Trong thời gian đi, Văn Minh lại hỏi thêm hai lần nữa tựa như đang cố gắng muốn học tập kinh nghiệm song thực tế là cố ý hãm hại Mạc Tạp. Hiển nhiên chỉ số IQ thấp tệ hại như Văn Minh hoàn toàn không hề tin tưởng một tên nhị thế tổ như Mạc Tạp sẽ có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại.

Nhưng Văn Minh còn chưa kịp giải hận thì đã bị đánh mặt.

Rốt cuộc mọi người đã đi tới bờ sông. Lưu Phỉ hiện giờ lại càng bội phục Mạc Tạp, ngược lại Văn Minh hận đến vặn vẹo cả khuôn mặt. Lúc này camera cho mỗi người một đặc tả, Lưu Phỉ và Phó Văn Gia sùng bái, Tân Chí Thần vui sướng, Thẩm Tiêu thâm sâu khó lường.

Sau đó khán giả nhìn thấy Văn Minh đã ngao ngán không biết nói gì hơn. Người này rốt cuộc có bao nhiêu não tàn a? Tìm được nguồn nước chẳng lẽ không quan trọng hơn sao?! “Thật không biết trước đây người đại diện sao lại bỏ qua Mạc Thiệu Hòa để dẫn dắt Văn Minh. Tên này hoàn toàn là não tạn a!!! Y căn bản không mang theo đầu óc a! Hơn nữa nhân phẩm thật sự tệ hại….”

Trái với những bình luận về Văn Minh, Mạc Tạp lại thu được nhiều người ái mộ. Một soái ca thông minh, có ai không thích?

Có nguồn nước, siêu nước của Tân Chí Thần đã có chỗ dụng võ, nửa siêu nước còn lại cũng không cần tiết kiệm quá. Hắn đưa nước cho Phó Văn Gia nhưng Phó Văn Gia từ chối rồi chỉ chỉ Mạc Tạp.

Ánh mắt Tân Chí Thần lóe lên, hắn xoa xao đầu Phó Văn Gia rồi đưa siêu nước cho Mạc Tạp nhưng vì Văn Minh đứng trước Mạc Tạp nên y đã giành lấy siêu nước rồi uống lấy uống để. Vốn nước trong siêu cũng không nhiều nên chỉ thoáng chốc đã bị uống sạch, “Cảm ơn ngài, Tân tiền bối.”

Tân Chí Thần tức giận, Phó Văn Gia kinh ngạc ngây người còn Lưu Phỉ chỉ nhìn thôi đã thấy chán ngán.

“Cậu uống hết rồi thì những người khác thế nào?” Tân Chí Thần nheo mắt, “Chúng ta là một đội.”

“Xin lỗi, tôi quá khát nên nhịn không được. Nhưng không sao, chúng ta đã có nguồn nước. Giờ chỉ cần cùng nhau hạ trại ở đây là được. Lều vải của tôi là loại lớn nên miễn cưỡng có thể cho bốn người ngủ chung.” Văn Minh hạ lều của mình xuống. Đây mới là lúc y tỏa sáng!

Y muốn xem xem những người kia không có lều thì phải làm sao để qua buổi tối!

“Không cần. Cậu tự dùng đi! Tôi không có thói quen ngủ chung với người khác.” Tân Chí Thần quay đầu, “Lưu Phỉ, chúng ta kiếm đồ để nhóm lửa đun nước thôi! Tất cả mọi người đều khát.”

“Oa, trong nước có cá!” Lưu Phỉ nhìn về phía con sông, ánh mắt trừng lớn, “Chúng ta có thể ăn cá đúng không?”

Văn Minh lập tức đi tới, định vươn tay thăm dò để cứu vãn lại hình tượng khi nãy. Lưu Phỉ đang đứng vây xem bên cạnh thì phát hiện nguy hiểm, lập tức nhào tới đẩy người ra nhưng chính mình lại ngã xuống.

