Trong khoảnh khắc này, không gian dường như đình trệ.

Bầu không khí lúng túng tới mức khiến người ta nghẹt thở.Hai người đứng cách nhau bảy tám mét, bốn mắt nhìn nhau, đều không biết nên mở lời như thế nào.Thấy cách ăn mặc của cô gái này, trang phục luyện võ màu đen, nhuyễn kiếm màu bạc, Hứa Trăn rất dễ dàng đoán được thân phận của cô ấy.Diễn viên đóng vai Dạ Vũ.“Dạ Vũ” trong “Dạ Vũ Giang Hồ”, cũng tức là diễn viên sắp sửa diễn cặp với mình.Có điều Dạ Vũ là diễn viên chính của điện ảnh, nhưng diễn viên này lại không phải là nữ chính.Tại sao lại nói như thế?… Bởi vì bộ điện ảnh này có hai “Dạ Vũ.”Theo thiết lập trong kịch bản, trước kia Dạ Vũ là sát thủ.

Nhưng sau khi Tuyết Trúc qua đời, nàng đau thấu tim gan, thề sẽ không bao giờ giết người nữa.Dạ Vũ đã sửa tên đổi họ, đi xa tha hương, đồng thời bỏ ra rất nhiều tiền nhờ danh y đổi một gương mặt khác cho mình, từ nay về sau sống một cuộc đời của người thường.Cho nên người diễn cặp với mình là “Sát thủ Dạ Vũ”, còn nữ chính của điện ảnh lại là “Người thường Dạ Vũ”.Cô gái trước mắt này có lẽ chính là người sẽ vào vai sát thủ Dạ Vũ.Nghĩ đến đây, Hứa Trăn bỗng nảy ra một ý hay, nghĩ ra cách hóa giải không khí xấu hổ này.“Ta vẫn đến trễ.” Hắn rũ mi mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Tuy nhiên sống chưa chắc đã vui, chết chưa chắc đã khổ.”Hứa Trăn ngẩng đầu lên nhìn cô gái mặc cổ trang ở cách đó không xa, hỏi: “Ngươi chính là Dạ Vũ đúng không?”Những câu nói này chính là lời thoại mà Tuyết Trúc đã nói khi lần đầu tiên gặp Dạ Vũ.Cô gái đứng cách đó không xa sửng sốt một lát rồi lập tức hiểu ra, phối hợp nói: “Ngươi là ai?”Hứa Trăn cởi mũ len đội trên đầu, một bàn tay dựng thẳng trước ngực, gật đầu đáp: “Bần tăng Tuyết Trúc.”“Phụt…” Nghe thấy lời thoại này, lại thấy cái đầu trọc của Hứa Trăn, cô gái không nhịn được bật cười thành tiếng.Hứa Trăn cũng thả tay xuống, nở nụ cười, bầu không khí lúng túng giữa hai người nhất thời tan thành mây khói.“Ừm… Anh…” Cô gái cất nhuyễn kiếm, hỏi: “Anh là diễn viên đóng vai Tuyết Trúc đúng không?”Vừa nói, cô vừa chậm rãi lại gần Hứa Trăn.Sau khi cô đến gần, Hứa Trăn mới thấy rõ dung nhan của cô, không khỏi khẽ hé miệng.Đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Thậm chí có thể nói cô ấy là người xinh đẹp nhất mà Hứa Trăn từng gặp trong suốt 18 năm qua .Cô ấy khoảng chừng 20 tuổi, làn da trắng nõn, gương mặt xinh xắn, đôi mắt hoa đào ướt át, rực rỡ như ánh sao trên trời.

Cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng để làm tôn lên đường nét trên gương mặt, thoạt nhìn vừa tinh xảo lại vừa thoải mái.Hứa Trăn không khỏi ngẩn người.

Sát thủ Dạ Vũ khiến người trong giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật lại là một cô gái xinh đẹp nhường này sao?Thoáng chốc, cái tên lạnh như băng trong kịch bản như sống dậy, có hơi thở, có nhịp tim, có xúc cảm ấm áp.Hứa Trăn chợt hiểu được tại sao Tuyết Trúc lại rung động, tại sao lại quấn quýt với cô ấy, tại sao lại cam tâm tình nguyện chịu chết, chỉ vì muốn làm cô ấy tỉnh ngộ.

Tất cả những điều khó hiểu trong kịch bản giờ khắc này đều đã được sáng tỏ.Hứa Trăn ngây người trong chốc lát mới nói: “Đúng vậy, là tôi đây.

Cô là Dạ Vũ à?”Cô gái gật đầu, đáp: “Ừ, tôi đóng vai Dạ Vũ trước khi đổi mặt.”Dứt lời, cô ấy dừng lại một lát rồi nói thêm: “Tên tôi là Lâm Gia, Lâm (林) có hai chữ Mộc (木), Gia (嘉) trong Gia Hứa (khen ngợi - 嘉许).”Giọng nói của cô gái rất mềm mại, giọng điệu lại rất cung kính, cho người ta cảm giác ngoan ngoãn.Hứa Trăn mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, tôi họ Hứa, Hứa trong Gia Hứa (khen ngợi), Hứa Chân.”Cô gái tên là Lâm Gia bị hắn chọc cười, đôi mắt không khỏi cong lên.

