảnh Huệ Khanh :

- Mấy vị võ lâm cao nhân lúc nãy, ngươi có quen biết không?

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Không hề quen biết.

Cảnh Huệ Khanh :

- Dù sao trong võ lâm cũng không thiếu những người giàu lòng chính nghĩa, chút nữa họ đến, ngươi phải nói vài lời cảm tạ với họ.

Nhạc Hạc :

- Đương nhiên.

Hai người nói đến đây cùng nhau ngồi xuống phía sau tảng đá. Cảnh Huệ Khanh nói tiếp :

- Tên Độc Nhãn thần tăng thật đáng ghét, hình như hắn có mối thù rất nặng đối với chúng ta, nhứt quyết cho rằng ngươi là hung thủ đã sát hại Ngũ lão.

Nhạc Hạc :

- Có thể hắn làm theo ý của năm vị tân Chưởng môn, cái chết của Ngũ lão là một đả kích rất nặng nề đối với uy danh của Ngũ đại phái, họ nghĩ rằng nên gấp rút xử tử tiểu đệ để có thể cứu vãn tiếng tăm của Ngũ đại phái.

Cảnh Huệ Khanh trầm tư giây lát rồi mỉm cười nói :

- Ta lại có một cách nghĩ khác...

Nhạc Hạc hỏi :

- Thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Trong năm vị Phó hội chủ, có thể có người muốn lên làm Chánh hội chủ để khống chế Ngũ Lão hội!

Nhạc Hạc :

- Hiếm có khả năng này, vì Ngũ Lão hội là do Thiếu Lâm, Võ Đang, Huỳnh Sơn, Bạch Hạc, Thanh Liên, Ngũ đại phái sáng lập, sau cái chết của Ngũ lão, chức Chánh hội chủ đương nhiên phải do năm vị tân Chưởng môn đảm nhận.

Cảnh Huệ Khanh :

- Chưa chắc như vậy, danh tiếng của năm vị tân Chưởng môn đâu bằng danh tiếng của năm vị Phó hội chủ, mà Chánh hội chủ chết đi và Phó hội chủ thăng nhiệm cũng là việc thường tình.

Nhạc Hạc :

- Như vậy tỷ tỷ cho rằng cái chết của Ngũ lão là do...

Cảnh Huệ Khanh :

- Cũng có thể lắm chứ.

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Tiểu đệ nghĩ rằng không thể nào như vậy!

Cảnh Huệ Khanh :

- Ý kiến của ngươi ra sao?

Nhạc Hạc :

- Nếu năm vị phó hội chú có ý đồ đoạt vị thì mười năm trước họ có dịp ra tay, đâu cần đợi đến hôm nay.

Cảnh Huệ Khanh :

- Tại sao mười năm trước họ có dịp ra tay?

Nhạc Hạc :

- Vì nếu họ là hung thủ đã giết hại Ngũ lão thì cũng là hung thủ đã giết hại tiên phụ, mà cách đây mười năm họ ra tay giết hại tiên phụ và có ý giá họa cho Ngũ lão, nếu đúng như vậy thì họ đã gãy nên sóng gió sau khi tiên phụ bị giết, để lật đổ địa vị của Ngũ Lão hội mới đúng chứ?

Cảnh Huệ Khanh :

- Khi họ sát hại lệnh tôn mục đích chưa hẳn là giá họa cho Ngũ lão.

Nhạc Hạc :

- Vậy thì vì mục đích gì?

Cảnh Huệ Khanh :

- Có thể nguyên nhân khác Nhạc Hạc :

- Sự giải thích khá hợp lý là thế này, kẻ giết hại tiên phụ là một kẻ khác cũng tức là cái chết của tiên phụ và cái chết của Ngũ lão là hai sự việc hoàn toàn khác nhau, sau đó họ nổi lên dã tâm đoạt vị, liền cấu kết với hung thủ để giết hại tiên phụ, yêu cầu tên hung thủ đó giết chết Ngũ lão để họ có thể thăng chức Chánh hội chủ, rồi sau đó họ sẽ giúp cho hung thủ một việc, là khép ta vào tội chết để trừ hậu hoạn cho tên hung thủ.

