* Eo ui chương này tận 7000 chữ -.-

Thời Vũ xuống máy bay, lúc về đến nhà thì cũng không có liên lạc với ai.

Lần này, cô không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, cứ như thể cô thật sự thất tình.

Thời Vũ đã suy nghĩ rất nhiều.

Nếu đó là một người phụ nữ khác, cô đã có thể lao tới để tranh giành.

Nhưng người bên kia là Lư Ôn Âm, cô ấy mới xứng với Giang Khắc, cô ấy và anh mới là người trong cùng một thế giới.

Giang Khắc lớn hơn Thời Vũ năm tuổi, mặc dù hai người lớn lên trong cùng một môi trường, nhưng phương hướng phát triển của hai người lại không giống nhau, cô chỉ có thể ở phía sau anh.

Giang Khắc đi Mỹ năm năm, những chuyện liên quan đến anh, Thời Vũ đều không biết gì.

Tiền Đông Lâm nói có thời gian Giang Khắc gặp khó khăn, Lư Ôn Âm đã giúp anh rất nhiều, chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Thời Vũ liền cảm thấy khó chịu, cô len lén rơi nước mắt.

Tại sao lúc anh gặp khó khăn, người ở bên cạnh anh không phải cô.

Nếu như cô ấy là người thích hợp với Giang Khắc, đối xử với anh cũng rất tốt, cô sẽ buông tay.

Thời Vũ ôm chăn khóc lớn một hồi, sau này cô không thể đến tìm Giang Khắc nữa rồi.

Liên tiếp mấy ngày, từ lúc Thời Vũ trở về cũng không có đến công ty tìm Giang Khắc.

Nhân viên trên dưới công ty đều âm thầm thảo luận, đại tiểu thư hẳn là không chịu nổi sự lạnh lùng của Giang tổng, cuối cùng từ bỏ rồi.

Tiền Đông Lâm luôn thích xem náo nhiệt, vừa đi vào phòng làm việc của Giang Khắc, anh hỏi: "Tiểu Vũ Mao đâu, mấy ngày nay sao em không thấy cô ấy đến đây?"

Dù sao cô ấy giống như một cái đuôi nhỏ, ngày nào cũng lắc lư đi theo sau lưng Giang Khắc, bỗng nhiên không nhìn thấy cô ấy, thật sự là có chút không quen.

Từ Chu Diễn ngồi trên ghế sofa, chậm rãi đâm cho Giang Khắc một nhát dao: "Bị người đàn ông khác ôm đi mất rồi, không thích Giang tổng của chúng ta nữa."

Giang Khắc đang ngồi ở trước bàn làm việc ký văn kiện, nghe vậy động tác ngừng một lát, môi mỏng mím thành một đường thẳng: "Các cậu đang rất rảnh có phải không?"

"Chuyện của cô ấy không liên quan đến tôi." Giang Khắc lạnh lùng nói.

Hai người cảm thấy luồng khí lạnh đáng sợ phát ra từ trên người Giang Khắc, cũng không dám đùa giỡn nữa, nói vài câu liền rời khỏi phòng làm việc của anh.

Phòng làm việc chỉ còn lại một mình Giang Khắc, anh bực bội nhíu mày, cúi đầu xuống nhìn, anh sững sờ khi nhìn thấy dòng chữ trên văn kiện.

Nói việc của cô không liên quan đến anh, nhưng đáng lẽ Giang Khắc phải ký tên mình vào hợp đồng, nhưng anh lại vô ý thức viết tên của Thời Vũ.

Có lẽ là do khối lượng công việc quá nhiều, thời gian nghỉ ngơi không đủ, đầu óc cũng không được minh mẫn.

Giang Khắc nhìn chằm chằm hai chữ Thời Vũ, lông mi anh khẽ run, cuối cùng vò tờ giấy, ném vào trong thùng rác.

- -[xiaohanriji]

Dạo gần đây, mất đi tình yêu nên Thời Vũ trông giống như một cái xác biết đi, ở nhà bị mẹ con Thịnh Lan chế giễu nhưng cô cũng lười phải ứng lại, lúc đi cùng Nguyễn Sơ Kinh ra ngoài uống trà chiều cũng vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rũ xuống, trông rất đáng thương.

