Hiểu My nhìn một vòng những người có mặt trong cuộc họp kín hôm nay. Thấy ai cũng nhìn cô chăm chú, thái độ hết sức tập trung làm mỗ nữ cảm thấy khẩn trương. Xoa xoa lòng bàn tay đã ẩm ướt mồ hôi, cô cất tiếng nhẹ nhàng:

- “Cảm ơn tất cả mọi người trong thời gian qua đã luôn đồng hành, hỗ trợ cho ta. Bản thân ta không phải là người hoàn mỹ, khuyết điểm rất nhiều. Nhưng luôn được huynh đệ cảm thông, chiếu cố, khiến ta rất vui mừng.

Quả thật, khi mới biết thân thế của mình, điều đầu tiên là ta không thể nào tin tưởng được. Thậm chí, đến hôm nay, ta vẫn rất mơ hồ. Ta sợ bản thân không đủ kiên cường, sợ bản thân không đủ tài giỏi, phụ hết kỳ vọng mà mọi người đã giành cho ta.

Ta không có trí nhớ của Hoan Hỉ Thần. Ta cũng không giỏi về giao tiếp với ngoại nhân. Vì thế, nếu ta có làm chuyện gì, có nói điều gì khiến mọi người bất mãn, hiểu lầm. Cũng xin mọi người bỏ qua cho.

Chính sự đoàn kết, đồng lòng, ủng hộ của chư vị ở đây là động lực để ta có thể vượt qua, để ta thêm tự tin mà tiến về phía trước.

Vì vậy, hi vọng mọi người sẽ luôn hoà ái, quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau. Có rất nhiều vấn đề, chỉ có thể giải quyết khi ta khôi phục được ký ức trước kia. Còn trước mắt, ta chỉ muốn cứu được Thái sư huynh, cứu được phụ mẫu của ta và phụ thân của Trường An đệ đệ.

Ta ở đây, một lần nữa, chân thành cảm ơn tất cả mọi người”.

Hiểu My khom người thật sâu. Các nam tử nhìn nhau, dĩ nhiên họ hiểu điều mà cô vừa nói. Nhưng để làm được như thế, không phải chỉ dựa vào dăm ba câu là có thể giải quyết dễ dàng. Họ cần thời gian suy ngẫm lại. Cần bỏ qua cái tôi cá nhân, cái tham vọng chiếm hữu, thậm chí là phải đè nén cả cảm xúc mãnh liệt của trái tim. Con người, ai cũng ích kỷ cả. Đây vốn lẽ thường.

Không khí im ắng lạ kì. Hiểu My bối rối nhìn sang nữ nhân áo vàng, đôi mắt lấp lánh chờ mong.

- Kim Phượng tỷ.

- À há. Ta nhớ lại có chút việc với đám phi hành thú ngoài kia. Ta đi trước.

Nói xong, Kim hộ vệ lắc người biến mất. Hùng A Đại vội ha ha hi hi đuổi theo. Hắn cũng rất khoái đám Ưng sư bốn cánh đầy uy phong này.

Tiếp theo, các nam nhân còn lại cũng im lặng lui ra. Lúc đi sang Hiểu My, còn thâm ý liếc nhìn cô một cái, làm cô nổi hết cả da gà.

- Gì thế này? Cô đã chuẩn bị bài phát biểu này vô cùng kỹ lưỡng, móc tim móc phổi ra tâm sự với đồng chí đồng bào. Sao mọi người lại hồi báo bằng sự lạnh nhạt thế kia? Ít ra cũng phải có một tràn pháo tay thật là giòn giã mới đúng chứ.

Hiểu My vô hạn ai oán trong lòng. Thật ra, vấn đề tế nhị thế này, các vị phu thần đều rất khó thể hiện cảm xúc ra mặt như các nữ nhân. Họ chẳng qua là đang tự kiểm điểm bản thân, không biết phải nói thế nào cho vừa lòng người nghe, cho vui lòng Hiểu My khi đối mặt.

Cho nên, cuối cùng là nguyên căn lều rộng, chỉ một mình mỗ nữ tại chỗ ngác ngơ. Tiểu Bạch trên tay cô lặng lẽ thở dài. Ngốc chủ nhân, đôi khi cũng đáng thương chút chút.

………………………………………………………………………….

Đêm yên tĩnh. Bốn bề gió lạnh, không khí đẫm hơi sương. Huyền Hải mênh mông dập dờn sóng lặng, lời ru biển cả nhè nhẹ bên tai. Ánh trăng trải dài, chiếu lên hai bóng người sánh đôi đếm bước.