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Rất có khả năng như thế!

Nhạc Hạc :

- Bây giờ ta cứ chờ xem họ có lên làm Chánh hội chủ hay không, nếu họ lên làm Chánh hội chủ mà không phải với sự cam tâm tình nguyện của năm vị tân Chưởng môn thì họ rất khả nghi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Không sai... ồ Ngươi xem, họ đã đến rồi.

Nhạc Hạc ngước lên nhìn chỉ thấy sư đồ của Thổ Địa Công Phòng Vũ và mấy vị võ lâm cao nhân đã xuất hiện ở con đường mòn gần đó, nhưng không thấy bóng dáng của sư phụ liền lo lắng, lẩm bẩm :

- Ủa, sao không thấy sư phụ?

Vừa nói vừa đứng dậy ra đón mọi người.

Bọn Thổ Địa Công thấy hắn và Cảnh Huệ Khanh từ phía sau tảng đá bước ra cũng bước nhanh đến chỗ họ.

Sau khi chấp tay thi lễ với mọi người, Nhạc Hạc vội vàng hỏi :

- Phòng lão tiền bối, sao không thấy gia sư?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Lệnh sư không đến được.

Nhạc Hạc càng lo lắng :

- Gia sư thế nào rồi?

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Không sao, không sao. Ngươi không cần lo lắng để lão từ từ kể cho ngươi biết.

Lão chỉ về mấy vị võ lâm cao nhân lúc nãy ra tay giúp đỡ, rồi hỏi Nhạc Hạc :

- Mấy vị võ lâm tiền bối này ngươi có quen biết không?

Nhạc Hạc cung kính :

- Xin lão tiền bối giới thiệu.

Thổ Địa Công Phòng Vũ liền giới thiệu từng người một với hắn, thì ra đều là những nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, họ là Bang chủ Trình Lục An của Đông Hải bang, xưng hùng vùng Đông Hải.

Nam Hoang Du Hiệp Chung Hoành.

Tây Tạng Hiệp Vương Cổ Ảnh.

Tam Cước La Hán Cát Vạn Lý nổi danh ở phương bắc.

Trung Nguyên Nhất Tuyệt Thiết Tản Khách Tư Mã Như Long.

Âm Dương song kiếm Tả Hưng và Hữu Hưng là hai anh em song sinh.

Bảy người này, Nhạc Hạc từng nghe sư phụ nhắc đến, họ đều là những nhân vật nổi tiếng trên võ lâm bạch đạo, nên liền cung kính thi lễ với từng người một rồi nói :

- Đa tạ các vị lão tiền bối ra tay giúp đỡ, vãn bối suốt đời không quên!

Đông Hải bang chủ Trình Lục An cười :

- Nhạc thế huynh đừng khách sáo, bọn ta biết được ngươi là hậu nhân của Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực, liền dám khẳng định ngươi chắc chắn không phải là hung thủ đã sát hại Ngũ lão, nên mới ra tay giúp đỡ cứu ngươi.

Nhạc Hạc cảm kích :

- Các vị lão tiền bối chịu tin rằng vãn bối vô can, vãn bối thật lòng cảm kích.

Nam Hoang Du Hiệp Chung Hoành mỉm cười :

- Nếu như Ngũ lão quả thật đã chết dưới tay của ngươi, lão phu cũng dám nói rằng Ngũ lão chắc cũng có sai phạm điều gì mới dẫn đến cái chết, vì tác phong của lệnh tôn thiên hạ đồng đạo đều biết rõ.

Nhạc Hạc :

- Vãn bối dám thề giữa trời, thật sự không có sát hại Ngũ lão, việc đó là do kẻ khác làm.