Rầm, người bị đá văng sang một bên. Lưu Phỉ ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt ngu xuẩn không hiểu gì cả: Đá cậu làm gì? Hơn nữa lại còn rất đau a.

Lúc mọi người nhìn lại thì thấy chỗ cậu ta vừa đứng có mấy con cá với hàm răng sắc nhọn đang giãy giãy, một ánh sáng bạc lóe qua, mấy con cá đã hóa thành miếng cá rơi bên bờ.

Mạc Tạp cắm chủy thủ vào bao, cười cười nhìn Lưu Phỉ, “Ngón tay của cậu không phải là rất quan trọng sao? Nếu bị thương tổn thì cậu có khả năng không đánh đàn được nữa.”

Động tác của hắn quá nhanh tựa như đang diễn vai đại hiệp trong phim giang hồ, Lưu Phỉ sau khi bị anh hùng cứu mỹ nhân thì tim đột nhiên đập nhanh thêm vài nhịp. Nhưng đến khi cậu nhìn thấy thi thể mấy con cá trên đất, mồ hôi lạnh tuôn xối xả. Tương lai của cậu thiếu chút nữa bị hủy hoại!

Tiết mục này thật quá kinh khủng!

Ngón tay của ca sĩ rất quan trọng….Hai mắt Lưu Phỉ sáng lên. Cậu đang cảm động, hâm mộ, sùng bái thì phải làm sao bây giờ?!

Trên thực tế mấy người bản xứ cũng rất khiếp sợ. Mùa này căn bản không có loại cá nguy hiểm này mới đúng! Người trong đoàn làm phim càng nghĩ càng thấy sợ. Nếu không phải do Mạc Tạp phản ứng nhanh thì tiết mục này đã hủy rồi!

“Nơi này là rừng rậm, không phải là trường quay, có rất nhiều nguy hiểm rình rập.” Mạc Tạp nhìn quan Văn Minh. Nếu không nhờ Lưu Phỉ thì kẻ rơi vào nước là y. Dứt lời, hắn không thèm để ý tới phản ứng của Văn Minh mà ngồi xổm xuống nhìn Thẩm Tiêu xử lý cá.

“Muốn ăn cái gì?” Thẩm Tiêu ngẩng đầu nhìn thanh niên bên cạnh đang chống má nhìn mình. Đột nhiên hắn thấy có chút buồn cười. Rõ ràng là một tiểu hỗn đản hung tàn vậy mà lại có thể đáng yêu đến như vậy.

“Ừm, chỉ có thể ăn cá nướng a!” Sau khi bị cai thuốc và đến ở chung với Thẩm Tiêu thì hứng thú lớn nhất của hắn bây giờ là trù nghệ của nam thần, “Bôi cái kẹo vị mật này lên liệu có ngon không?”

“Tất cả nghe theo em.” Thẩm Tiêu đồng ý ngay, cưng chiều một cách không có quy tắc.

Một màn nay không chỉ đâm thẳng vào trái tim của Tân Chí Thần mà còn suýt nữa ngược chết nhóm chó độc thân xem chương trình. “Đây là tổng tài cường công cưng chiều tiểu mỹ thụ a! Nếu hai người này không có JQ tui tuyệt đối không tin! Mẹ nó, rõ ràng là hai người đàn ông mà tui sắp bị mù mắt chó đến nơi rồi!” Trừ những lời bình luận này ra thì có phần lớn là bình luận sùng bái khả năng của Mạc Tạp.

“Chiêu thức ấy không có mấy chục năm thì luyện không được! Tôi cảm thấy càng xem nhiều về Mạc Thiệu Hòa, càng không hiểu anh ấy! Nói tốt là bình hoa đâu? Giờ đã trở thành đại hiệp xuyên không có biết hay không! Thật ra tôi cảm thấy Độc Cô Cầu Bại cũng chỉ được đến như vậy. Nhát chém kia quá nhanh, anh ấy vẫn còn là người sao?! Hay là võ lâm chí tôn xuyên việt a!!!!”