Thiên Vũ nhìn Hiểu My bên cạnh, muốn nói thật nhiều nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Ký ức kiếp trước kiếp này đan xen, hắn tạm thời chưa xác định được nên đối xử với cô như thế nào. Nếu có thể, hắn hi vọng vẫn cùng cô yên ổn qua ngày, bình yên trong sơn cốc.

Mười năm, vật đổi sao dời. Hiểu My không còn là một thiếu nữ ngây thơ, lúc nào cũng hi ha hi hi, mặc áo da thú, mơ ước thật nhiều điều, miệng còn không ngừng đòi gả cho tiểu mao cầu mỗi khi nhận được một món quà có phần thú vị.

Mười năm nay, nhân sinh của cô xuất hiện vô số kẻ tới lui. Trong đó, còn có một vị sư huynh đối với cô tình thâm ý trọng, luôn đồng hành cùng cô qua từng giai đoạn, từng bước ngoặc, ngã rẽ của cuộc đời.

Giá như ngày ấy, hắn không bỏ đi, tìm con đường để riêng mình tu luyện. Giá như hắn vẫn cứ bên cạnh cô, ngay lúc Kim Phượng, Ngân Nguyệt Xà được giải khai phong ấn, hắn cũng sẽ lấy lại được thần lực và ký ức trước kia.

Bôn ba một đường, dù cuối cùng cũng toại nguyện, khôi phục được thuật pháp, nhớ lại tất cả mọi điều, càng nhận ra giọng nói xuất hiện trong mơ của mình là của Hoan Hỉ thần hai vạn năm trước đây. Nhưng cuối cùng thì sao? Đối với Hiểu My kiếp này, lại vô tình để lỡ.

Cuộc đời là thế! Mỗi khi chúng ta đưa ra lựa chọn, chắc chắn phải trả giá mới có thể đổi được thứ mình cần. Được mất thế nào, làm sao nói rõ.

- Thiên Vũ, thời gian qua ngươi đã trải qua thế nào?

Hiểu My lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

- Khá tốt. Thần thú Bạch Hổ ứng với câu hỏi mà trả lời. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía khơi xa, nơi đó có mấy dải sáng lung linh mà ánh trăng chiếu rọi.

Sau đó, Thiên Vũ mang những chuyện mà hắn gặp phải trên hành trình của mình, từng cái, từng cái tóm tắt lại để kể với Hiểu My. Những nguy hiểm, hắn lướt qua. Chỉ có chuyện vui mới nhiều thêm chi tiết.

Một người nói, một người nghe, cứ thế trôi qua hơn một canh giờ. Đến cuối cùng, ngàn vạn nỗi niềm đều tập trung vào đôi mắt đen tuyền, lấp lánh tựa sao.

Hiểu My nhìn đồng bọn bên cạnh, vui vẻ nở nụ cười:

- Thiên Vũ. Trở về thật tốt a.

………………………………………………………………………..

Sáng sớm.

Đoàn người của Hiểu My sau khi bàn bạc kỹ càng, quyết định hôm nay sẽ xuất phát, trở lại bờ nam. Hành trình trở về không sử dụng truyền tống trận như lúc đi, mà là dùng Ưng Sư, phi hành vượt biển.

Hiện tại, chiến lực của họ vô cùng mạnh. Lại có thêm A Thuỷ - vị thái tử tộc Giao long – thập nhị chiến tướng với danh hiệu Thuỷ Thần – làm đồng bọn bên cạnh. Mọi người đều rất tin tưởng đường bay phía trước vạn sự an toàn.

Điều đáng tiếc duy nhất là Hùng A Đại không thể cùng mọi vượt biển. Hắn phải vì bộ tộc Hắc Viên mà truyền bá Tuý Quyền, đây là trọng trách lớn lao.

Vì thế, bờ biển xóng xô, cát trắng phủ dầy, chỉ có thân ảnh to lớn của hắn đìu hiu vẫy tay chào tạm biệt với đàn Ưng sư hai mươi con đang khuất phía chân trời.

Huyền Hải mênh mông nối đôi bờ nam bắc đại lục Huyền Thiên. Nếu so sánh với Thái Bình Dương chắc cũng hơn thua sấp xỉ. Khi mới khởi hành, cách bờ không xa, từ trên lưng Ưng Sư nhìn xuống, mặt biển hiền hoà như một thảm xanh dập dờn uốn lượn. Nhưng càng đến gần trung tâm, thì biển càng dữ dội. Nước xoáy từng vòng từng vòng. Những ngọn sóng bạc đầu dâng cao mấy thước.