Tây Tạng Hiệp Vương Cổ Ảnh :

- Tuy ta chưa hề gặp mặt lệnh tôn nhưng chỉ dựa vào việc Thiên Ngoại Quái Tẩu chịu nhận ngươi làm đồ đệ cũng đủ biết rằng ngươi không phải là một kẻ gian ác.

Tam Cước La Hán Cát Vạn Lý nói tiếp :

- Bọn ta sẽ giúp ngươi truy tìm tên hung thủ, ngươi có biết rằng những ai là kẻ đáng nghi nhất?

Nhạc Hạc :

- Bây giờ vãn bối đang muốn tìm hai người, một là chủ nhân Quỷ bảo Thần Quyền Đặng Thịnh Long, hại là Hắc Diện Yêu Đồng Cư Thuận An, nếu tìm được hai người này thì có thể truy tìm được tên hung thủ.

Tam Cước La Hán Cát Vạn Lý :

- Được bọn ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm hai người này, nếu như tìm được thì xử trí thế nào?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Thì mời họ đến Ngũ Lão hội.

Nhạc Hạc ngạc nhiên :

- Sao lại thế?

Thổ Địa Công Phòng Vũ mỉm cười :

- Không sao đâu, nếu bây giờ ngươi có mặt ở Ngũ Lão hội, họ cũng sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.

Nhạc Hạc ngạc nhiên :

- Tại sao?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Vì lệnh sư đã thỏa hiệp với Ngũ Lão hội, lão thay ngươi chịu sự giam cầm của Ngũ Lão hội để ngươi được tự do đi truy tìm hung thủ.

Nhạc Hạc :

- Ngũ Lão hội đã đồng ý?

Thổ Địa Công Phòng Vũ gật đầu :

- Đúng vậy.

Nhạc Hạc :

- Bây giờ gia sư ở đâu?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Đã ở lại Ngũ Lão hội.

Nhạc Hạc nhảy hoảng lên :

- Không được, trên đời có lý nào để sư phụ chịu tội thay đệ tử.

Dứt lời cất bước định trở lại Ngũ Lão hội.

Thổ Địa Công Phòng Vũ liền nắm hắn lại :

- Đừng vội, hãy nghe lão nói đã!

Nhạc Hạc dùng sức định thoát khỏi tay lão, la lớn :

- Không, vãn bối không thể liên lụy đến gia sư, không để lão nhân gia chịu tội, vãn bối phải trở lại cứu gia sư mới được!

Thổ Địa Công Phòng Vũ nắm chặt lấy hắn trầm giọng :

- Ngươi không thể nghe lão nói một lời hay sao?

Nhạc Hạc đành phải đứng yên đau đớn thở dài :

- Được, lão tiền bối cứ nói.

Thiên Hạc đạo nhân :

- Lệnh sư ở lại Ngũ Lão hội sẽ không chịu cực đâu, người của Ngũ Lão hội chắc chắn không dám làm tổn thương lão, lão thế ngươi chịu sự giam cầm mục đích là để cho Ngũ Lão hội có một con tin để bảo đảm, để ngươi được yên tâm đi truy tìm hung thủ, nếu ngươi bắt được hung thủ đương nhiên Ngũ Lão hội sẽ lập tức phóng thích lão, cho nên ngươi không cần lo lắng.

Nhạc Hạc :

- Vạn nhất tìm không được hung thủ?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Ngũ Lão hội đã hứa cho ngươi thời gian một năm, trong vòng một năm nếu ngươi bắt được tên hung thủ thì sẽ giải quyết mọi việc, vạn nhất không tìm được thì ngươi trở về đấy để đổi lệnh sư cũng được mà!

Nhạc Hạc :

- Một năm?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Đúng vậy, thời gian một năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ cần ngươi cố gắng đi tìm chắc chắn sẽ có kết quả.