Cô nhìn quần áo trên tay Hứa Trăn, nói: “Anh muốn tìm chỗ thay đồ đúng không? Để tôi dẫn anh đến đó.”Hứa Trăn nói cảm ơn, sau đó đi theo cô gái.Hai người không đi đâu xa xôi mà tới một góc nhỏ.

Chung quanh được che rèm, miễn cưỡng xem như phòng thay đồ tạm thời.Lâm Gia nhìn lén hắn, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Ừm… Hứa tiền bối, anh thay đồ nhanh lên, bên chỗ Đổng chỉ đạo hơi gấp đấy.”Hứa Trăn hỏi: “Đổng chỉ đạo là ai?”Lâm Gia giải thích: “Người chỉ đạo võ thuật, Đổng Kỳ Ngọc.”Nói rồi, cô ấy quay sang nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng thì mới hạ giọng nói: “Tính cách của Đổng chỉ đạo rất khó gần, lát nữa anh nhất định phải cẩn thận đấy nhé.”Nghe vậy, Hứa Trăn kinh ngạc, vội vàng nói cảm ơn Lâm Gia, sau đó vào trong rèm thay quần áo.Một lát sau, Lâm Gia thấy hắn đã thay đồ thì lén lút lấy điện thoại từ trong túi quần, mở khung tìm kiếm.“Hứa Chân…” Cô tìm mãi mà không thấy bất cứ thông tin hữu ích nào, không khỏi lẩm bẩm: “Sao không có gì hết nhỉ…”Lâm Gia nghiêng đầu nhìn về phía rèm che, cảm thấy khó hiểu: Chẳng lẽ anh ấy là nghệ sĩ mới? Nhưng sao… mình lại thấy quen quen nhỉ?…Cùng lúc đó, Kiều Phong đang đứng xin lỗi trong trường quay.

Mặc dù thái độ nhận lỗi rất nghiêm túc, nhưng vẫn bị mắng xối xả.“Kẹt xe chỗ nào? Các cậu đến từ chỗ nào? Tôi nghe không hiểu.”Người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên.

Vóc dáng của hắn không cao, vẻ mặt hung ác, rõ ràng sắp hói tới nơi rồi mà vẫn cố chấp để tóc dài quá vai, thoạt nhìn rất có đặc trưng của nghệ thuật gia.Hắn chính là Đổng Kỳ Ngọc, chỉ đạo võ thuật của Dạ Vũ Giang Hồ.Hắn đứng trước mặt Kiều Phong ngoáy lỗ tai, hỏi: “Cậu vừa bảo các cậu ở trọ chỗ nào cơ? Khách sạn gì?”Kiều Phong cong lưng cười hùa, cúi đầu nói: “Ừ thì… Chúng tôi thuê phòng ở khách sạn Hilten, nội thành thành phố Kim Ô…”“Choang!”Hắn còn chưa nói hết câu thì Đổng Kỳ Ngọc đã ném mạnh ly café xuống mặt đất, café nóng bắn tung tóe trên mặt đất.“Hilten?” Đổng Kỳ Ngọc giận dữ tới mức râu tóc dựng đứng hết cả lên: “Tao đệt cả nhà mày! Mày cơ to quá nhỉ? Toàn bộ Hoành Châu cũng không thể chứa chấp được chúng mày à? Toàn bộ đoàn làm phim đã chờ cậu ta từ 4 giờ rưỡi tới bây giờ, gần 2 tiếng đồng hồ! Đạo diễn, người quay phim đều có mặt hết! Kết quả mày nói với tao là vì chúng mày thuê phòng ở Hilten nên không thể tới kịp hả?!”Kiều Phong không dám thở mạnh một hơi, cúi đầu liên tục nói xin lỗi, trông như cháu trai của đối phương.Thấy chỉ đạo võ thuật thật sự nổi giận, đạo diễn Tô Văn Bân đành phải can ngăn: “Đổng chỉ đạo, ngài bớt giận.

Bây giờ mới 6 giờ, lát nữa chúng ta khống chế tiết tấu, vẫn có thể đuổi kịp tiến độ…”Nói rồi, mắt hắn sáng lên, vẫy tay với hướng sau lưng Đổng Kỳ Ngọc, nói: “Kìa, tới rồi!”Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc tăng bào màu xám, đeo tràng hạt trên cổ đang nhanh chóng đi tới.

Đó chính là Hứa Trăn mới thay trang phục diễn xuất xong.Thấy hắn, Đổng Kỳ Ngọc khẽ híp mắt.Người trẻ tuổi này sống lưng thẳng thắn, dáng người đoan chính, nhìn bước chân thì hình như cũng biết võ thuật cơ bản?Đổng Kỳ Ngọc cười lạnh mấy tiếng.

Hừ, biết võ thì giỏi lắm à? Luyện võ với đóng cảnh đánh võ là hai khái niệm hoàn toàn khác!Để xem lát nữa tao dạy mày làm người kiểu gì!.