Đã đến mùa xuân, Bạch Tuần đánh thức Phương Giác, Phương Giác bám giường, không chịu dậy.

Bạch Tuần kề sát bên tai cậu, nói: “Tôi phải tạm thời rời khỏi mấy ngày.”

Phương Giác mở nửa mắt, lầm bầm: “Làm gì vậy?”

“Về nhà đón tết âm lịch, ” Bạch Tuần nói.

Phương Giác tỉnh luôn, sững sờ nhìn Bạch Tuần.

Hơn nửa năm qua, Bạch Tuần đều ở cạnh cậu, cho nên khiến Phương Giác sinh ra một loại ảo giác “mình nên sống như vậy cùng Bạch Tuần”, lời Bạch Tuần nói rất nhẹ, như một cây búa nhỏ, nhẹ nhàng đập bể giấc mơ kỳ quái lạ lùng kia.

Bạch Tuần có cuộc sống của mình, gia đình.

Quan hệ của cậu và và Bạch Tuần, chỉ có một năm, không nhiều.

Phương Giác nhắm mắt lại, “Vậy anh cứ đi thôi, nói với tôi làm gì?”

“Tôi đã chuẩn bị đồ cho em rồi, Tiểu Giác, ” Bạch Tuần thấy cậu không có ý định rời giường, cũng có chút bất đắc dĩ, thẳng thắn ôm ngang cậu lên, Phương Giác sợ hết hồn, mở mắt ra: “Anh làm gì vậy!”

Đến nhà bếp, Phương Giác không mang dép lê, Bạch Tuần liền để cho cậu đạp trên chân của mình, mở tủ lạnh ra, “Bên trong tủ lạnh có bánh sủi cảo, cũng có chút đồ ăn, đêm giao thừa tự mình luộc chút sủi cảo cùng bánh trôi, đừng để mình bị đói, không cho ăn đồ ăn vặt.”

Phương Giác đứng không vững, chỉ có thể ôm eo anh, “Anh quản tôi.”

Cậu nhe răng với Bạch Tuần, “Tôi cứ ăn đấy, anh làm gì được? Có bản lĩnh thì anh đừng đi, anh ở lại mà trông tôi?”

Bạch Tuần lẳng lặng nhìn cậu.

Nói xong, cậu làm dáng phải đi, Bạch Tuần kéo cậu, đẩy đến bàn bếp lạnh lẽo, Phương Giác bị anh đè lên trên, tức giận giẫm chân của anh, Bạch Tuần thấp giọng: “Sao lại nổi nóng?”

Khóe mắt Phương Giác đỏ lên, không nói lời nào, giãy giụa, Bạch Tuần nhấc cằm của cậu, hôn lên đôi môi cậu —— Phương Giác bị kỹ năng hôn của anh đánh bại, giãy dụa không bao lâu, ánh mắt trở nên mơ hồ, nước bọt chảy xuống từ khóe miệng.

Quần bị cởi ra lúc nào không biết, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp của Phương Giác, Bạch Tuần cởi quần của mình, Phương Giác thở hổn hển, động tình, cứng.

“Muốn ở chỗ này, ” Bạch Tuần ghé vào lỗ tai cậu nói, “Hay là trở về phòng?”cloudyhiromi.wordpress.com

Phương Giác nghe theo dục vọng của mình, nhưng vẫn không buông được mặt mũi, có chút tức giận, nói: “Trở về phòng!”

Vừa đến phòng, Bạch Tuần bắt cậu nằm lỳ ở trên giường, Phương Giác cong cái mông nhỏ, nơi riêng tư hoàn toàn bại lộ trước mắt Bạch Tuần, dịch bôi trơn chảy xuống dọc theo chân, giữa hai chân ướt đẫm, Bạch Tuần đỡ eo cậu, đâm thẳng vào.

Phương Giác nghẹn ngào một tiếng, lắc cái mông, tự mình xoay.

Va chạm hung ác tới dồn dập, Bạch Tuần giam cầm hai tay của cậu, hỏi cậu: “Tôi có thể quản được em hay không, hả?”

“Có thể, có thể!” Phương Giác chôn nửa đầu ở trong gối, khóc lóc, nước mắt thấm ướt áo gối, cậu nói lung tung, “Có thể!”

Mẹ nó.

Đệt.

Làm số 1, thì ghê gớm lắm hả!