Nhạc Hạc :

- Nhưng gia sư lại phải chịu cực một năm ở Ngũ Lão hội, vãn bối làm sao yên lòng được?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Lệnh sư là cái thế cao nhân của đương kim võ lâm, chắc chắn Ngũ Lão hội sẽ không dám bạc đãi lão, ngươi hãy yên tâm.

Nhạc Hạc :

- Dù sao vãn bối cũng phải đến gặp gia sư một lần, nếu không khó mà yên lòng được.

Dứt lời lại định cất bước đi.

Thổ Địa Công Phòng Vũ lại nắm chặt lấy hắn, lắc đầu :

- Không cần đâu, lệnh sư đã dặn dò rõ ràng, lão muốn ngươi lập tức hạ sơn, nếu không cần thiết trong vòng một năm không được trở lại Ngũ Lão hội, bây giờ nếu ngươi trở lại để gặp lão thì sẽ nhận được sự la mắng.

Thiết Tản Khách Tư Mã Như Long :

- Lệnh sư làm như vậy là rất đúng vì Ngũ Lão hội là võ lâm Minh chủ, được thiên hạ công nhận, mọi người đều phải tôn trọng và không nên dùng võ lực để phản kháng, nếu ngươi muốn cứu lệnh sư, phương pháp chính đánh nhất là mau chóng tìm ra tên hung thủ, đồng thời cũng rửa sạch mối hoài nghi của mọi người đối với ngươi.

Nhạc Hạc đã xiêu lòng, thở dài :

- Vãn bối chỉ cảm thấy xấu hổ, chỉ vì việc cá nhân mà liên lụy đến gia sư.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Nếu ngươi muốn báo đáp lệnh sư thì hãy nhanh chóng tìm ra tên hung thủ để lệnh sư được mãn nguyên.

Nhạc Hạc gật đầu cương quyết :

- Được, trong vòng một năm vãn bối chắc chắn sẽ tìm được tên hung thủ?

Đông Hải bang chủ Trình Lục An :

- Được, bảy người bọn ta ở bảy nơi khác nhau rất thuận tiện cho việc tìm kiếm giúp ngươi, Thần Quyền Đặng Thịnh Long là nhân vật có tiếng tăm chắc tìm dễ dàng...

Mọi người bàn bạc một hồi rỏi khởi hành hạ sơn.

Ngày hôm đó cả bọn mười một người đến Cổ Lãnh vào tửu lầu cùng ăn uống, mấy vị võ lâm cao nhân xin cáo từ, mỗi người một ngã rời khỏi tửu lầu.

Nhạc Cảnh hai người và sư đồ của Thổ Địa Công Phòng Vũ dự định ở lại Cổ Lãnh một đêm, nên tiếp tục ở lại tửu lầu bàn bạc.

Thổ Địa Công Phòng Vũ hỏi :

- Ngươi chuẩn bị truy tìm hung thủ bằng cách nào?

Nhạc Hạc thở dài :

- Chẳng có một manh mối nào vãn bối không biết làm sao bây giờ.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Lão sẽ cho ngươi một manh mối, nhưng không dám bảo đảm sẽ có kết quả.

Nhạc Hạc :

- Manh mối gì?

Thổ Địa Công Phòng Vũ liền lấy ra tờ ngân phiếu tìm được trong thi thể của Kim Húc đưa cho hắn :

- Đây này năm ngàn lượng bạc!

Nhạc Hạc nhận lấy, xem xong ngạc nhiên hỏi :

- Phòng lão tiền bối, vãn bối còn có chút tiền không cần đến.

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười ha hả :

- Ngươi lầm rồi, ta là một thổ địa nghèo tiền đâu mà cho ngươi!

Nhạc Hạc không hiểu :

- Không lẽ tờ ngân phiếu này là giả à?

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Thật hay giả phải đến Hưng Ký tiền trang ở lạc Dương mới biết được.

Nhạc Hạc :

- Vậy là sao?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

Tấm ngân phiếu này do lão tìm thấy trên thi thể của Kim Húc, thấy khả nghi, không chừng là tiền thù lao của tên hung thủ trả cho hắn.