Đáng sợ nhất là những đám vân vụ xuất hiện bất kỳ. Không gian biến ảo vô chừng, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn con người vào rồi truyền tống đến một nơi không biết ở đâu.

Có đôi lúc, đoàn người của Hiểu My vừa mới bay ngang, thì đám vân vụ phía sau lưng đã lù lù xuất hiện. Có khi khác, cả bọn lại tình cờ nhìn thấy một đám mây trắng ngay cạnh bên trái hay bên phải cánh ưng sư.

Nếu không phải vì lo lắng cho nhiều người ở tại Bờ Nam. Hiểu My cũng rất muốn xông vào với hi vọng tìm được song thân, phụ mẫu.

Ưng sư bay suốt ba ngày ba đêm mới nhìn thấy hòn đảo đầu tiên có thể dừng chân nghỉ lại, tranh thủ phục hồi.

Tuy nhiên, mới vừa đặt chân lên mặt đất, chưa kịp quan sát kỹ một vòng đã bị yêu thú vây công. Đoàn người của Hiểu My sát phạt, quyết đoán ra tay. Chỉ có chiến đấu mới có thể nhanh chóng trưởng thành, gia tăng kinh nghiệm.

Sau đó, cả bọn lại phân công nhiệm vụ, người xuống biển săn mồi, kẻ thăm dò hòn đảo tìm kiếm tài nguyên. Một nhóm khác thì hạ trại nghỉ ngơi, nhìn thật giống như dân du mục.

Trường An vui vẻ vô cùng. Hắn tại nơi này đã tìm thêm rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, góp thêm vào bộ sư tập vốn đã phong phú đến đáng ngạc nhiên.

Hiểu My thì hạnh phúc với các loại thịt nướng BBQ cổ đại. Một chuyến đến bờ bắc lần này, mỗ nữ mập hơn ít nhất năm cân. Cái bụng nhích thêm một vòng, da dẻ cứ mơn mởn ra, nhìn dồi dào sức sống.

Năm ngày tiếp theo, đoàn người vẫn tiếp tục dừng chân tại hòn đảo này. Lữ Tuấn âm thầm bố trí một trận pháp truyền tống, đưa một nhóm người về lại bờ nam.

Sau một hồi bàn bạc, quyết định. Nhóm trở về gồm có Trần Trường An, Tiểu Bạch, Lãnh Nguyệt, Lạc Vô Trần cùng hai mươi lăm nam nhân của binh đoàn Thần Võ. Nhiệm vụ của họ là mang Chân Long Tinh Huyết cùng Hộ Tâm Hoa đến Vô Cực Kiếm Phái tại Đông Phương Thành. Hỗ trợ Vô Ưu bà bà cứu Thái Thiếu Nam. Sau đó đến Ma Lâm Thành, phát triển Binh Đoàn Thần Võ.

Hiểu My giao cho đệ đệ rất nhiều tài nguyên để chia cho môn phái cùng hai chiếc giới chỉ không gian của hai con yêu thú đi theo Thanh Y là gửi đến Hà Nguyên đại sư.

Trần Đại Uy cũng nhận trọng trách từ cô, mang theo tài nguyên về đại bản doanh, tập trung phát triển lực lượng của binh đoàn cho lên một tầm cao mới.

Tiểu Bạch và Lãnh Nguyệt thì làm bảo kê cho những người này. Dù sao, bờ nam cũng tương đối an toàn. Với lại, họ còn rất nhiều việc phải giải quyết tại Hắc Nguyệt Phái Ma lẫn Lâm sơn mạch.

Nhóm ở lại có Lữ Tuấn, Kim Phượng, Thiên Vũ cùng Trần Hiểu My.

Nhiệm vụ của họ là tiếp tục hành trình vượt biển đầy hiểm nguy để trở lại bờ Nam. Hi vọng trên đường đi, có thể dụ ra nữ nhân thần bí trong lời nói hai huynh đệ Quách Khải Du, Quách Khải Kỳ.

Lẽ ra, với nhiệm vụ nguy hiểm này, Lữ Tuấn không được tham gia. Nhưng nhị sư huynh lấy lý do là phải điều khiển đầu này của trận pháp truyền tống, không thể ly khai. Nhưng ai cũng biết hắn kiên quyết đồng hành với Hiểu My, không xa không cách.