"Sao vậy, Giang Khắc lại không để ý đến cậu nữa à?" Nguyễn Sơ Kinh hỏi.

Thời Vũ lắc đầu, mím môi nói: "Không phải, hình như anh ấy có người mình thích rồi...."

Những lời này đúng là thật khó mà mở miệng, Thời Vũ vừa nói xong, nước mắt thi nhau rơi xuông, kể lại toàn bộ sự việc.

Nguyễn Sơ Kinh đang uống cà phê, nghe được câu này thì bị dọa cho giật mình, cô suýt chút nữa phun hết cà phê ra ngoài, lại miễn cưỡng nuốt xuống, vội vàng uống nước.

"Giang Khắc đây có tính là ngoại tình không? Anh ta có người mình thích sao không nói sớm với cậu, anh ta là đang thả lưới bắt cá à, con mẹ nó, tớ cũng không ngờ tới người như Giang Khắc hóa ra lại là một đóa bạch liên hoa." Nguyễn Sơ Kinh hỏa khí bốc lên, nổi giận nói.

"Quá đê tiện." Nguyễn Sơ Kinh bỏ ly cà phê xuống, cầm túi muốn đứng dậy.

Thời Vũ ngơ ngác hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Còn uống cà phê gì nữa, đương nhiên là dẫn cậu đi mua sắm, uống rượu! Không cần nghĩ tới anh ta nữa, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Có gì đang kinh ngạc chứ." Nguyễn Sơ Kinh khẽ nhếch miệng.

Thời Vũ gật đầu một cái: " Được."

Đúng thật, cô một mình ngồi ở nói này khóc lóc cũng không được cái gì.

Cô cần thay đổi sự chú ý, phát tiết một chút.

Suốt một buổi tối, Thời Vũ cùng Nguyễn Sơ Kinh quét Trung tâm Thương mại Thế giới, mua mua mua, lúc Thời Vũ đưa thẻ ra quẹt, nghe được âm thanh quẹt thẻ phát ra, lThời Vũ cảm thấy dòng máu đông cứng của mình đang từ từ chảy trở lại.

Dưới nụ cười tiêu chuẩn lộ hẳn tám cái răng của nhân viên bán hàng, Thời Vũ và Nguyễn Sơ Kinh bước ra khỏi cửa hàng, cảm thấy nhẹ nhõm, cô liếc nhìn chiến lợi phẩm mà hai người vừa mua, cảm thấy mua sắm có thể chữa được bách bệnh.

Mười giờ tối, tại quán bar dưới lòng đất DEK, ánh đèn ngữ sắc phát ra tứ phía, chiếu vào từng vòng eo đang vặn vẹo trên sàn nhảy, vừa hưng phấn vừa mê ly.

Thời Vũ mặc một chiếc váy màu đen, nằm trên quầy bar như một con mèo lười biếng, để lộ hai cánh tay trắng muốt cùng chiếc cổ dài.

Ngũ quan tinh xảo, đôi chân trắng đến phát sáng.

Không tự chủ mà lắc lư một lúc, làm cho những người đàn ông xung quanh cô cảm thấy ngứa ngáy và mê mẩn.

Cái quái gì thế này.

Nguyễn Sơ Kinh vừa mới đi vệ sinh về, cô thấy một người đàn ông đến gần xin số điện thoại của Thời Vũ, cô muốn đến để giải cứu nhưng cô lại chụp ảnh họ trước, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Đăng ảnh xong, Nguyễn Sơ Kinh đi lên kéo lấy cánh tay của Thời Vũ, dịu dàng nói: "Babe, thật xin lỗi, xa tớ một chút đã nhớ tớ rồi đúng không, tới hôn hôn."

"Được á, tới hôn hôn." Thời Vũ lập tức đến ôm cổ cô, ánh mắt mờ mịt.

Người ngoài căn bản không biết rằng đây là trò chơi mà chị em bọn họ thường chơi, những người đàn ông đến gần đều tưởng họ là một cặp, trong lòng buồn nôn bỏ chạy ngay lập tức, không dám tiến lên bắt chuyện.

Thời Vũ đã uống được nửa tiếng đồng hồ, men say đi lên, cô bắt đầu phàn nàn với người chị em của mình: "Kinh Kinh, vừa nghĩ tới Giang Khắc vui vẻ ở bên người khác, tớ thấy thật khó chịu ô ô ô."

