"Bạn Thân Là Con Trai"

Chương 44-2: Ngoại truyện Thư và Linh

Thư.

Tôi chả rõ mình thích Minh từ khi nào, hình như là vào ngày đầu tiên bước chân vào lớp 1, lúc thấy được dáng vẻ chững chạc cùng cái mặt đẹp trai của cậu ta.

Từ hồi bé tí tí tôi đã là một đứa cuồng công chúa. Thế giới barbie với những điều tưởng chừng như không tồn tại luôn có sức hút rất lớn đối với tôi. Trong đó còn có cả tình yêu giữa công chúa barbie và hoàng tử, một loại tình yêu có khả năng vượt qua mọi thử thách của mụ phù thuỷ. Tôi đã từng tự hỏi rằng, liệu một ngày nào đó sẽ có một người yêu tôi như thế?

Hoàng tử của tôi sẽ là một người vô cùng đẹp trai, người cưỡi bạch mã, nụ cười toả nắng, khi người ấy nói chuyện, hào quang sẽ toả ra xung quanh, bao trùm lấy không khí một hương thơm ấm áp.

Người ấy chỉ thuộc về mình tôi.

Ngày đầu tiên khi cô bé với cái đầm hồng đáng yêu bước vào lớp ấy, khoảnh khắc mắt chạm mắt, tôi đã yêu Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nụ cười còn đọng lại trên môi cậu ấy như giọt nắng cuối mùa đông, thổi bừng vào trái tim mộng mơ của con bé 6 tuổi một làn gió mới.

Vừa ấm, lại vừa lạnh.

Nụ cười ấy chỉ ấm khi nhìn vào đôi mắt kia.

Nụ cười ấy sẽ ngưng đọng, khi đôi mắt kia nhìn đi chỗ khác.

Tất cả còn lại chỉ là vẻ trầm tư điềm tĩnh, cùng ánh mắt mê luyến không sao rời.

Cậu ta rõ ràng không cưỡi bạch mã, không đeo áo choàng, hông không mang bảo kiếm. Thế nhưng tôi có thể khẳng định, cậu ấy chính là hoàng tử, người sinh ra để dành cho công chúa. Mà cô công chúa đáng yêu được nhắc đến, lại chính là tôi.

Sau này tôi nhận ra, những thứ ngoài đời hoàn toàn không giống như trong phim ảnh. Mà hoàng tử, lại dành cho một cô công chúa khác. Thế giới của tôi bỗng dưng nhuốm một màu u ám. Tôi lôi hết đĩa của mình ra, nhìn vào từng hình ảnh trong đĩa, chăm chú vào khuôn mặt rạng rỡ của barbie, rồi bẻ...

Ngày hôm đó, sọt rác chất đầy những đĩa nhựa.

-Cậu nói ai vô duyên cơ?

-Nói chuyện ăn uống cứ như đứa vô học vậy.

-Đậu phụ này ngon này, Minh ăn đi!

Tất cả chỉ là giả dối. Ở thế giới tàn khốc này, người con gái kia mới chính là công chúa, còn tôi mãi mãi luôn là nhân vật phụ. Dù tôi có cố gắng bao nhiêu, gây sự chú ý như thế nào, cậu ấy vẫn không nhìn tôi dù chỉ là một khoảnh khắc.

Bẻ đĩa chưa đủ, tôi còn lôi tất cả các bộ váy công chúa của mình vứt ra ngoài cửa phòng. Mẹ tôi nhặt lại từng bộ, từng bộ, lầm bầm trách tôi lãng phí nhưng hôm sau lại chiều theo bản tính thất thường của tôi mà mua thêm vài bộ quần áo bình thường. Nhìn mấy cái váy tôi thấy hơi tiếc, tuy nhiên lại nhanh chóng gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Nhân vật phụ sẽ không thể luôn gặp may mắn như công chúa, nhân vật phụ phải dựa vào chính bản thân mình để hạnh phúc.

Kể từ khi ấy, tính cách của tôi dường như thay đổi hoàn toàn.

Tôi trưởng thành hơn, tôi được làm lớp trưởng, tôi thi Sinh được giải nhì thành phố, lời nói của tôi cực kì có uy lực. Sao nào Dạ Từ Minh, không phải cậu thích cô bé ấy vì cái lối suy nghĩ lớn trước tuổi của cô ta hay sao? Bây giờ tôi đã vượt cô ấy rồi này, làm ơn, nhìn tôi lấy một cái có được không?

