Bàn Sơn

Chương 66: Hòa thượng vũ mị (hòa thượng quyến rũ)

Chương 66: Hòa thượng vũ mị. (hòa thượng quyến rũ)

Không lâu sau đó sắc trời dần trở nên sáng rõ, mặc dù Thanh Y huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng trong một đêm phóng ngựa cả trăm dặm cũng có chút ăn không tiêu, trên mặt hiện lên sự mệt mỏi.

Nhiệm vụ lần này của Thạnh Y vệ là đến Thỏ Kỷ Sơn đón một nhân vật trọng yếu vì vậy chỉ cần là người chưa đến thì bọn họ vẫn tiếp tục chờ đợi, đối với tên sát thủ dấu mặt thì thời gian thật ra cũng là một yếu tố cần dựa vào.

Lương Tân nhờ có Thất Cổ Tinh Hồn cho nên tinh thần vẫn còn rất tốt. Hắn thuận miệng tán gẫu với vị Thiên Hộ kia. Những bị Thanh Y này bình thường vẫn cũng làm nhiệm vụ với Khúc Thanh Thạch. Tuy rằng vẫn không thân tín như Liễu Diệc trước đây nhưng quan hệ với Khúc Thanh Thạch cũng cực kỳ tốt. Khi nhắc đến án tử Khúc Thanh Thạch, Thiên Hộ và mấy bị Thanh Y đều tức giận, phẫn nộ, vị Thiên Hộ lạnh lùng nói:

- Lúc đó Khúc đại nhân chỉ cần nói một câu nhất định chúng thuộc hạ lập tức động thủ.

Nói xong hắn lại thở ra một ngụm trọc khí hướng về phía Lương Tân nhàn nhạt nói:

- Xin ngài lật lại vụ án của Khúc đại nhân, nếu có chỗ nào cần dùng đến chúng thuộc hạ xin cứ sai bảo.

Ngữ khí nhẹ nhàng nhưng thần sắc cực kỳ kiên định.

Năm đó, một đội Thanh Y cùng với Khúc Thanh Thạch chống lại Man Tộc, dù ở vào thế yếu cũng không loạn, dù bại cũng không loạn, dù chết cũng không loạn. Ngày hôm nay vị Thiên Hộ này cũng như vậy, rất ít nói nhưng tâm ý có thể nhận thấy.

Lương Tân thầm nói:

- Nhị ca của ta trời sinh đã có bản lĩnh thu phục nhân tâm.

Không hiểu sao hắn không nhịn được khẽ mỉm cười. Người khác còn như vậy thì hắn - Lương Ma Đao dù liều mạng cũng phải cứu được đại ca và nhị ca.

Trong khi nói chuyện phiếm Lương Tân ngạc nhiên biết bên người hơn trăm danh Thanh Y này lại có đến hai mươi người có thần lực trời sinh, những người còn lại đều có chiến lực mạnh mẽ, đều là cao thủ bò ra từ trong sinh tử. Thanh Y trong châu phủ so với các nơi khác có chút tinh nhuệ hơn đã thế những người này đều là thủ hạ thân cận của Khúc Thanh Thạch cho nên điều này cũng không quá ngạc nhiên.

Sau một lúc cười cười nói nói, khi mà trời đã sáng tỏ bỗng nhiên có một tiếng hát kỳ quái từ đằng xa vọng lại.

Trên đường xuất hiện một người, cước bộ hắn nhìn như thong thả nhưng chỉ mấy bước đã cách Thanh Y đội hơn mười trượng.

Lương Tân khẽ nhíu mày, người đến là một hòa thượng trẻ tuổi, tuy nhìn qua vị hòa thượng này không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cho người khác có một cảm giác không được tự nhiên. Tướng mạo vị hòa thượng kia so với nữ nhân thì còn vũ mị (quyến rũ) hơn.

Đôi mắt đẹp to tròn như tỏa ra ánh sáng, khóe mắt như đang liếc xéo ai đó. Cái mũi cao thon, mềm mại tinh khiết, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, môi hồng, làn da láng mịn, cảm giác như tùy thời có thể chảy thành nước. Tướng mạo như vậy nếu là ở trên người nữ nhân thì nhất định sẽ khiến cho nam nhân nhìn thấy chảy nước miếng nhưng ở trên người nam nhân lại làm cho người ta liên tưởng đến hai chữ: tà dị.

Hòa thượng vũ mị (quyến rũ) cầm một bông hải đường, miệng nghêu ngao hát, ánh mắt lưu chuyển quan sát Thanh Y đội. Đột nhiên hòa thượng khẽ kêu một tiếng tựa hồ có chút buồn bực, mặt nhăn lại lẩm bẩm:

- Một trăm ba tám người ? Thế nào lại thêm một người.

Nói xong ánh mắt hòa thượng rơi trên người Lương Tân.

Thanh Y Thiên Hộ vờ như không có việc gì hướng về phía hòa thượng hỏi:

- Xin hỏi đại sư xưng hô thế nào, chúng ta phụng mệnh ở đây tiếp ứng ...

Không đợi hắn nói xong hòa thượng đã gật đầu nói:

- Pháp hiệu của bần tăng là Hải Đường, là đại đệ tử trong bảy đệ tử thân truyền của quốc sư, người các ngươi tiếp ứng chính là ta.