"Ngoan nào, không khó chịu nữa, cậu nói xem cậu xinh đẹp như vậy, tính cách lại đáng yêu, là anh ta không xứng với cậu." Nguyễn Sơ Kinh an ủi cô.

Nguyễn Sơ Kinh bắt đầu tẩy não cô, nói tiếp: "Cậu nói xem lúc học đại học, nam sinh trong khoa chúng ta không ít người đều đã tỏ tình với cậu, cậu là công chúa nhỏ của tớ, là Giang Khắc có mắt như mù."

Cô nói như vậy thì cũng đúng là như vậy, có thể khi đó Thời Vũ đã có hôn ước, trong lòng chỉ có Giang Khắc, liền từ chối bọn họ.

Đến bây giờ, Thời Vũ đã 23 tuổi, vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.

"Đúng, là anh ấy không xứng với tớ! Xách giày cho tớ cũng không xứng!" Thời Vũ nấc lên, nước mắt lưng tròng.

Mà ở bên kia, Giang Khắc cùng đám anh em của mình ở câu lạc bộ Hồng Hạc uống rượu nói chuyện phiếm.

Từ Chu Diễn cúi đầu nhìn vòng bạn bè trên điện thoại di động, vui vẻ nói với Giang Khắc: "Người anh em, cậu xanh* rồi."

* Chắc ai cũng biết xanh là bị cắm sừng hen.

"Cái gì?"

Những người có mặt ở đây lúc này cũng nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Nguyễn Sơ Kinh, sau khi đọc xong, họ đều nhìn Giang Khắc với ánh mắt thương cảm.

Tiền Đông Lâm không đành lòng để anh không biết gì, anh lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho Giang Khắc xem.

Giang Khắc tùy tiện nhìn lướt qua, sau đó ngơ ngẩn.

Nguyễn Sơ Kinh đăng lên vòng bạn bè: Bảo bối của chúng ta thật là xinh đẹp, đi câu cũng có người thích, cũng chỉ có ai kia mắt mù.

Người đàn ông sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt tối sầm, cảm xúc trong mắt phức tạp, liếc nhìn bức ảnh.

Trong bức ảnh, Thời Vũ mặc một chiếc váy đen, để lộ tấm lưng tuyết lớn, cô ấy nằm đó, vừa quyến rũ vừa có chút gì đó đáng yêu.

Vấn đề là góc độ của bức ảnh, người đàn ông trong ảnh dường như đang nắm tay Thời Vũ.

Tiền Đông Lâm cầm điện thoại trong tay, có chút run rẩy, không hiểu sao ánh mắt của Giang Khắc lại khiến Tiền Đông Lâm nghi ngờ rằng Giang Khắc sẽ thủ tiêu tay anh ta.

Bầu không khí đang trở nên nghiêm túc và căng thẳng, có người nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên bật cười, anh ta nói: "Giang Khắc, cô gái đó không phải đang mắng anh trên vòng bạn bè sao?"

Một đám người rối rít cúi đầu mở điện thoại di động, thấy bài đăng của Thời Vũ trên vòng bạn bè thì phá lên cười.

Nhưng bọn họ lại không dám cười quá càn rỡ, vừa nhìn thấy sắc mặt của Giang Khắc, trong lòngthờ thở dài nha đầu này thật lợi hại.

Giang Khắc là người cuối cùng nhìn thấy bài viết trên vòng bạn bè của Thời Vũ, cô gái nhỏ chia sẻ một bài hát lên vòng bạn bè ——《 Không tính là đàn ông 》, kèm theo dòng caption, như tự hỏi tự trả lời: Xách giày cho tôi cũng không xứng:-)

"..." Sắc mặt người đàn ông sắc đen đến mới không thể nào đen hơn.

Giang Khắc đột nhiên đứng dậy, đi tới sân thượng, đốt một điếu thuốc gọi điện thoại cho Thời Vũ, điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận, đầu bên kia truyền tới âm thanh huyên náo làm cho anh nhíu mày một cái.

"Ở đâu?" Giang Khắc thấp giọng nói, dường như còn kèm theo một tia lửa giận.

"Đất...!Quán bar dưới lòng đất." Thời Vũ say khướt.