“Nhưng càng ngày tui càng ghét Văn Minh rồi! Năng lực không có còn tham gia làm chi? Nam thần của tui suýt nữa bị hại tàn phế rồi!”

Văn Minh sụp xuống đất, cái ấm trong tay cũng văng ra, lăn vài vòng. Chút nước ít ỏi còn sót lại cũng bị đổ hết mà y cũng không dám bén mảng tới gần sông sau sự kiện vừa rồi.

Ánh mắt Tân Chí Thần trầm xuống, “Nước này còn có thể uống không?” Quan trọng hơn là không ai có thể ra lấy nước được.

“Trong nước sẽ có kí sinh trùng.” Mạc Tạp ngửa đầu, nghiêm trang nói.

Vẻ mặt Phó Văn Gia  rất nghiêm trọng, “Giờ chúng ta không còn nước nữa. Còn lại có một ít thì đã bị đổ ra ngoài….”

Hít sâu một hơi, Văn Minh đứng lên, “Tôi dựng trại trước để nghỉ ngơi, một lúc nữa chúng ta có thể đi tìm nguồn nước khác.” Vì đã uống no nước nên y không thèm để ý nữa nhưng y lại đang đói bụng rồi, hy vọng có thể bổ sung chút thức ăn, ngủ một giấc rồi mới bàn tiếp.

Phần nước của Tân Chí Thần giờ lại vào hết bụng của Văn Minh mà y cũng rất ích kỉ, không để lại chút nước nào cho người khác. Vì sự ngu xuẩn của y mà giờ còn chút nước cũng lãng phí khiến người người oán trách. Ngay cả người không thuộc phe nào như Lưu Phỉ cũng cảm thấy chán ghét.

Vì vấn đề về nước, bầu không khí của cả đội có chút ngưng trệ.

Đưa chủy thủ cho Thẩm Tiêu, Mạc Tạp bước đến bên cạnh một thân cây, gõ gõ vào vỏ cây rồi nói với Phó Văn Gia, “Dùng xẻng của cậu nạy vỏ cây ra, đưa siêu nước đây.”

Mặc dù không hiểu lắm nhưng Phó Văn Gia vẫn làm theo lời Mạc tạp, vừa mới bóc vỏ cây ra thì một chất lỏng màu trắng chảy xuống. Tân Chí Thần vội vàng đưa siêu nước qua.

Lưu Phỉ chấn kinh, “Đây, đây là cái gì?!”

“Một loại nhựa cây*, có thể gọi là một loại sữa của cây vì thứ này có thể uống, vị ngọt thanh như sữa.” Mạc Tạp cười híp mắt nói sau đó nhìn về phía Thẩm Tiêu đã xử lý xong cá và đang ngồi khắc một miếng gỗ gì đó.

(Cái này trong raw nó ghi là 乳汁麻木 tui không học tiếng Trung nên cũng không hiểu nó là cái gì. Thánh nào biết tiếng Trung thì xem hộ tui cái. Nó là tên cây gì đó mà tui k biết nên dịch bừa LOL)

Vỏ cây nhanh chóng đông lại, chất lỏng cũng không chảy ra nữa nhưng cái siêu đã đầy phân nửa. Tân Chí Thần mừng rỡ đưa siêu cho Mạc Tạp, “Thiệu Hòa, cậu là công thần, cậu uống trước.”

Hai mắt Phó Văn Gia sáng lên, biểu tình mang hàm nghĩa tương tự. Lưu Phỉ cũng hát đệm theo hai người, “Không sai! Mạc thiếu, anh thật sự tuyệt vời! Nếu không có anh thì e rằng hai ngày này chúng ta sẽ chết khát. Ah, đương nhiên ngoại trừ Văn Minh a.”

Mạc Tạp vẫn chưa nhận mà nhìn Thẩm Tiêu, “Lưu Phỉ đốt lửa đi. Nếu như chúng ta không muốn ăn cá sống.”

“A, thực ra cá sống không tệ a, thế nhưng nếu không có đồ khử mùi thì sẽ rất tanh.” Lưu Phỉ nhặt cành cây và lá khô lên để chuẩn bị đốt lửa.