Cậu ấy quả thật có quay lại nhìn tôi, mặc dù chẳng qua là cái nhìn phảng phất mà thôi. Trái tim con người có 4 ngăn, một ngăn cậu để cho những thứ còn lại, ba ngăn kia cậu lại dành trọn cho cô gái ấy. Có lẽ hình ảnh của tôi trong mắt cậu chỉ là thứ gì đó chập chờn và nhỏ li ti, mà đốm lửa nhỏ, sao có thể bằng ánh nắng mặt trời chói chang đang mỉm cười phía kia được cơ chứ?

Tôi biết, yêu đơn phương, thật sự rất khổ.

Tôi ghét thứ tình cảm này, tôi ghét cậu, ghét lây sang cả người con gái ấy. Cô ấy bị kẻ xấu hại, tôi muốn cười một trận thật hả hê, vậy mà cớ sao miệng không thể nhếch lên nổi?

Tôi thừa nhận, trong thâm tâm tôi vẫn luôn xem mình là một nàng công chúa, sự kiêu kì trong tôi không cho phép bản thân cười trên nỗi đau của người khác, bản chất lương thiện này làm tôi thiệt thòi biết bao nhiêu.

Haha, tôi lại đang nguỵ biện cho bản thân mình đấy sao? Ừ, thật ra, tôi chỉ là không muốn nhìn cậu đau lòng mà thôi.

Cái ngày tôi bắt gặp cậu tay trong tay với người không phải nhân vật chính, cả cơ thể tôi bỗng nhiên co rút mạnh. Tại sao? Cậu lại định làm cái gì? Đôi mắt kiêu ngạo lạnh băng kia, ẩn sâu trong đó sao lại là một nỗi buồn thắm thiết? Là con bé ngồi xe lăn này khiến cậu phải tách xa công chúa sao? Lấy tư cách là một nhân vật phụ, tôi KHÔNG-CAM-LÒNG! Hoàng tử phải ở bên công chúa, đó là chân lí vĩnh viễn không thể xoá đổi. Cậu muốn phản bác điều đó sao? Được, vậy giải thích đi, tại sao tôi lại không thể ở bên cậu thay cho cô ấy cơ chứ?

Ngày cậu đi, tôi nhìn thấy cô ấy khóc. Cô ta khóc còn có bạn bè để an ủi, còn tôi, nước mắt của tôi cậu liệu có nhìn thấy chăng? Cũng giống như nàng tiên cá, nước mắt của nàng ta có thể biến thành những viên pha lê tuyệt đẹp, cuối cùng chúng vẫn chỉ hoá thành bong bóng, bay theo nàng về với đường chân trời. Bong bóng tan, vĩnh viễn không thể so với hai hàng lệ động nơi khoé mi nàng công chúa đất liền.

Năm lên cấp III, cô ấy lột xác.

Tôi nghĩ, quả là nhân vật chính, chỉ cần một thời gian đã có thể thay đổi, không giống như tôi đây đã phải đập biết bao nhiêu đồ, buông bỏ biết bao nhiêu thứ mới có thể được như hôm nay. Cô ấy chào tôi, đôi mắt sóng sánh trong suốt như biết cười. Đôi mắt này đã từng hút cậu vào sâu trong đó, không tài nào dứt ra.

Có phải chỉ cần bảo vệ được đôi mắt này tôi sẽ lại được thấy cậu cười? Dạ Từ Minh, tôi vì cô ấy mà đã hy sinh quá nhiều, cậu có nên nói một lời cảm ơn không?

Đêm dạ hội, cậu một lần nữa xuất hiện khiến lòng tôi như vỡ oà. Cậu về rồi, cuối cùng cậu đã trở về! Và lại không ngoài dự đoán, cậu cầm lấy tay công chúa, nâng niu trao vào đó một nụ hôn. Tôi chỉ có thể cười nhạt, tương lai này dù có thế nào cũng không thể đổi thay.

Có lẽ cậu đã điều tra ra việc tôi cứu Đơn. Vài ngày sau, lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu ấy ở tại nhà cô ấy nói với tôi: "Cảm ơn cậu rất nhiều!"

Ừ, tôi mãn nguyện rồi!

Cuối cùng thì, sự ấm áp kia cũng dành cho tôi một lần, dù đó là lần duy nhất, và cũng là lần cuối cùng.

Cậu đến và đi như một cơn gió thoảng, lấy cắp tuổi thanh xuân rực rỡ cùng với tình yêu và lòng nhiệt huyết của tôi.