Trong lúc nói chuyện ánh mắt của hắn không ngừng đánh giá Lương Tân. Sau một lúc trầm ngâm rốt cục thần sắc cũng giãn ra khẽ cười nói:

- Lẽ nào các ngươi đã biết ta đến đây để giết người ? Cái này cũng phiền phức đây.

Thanh Y Thiên hộ ứng biến cực nhanh, thấy đối phương không hề dấu diếm ý định liền lập tức ra lệnh:

- Sát!

Khi tiếng "Sát" vừa vang lên lập tức hàng loạt tiếng dây cung và tiếng tên xé gió vang lên. Một trăm ba mươi bảy quả phụ nỏ đồng loạt nhắm về phía hòa thượng phát động công kích.

Trên mặt hòa thượng Hải Đường hiện ra thần sắc cổ quái, tựa hồ có chút bất đắc dĩ pha lẫn vẻ buồn cười. Mắt thấy kình nỏ sắp đâm vào thân thể mình hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, hai tay vung lên, từng ngón tay xuất động tựa hồ như một đóa hoa đang nở rộ, trong không khí đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh ma sát vang lên.

Bằng mắt thường có thể thấy được, vũ tiễn khắp bầu trời đều bị một cái vung tay của hòa thượng kéo lại ngưng tụ thành một thanh trường thương màu đen. Ngay sau đó hòa thượng lại tiếp tục vung tay lên, tất cả mũi tên lại quay ngược phóng về phía Thanh Y vệ.

Lương Tân cực kỳ sợ hãi, ngay cả Trúc Ngũ năm đó cũng không có tu vi như vậy, hòa thượng cực kỳ lợi hại.

Thanh Y môn sau khi bắn cung liền rút đao ra muốn thừa cơ tập kích nhưng không ngờ mũi tên đổi hướng quay về phía bản thân mình đều cực kỳ kinh hãi, căn bản là không có cơ hội tránh né chỉ có thể mở trừng hai mắt nhìn mưa tên quay lại.

Vào lúc này đột nhiên trong tai bọn họ vang lên tiếng gầm nhẹ, thân hình Lương Tân như điện, bảy quyền nối nhau tung ra, từng quyền một oanh kích lên Thỏ Kỷ Sơn, Thất Tinh liệt vị chấn động đảo mắt đã kết thành trận.

Lương Tân lấy hết sức bình sinh oanh kích ngọn núi khiến từng hón đá bạo tạc lao ra đối kháng với mưa tên đang bay đến.

Vũ tiễn bị tầng tầng đất đá cản lại mất đi độ chính xác cũng như lực lượng. Tất cả mọi người đều bị bảy quyền của Lương Tân làm chấn động, vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần thì trong tai đã vang lên tiếng cười sang sảng của hòa thượng:

- Cừ thật, tu vi cũng không thấp.

Tràng cười đinh tai nhức óc vang lên, một trận kình phong gào thét, thân hình hòa thượng nhảy lên cao, toàn thân có quang mang màu vàng tỏa ra trông vô cùng nghiêm nghị. Cổ tay hắn đã cong lại, hai tay vung lên nhắm về phía Lương Tân đang còn chưa hồi khí công kích đến.

Đúng lúc này, tiếng cười đột nhiên biến thành kinh hô, thân ảnh mập mạp Cao Kiện nhanh như điện xẹt, cắt ngang bầu trời lao về phía hòa thượng. Tiếng quát mắng, âm thanh quyền cước giao phong vang lên thành một mỡ hỗn loạn .... Khi nhìn thấy Lương Tân nguy ngập, Cao Kiện liền xuất thủ ngăn trở.

Luận võ công Cao Kiện còn muốn cao hơn Khúc Thanh Thạch một tầng, hơn nữa lại còn thêm phù thuật kỳ dị hỗ trợ, chỉ cần một kích cũng đủ để đánh chết tu sĩ phổ thông. Hòa thượng Hải Đường không đề phòng còn có cao thủ ẩn núp nên trong lúc bị tập kích không kịp thi triển thần thông đành phải dùng quyền cước ngăn địch. Trong khi chiến đấu tâm ý hắn xoay chuyển chân nguyên kích động, mỗi một quyền đều ẩn chứa bổn nguyên pháp lực đánh về phía Cao Kiện không chút lưu tình.

Hai người dây dưa từ trên không rồi đến mặt đất, chỉ chớp mắt đã có hơn mười quyền đối chiến, trước khi rơi trên mặt đất Cao Kiện kêu thảm một tiếng, trong miệng máu tươi chảy ra không ngừng.

Hòa thượng Hải Đường liếm môi, tiếng cười tràn đầy bất đắc dĩ:

- Bất cứ cái gì ...

Lời còn chưa dứt bầu trời trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Lương Tân lại gia nhập vòng chiên.

Một âm thanh nặng nề vang kên. Một quyền của Lương Tân đã nện lên mặt hòa thượng. Trong chớp mắt hòa thượng đã lại bị dính thêm mấy quyền đánh bồi nữa. Khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, mắt mũi, hai gò má đều sưng lên. Hai người đồng thời rống giận, mắt trái của hòa thượng trong nháy mắt chợt sưng to lên rồi vỡ ra, máu tươi bắn hết lên mặt.