Trong khi cậu ta đang nói thì Thẩm Tiêu cũng bận rộn. Lúc Tân Chí Thần đưa cái siêu qua thì nam thần đã đi tới. Trên tay hắn cầm một chiếc chén gỗ thô sơ, bên trong là chất lỏng trắng kia.

Nhìn thấy vậy, Tân Chí Thần và Phó Văn Gia nhụt chí. Ngay cả hôn gián tiếp mà người đàn ông này cũng không cho họ chút cơ hội nào cả.

Mạc Tạp cười sung sướng cầm cái chén đặc chế của Thẩm Tiêu, “Nam thần thật giỏi quá!”

Khẽ liếc qua nhân vật chính công thụ, ánh mắt Thẩm Tiêu ôn nhu, “Nếu không đủ anh sẽ lấy thêm cho em.”

“A, vậy là đủ rồi, anh uống đi.” Nhấp một ngụm nhỏ, Mạc Tạp đưa cái chén tới bên miệng Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu cũng không cầm lấy mà cứ như vậy uống vài ngụm.

Một màn ấm áp này không những được hậu kì làm BGM mà còn thêm cả hiệu ứng trái tim hồng, khán giả xem xong hoàn toàn đã kêu gào không nổi nữa. Chỉ cần hai người này ở cùng một chỗ thôi bầu không khí đã trở nên ngược cẩu. Thật siêu cấp ân ái.

Cuối cùng, sau một hồi đốt lửa nướng cá, cả sáu người đều ăn no căng. Sau khi ăn uống đầy đủ, Tân Chí Thần và Phó Văn Gia lại đi lấy cái thứ chất lỏng kia để uống, Lưu Phỉ vẫn đang tiếp tục nướng thêm cá.

“Nướng để mang theo phòng trừ hai ngày này tìm không được thức ăn khác, ứng phó một số tình huống đột phát để không chết đói giữa đường.”

Lưu Phỉ giờ đã thành fan boy não tàn của Mạc Tạp cộng thêm người hầu số một, “Được, Mạc thiếu.”

Thẩm Tiêu lại khắc thêm vài cái chén lớn, miệng chén có nắp đậy bằng mấy cây mây đan.

Mạc Tạp đột nhiên ngẩng đầu nhìn không trung, nheo mắt lại.

“Sao thế?” Lúc này trừ Văn Minh ra thì thành viên của tiểu đội đều nhất nhất nghe theo Mạc Tạp, sau khi phát hiện biểu tình của hắn rất nghiêm trọng thì lập tức biết có chuyện không lành.

“Sắp mưa.” Thẩm Tiêu trầm mặc nói, “Mưa to.”

Không lấy thêm được nước để uống lại không được chào đón nên ngay khi nghe tin muốn mưa to, sắc mặt Văn Minh lập tức chuyển biến tốt đẹp hơn, “Cái lều vải này của tôi chống được nước, đừng lo, dù trời mưa cũng không sao.”

“Lều vải của cậu chỉ có thể miễn cưỡng vào được bốn người, hai người khác phải là sao bây giờ?” Tân Chí Thần híp mắt nhìn.

“Ừm, anh ở đi, tôi đi theo Mạc thiếu là được.” Dù cùng tổ với Văn Minh nhưng đến giờ Lưu Phỉ cũng không có hơi sức đâu đi quan tâm đến y.

Mạc Tạp vuốt cằm, hắn nhớ là cốt truyện có nói cách sông không xa có một cái động rộng rãi, bên trong có suối nước nóng thiên nhiên, “Rời đi thôi.”

“Không ở đây sao? Chỗ này có đầy đủ thức ăn, nếu trời mưa thì có thể hứng nước mưa làm nước uống.” Văn Minh càng oán hận trong lòng lại càng muốn xem kịch vui. Những người này coi thường y như vậy thì chỉ đáng đứng xối mưa cả đêm!

