"Tóc em bị mắc vào." Thời Vũ dè dặt nói.

"Ừm, để anh giúp em." Giang Khắc vừa mở miệng, nhận ra giọng nói của mình đã khàn khàn.

Khuôn mặt Thời Vũ, một đôi mắt sáng, ướt át sạch sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác muốn hung hăng khi dễ cô.

Giang Khắc cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc dâng trào trong mắt, bế cô gái nhỏ qua một cách thô bạo.

Không nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô nữa, lồng ngực anh hơi phập phồng, anh đưa tay vén mái tóc rối của Thời Vũ.

Giang Khắc rõ ràng cái gì cũng không làm, có thể là do hai người cùng nhau ở trong một không gian hẹp, Thời Vũ vô cùng căng thẳng, không khí có chút loãng, giác quan được phóng đại đến vô hạn.

Cô cảm nhận được đầu ngón tay Giang Khắc đang quấn lấy tóc mình, vô cùng kiên nhẫn tách ra.

Thời Vũ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, Giang Khắc đưa tay vô tình chạm vào vai cô, cúc áo pha lê trên tay áo anh cào xước làn da lộ ra của cô.

Có một chút đau, cũng có một chút tê dại, Thời Vũ run lên, cắn môi không nói được lời nào.

Tóc tai rốt cuộc cũng được gỡ ra, Giang Khắc cầm lấy khóa kèo màu bạc trên váy vô kéo lên, khóa kéo lướt qua quần áo, phát ra âm thanh.

Vào một khoảnh khắc nào đó, Thời Vũ cảm thấy lòng bàn tay to lớn lạnh lẽo của anh vô tình chạm vào rãnh dọc xương bướm của cô, cảm giác ngứa ngáy, thoáng qua rồi biến mất.

Thời Vũ đông cứng cả người, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

[xiaohanriji]

"Em chỉnh váy lại một chút rồi hãy đi ra." Giọng nói của Giang Khắc trong trẻo lạnh lùng.

Giọng nói rơi xuống, hơi thở của người đàn ông cũng tản đi, Thời Vũ đứng chống đỡ sang một bên như thể sắp gục ngã, mới vừa rồi đơn giản là tra tấn cô.

Khi Thời Vũ đi ra, mặt cô đỏ như tôm tươi.

Nhân viên trang điểm còn thân thiết hỏ côi: "Thời tiểu thư, rất nóng sao? Có cần tôi hạ máy sưởi một chút không?"

"Không cần đâu, chắc là do vừa nãy tôi ở trong phòng thử đồ lâu nên có chút nóng." Thời Vũ lắc đầu.

Thời Vũ mặc váy xong, đi tới trước mặt Giang Khắc, mặt đầy mong đợi hỏi anh: "Có đẹp không?"

Giang Khắc đang cúi đầu xem tạp chí lập tức ngẩng đầu lên, giống như một người máy vô cảm, anh quét lên xuống chiếc váy đen chiết eo hở lưng của Thời Vũ, bình luận một câu: "Một mảnh giẻ rách."

"..." Thời Vũ.

Cuối cùng, Thời Vũ vẫn kiên quyết với mắt thẩm mỹ của mình, mua chiếc váy này, cô không tin vào thẩm mỹ của trực nam.

Mười giờ sáng chủ nhật, Thời Gia Du xuất hiện trong bữa tiệc với một chiếc váy dài màu trắng, ôn tồn trò chuyện với đám bạn danh viện của cô ta, cô ta vô tình đứng ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, những người đàn ông có mặt ở đây đều đưa ra ánh mắt thích thú nhìn chằm chằm vào cô ta, một số người mạnh dạn tiến tới bắt chuyện.

Thời Gia Du đang tận hưởng sự chú ý của mọi người thì đột nhiên, ánh mắt của mọi người chuyển động, tiếng bàn luận rối rít vang lên.

"Phục rồi, trong cuộc đời tôi, vậy mà lại thấy Giang Khắc xuất hiện cùng phụ phụ nữ, cô gái đó không phải là vị hôn thê của anh ấy sao? Thật là đẹp." Có người khen.

"Nhưng tôi nghe nói quan hệ giữa hai người họ không tốt lắm.

Bên nam bị ép hôn, cũng không quá tình nguyện." Giọng điệu của người nào đó chua ngoa.

