Phương Giác khẽ cắn răng, bảo Đồ Lương đi trước, còn mình thì trong ánh mắt của mọi người, run run rẩy rẩy đi tới trước mặt Bạch Tuần, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, Bạch Tuần rũ mắt, nói: “Ngồi xuống.”

Mấy người nhìn nhau, ai cũng không hỏi nhiều —— đại khái là ở trong mắt bọn họ, chuyện như vậy cũng coi như bình thường. Bọn họ cứ trò chuyện, Phương Giác mới vừa vội vã uống hai chén, rượu có tác dụng chậm rất lớn, ánh mắt cậu có chút mờ mịt, cứ ngồi ở trên ghế sa lon.

Bạch Tuần cũng không nói gì, từ từ uống rượu.

Phương Giác mơ mơ hồ hồ, một cái tay đặt lên quần tây của cậu mà vuốt, Phương Giác giật mình một cái, nhìn về phía tay Bạch Tuần. Bọn họ ngồi trong góc tối, không ai có thể thấy rõ, nhưng Phương Giác vẫn căng thẳng, cậu giữ chặt tay Bạch Tuần, giọng nói rất nhỏ: “Không muốn…”

“Tiểu Giác, ” Bạch Tuần nghiêng đầu, thấp giọng nói, “Không nên chọc anh tức giận.”

Phương Giác run lên, có chút sợ hãi khó giải thích được, Bạch Tuần nhẹ nhàng đẩy bàn tay chống cự của cậu, tay không mở quần của cậu, chỉ là cách quần xoa xoa hạ thân, Phương Giác hô hấp dần nặng.

dương v*t căng phồng, đội quần nổi lên một cái lều nhỏ, thậm chí tay trái của Bạch Tuần  còn cầm ly cocktail, nhâm nhi, một cái tay khác lại đang gãi đỉnh dương v*t của Phương Giác, cuống họng Phương Giác phát ra tiếng nghẹn ngào, cậu nhấc cánh tay, cắn ống tay áo, nuốt hết tiếng rên rỉ xuống.

“Bạch Tuần…” Phương Giác chịu thua, “Tôi sai rồi… Anh đừng… Tôi sắp bắn…”

“Vậy thì bắn đi, ” Giọng Bạch Tuần rất nhẹ, thậm chí không nhìn cậu, “Để cho tất cả mọi người đều nhìn em bắn ra, dính hết vào quần, lắc cái mông cầu làm —— em bắn?”

Phương Giác sợ không dám nói tiếp nữa.

Bạch Tuần bỗng nhiên đứng lên, Phương Giác có chút hoang mang nhìn về phía anh, Bạch Tuần khẽ gật đầu: “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Phương Giác ngẩn người, cũng vội vàng đứng lên, ôm bụng, giả vờ đau bụng, cùng anh đi ra ngoài, Bạch Tuần đút tay trong túi, không quay đầu lại, Phương Giác nhìn bóng lưng của anh, có chút chóng mặt.

Bên ngoài hành lang rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng cười phóng đãng trong cửa, Phương Giác cảm thấy mình đang nằm mơ.

Trong một năm này, Bạch Tuần sở hữu cậu, cậu lại tránh thoát Bạch Tuần, đi làm chuyện của mình, cậu gây lỗi lầm, phải bị trừng phạt —— Phương Giác có chút thấp thỏm, đại não dường như không theo kịp, không nghĩ thêm được gì.

Bạch Tuần đi vào phòng vệ sinh, rốt cục chịu quay đầu lại liếc cậu một cái, ánh mắt rất lạnh, Phương Giác cảm thấy rõ ràng là trên người nóng, lại hơi lạnh, cậu đi tới, nhỏ giọng nói: “Bạch Tuần…”

“Rất thiếu tiền sao?” Bạch Tuần lại lần nữa hỏi câu này, nắm cằm của cậu, Phương Giác có chút đau, nước mắt chảy ra, hắn nói: “Tôi sai rồi.”

Bạch Tuần rút tiền ở trong túi quần sau mông Phương Giác, ở ngay trước mặt cậu, vung tay, vứt xuống dưới lầu.

Đỏ rực, như ngọn lửa màu đỏ ảm đạm, thiêu đốt, rơi, đột nhiên đôi mắt Phương Giác trừng lớn, theo bản năng muốn đi bắt tiền, lại đột nhiên bị Bạch Tuần ôm eo.

Cửa phòng đóng lại.

Bạch Tuần đặt cậu  trên tường, giam cậu trong một khoảng không, Phương Giác ngửi thấy trên người Bạch Tuần có mùi nước hoa đàn ông cùng mùi rượu, cậu nhỏ giọng nói: “Tiền rơi mất rồi, tôi muốn đi nhặt.”

“Tiểu Giác, ” Bạch Tuần ở trước mặt cậu, chóp mũi đỉnh chóp mũi, “Không được.”