Nhạc Hạc phấn khởi :

- Ý của lão là hắn bị hung thủ mua chuộc, làm việc cho hung thủ rồi sau đó hung thủ trả cho hắn năm ngàn lượng bạc?

Thổ Địa Công Phòng Vũ gật đầu :

- Đúng vậy, hắn đưa “Ngũ Lão lịnh tiễn” cho tên hung thủ và hung thủ đưa tấm ngân phiếu này cho hắn.

Nhạc Hạc :

- Nếu như vậy tại sao hung thủ lại giết hắn?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Tình hình đại khái như thế này, sau khi hung thủ đưa tấm ngân phiếu này cho hắn rồi biết được lão đang đến Cửu Cung sơn để tìm hắn, vì sợ hắn khai ra mọi việc liền vội vàng đến Cửu Cung sơn để giết hắn diệt khẩu.

Nhạc Hạc :

- Sau khi giết hắn, tại sao tên hung thủ không thu hồi tấm ngân phiếu này?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Tấm ngân phiếu này hắn giấu kỹ trong mình, có thể hung thủ quên thu hồi, hoặc trong lúc vội vàng tìm không được, tưởng hắn không có mang theo nên giết hắn xong liền mang thi thể bỏ vào quan tài, lập tức rời khỏi.

Nhạc Hạc :

- Nếu sự suy đoán của lão là chính xác, thì việc điều tra được danh tánh của hung thủ không khó!

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Cũng không phải là dễ, nhưng cứ đến đó thử xem.

Nhạc Hạc cất tấm ngăn phiếu :

- Được ngày mai vãn bối sẽ đến Lạc Dương một chuyến, mong rằng sẽ điều tra được danh tánh và lai lịch của tên hung thủ.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Tấm ngân phiếu này chỉ có thể lãnh tiền tại Hưng Ký tiền trang ở thành Lạc Dương, nếu đúng là của tên hung thủ thì hắn chắc chắn ngụ ở Lạc Dương, các ngươi đến đó phải hành động cẩn thận một chút, đừng để hắn phát giác.

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, vị nghĩa tỷ này của vãn bối tinh thông dị dung thuật, trước khi vào thành, vãn bối sẽ thay đổi diện mạo.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Nếu điều tra được danh tánh và địa chỉ của hung thủ không nên vội vàng hành động, tốt nhất nên thông báo cho người của Ngũ Lão hội phái người đến giúp sức. Ngũ Lão hội đã nhận lời yêu cầu của lệnh sư, lúc nào tìm được hung thủ thì sẽ giúp sức cho ngươi bắt giữ hắn.

Nhạc Hạc :

- Không, vãn bối phải tự tay bắt giữ tên hung thủ, không dựa vào Ngũ Lão hội.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Tại sao?

Nhạc Hạc :

- Vãn bối thật không ưa gì Ngũ Lão hội.

Thổ Địa Công Phòng Vũ mỉm cười :

- Vì họ xử ngươi tội chết?

Nhạc Hạc :

- Có thể nói như vậy, tiền hối không cảm thấy họ phán xử vãn bối không được công bằng hay sao?

Thổ Địa Công :

- Độc Nhãn thần tăng quả thật không được công bằng nhưng cũng không nên trách hắn, vì ngươi không thể đưa ra chứng cứ đủ để chứng minh rằng ngươi vô tội.

Cảnh Huệ Khanh :

- Chỉ vì không thể đưa ra chứng cứ thì có thể xử người khác tội chết?

Thổ Địa Công :

- Cho nên lão nói hắn không được công bằng...

Cảnh Huệ Khanh :

- E rằng có nguyên nhân khác?

Thể Địa Công ngạc nhiên :

- Nguyên nhân nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Nếu như thế lực của hung thủ đã thâm nhập vào Ngũ Lão hội, việc Độc Nhãn thần tăng cố khép tội chết cho Nhạc đệ cũng chẳng phải là điều lạ!