Ánh mắt của những người đàn ông có mặt ở đây tràn đầy hứng thú, thở dà nói: "Tiểu tiên nữ đẹp như vậy cũng không muốn, vừa hay, chúng tôi không ngại xếp hàng chờ theo đuổi cô ấy đâu."

Thời Gia Du đứng ở trong đám đông, lặng lẽ nhéo một góc váy, ánh mắt cô ta chợt lóe lên một tia căm hận.

Lại là cô ta, chỉ cần cô ta vừa xuất hiện, thì sẽ đem những thứ vốn nên thuộc về cô cướp đi.

Cô chỉ có thể đi theo đám đông để nhìn mọi người đang chú ý đến Thời Vũ.

Thời Vũ khoác tay Giang Khắc xuất hiện trong bữa tiệc, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Thời Vũ mặc chiếc váy nhung đen đính kim sa của thương hiệu Valentino.

Phần eo ôm sát, cổ chữ V khoét lưng khiến cô trở nên rất gợi cảm.

Tóc đen môi đỏ, nhìn rất bắt mắt.

Cô mang găng tay ren trắng, khoác lấy cánh tay Giang Khắc bước vào hội trường, nở một nụ cười, vừa tự nhiên vừa hào sảng, cũng không mất bình tĩnh, khiến cho người cảm thấy thiên kim đại tiểu thư chân chính nên mang dáng vẻ như vậy.[xiaohanriji]

Thời Gia Du nhìn chằm chằm hai người khoác tay nhau, ánh mắt không giấu được sự ghen tị.

Trương Ngữ Nhung đang đứng bên cạnh lập tức an ủi cô ta: "Đừng xem nữa, nói không chừng hai người bọn họ đang diễn."

Sau khi vào trong, Tiền Đông Lâm nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ hết sức xứng đôi, ngạc nhiên nói: "Ra dáng vợ chồng rồi này."

Thời Vũ vui mừng, hỏi: "Có thật không!"

Giang Khắc bình thản đáp một câu: "Gạo đã nấu thành cơm."

"..." Mọi người.

Giang Khắc kể một câu chuyện cười vô cùng "cảm lạnh", chỉ có Thời Vũ mỉm cười.

Bữa tiệc sớm đã bắt đầu, Giang Khắc lần lượt bị những người khác vây quanh, có những người nổi tiếng trong ngành, cũng có những người lâu rồi không hợp tác.

Thời Vũ tự giác tránh qua một bên, nhìn Giang Khắc thành thạo đối phó với bọn họ, cả người anh toát lên sự tự tin kiêu ngạo.

Thật tốt, anh ấy vốn là như thế này.

Không bao lâu sau, hội nghị beta trò chơi bắt đầu, mọi người di chuyển từ sảnh phụ sang sảnh đợi, nơi những người thuộc tầng lớp thượng lưu đang ngồi, bên truyền thông cũng đã chuẩn bị máy quay, chờ đợi sẵn sàng.

Ngoài ra, mấy chục chiếc máy quay đã vào vị trí chờ phát trực tiếp, không chỉ bọn họ, ngoài ra còn có đội ngũ nòng cốt của Tấn Thăng, cùng hàng nghìn nhân viên đang chờ đợi thời khắc lịch sử này.

Đầu tiên, người dẫn chương trình lên phát biểu, sau đó Giang Khắc bước lên sân khấu giữa làn sóng vỗ tay như thủy triều, anh mặc một bộ âu phục thủ công màu đen, vóc người cao lớn.

Áo sơ mi trắng bên trong cài cúc chỉnh tề, lộ ra một đoạn xương cổ, đôi mắt lạnh lùng lộ ra vẻ ung dung.

Tay Giang Khắc cầm mic, anh khẽ gật đầu về phía khán đài, tiếng vỗ tay cũng ngừng.

Giọng anh trầm xuống: "Chào mọi người, chào mừng đến với hội nghị beta công bố trò chơi của Tấn Thăng, rất vinh dự khi cùng các bạn chứng kiến ​​sự ra đời của trò chơi Tân Thành..."

Thời Vũ ngồi ở dưới đài, tầm mắt không rời mắt khỏi Giang Khắc, không biết tại sao, cô so với anh còn khẩn trương hơn nhiều.

Thời Gia Du ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy khóe miệng Thời Vũ chốc chốc lại giương lên, trong lòng cười lạnh.

Giang Khắc đang phát biểu, bỗng nhiên, trợ lý Trần ở dưới nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

Anh ta vội vàng chạy lên khán đài, nói nhỏ vào tai Giang Khắc mấy câu.

