Ron cười trộm, sau đó nhỏ giọng cùng Hermione kề tai nói nhỏ, “Thì ra bà ta biết chính mình ngày thường làm căn bản không phải tiên đoán a.”

Hermione trừng mắt nhìn Ronmột cái, sau đó ý bảo nó nhanh chóng giúp đỡ, đồng thời đối vài người thi triển hàng loạt Confundus (làm đối phương mơ hồ), trước mắt săn sóc Trelawney bọn họ không đủ phòng bị, nếu có người lúc này đánh lén sẽ không hay lắm.

“Tuy rằng lời tiên tri của tôi bị cái tên Snape kia quấy rầy, nhưng khả năng của tôi cụ rõ ràng rất!” Trelawney đột nhiên nghiêng người nắm chặt áo Harry, “Cái tên trộm kia, muốn từ chỗ tôi biết cuộc phỏng vấn, lại nghe lén được lời tiên tri thật sư!”

Harry ngay từ đầu tốt tính giúp đỡ Trelawney, cậu cũng thật sự thấy quá một lần đối phương đưa ra lời tiên tri thật sư, đối với vị giáo sư phát huy sức mạnh không xong định này trong lòng vẫn là kính trọng. Nghe được thời điểm bà ta đề cập cuộc phỏng vấn, thiếu niên chỉ biết chính là vận mệnh cả đời cậu bị lời tiên tri chi phối. Nếu không có lời tiên tri này, Voldemort sẽ không đột nhiên bắt đầu tìm giết đứa trẻ phù hợp lời tiên tri yêu cầu, Lily và James cũng sẽ không chết......

Rơi vào cảm xúc suy sụp giây tiếp theo Harry đã bị đột nhiên bịnh hoảng sợ làm tỉnh, Trelawney đang nói cái gì? Severus nghe được Lời tiên tri?! Dumbledore nói đã khống chế chặt chẽ người biết lời tiên tri này, ngoại trừ người đưa ra lời tiên tri, chỉ có cụ cùng một người khác biết. Mà trong bọn họ có một người đem lời tiên tri này nói cho  —— Voldemort.

Harry cảm thấy được bên tai trống rỗng, trong đầu chỉ có người đang không ngừng hô to ‘vì sao’, vì sao là Severus chứ, vì sao chính là thầy ấy nói cho Voldemort, vì sao thầy ấy được Dumbledore thu nhận vào Hội Phượng Hoàng, vì sao thầy ấy ở lại Hogwarts, vì sao thầy ấy —— tốt với mình như vậy?!

“Harry, Harry.” Hermione là người đầu tiên đem Snape và người nói ra lời tiên tri liên kết với nhau, trước khi Harry thích viết nhật kí, gần như cái gì cũng sẽ nói cho cô cùng Ron, tự nhiên cô gái cũng biết vấn đề khúc mắc này. Bắt đầu từ năm nay, giáo sư Snape đã được Harry xem là người quan trọng rồi, hơn nữa vì tiếp xúc sâu hơn mà càng thêm quan trọng. “Chúng ta đem Trelawney đưa trở về trước. Được chứ?”

Ron khó hiểu anh em tốt sao lại đột nhiên có vẻ khiếp sợ, cho rằng cậu là bị dáng điệu Trelawney mãnh liệt dọa sợ, vội vàng vỗ vỗ bờ vai của cậu, hơn nữa đem giáo sư Tiên tri nhẹ nhàng đỡ lấy từ trên thân thể Harry.

Phòng học môn Tiên tri ở lầu tám, mà phòng nghỉ của Trelawney là ở đối diện, trong quá trình ba người cùng nhau đỡ bà trở về, Harry vẫn máy móc đi theo, trong đầu hỗn loạn, giống như nghĩ cái gì, lại cũng chưa nghĩ ra.

“Harry, cậu cần theo tụi mình nói chuyện.” Lúc sau trở lại phòng nghỉ Gryffindor, bọn họ tìm một góc bí mật, hơn nữa thuần thục thi triển thần chú ngăn cách.

“Làm sao vậy?” Ron cũng thấy ra không ổn, “Vừa rồi không phải là bình thường sao?”

“Mình......” Harry mới vừa nói một chữ mà bắt đầu ho khan, uống nước Hermione đưa cho cậu mới dừng lại một chút, gương mặt đỏ lên, biểu tình phức tạp không thể nói rõ.

“Còn nhớ vừa rồi lời Trelawney nói sao.” Hermione thấy Harry không muốn nói chuyện, gánh vác nhiệm vụ khơi mào đề tài.

Ron gật đầu, “Không phải là lời say? Giống như bà ta lại nhìn thấy cái gì, nhưng hiệu trưởng Dumbledore không tin.”

“Trọng điểm không phải cái này, mà là...... Bà ta nói năm đó thời điểm phỏng vấn bị giáo sư Snape nghe lén được.” Hermione phát hiện gương mặt Harry rõ ràng căng thẳng lên.