Thổ Địa Công biến sắc :

- Cảnh cô nương không được nói bậy, năm vị Phó hội chủ dù sao chăng nữa cũng không đến nỗi bị hung thủ mua chuộc?

Cảnh Huệ Khanh mỉm cười :

- Ngũ Lão hội là một Minh chủ nên hội được thiên hạ võ lâm công nhận, địa vị của năm vị Chánh hội chủ, cũng trở thành ngôi vị mơ ước của những người luyện võ, lão không cho rằng năm vị Phó hội chủ cũng muốn lên ngôi Chánh hội chủ hay sao?

Thổ Địa Công lắc đầu :

- Đó là việc không thể nào, sự thành lập của Ngũ Lão hội với nền tảng là Thiếu Lâm, Võ Đang, Huỳnh Sơn, Bạch Hạc và Thanh Liên, lúc đầu mời Độc Nhãn thần tăng và bốn vị khác làm Phó hội chủ, chính vì năm vị này không môn không phái, có thể thay thế Ngũ lão xử lý một số sự việc mà Ngũ đại phái không tiện xử lý, nếu luận về địa vị của họ chỉ cao hơn chấp hành võ sĩ một bậc mà thôi, họ hoàn toàn không có khả năng thăng nhiệm chức Chánh hội chủ Ngũ Lão hội.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nói thì như vậy nhưng lòng người ai mà không tham, có thể họ không vừa lòng với chức Phó hội chủ thì sao?

Thổ Địa Công :

- Nhưng dù họ có ý đoạt vị Ngũ dại phái cũng đâu có chấp nhận.

Nhạc Hạc :

- Phòng lão tiền bối, vãn bối có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết lão có nhận lời hay không?

Thổ Địa Công :

- Ngươi cứ nói, xem nếu trong khả năng của lão, lão sẽ không để ngươi thất vọng.

Nhạc Hạc :

- Vãn bối có một cảm giác hình như trong Ngũ Lão hội có trà trộn bọn tay chân của hung thủ, bây giờ gia sư bị giam giữ trong đó, vãn bối lo lắng cho sự an toàn của...

Thể Địa Công :

- Ngươi muốn lão ở lại Ngũ Lão hội để bảo vệ sư an toàn cho lệnh sư?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, ta biết rằng yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng nếu không ai ở lại trông coi gia sư, vãn bối không yên lòng.

Thổ Địa Công suy nghĩ một lát, gật đầu :

- Được, ngày mai lão sẽ trở lại Ngũ Lão hội yêu cầu được ở chung với lệnh sư, đề phòng bọn gian thừa cơ làm bậy, ta nghĩ rằng Ngũ Lão hội sẽ không từ chối yêu cầu này.

Nhạc Hạc chấp tay thi lễ :

- Làm phiền lão tiền bối, vãn bối xin tạ tội trước.

Thổ Địa Công mỉm cười đỡ hắn dậy :

- Đừng khách sáo, việc xảy ra ngày hôm nay, lão cùng có một phần trách nhiệm, việc nhỏ như vậy, thôi nhắc làm gì!

Ngày hôm sau Thổ Địa Công dẫn tiểu đồ đệ Lỗ Tiểu Phúc trở lại Lư Sơn Ngũ Lão phong, còn Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh thì trở về Khách sạn, thu xếp hành lý để khởi hành đến Lạc Dương.

Đi hơn nửa tháng, hai người đã đến Đồng Quan.

Nơi đây, Nhạc Hạc đã bị mất cấp vuông Ngũ Lão lịnh tiễn, nên hắn đối với Đồng Quan không có cảm tình lắm, vì lúc đến đây trời đã sụp tối nên hai người đành phải ở lại một đêm.

Sau khi tắm rửa ăn uống xong, hai người đều ngủ không được nên cùng nhau ra ngoài, đi dạo trên những đường phố náo nhiệt.