“Ăn cơm cho thật ngon, ” Bạch Tuần chậm lại, Phương Giác vừa co vừa kéo khóc lóc, lúc này khoái cảm tới chậm lại một chút, cuối cùng thì cậu cũng coi như là thích ứng, Bạch Tuần còn nói, “Không cho ăn đồ ăn vặt.”

Phương Giác nói: “Anh chỉ muốn làm tôi, anh quản tôi ăn cái gì làm gì hả?”

Động tĩnh phía sau bỗng nhiên ngừng, Phương Giác quay đầu nhìn anh, Bạch Tuần rút ra khỏi thân thể cậu, lúc dương v*t rút ra có tiếng “Póc” vang lên, cảm giác trống rỗng kéo tới.

Phương Giác còn chưa bắn ra, khó chịu cực kỳ, cậu nói: “Anh tiếp tục đi chứ.”

Bạch Tuần trần truồng xuống giường, trầm mặc đi ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này Phương Giác mới muộn màng phát hiện đại khái là Bạch Tuần tức giận, cậu có chút oan ức —— mới vừa nãy rõ ràng là anh còn hăng hái mà, dựa vào cái gì, cậu còn chưa được sảng khoái, Bạch Tuần liền đi.

Rời đi.

Hai chữ này bỗng nhiên khiến Phương Giác rùng mình một cái.

Phương Giác nghĩ, mình làm sai sao?

Cậu cũng không biết mình ngủ khi nào, mệt mỏi, trong mơ hồ, có người nhét nhét chăn cho cậu, Phương Giác cuộn mình ngủ tiếp, lộ ra cái gáy trắng noãn.

Lúc Phương Giác tỉnh lại, trong nhà đã không còn người.

“Bạch Tuần, ” Phương Giác kêu một tiếng, không nghe tiếng trả lời.

Ngu ngốc!

Anh không ở đây, tôi chuyển hết đồ trong nhà anh đi, tiền cũng lấy hết của anh, có tin hay không hả?

Fuck your mother Bạch Tuần.

Phương Giác tức giận vươn mình xuống giường, tắm rửa sạch sẽ, lại đi ngủ, ngủ một giấc đến đêm giao thừa, đói bụng không chịu được, mới xuống giường đi luộc sủi cảo.

Sủi cảo là nhân rau cần và thịt, Phương Giác không kiêng ăn chút nào, đổ nước vào, trực tiếp đổ sủi cảo vào luôn. Cậu không có kinh nghiệm, sủi cảo rơi vào trong nước nóng, bắn lên trên cánh tay cậu hai, ba vết.

Phương Giác theo bản năng trốn một chút, đau nhe răng trợn mắt.

Cùng lúc đó, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Đây là điện thoại di động mà Bạch Tuần mua cho cậu, loại mới nhất, Phương Giác nhất thời không nhớ được là điện thoại di động của mình. Cậu đậy nắp nồi, luống cuống tay chân đi lấy di động.

Là số của Bạch Tuần.

Phương Giác hít một hơi thật sâu, nhận.

“Nghe, ” Phương Giác không để lộ ra tâm tình của mình, “Chuyện gì.”

Bạch Tuần nói: “Tiểu Giác à.”

Phương Giác có chút muốn khóc, viền mắt cũng ửng hồng, chóp mũi cay cay, cậu nói: “Hả? Không có chuyện gì tôi cúp!”

“Ăn cơm chưa?” Bên phía Bạch Tuần rất yên tĩnh, đại khái là anh ở bên ngoài, có tiếng gió, “Hả?”

Bên kia chậm chạp không đáp lại.

Bạch Tuần nói: “Mở video.”

Lời mờii mở video điện thoại xuất hiện, Phương Giác vỗ vỗ lồng ngực của mình, mở video, kết quả vừa nhìn thấy mặt Bạch Tuần, bỗng nhiên cậu rớt nước mắt.

Phương Giác để điện thoại di động ở trên khay trà, hai tay quẹt lung tung nước mắt, “Đệt!”

“Làm sao lại khóc?” Giọng Bạch Tuần truyền ra từ trong điện thoại di động, “Ai bắt nạt em?”

Anh đó!cloudyhiromi.wordpress.com

Bà mọe, Bạch Tuần anh là tên ngu ngốc!

Phương Giác cầm điện thoại di động lên, lớn tiếng nói: “Nước quá nóng, sao anh không nói cho tôi biết vứt sủi cảo vào trong nước sẽ văng nước hả! Anh cố tình đúng không!”