Giang Khắc nghe được mấy câu này, ánh mắt đột nhiên thay đổi cảm xúc, trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh.

Lúc này, ở dưới khán đài cũng bình luận sôi nổi.

Trong thời đại công nghệ thông tin phát triển, một đoạn tin tức lan truyền nhanh đến chóng mặt.

Trò chơi mà Tấn Thăng sắp ra mắt đã bị tiết lộ trước, đồng thời, chỉ một giờ trước, công ty cạnh tranh của Tấn Thăng đã phát hành một trò chơi tương tự như Tân Thành.

Tiếng bàn luận ở dưới khán đài liên tục không ngừng, phía truyền thông đã đứng lên, muốn xông lên khán đài phỏng vấn Giang Khắc, hiện trường nhất thời mất kiểm soát.

Trong lúc hỗn loạn, Giang Khắc bình tĩnh đứng trên sân khấu, giọng điệu bình thản: "Trong một tình huống bất ngờ, trò chơi Tân Thành đã chọn ngày để công bố bản beta.

Tôi rất xin lỗi vì sự bất tiện này."

Giang Khắc nói xong, làm một động tác với nhân viên, bên kia lập tức tắt mic, nói nhỏ với trợ lý Tần: "Anh kiểm soát hiện trường, xoa dịu giới truyền thông, ngoài ra, gọi các thành viên trong nhóm cùng những người từ bữa tiệc vừa rồi đến sảnh phụ.

Phân phó xong những thứ này, Giang Khắc rời khỏi sảnh và đi đến sảnh phụ.

Trong vòng mười lăm phút, đội quan hệ công chúng của Tấn Thăng đã kiểm soát hiện trường.

Ở sảnh phụ, bầu không khí nghiêm túc, Giang Khắc đứng ở trước mặt mọi người, trên người toát ra khí thế trầm thấp, giọng nói lạnh lùng, trên mặt không có một tia cảm xúc.

Hết lần này tới lần khác, bọn họ không biết Giang Khắc sẽ làm gì, bọn họ không chắc lắm.

[xiaohanriji]

"Tôi hy vọng sẽ có người chủ động đứng ra.

Chờ đến khi tôi phát hiện ra thì lại là chuyện khác."

Cả nhóm người trố mắt nhìn nhau, cũng không người nào dám đứng ra.

Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, mọi người nhìn sang, là Thời Gia Du.

Cô ta có vẻ do dự hồi lâu: "Giang Khắc, tôi ở nhà nhìn thấy Tiểu Vũ từng chơi trò này, đương nhiên tôi không có nói trò chơi do cô ấy tiết lộ, chỉ là..."

Trương Ngữ Nhung lúc này cũng đứng ra, giọng nói sắc bén: "Sau đó, tôi cũng nhìn thấy một số đồng nghiệp trong giới cũng đang chơi trò chơi này, tất cả những gì họ có là bản cài đặt phần mềm do người khác chuyển giao.

Lúc trước tôi có nghe nhân viên nói, Thời Vũ thường chơi trò này giữa lúc quay phim, cao thủ trò chơi, nếu kiểm tra điện thoại di động của cô ấy, hẳn là có dấu vết.

"

Trương Ngữ Nhung cùng với Thời Gia Du kẻ xướng người họa, giọng điệu cương quyết, trong lúc nhất thời, Thời Vũ bị đẩy lên sân khấu, trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.

Những người xung quanh dần dần đưa những ánh mắt khinh thường nhìn về phía cô.

"Đúng vậy, kiểm tra một chút là được rồi." Có người thúc giục.

"Tôi không chấp nhận kiểm tra điện thoại của tôi, tôi cũng không có làm chuyện này." Thời Vũ nói với giọng không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

"Vậy cô chột dạ cái gì? Cô không làm mà sợ kiểm tra điện thoại di động?" Trương Ngữ Nhung châm chọc nói.

Thời Vũ sắp bị logic của một người như vậy chọc cho bật cười, điện thoại di động là vật riêng tư, cô tại sao phải lấy ra, còn bị người ta công khai kiểm tra.

Tính cách của Thời Vũ là như vậy, chuyện mà cô chưa làm qua thì cô sẽ không nhận, cô cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng cô quan tâm đến ý kiến ​​của những người mà cô quan tâm.