Cậu sẽ là mối tình đầu đẹp đẽ nhất trong thâm tâm người con gái này. Mai sau dẫu có nhớ lại, tôi sẽ luôn tự nói với mình rằng, kí ức đẹp đẽ mà cậu mang đến đã khiến cho tôi có thêm kiên cường, khiến cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Cảm ơn cậu, vì đã bước chân vào cuộc đời tôi!

***

Linh.

Ấn tượng đầu của tôi với Đơn là: Nó quá yếu đuối, xui xẻo hơn nữa lại là mục tiêu của em gái tôi.

Lần đầu tiên đạp nó mấy phát, cảm giác chính là người nó mềm quá, không nỡ đạp mạnh. Thế mà mới hẩy một phát nó đã ngã ra tường, cũng không ngờ lực nhẹ thế cũng đủ làm nó bầm tím toàn thân.

Nhưng mà thôi, đã diễn thì diễn cho trót. Tôi làm bộ gào lên trước sự khích bác của nó. Ừ, chắc hẳn nó đang ghét tôi đi? Ghét cũng được, Ngân đã ra lệnh cho tôi đánh nó thì tôi phải làm.

Hôm ấy ở trong thư viện, nó thoa thuốc cho tôi, tim tôi đập mạnh. Bỗng dưng lại có chút tự đắc, cảm thấy cái mặt đẹp trai của mình cuối cùng cũng có người si mê rồi. Bị đập cho một trận mà vẫn dịu dàng được như thế, hẳn là tình yêu sét đánh đi?

-Ngoài bố mẹ đánh ra, vết nào là của nó?

Đơn nói. À, hoá ra cũng chẳng phải vì tôi. Tôi ngượng ngùng vén áo lên cho nó chụp vài phát, lòng thầm hoang tưởng không phải nó mang cơ thể tôi về làm kỉ niệm đó chứ? Uầy, dù sao tôi cũng săn chắc lắm mà!

Khi đã thoát khỏi nó, tôi rít lên vài chữ "chết tiệt"! Đù, vừa nãy sát khí nhiều vãi, sợ đái ra quần.

Ngày em gái yêu quý lật bài lần cuối, tôi thở phào nhẹ nhõm, thực hiện cam kết cuối cùng với nó: Ra điều kiện với Minh, để Minh hẹn hò cùng em gái đến tận lúc Minh đi. Đứng dưới sân trường đầy lá rụng, cứ ngỡ người đau khổ hoảng loạn nhất phải là Đơn cơ, éo ai ngờ từ đâu có con nhóc xuất hiện, chạy ra vừa khóc vừa nháo, chửi em gái tôi làm em gái giận liên hồi.

Ha ha Ngân yêu quý à, trong suốt quãng thời gian từ lúc Ngân bị què chân đến giờ, cuối cùng cũng có người cho em ăn hành. Con nhóc kia, anh nhớ tên mày rồi đấy! Thư phải không nhỉ?

Vài ngày sau đó, tôi phát hiện cái chân của Ngân thật ra đã khỏi do tận mắt thấy nó đứng lên với đồ trên nóc. Tôi cũng không ngờ em gái mình che giấu lại thâm sâu như thế. Kiểm tra định kì hàng 6 tháng một lần, nó đều có thể nín nhịn khi bác sĩ cấu vào, không một chút rên đau làm cả nhà cứ tưởng nó liệt thật. Nhưng tôi vẫn kệ, nó muốn giả đò cứ cho nó giả, dù sao chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Trẻ con như nó chắc làm màu tí lấy sự thương hại từ bố mẹ thôi, chẳng làm gì hơn được đâu. Những trò nhỏ nhặt trước đây nó hại Đơn toàn là mấy trò vớ vẩn: Chét keo, chét kẹo, hay ra lệnh cho tôi đánh Đơn vài nhát, hoàn toàn không có gì nghiêm trọng. Mãi về sau khi Thành cho người làm cái chân em gái tôi trở nên liệt thật, tôi mới vỡ lẽ, hoá ra Ngân còn có thể làm cả chuyện độc ác hơn thế nữa. Dù sao vẫn là máu mủ ruột thịt, tôi trách Minh, Minh lại nói Thành chỉ đập vào chân Ngân mấy phát, tháng sau chắc sẽ khỏi. Nhưng Minh lại cố tình bắt bác sĩ nói dối Ngân là chân nó liệt thật, khiến em gái tôi một thời gian lâm vào hoảng loạn.

Nhưng đó là chuyện sau này.