Giang Khắc hít một hơi, trầm giọng nói: "Em đi về ngay cho anh."

Giang Khắc rất hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói với Thời Vũ, mỗi lần sắc mặt anh lạnh xuống thì cô gái nhỏ liền biết sợ, nhưng mà lần này, Thời Vũ đã uống say,anh nói gì cô cũng không nghe.

Thời Vũ lau nước mắt, thực sự rất khó chịu, người đàn ông này sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy chứ.

Cô đang ở đâu cũng đâu có liên quan gì đến anh? Anh vớ Lư Ôn Âm không phải là đang rất tốt sao? Vì vậy, cô không cam lòng yếu thế đi về, cô nói với giọng mũi nặng nề:

"Không cần anh quản."

Sợ lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Giang Khắc, Thời Vũ cúp điện thoại trước.

Đầu bên kia điện thoại lạnh lùng vang lên một tiếng "Tút tút ---", Giang Khắc vừa nghe điện thoại vừa cười mỉa mai.

Giang Khắc đi vào trong phòng bao, ném chìa khóa xe cho Tiền Đông Lâm, giọng nói có chút nặng nề: "Đi đón cô ấy."

"Á, tại sao chứ ——" Tiền Đông Lâm mặt đầy nghi ngờ, anh còn chưa có uống rượu xong.

Từ Chu Diễn không biết đang nghĩ tới cái gì, ánh mắt lóe lên: "Để tớ đi."

Cuối cùng là Từ Chu Diễn đi, anh phụ trách đưa hai co gái nhỏ trở về.

Lúc Từ Chu Diễn xuất hiện ở quán ba, Nguyễn Sơ Tinh vẫn vô tư hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"

Từ Chu Diễn mặc một chiếc áo khoác màu đen, vóc người cao gầy, ra hiệu cho người phục vụ thanh toán hóa đơn.

Vừa ký anh vừa mở miệng, một cắp mắt đào hoa nhìn qua: "Đến đón hai vị về nhà."

Mười một giờ rưỡi, Từ Chu Diễn an toàn đưa hai người về nhà, Thời Vũ lúc này đã ngủ say ở ghế sau.

Xe tắt máy, Từ Chu Diễn để tay lên vô lăng hỏi: "Tiểu Vũ Mao, em không sao chứ?"

"Hi vọng ngày mai tỉnh dậy, cô ấy có thể tốt một chút." Nguyễn Sơ Kinh khẽ thở dài.

Nguyễn Sơ Kinh nhìn Thời Vũ qua kính chiếu hậu, có chút đau lòng.

Hiếm có cô gái nào yêu một người nhiệt tình, hết mình từ đầu đến cuối dũng cảm theo đuổi gười ta.

Dù sao đổi thành cô, lần đầu tiên bị từ chối thì sẽ tự trở về vào vùng an toàn của mình, không dám tiến thêm nữa.

"Đúng rồi, ngày mai nhà máy rượu của Tiền Đông Lâm khai trương, em và Tiểu Vũ Mao cùng nhau tới chơi." Từ Chu Diễn bỗng nhiên đề nghị.

Rất rõ ràng, Từ Chu Diễn là đang muốn tao cơ hội cho Giang Khắc và Thời Vũ, cho hai người ở cùng một chỗ, cho dù như thế nào đi nữa, hiểu lầm dù sao cũng phải giải thích rõ ràng, nếu không cuối cùng người phải gánh chịu hậu quả là bọn họ.[xiaohanriji]

Nguyễn Sơ Kinh do dự một chút, cuối cùng gật đầu: "Được."

Nhưng mọi chuyện không như Từ Chu Diễn đã dự tính, buổi khai trương nhà máy rượu ngày hôm sau của Tiền Đông Lâm, chỉ có một mình Nguyễn Sơ Kinh xuất hiện.

Sau khi cắt băng khánh thành, cả nhóm ngồi lại, rối tít thảo luận về việc nếm thử rượu.

Từ Chu Diễn hỏi: "Tiểu Vũ Mao đâu? Sao không cùng em đến đây?"

Giang Khắc ngồi ở bên cạnh sắc mặt thản nhiên, vừa nghe thấy một cái tên quen thuộc, tay cầm ly rượu của anh bất giác siết chặt.