Cô đi tới trước mặt Giang Khắc, ánh mắt lộ ra vẻ thành khẩn: "Giang Khắc, anh hãy tin tưởng em, em không có làm."

Trong lòng Thời Vũ mong đợi nhìn Giang Khắc, cô hy vọng sẽ nhận được sự tin tưởng từ anh.

Về chuyện này, Giang Khắc cảm thấy cái logic mà Trương Ngữ Nhung nói ra thật nực cười, nhưng ngữ khí của cô ta quá kiên định, anh cảm thấy có cái gì đó mờ ám.

Ánh mắt Giang Khắc nhàn nhạt, tầm mắt anh dời đi, nhìn về phía mọi người: "Những người có mặt ở đây lấy điện thoại di động, máy tính ra, cùng nhau kiểm tra."

Thời Vũ rũ mắt xuống, trái tim đang đập bỗng nhiên lạnh đi, anh không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào, cho dù là "Anh tin em", Thời Vũ cũng không biết trong lòng Giang Khắc đang nghĩ gì.

"Vậy thì hãy kiểm tra Thời Vũ trước đi." Thời Gia Du mở miệng.

Giang Khắc đang muốn mở miệng thì một giọng nói lười biếng từ phía sau truyền đến: "Tôi kiểm tra con mẹ cô."

Mọi người đều nghiêng đầu nhìn về phía sau, Chu Trạch Dã đang dựa vào cửa, mặc một chiếc áo khoác bay màu đen, trên trán có vết sẹo rõ ràng, anh thản nhiên nghịch bật lửa trên tay, trong tầm nhìn đầy đủ của đám đông đi về phía Thời Vũ.

Anh ta không hề dò xét những người xung quanh một chút, đi vào giữa, bật cười chế nhạo: "Thiên tài biên khúc the one lại biên khúc miễn phí cho anh ta, làm sao cô ấy có thể tiết lộ trò chơi ra ngoài?"

Anh vừa dứt lời, toàn trường xôn xao, lời mà Chu Trạch Dã vừa nói là, cho Thời Gia Du trở tay không kịp, hóa ra cô ta là the one?!

The one—— một nghệ sĩ biên khúc thiên tài trong giới, người đã nhiều lần đoạt giải Giai điệu vàng, khúc phong linh hoạt, am hiểu đại biên chế huyền nhạc, hòa thanh phong phú, phát huy hết lợi thế của ca khúc một cách tinh tế.

The one - nghệ sĩ biên khúc hó mời nhất, bí ẩn nhất, phi lý nhất và cũng là nghệ sĩ có giá trị thương mại cao nhất.

Mà Thời Vũ lại là the one!

Đúng vậy, một vị thần vĩ đại trong giới biên khúc như the one, có thể làm một điều hèn hạ như vậy sao? Hơn nữa, biên khúc của trò chơi này là từ bàn tay của cô ấy.

Mọi người rối rít, tâm tình kích động, thậm chí có người phấn khích đến mức lấy điện thoại ra lén chụp ảnh Thời Vũ.

Thời Gia Du cùng với Trương Ngữ Nhung lúc này sắc mặt ảm đạm.

Hai mươi năm qua, cô ta không phải sống như phế vật sao, từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy, một loại cảm giác hoảng sợ lan tràn trong lòng Thời Gia Du.

Nghe được tin này, Giang Khắc kinh ngạc một chút, cho nên bài hát chủ đề là do cô biên soạn sao? Người đàn ông chằm chằm nhìn cô, rốt cuộc còn cái gì về cô mà anh không biết?

"Cô ấy đã thức hai ngày một đêm để soạn ca khúc chủ đề cho anh, còn phải chịu ủy khuất?" Chu Trạch Dã thật muốn đấm anh một cái.

Chu Trạch Dã giơ tay nắm cổ tay Thời Vũ, trong mắt tràn đầy tức giận, định đem cô rời đi.

Đột ngột, một cánh tay nắm lấy cổ tay còn lại của Thời Vũ.

Giang Khắc đứng ở đó, nhìn hai người chuẩn bị rời đi.

Chu Trạch Dã ngước mắt quét tới, vừa thấy vậy liền trực tiếp khoác tay lên vai cô, từ góc nhìn này, hai người càng thêm thân mật.

Anh ta nâng cằm, giọng điệu không chút sợ hãi, anh kiêu ngạo nói: "Buông ra, Giang tổng, anh đang cản đường.".