“Bị phỏng?” Bạch Tuần nhíu lông mày, “Trong ngăn kéo phòng ngủ có thuốc chữa phỏng, em lấy bôi đi.”

“Tốt liền ấy mà, không cần!”Viền mắt Phương Giác đỏ chót, giống như con thỏ nhỏ.

Bạch Tuần: “Đi ngay lập tức, nếu không trừ tiền em.”

Phương Giác: “…”

Bạch Tuần ở xa chỉ huy cậu đi xức thuốc, nhìn vết phỏng trên cánh tay có chút đau lòng: “Lát nữa cẩn thận một chút.”

“Anh ăn sủi cảo chưa?” Phương Giác giương mắt nhìn cậu, “Tôi còn đang luộc sủi cảo.”

“Ăn rồi, ” Bạch Tuần cười rộ lên, “Đi ăn đi.”

“Anh có thể ăn cùng tôi không? Mở video ấy.” Phương Giác nói, “Ăn một mình thật nhàm chán.”

Bạch Tuần trầm mặc một lát, nói: “Không được.”

Phương Giác đành phải cúp điện thoại, nhìn căn nhà trống rỗng, lần đầu có cảm giác rất cô đơn. Cậu đi múc sủi cảo, lần này cẩn thận hơn, chỉ là ăn hai, ba cái thì không ăn nữa.

Bên ngoài bắn pháo hoa, Phương Giác không muốn xem Xuân Vãn, vì vậy trở về phòng ngủ, chén cũng không thèm rửa.

Pháo hoa chiếu ánh sáng lên người cậu, Phương Giác cởi quần áo, tắt đèn, ở trong bóng tối cởi quần của mình, sờ lên dương v*t, trét dịch bôi trơn ở lòng bàn tay, tuốt lên tuốt xuống, hô hấp từ từ gấp lên.

Phương Giác nhỏ giọng thầm thì: “Bạch Tuần… Fuck you Bạch Tuần… Anh không đến làm tôi.”

Hai chữ “Bạch Tuần” giống như ma chú, cậu nhớ tới mỗi lần hoang dâm, dương v*t lại cứng thêm mấy phần, Phương Giác nhỏ giọng rên rỉ, giống như tiếng mèo kêu, từng trận khoái cảm ở phía dưới dâng lên.

“Bạch Tuần… Anh nhanh lên… A…”

Phương Giác từ mình an ủi vẫn không bắt được trọng điểm, cậu mô phỏng theo kỹ xảo mà Bạch Tuần dùng khi tuốt cho mình, cũng học được bảy tám phần giống, khoái cảm tầng tầng lớp lớp, muốn nhấn chìm cậu.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Phương Giác run run một cái, thiếu chút nữa bị dọa cho mềm nhũn, liếc nhìn, là Bạch Tuần gọi video.

“…”cloudyhiromi.wordpress.com

Phương Giác ổn định lại hô hấp, nhận điện thoại, mặt Bạch Tuần liền xuất hiện ở trên màn ảnh, hình như anh đang ở trong phòng ngủ, Bạch Tuần hỏi: “Sao bên chỗ em tối vậy?”

“Tôi muốn ngủ!” Phương Giác có chút chột dạ, “Mà liên quan gì đến anh?”

“Tiểu Giác, ” Bạch Tuần nhìn vào mắt của cậu, nhẹ giọng nói, “Một năm này, em là của tôi, em phải biết.”

Trong bóng tối, mặt Phương Giác ửng hồng, mang theo một loại cảm giác vui sướng cùng thỏa mãn khó có thể dùng lời diễn tả được, cậu lặng lẽ sờ dương v*t của mình, cử chỉ điên rồ: “Tôi là của anh.”

“Bạch Tuần, anh đọc tạp chí cho tôi nghe đi, ” Phương Giác nhỏ giọng nói, dựa vào màn đêm, che giấu sự động tình của mình, “Tôi muốn nghe giọng anh một chút.”

Lần này Bạch Tuần không từ chối thỉnh cầu của cậu, tiện tay cầm một quyển tạp chí, vẫn là những từ nghe không hiểu, Phương Giác cắn môi, không dám lên tiếng, sợ bị Bạch Tuần nghe được, cậu đang tự an ủi.

Rất nhanh, cậu bắn ra ngoài, trong lòng bàn tay dính nhớp.

Phương Giác bỗng nhiên nghĩ, mình là của Bạch Tuần, ngay lúc này, một năm này.