“Bây giờ tôi muốn phạt em, ” Bạch Tuần nói, “Cởi quần áo.”

Phương Giác run tay, cởi quần áo, mở dây kéo, lộ ra hai chân thẳng tắp, động tác của cậu quá chậm, Bạch Tuần ngẩng đầu lên, “Giữ lại áo, quần lót cũng cởi.”

Phương Giác không biết mình phải làm gì, cắn môi, cởi quần lót —— đỉnh dương v*t chảy ra niêm dịch làm ướt quần lót.

“Ngồi lên bồn cầu, ” Bạch Tuần dựa tường, chỉ huy cậu, “Chân banh ra, đừng che.”cloudyhiromi.wordpress.com

Phương Giác cảm thấy nhục nhã quá sức, cậu ngồi trên nắp bồn cầu lạnh lẽo, tách chân ra, tiểu huyệt non nớt màu hồng nhạt, như nhụy hoa mân côi, bởi vì căng thẳng mà co rút lại, nếp nhăn rút vào trong, dương v*t cứng ngắc, dán lên bụng dưới.

“Tự mình chơi tới bắn đi, ” Bạch Tuần liếc nhìn đồng hồ, “Ba phút.”

Phương Giác trợn mắt lên, nói: “… Mặt sau cũng phải chơi?”

“Không biết à?” Bạch Tuần cúi người xuống, chỉnh lại nơ con bướm của cậu, “Muốn tôi dạy cho em không?”

Phương Giác vội vàng lắc đầu, khóe mắt đỏ lên.

Không biết là do cảm thấy oan ức, hay là xấu hổ.

Phương Giác ở trước mặt Bạch Tuần, dùng tay an ủi dương v*t của mình, một cái tay khác ở đảo quanh ở hậu huyệt, giọng cậu nghẹn ngào, cuối cùng đem đầu ngón tay chen vào hậu huyệt, độ dài ngón tay ngắn hơn so với Bạch Tuần, Phương Giác uốn éo eo, muốn đút sâu thêm chút.

“Ha… A…”

“Hai phút, ” Bạch Tuần bình tĩnh nói.

Phương Giác đột nhiên cảm giác thấy rất uất ức —— tự mình bỏ công như vậy, Bạch Tuần vẫn là dáng vẻ đó, giống như cậu là dâm phụ, Bạch Tuần lại là chính nhân quân tử, câu dẫn không thành, còn bị xoi mói bình phẩm.

Phương Giác khẽ cắn răng, lộ ra  ánh mắt càng câu dẫn, rên càng lớn tiếng hơn, cong đầu ngón tay lên, bỗng nhiên chọc vào một chút, dường như có dòng diện chạy qua toàn thân, mang đến khoái cảm lớn, Phương Giác thở hổn hển, càng thêm ra sức chọt vào điểm này.

Cậu khiêu khích nhìn Bạch Tuần, ưỡn ngực, không thèm xoa nắm dương v*t của mình, xoa đầu v*, mãi đến tận khi đầu v* hồng nhạt đều đỏ lên, sưng, cậu rên rỉ: “Ha… Bạch Tuần… Thật là lợi hại…”

Mắt Bạch Tuần tối sầm lại.

Phương Giác tự phán đoán chính mình.

Quán bar xa hoa, phòng vệ sinh đều mang hương thơm, không bẩn, sắc vàng ấm chiếu vào người cậu.

“Một phút, ” Bạch Tuần trầm giọng.

“Mẹ nó, ” Phương Giác nhỏ giọng mắng một câu, giống như đang bàn giao nhiệm vụ, cấp tốc tuốt dương v*t, tần suất ngón tay cũng tăng nhanh, rốt cục bắn ra, từng luồng từng luồng, rơi lên trên bụng.

Phương Giác cảm thấy rất mệt, thân thể đều mềm nhũn, tay cũng không muốn rút ra, dư vị cao trào như biển hoa, chậm rãi nhấn chìm cậu, cậu híp lại mắt, nhìn Bạch Tuần, kêu tên của anh, lười biếng: “Bạch Tuần…”

Cậu vươn tay, làm nũng: “Anh ôm tôi một cái chứ…”

Bạch Tuần muốn cười, sự tức giận của anh cũng đã tan đi ít nhiều, anh cúi người xuống, “Tôi phạt em cơ mà, không phải để tự mình em cao hứng.”

Tiếng rút dây lưng, Phương Giác sững sờ nhìn dương v*t của anh, Bạch Tuần giữ sau gáy của cậu, dí sát mặt cậu vào dương v*t, ngữ khí bình tĩnh: “Hầu hạ nó.”

Phương Giác rút dây lưng, chất rượu trong máu kêu gào, trong mắt ngập nước, ngậm Bạch Tuần, cậu cau mày, ngậm không sâu, đầu ngón tay Bạch Tuần ở bên trong tóc của cậu, ấn cậu vào.