Nguyễn Sơ Kinh như có như không liếc nhìn Giang Khắc một cái, lên giọng: "Cô ấy không muốn tới, tôi đoán cô ấy không muốn nhìn thấy một người đàn ông ngoại tình, bây giờ sừng của cô ấy cao lên ba bốn mét, không đứng thẳng được."

Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người có mặt không khỏi mù mịt, ai cũng có thể nghe thấy Nguyễn Sơ Kinh là đang ám chỉ Giang Khắc.

Dù sao, người chị em của cô phải chịu ủy khuất, Nguyễn Sơ Kinh phải đứng ra bảo vệ cô.[xiaohanriji]

Giang Khắc ngồi ở đó vẻ mặt không thay đổi, giọng điệu trở nên lạnh hơn một chút: "Nguyễn tiểu thư, cô nói rõ đi, ngoại tình cái gì?".

Nguyễn Sơ Kinh thấy Giang Khắc lên tiếng, hỏa khí trong người cô tăng lên: "Không phải anh thích Lư Ôn Âm, muốn cùng cô ta nối lại tình xưa, cố ý về Mỹ mời cô ta trở về nước sao?"

Nghe được ba chữ Lư Ôn Âm, Giang Khắc nhướng mi, giọng điệu thay đổi, cảm thấy có chút buồn cười: "Ai nói cho cô ấy biết chuyện này?"

Nguyễn Sơ Kinh giọng lầm bầm: "Anh không cần phải bàn cãi, hôm đó Thời Vũ đến văn phòng của anh gặp Lư Ôn Âm, Tiền Đông Lâm có thể làm bằng chứng."

Lời vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tiền Đông Lâm, Giang Khắc nhướng mi liếc anh một cái, ánh mắt rất lạnh lùng.

Tiền Đông Lâm vừa nhìn thấy đã rất tức giận, vội vàng giải thích: "Hình như là có chuyện như vậy, em cũng không nói gì.

Em chỉ nói hai người có quan hệ tốt thời đại học.

Lần này không phải anh đích thân mời cô ấy về sao?"

Giang Khắc đặt ly rượu xuống bàn, không nói gì nhìn anh một cái.

Giang Khắc ngay lập tức mắng anh ta rằng: "Ngu ngốc."

Một lúc sau, Giang Khắc đứng dậy, nhặt chìa khóa trên bàn, rời khỏi nhà máy rượu.

Từ Chu Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Khắc thở dài một cái, chuyện tình cảm quả thật rất khó nói.

Giang Khắc, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay.

Sau khi ra ngoài, Giang Khắc gọi điện thoại cho Thời Vũ rồi mới khởi động xe.

Sau khi cô trả lời điện thoại, giọng nói của anh lạnh lùng: "Ở đâu?"

"Ở nhà, " giọng nói Thời Vũ yếu ớt, tay cô không ngừng cào vào bàn, "Anh, có chuyện gì không, không có thì em cúp trước."

"Lát nữa cùng anh đi đón người." Giang Khắc lên tiếng nói.

Thời Vũ thực sự không muốn đi, bởi vì cô sợ rằng mình nhìn thấy Giang Khắc không nhịn được thì nhào qua, cô cũng không thể chịu đựng được cảnh ah cùng Lư Ôn Âm ở bên nhau.

"Em có thể không đi được không ——" Thời Vũ do dự nói.

Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Giang Khắc đã ngắt lời cô: "Anh ở dưới lầu đợi em."

Ba giờ rưỡi chiều, một chiếc xe màu đen dừng ở dưới nhà Thời Vũ, Thời Vũ thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, đang định mở cửa ghế phó lái, bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì, lập tức dừng lại.

Giang Khắc nhìn thấy cô đi về phía ghế sau, anh lạnh giọng nhắc nhở: "Anh không phải tài xế của em."

Thời Vũ không thể làm gì khác hơn là đi về ghế phó lái ngồi.

Dọc theo đường đi, Thời Vũ thay đổi phong cách nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi ở ghế phó lái, nắm chặt vạt áo.

"Không có gì muốn nói với anh sao?" Giang Khắc ngồi ở bên cạnh một cái.

Thờ Vũ cúi đầu xuống, giọng có chút mất mát: "Không có."

Giang Khắc liếc nhìn cô một cái, xoay tay lái, cho xe đi vào một làn đường.