Đợt đi tham quan bản Xôi, Thư là đứa duy nhất tỏ ra bình thản khi nhìn thấy tôi ngồi cạnh Đơn. Con bé Thư này có ánh mắt sắc sảo vô cùng, cái gì nó cũng thấu. Tôi nghĩ Dạ Từ Minh mà biết có đứa còn thông minh hơn mình, không hiểu sẽ nổi khùng đến mức nào?

Suốt thời gian đi chơi, tôi bị buộc với cái Đơn, thi thoảng cũng nhìn Thư vài lần, nhưng đều chỉ là thoáng qua. Nếu phải so sánh, hai đứa nó chính là hai cực đối lập, một đứa trầm tĩnh như nước, một đứa nổi bật như lửa, một đứa lạnh nhạt như mặt trăng, một đứa lại thu hút như vầng thái dương trên trời. Có điều vầng thái dương kia đang trên bờ vực sụp đổ, còn tôi đây lại đạp cho thái dương một nhát, làm cho nó hoàn toàn vỡ nát.

Cuối cùng Đơn cũng có thể tự nâng được vali mình lên.

Tôi để ý, Thư hay tỏ ra rất thờ ơ, bên trong lại hay quan tâm Đơn đến những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc nó vứt máy sấy cho tôi khiến tôi hơi ngạc nhiên. Quả nhiên là cô bé sắc sảo, đến giao kèo giữa tôi và Minh mà nó cũng biết, chẳng hiểu còn cái gì qua được mắt nó không?

Lên cấp III, nghe Luân nói, Đơn thay đổi hoàn toàn. Nghe xong tin này tôi có cảm giác như dù Đơn có làm gì cũng sẽ là tâm điểm ấy, vì kể cả trở thành kẻ lập dị thì nó vẫn rất nổi bật. Đơn được thầy cô yêu quý, điểm số cao, mà Thư bỗng nhiên lại trở thành mục tiêu ánh nhìn của rất nhiều người. Giả thuyết của tôi được đặt ra rằng, nếu Đơn bỏ khẩu trang ra, liệu Thư có toả sáng được như thế nữa không?

Đáp án là không!

Liên tưởng đến mấy bộ phim kiếm hiệp trên tivi, hay mấy cuốn tiểu thuyết của con crush cũ tôi đọc, nữ chính luôn là vạn năng, nhân vật phụ đều chỉ làm nền, mà theo tôi thấy nữ chính ở đây chính là Đơn. Tôi chợt cảm thấy đáng thương cho Thư, một người tài giỏi như thế lại bị Đơn lấp mất, thế giới này liệu có công bằng?

Câu trả lời lại là không.

Sau đó tôi với Thư liên lạc nhiều hơn, cũng chú ý đến Thư hơn. Căn bản vì nó với Đơn học chung trường, ngoài Luân ra còn có nó để tiện bề theo dõi con nhóc kia.

Hôm phát hiện Đơn bị đánh hội đồng, Thư đã khóc. Tôi không hiểu sao cảm thấy hơi đau đau, nước mắt của Đơn còn không đủ để khiến tôi bối rối như thế. Mà điều khiến tôi khó hiểu nhất là tại sao Thư phải quan tâm đến Đơn như vậy, xét về tình mà nói, Đơn không phải là đối thủ của nó sao?

Nguyên một ngày trời Thư trực ở bệnh viện, chỉ về nhà tắm rửa qua loa rồi lại đến ngồi cạnh Đơn. Tôi có chút đau đầu, biết là nó rất kiên cường, thế nhưng nào có nhất thiết phải canh thế đâu? Dẫu sao Thư với Đơn chẳng có lí do gì để mà yêu thương nhau sống chết như Đơn với đám bạn cũ của của nó cả.

Khoảnh khắc Thư níu lấy ống tay áo Thành, tôi bỗng nhiên hiểu vì sao con nhóc chịu ở lại bệnh viện. Hoá ra cũng chẳng phải do yêu thương Đơn gì cho cam, mà là để ngóng tin tức từ người-nào-đó. Tôi cảm thấy nó bắt đầu giống với em gái tôi, bất chấp tất cả vì người mình thích. Lẽ nào sự quan tâm từ trước tới giờ của nó dành cho Đơn đều là giả dối?

Chốc lát, tôi hâm hâm dở dở mà ghét Thư, lại không để ý rằng nước mắt cô nhóc rơi vì Đơn chứ không phải vì Minh.