Cuối cùng, Văn Minh lại theo chân mấy người vào rừng mà trong lòng không cam. Đi được khoảng nửa giờ, y chỉ vào một bãi đất trống không xa, “Ở  nơi này đi thôi. Chỗ này có thể nhìn rõ xung quanh nhất.”

Văn Minh do quá mệt mỏi nên dù chết dù sống cũng không chịu rời đi.

“Tôi không đi, tôi chờ mọi người ở đây. Tôi sẽ dựng lều ở đây trước, nếu mọi người không tìm được nơi nghỉ chân thì đến chỗ tôi, chỉ cần cố chen một đêm là được.” Văn Minh vô cùng tự tin bởi y nghĩ xung quanh đây không có dã thú lớn, trời lại còn mưa nên hẳn sẽ không ra kiếm ăn, hơn nữa lại có người của đoàn làm phim nên y tuyệt đối an toàn.

Những người này sau khi đi rồi chắc chắn sẽ hối hận thôi!

Đến lúc đó, họ sẽ đến cầu xin y thu bọn họ sau khi đã dầm mưa ướt sũng!

Người của đoàn làm phim cũng chia thành hai tốp, vài người ở lại cũng đã bắt đầu dựng lều nhưng phần lớn đã theo chân Mạc Tạp. Chỉ sau có mười phút đi bộ nữa, những người đi theo này cũng sợ ngây người và bắt đầu thương hại những đồng sự ở lại với Văn Minh.

Bọn họ phát hiện ra một sơn động rộng tãi, hơn nữa còn có suối nước nóng tự nhiên! Ở bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa ào ào mà bọn họ lại có thể ngâm suối nước nóng. Thật xa xỉ! Lưu Phỉ hưng phấn nhảy dựng lên, “Mạc thiếu! Em bội phục anh! Quả nhiên đi theo anh có thịt ăn!”

Vì sơn động có suối nước nóng nên khá là ấm áp, hơn nữa dù nằm trên đất cũng không quá tệ.

“Chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi.” Ánh mắt Tân Chí Thần lóe lóe.

Năm người phân thành ba chỗ ngồi trong sơn động, mà họ cũng rất ăn ý, không ai nhắc tới Văn Minh đang chịu mưa xối xả ở ngoài kia.

Nhìn hai người Phó Văn Gia và Tân ảnh để ngồi nói chuyện, lại quét qua cặp đôi ngược cẩu Mạc Tạp và Thẩm Tiêu, Lưu Phỉ đột nhiên thấy thê lương. Thẩm Tiêu cởi áo khoác, đắp lên người Mạc Tạp rồi ôm thanh niên vào lòng, đầu dựa vào cánh tay mình, nhìn qua cực kì thân mật.

Thấy một màn như vậy, Tân Chí Thần và Phó Văn Gia nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy đau khổ. Hít sâu một hơi, Tân Chí Thần nói, “Đi tắm suối nước nóng đi!”

“Được.” Phó Văn Gia gật đầu, Mạc tiền bối rất hạnh phúc. Cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn chúc phúc cho anh ấy.

Một cảnh này cũng được ghi hình lại, sau khi chương trình được chiếu, rất nhiều người đã phản hồi lại, “Tôi đã nói hai người này là loại quan hệ đó mà! Rõ ràng tôi không hề thích đồng tính luyến nhưng hai người họ ở bên nhau rất ấm áp! Nếu như trong lúc nguy nan có một người yêu đồng ý cộng chung hoạn nạn như vậy quả thực lên trời khó tìm a.”

“Tôi đã nói là bọn họ cơ tình tràn đầy mà! Ngay từ lúc Thẩm Tiêu nướng cá và khắc chén cho Mạc Thiệu Hòa, tôi đã cảm thấy không đúng. Hiện giờ nghĩ lại mà xem, cái chén này xuất hiện cũng là do lòng độc chiếm dục của vị đại sứ này a! Người yêu của tôi nên tôi không bao giờ đồng ý hôn môi gián tiếp với người khác!”