“Cái lời tiên tri kia...... là cái thứ năm trước chúng ta đi Sở thần bí ở Bộ pháp thuật tìm......” Ron cũng thấy ra vấn đề, “Chính là việc năm đó?”

“Đúng vậy......” Harry cúi đầu, không biết nên đối mặt mọi thứ này như thế nào, “Thầy ấy nghe lén được lời tiên tri, sau đó nói cho Voldemort, sau đó ba mẹ mình chết, sau đó mình thành cô nhi. Sau đó mình trải qua cuộc sống mười một năm Muggle mới biết chính mình là Pháp sư, đến Hogwarts, gặp các cậu, được Severus bảo vệ. Sau đó hôm nay mới biết được chuyện đã xảy ra lúc đầu.”

“Harry không cần như vậy.” Ánh mắt Hermione đã ươn ướt, “Lời tiên tri đều mập mờ không rõ ràng, thầy không biết nó chính là nói cậu.”

“Hơn nữa lúc ấy ông ta là Death Eater, chẳng qua là làm điều mình nên làm.” Ron đột nhiên nói, nhìn thấy Harry giật mình nâng lên tới khuôn mặt nghiêm túc nói, “Mình nghe ba mẹ từng thảo luận về Snape, bọn họ nói vẫn không rõ Dumbledore vì sao tin tưởng Snape, ông ta là Death Eater. Đây chính là chính xác 100%.”

Trong ánh mắt Harry bắt đầu nảy sinh hy vọng, cậu rất muốn nghe Ron nói, ‘ Severus từ đầu đến cuối đều là bên chúng ta ’, là Dumbledore phái thầy làm nội ứng chỗ Voldemort.

“Lúc ấy mình còn nhỏ, nhưng mình nhớ rõ rất rõ ràng. Dumbledore tới nhà của mình ăn kẹo chanh, cha mình hỏi vấn đề này. Hiệu trưởng trả lời là, ‘khi đó cậu ấy làm điều cậu ấy phải làm, sau đó cậu ấy hối hận cố hết sức bù đắp, hơn nữa vì bù đắp làm anything có thể.’”

“Cho nên nói sau khi thầy ấy biết lời tiên tri chỉ về mình mới hối hận, bởi vì thầy cùng mẹ mình là bạn tốt.” Trong lòng Harry càng thêm khó chịu, cậu hình dung Severus lấy một thân phận Death Eater gia nhập Hội Phượng Hoàng, nhận lấy mọi hoài nghi cùng xem thường, chứng minh bản thân là có thể tin tưởng. Nhưng cuối cùng, mẹ vẫn chết, cậu vẫn thành cô nhi.

Cho nên nói, Severus đối tốt với cậu, tất cả mọi thứ đều là vì —— bù đắp sao?

Lòng người đều thiên vị, ở trong lòng Harry Severus đã là người rất qua trọng của cậu, cho nên cậu tìm lý do thuyết phục chính mình, rồi lại vì tìm được lý do mà đau lòng.

Harry cảm thấy được mình hiện tại căn bản không thể đối mặt Severus, cậu hận, hận lời tiên tri này hủy hoại mọi thứ cậu có. Cậu oán, oán kẻ châm lên ngọn lửa này là Severus. Cậu đau, vì sau đó người đàn ông lại gánh chịu tất cả. Đồng thời cậu giận, vì không thể kiềm nén đáy lòng đột nhiên dâng lên những cảm xúc này.

Hermione cùng Ron đều nói đúng, lúc ấy Severus chỉ là làm chuyện thầy phải làm, biết được, hiểu được, lý giải được, nhưng mà cậu...... Không thể chấp nhận, ít nhất là hiện tại.

Harry khống chế không được suy nghĩ của mình, tưởng tượng nếu lúc ấy Severus không nghe thấy lời tiên tri này, hoặc là không có dâng lên lời tiên tri này. Vậy không phải cậu cũng sẽ trở thành là thằng nhóc tồi tệ được nuông chiều như Dudley hoặc là Draco, có được thời thơ ấu đẹp tốt gia đình hạnh phúc, có người bắt nạt thì khóc lóc tìm cha mẹ, lúc bắt nạt người khác thì bô bô cái miệng nói ba tao là XXX. (giống thằng cha khốn cmn nạn của bé)

“Cậu cần bình tĩnh, sau đó suy nghĩ thật kĩ.” Hermione đổi vị trí tự hỏi một chút, ôm Harry giúp thiếu niên lau nước mắt còn lại, “Đi ngâm mình trong nước ấm, viết nhật kí, sau đó ngủ một giấc. Ngàn vạn lần đừng bị cảm xúc ảnh hưởng mà làm ra quyết định gì, mình không muốn cậu hối hận.” Học kỳ này nhìn thấy Harry lộ ra nụ cười đúng tuổi 16, nhìn thấy thiếu niên được Snape bao dung sau những kiêu ngạo kia, cô thích Harry như vậy.