Ghét được vài tuần, đến khi được mời đi dự prom lại nín tịt. Thư nói nó không có bạn nhảy, cứ thế muốn đưa vé cho tôi đi. Thôi xin, tôi từ trước tới giờ ghét nhất mấy cái nơi như thế, thà cứ phóng ra đường uống dăm cốc trà đá, không thì ngồi điều hoà ở nhà chơi game còn sướng hơn. Ngay lập tức, tôi từ chối.

"Tan chưa?"

"Chưa, nhưng muốn về rồi."

"Đợi tí, tao ra đón mày!"

8 giờ tối, hâm dở nhắn tin cho nó, hâm dở giữa cái tiết trời nóng chảy mồ hôi háng này vác xe ra đón nó về. Lúc nhìn thấy nó mặc cái váy dạ tiệc màu xám, bản thân không hiểu sao thầm cảm ơn trời phật vì mình đã đi, để có thể được thấy nó trong bộ dáng lộng lẫy này. Từ xa Thư đã thấy tôi, nâng tay xách váy chạy tới. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ của nó khe khẽ nhăn lại, mắt hơi hơi đỏ, như kiểu muốn kìm nén cái gì đó.

-Sao lại tốt bụng mà ra đây đón tôi vậy?

-Tao đã bảo mày kém tuổi tao, phải xưng "em"! "Em" hiểu không?

Nó xì một cái, nhấc váy trèo lên xe.

-Giờ đi đâu?

-Về nhà tôi.

Theo sự chỉ dẫn, tôi đèo nó về nhà, rồi bị nó lôi vào nhà chơi. Thằng em trai học lớp 7 của nó nhìn thấy tôi liền há mồm, lắp bắp hỏi "bạn trai chị hả?"

Nó cũng lười, đáp gọn lỏn một chữ ừ, làm thằng bé vừa chạy theo vừa thắc mắc tại sao tôi không giống anh trong ảnh.

Mà thôi, thằng bé hỏi gì không quan trọng, quan trọng là khoảnh khắc nó nói ra chữ "ừ" đấy tim tôi bỗng dưng đập nhanh đến lạ thường. Haizzz... Từ bé đến giờ ngoài hình ảnh bố với cái roi mây ra, lần đầu tiên có người làm tôi phải hồi hộp đến như thế.

Sau đó khoảng 20 phút, Thư từ trên tầng bước xuống, tóc nhỏ nước, mắt hơi sưng, người mặc bộ đồ ngủ. Tôi len lén nhìn nó, thằng nhóc ngồi cạnh cũng thì thụt vào tai tôi: "Chị em lại khóc rồi!"

Tối ấy được mời cốc sinh tố hoa quả ngon quá, sáng hôm sau mặt dày, phóng qua nhà rủ nó đi chơi.

-Không muốn!

Thư đáp, thành công làm con người một thân mồ hôi lội nắng lội gió đến đón nó tôi đây tức điên người.

-Tao cho mày 10 phút, không nhanh tao sẽ mang tấm ảnh trong ví mày đưa cho thằng Minh!

Nó mới đầu không tin, chạy lên tầng lục ví, 1 phút sau mới hét vọng xuống, đầu tiên là chửi tôi khốn nạn, tiếp đến là bắt tôi chờ ở dưới sân.

Suốt cả hè, sáng nào cũng tiếp diễn như thế, trừ 5 ngày đi biển với tụi thằng Minh. Thư dần thành quen, sáng tôi đến đã chuẩn bị xong xuôi chèo lên xe rồi. Có một hôm cứ thấy nó nhớ lại cái gì mà cười ngẩn ngơ, hỏi thì nó bảo: "Không phải việc của anh!", sau đó lại tiếp tục cười, có chút tự mãn. Tôi biết, chắc là lại nhớ đến câu cảm ơn của thằng Minh lúc ở nhà con Đơn ý gì! Xời...

Ngẩng đầu lên trời, tôi nghĩ, giá như những ngày như thế này cứ tiếp diễn thì tốt biết mấy! Rồi đột nhiên nó gọi:

-Ê!

-Hm?

-Trái đất này có 7 tỉ người, chắc phải có một người dành cho tôi chứ nhỉ?

-...

-Em trai tôi bảo thời tiết nóng nực thế này, mai sau cứ chọn thằng nào nhà bật điều hoà 24/24 mà lấy. Đỡ khổ!

-....

-Này, nghe tôi nói gì không?

-À... Thật ra.. Nhà tao có điều hoà đấy!

-.....

Tôi nhớ không nhầm, lúc đó là 8 giờ sáng, và trời rất là nóng...