Mãi đến tận khi khoang miệng đều mỏi, Phương Giác ai oán liếc mắt nhìn anh, ngậm miệng, đầu lưỡi đảo qua, mơ hồ không rõ: “Anh có được hay không…”

Lời còn chưa nói hết, Bạch Tuần liền bắn trong miệng cậu, Phương Giác bị sặc, nước mắt tuôn ra, Bạch Tuần nhéo mặt của cậu, nói: “Không cho phun.”

—— “Nuốt xuống.”

Phương Giác bất đắc dĩ nuốt xuống, trong khoang miệng đều là vị tanh nồng, cậu chẹp chẹp miệng, nói: “Tại sao anh lại như vậy hả… Không phải là tôi chỉ muốn kiếm ít tiền sao?”

“Tôi đã cho em rồi mà?” Bạch Tuần ung dung thong thả mặc quần áo tử tế cho cậu, quần lót bị bẩn, vì vậy vứt trong thùng rác, Phương Giác đau lòng: “Đắt lắm đó.”

Bạch Tuần hỏi cậu: “Thích tiền vậy cơ à?”

“Thích chứ——” Phương Giác nhìn sắc mặt của anh, rất oan ức, liền thu hồi lời đã nói ra khỏi miệng, “Không thích!”

Lúc rời đi, Bạch Tuần kéo tay cậu, đi ra cửa quán rượu, không biết từ bao giờ, động tác tay của bọn họ thành mười ngón đan nhau —— loại tư thế này làm cho Phương Giác có một loại cảm giác an toàn rất lớn, cậu không nhịn được nắm chặt chút.

Trời vừa rạng sáng, bọn họ mới về nhà.

Cả người Phương Giác đều là mồ hôi, mùi vị tình ái.

Xuống xe, Bạch Tuần đi sang chỗ cậu ôm lấy, Phương Giác sợ hết hồn, ôm lấy cổ của anh, trước ngực của anh, nghe nhịp tim Bạch Tuần, một tiếng một tiếng, kêu vang ——

Giống như là ngực của mình cùng anh ta đồng thời đang đập giống nhau —— cậu sống là vì Bạch Tuần, đúng không?

Thời khắc này đúng là như thế.

Bạch Tuần cấm chỉ Phương Giác đi chụp ảnh khỏa thân, hay là đi tiếp rượu, mỗi tháng cho cậu tiền tăng cao gấp đôi, Phương Giác nhìn tài khoản gửi bên trong ngân hàng, loại cảm giác nằm mơ này càng thêm mãnh liệt.

Về phần ảnh khỏa thân, Bạch Tuần đều mua lại, lúc làm tình muốn Phương Giác bày thành tư thế trong hình, anh cũng sẽ chụp lại,nhưng so với ban đầu thì rõ hơn một ít, khóe miệng, giữa bắp đùi, trước ngực, đều phải rõ một chút.

Phương Giác cười nói: “Một năm sau, nếu anh bán bức ảnh cho người khác thì làm sao bây giờ?”

“Em nói xem phải làm sao bây giờ? Hả?” Bạch Tuần cắn đôi môi cậu.

“Tôi sẽ làm cho anh bị ——” Phương Giác ngồi ở trên người anh, để anh tiến vào trong mình, “Ép, khô.”

Ấu trĩ.cloudyhiromi.wordpress.com

Bạch Tuần yêu thích phần đơn thuần ấu trĩ này của cậu, cũng như ước nguyện của cậu, một buổi tối không cho cậu ngủ.

Bạch Tuần ở nhà sống chung với cậu nhiều hơn chút, phần lớn thời gian đều là ở trong thư phòng viết linh tinh, hoặc là mở video hội nghị, Phương Giác cảm thấy tẻ nhạt, vì vậy Bạch Tuần đưa sách cho cậu.

Phương Giác mở to hai mắt: “Anh muốn tôi đọc sách?”

“Không được à?” Bạch Tuần cúi người xuống, như dỗ trẻ con, “Tiểu Giác ở đây đọc sách đi.”

Sách là “Hoàng tử bé”.

Phương Giác kháng nghị: “Này rõ ràng là sách cho trẻ con mà!”

“Em không phải à?” Bạch Tuần không nhịn cười được, anh cười rộ lên làm nếp nhăn ở khóe mắt có chút rõ ràng, mà lại cực kỳ đẹp mắt, Phương Giác không nhịn được hôn anh một cái, Bạch Tuần cũng hôn cậu một cái, “Xem đi.”

Phương Giác chờ Bạch Tuần vừa đi, liền nhảy xuống ghế tựa, đến xem tủ đầy sách, cuối cùng rút một quyển.

Mở sách.

“Người có động cơ đê hèn, dục vọng thấp kém nhất, bình thường cảm xúc rất mãnh liệt, trở thành người ép buộc cuộc sống người khác.” *

Xem không hiểu.cloudyhiromi.wordpress.com

Phương Giác liền bỏ lại chỗ cũ.