“Theo mình đi phòng tắm lớn đi, vòi nước nơi đó rất nhiều loại, có lẽ cậu thích ngâm mình hơn.” Ron mời, tuy rằng nó trực giác Harry hiện tại càng muốn yên tĩnh.

“Có thể cho mình yên tĩnh không? Mình cam đoan sẽ không rời khỏi Gryffindor.” Khóe miệng Harry cong lên ngượng gạo, làm hai người thấy được giống như Harry lúc đầu năm, tràn ngập cảm giác chết lặng.

“Được rồi, cậu biết đi đâu mà tìm tụi mình.” Ron lôi kéo Hermione vẻ mặt lo lắng đi rồi, Harry là con trai, hơn nữa đã trải qua nhiều như vậy, sẽ bình tỉnh lại.

Harry rất muốn đi tháp Thiên văn, hoặc là Hồ Đen, trực giác của cậu có thể cho chính mình ở nơi nào hoàn toàn yên tĩnh. Chính là cậu không thể rời khỏi Gryffindor, không thể làm cho hai người bạn lo lắng.

Thiếu niên cũng không có quay về phòng ngủ, chính là ngồi yên lặng ở một góc phòng nghỉ, ngọn lửa trong lò sưởi âm tường đã tắt, nhiệt độ phòng rất lạnh, nhưng Harry hoàn toàn không cảm thấy. Cậu lấy ra sách Độc dược của Prince, sau khi mở ra căn bản không biết viết cái gì, tới khi một giọt nước mắt rơi ở trên giấy, sau đó chậm rãi xuất hiện vầng sáng.

【 Harry, nửa đêm em đi dầm mưa sao? 】Severus nhỏ lúc đầu không chú ý, sau đó anh cảm thấy được vết nước này gây cho hắn một loại cảm giác đau lòng.

【 Prince, em rất nhớ anh. 】 Harry đem đầu đặt lên sách Độc dược, nghiêng mặt viết, 【 hôm nay em biết một bí mật, một bí mật em thà rằng không biết. 】

【 nếu em thật sự muốn không biết, một thần chú Obliviate (lãng quên) là được. 】 Severus nhỏ nhăn mi lại, Harry làm sao vậy.

【 không, em sẽ chấp nhận, chính là cần thời gian. 】 Harry mạnh miệng nói, 【 anh sẽ vì bù đắp mà vô hạn bao dung với một người chứ? 】

【 không. 】 Severus nhỏ trả lời, 【 ta nghĩ làm mấy bình Độc dược chất lượng tốt, thì cũng đủ bù lại. Ta thích dùng giao dịch để giải quyết việc này hơn, đương nhiên tốt nhất chính là không bị thua thiệt. 】(đúng là giáo sư)

【 hiện tại em rất rối loạn, căn bản không thể suy nghĩ, giống như em hiểu được cái gì, lại giống như cũng không hiểu được. 】 Harry buồn bực ở trên tấm da dê vẽ bậy.

【 em đã làm ta cũng mơ hồ. 】 Severus nhỏ thở dài, sau đó lo lắng hỏi, 【 rốt cuộc đã xảy ra cái gì! 】

【 không, em không thể nói cho anh. 】 Harry trực tiếp trả lời, sau đó cảm thấy được cách nói ccủa mình có thể không tốt lắm.

【 nếu như vậy, em cũng không cần nói chuyện với ta. 】 Severus nhỏ khép lại  sách Độc dược. Anh đợi suốt mười ngày chờ Harry liên lạc, kết quả người này lại nói ‘không thể nói cho anh!’

【 xin lỗi, em nghĩ tâm tình hiện tại của em có thể thật sự không thích hợp nói chuyện, để em yên tĩnh một chút. Thật sự xin lỗi, Prince. 】 Harry viết, sau đó đợi năm phút đồng hồ không trả lời, cũng cười khổ thu hồi sách Độc dược. Làm sao bây giờ, cậu chọc giận Prince, tiếp đó đuổi đi bạn tốt lo lắng cho cậu, đồng thời không muốn gặp Severus.

Cậu hiện tại, hoàn toàn là một người cô đơn.

Khóe môi Harry nhếch lên nụ cười châm chọc, sau đó mơ mơ màng màng nằm ngủ.

Màn đêm tối đen, đưa tay ra không thấy năm ngón tay, một vầng sáng từ không trung phát ra, một thân ảnh cao gầy nửa quỳ ở bên trong, sau đó âm thanh từ từ xuất hiện. Đủ loại phê phán tràn ngập hoài nghi, thù hận, vui sướng hả hê. Nhưng người đàn ông kia lại trước sau đều thẳng lưng, đến lúc người ấy cúi đầu, khẽ hôn một góc áo choàng nhìn không rõ.

Severus?

Sau đó người đàn ông đứng dậy đi nhanh về phía trước, đối diện với hình dáng vô cảm khó nắm bắt này, đến khi người ấy lại một lần nữa quỳ gối trước một người.