Không lâu sau, cả hai cùng nhau xuống xe.

Giang Khắc dẫn theo Thời Vũ, tuấn nam mỹ nữ, thu hút rất nhiều sự chú ý của người đi đường.

Chẳng qua là Thời Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, đoạn đường này chỉ cho xe đậu ở bên ngoài.

Một lát sau, cô nhìn thấy trước mặt có một trường mẫu giáo tên là Kim Thái Dương, hóa ra là Giang Khắc nhờ cô đi cùng để đón đứa trẻ.

Tiếng chuông tan học vang lên, từng tốp trẻ con lần lượt chạy ra ngoài như chim bồ câu ra khỏi lồng, bố mẹ lần lượt bước đến đón.

Thời Vũ đứng bên cạnh Giang Khắc, giáo viên cách đó không xa thì thầm gì đó với cậu bé, cậu bé bên kia nhìn thấy Giang Khắc, đôi mắt vừa đen vừa to sáng lên, lập tức chạy xuống chỗ bọn họ.

Giang Khắc lúc này thuận thế ngồi xổm người xuống, mở rộng vòng tay, đứa nhỏ có mái tóc xoăn đáng yêu nhào vào trong tay anh, giọng nói trong trẻo vang dội: "Ba!"

" Ừ." Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên mặt Giang Khắc.

Thời Vũ đứng tại chỗ trợn tròn mắt, cậu bé này lại kêu Giang Khắc là ba? Giang Khắc có con từ khi nào, hơn nữa người luôn lạnh lùng như anh lại đối xử với đứa trẻ này dịu dàng như vậy, cho nên hôm nay là anh cố ý để cho cô chính mắt nhìn thấy sau đó từ bỏ ý định sao?

Giang Khắc xoa tóc cậu bé, nắm lấy tay cậu, đứng dậy trước mặt Thời Vũ, nói, "Giới thiệu với em một chút, anh ấy tên là Ôn Chính, anh ấy là con trai của Lu Wenyin, và tôi-" "Giới thiệu một chút, cậu bé tên là Ôn Chính, con trai của Lư Ôn Âm, cũng là —— "

Thời Vũ lập tức che lỗ tai, cô theo bản năng lui về sau hai bước, ánh mắt đỏ hoe: "Em không muốn nghe, em không muốn nghe, anh đừng có nói nữa."

Nhưng lần này Giang Khắc đã nắm lấy cánh tay trắng như hoa sen của cô, kéo cô gái nhỏ vào trong ngực, cúi đầu xuống nói chuyện với cô.

Thời Vũ cả người chống cự, trong lúc hai người giằng co qua lại, tay che tai của Thời Vũ dùng sức đập mạnh, "rầm" một tiếng, cùi chỏ cô đập vào mũi Giang Khắc.

Nhất thời, cả thế giới yên lặng, một giọt máu nhỏ rơi trên váy trắng của Thời Vũ, đồng thời giọng nói trầm thấp dường như xen lẫn sự tức giận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

"Anh nói thằng bé là con nuôi con nuôi của anh! Em có chịu nghe rõ ràng không!"

"Đúng vậy, con có hai người ba." Cậu bé chớp mắt nói.

????????

Vậy thì Giang Khắc và Lư Ôn Âm không liên quan gì đến nhau? Có phải cô đã hiểu lầm tất cả mọi chuyện? Thời Vũ vốn là đang im lặng, ủ rũ như mây mù, không ngừng lắc lắc cánh tay Giang Khắc, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Thật sao? Anh không thích Lư Ôn Âm?"

"Ba, ba chảy máu mũi." Cậu bé lên tiếng.

Giang Khắc sắc mặt lạnh lùng, lúc này mới nhìn qua hung thủ, hừ một tiếng: "Anh nói thích cô ấy khi nào, anh có đáng bị em một đấm không."

Anh bỗng dưng bị cô gái nhỏ đấm cho một cái, mũi vẫn còn đau.

Thời Vũ nhận ra mình đã làm sai điều gì, lập tức vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra, lo lắng nói: "Anh ngẩng đầu lên đi."

Giang Khắc nhìn cô không nói gì, cô gái nhỏ chột dạ cúi đầu xuống: "Em sai rồi, thật xin lỗi."

Lúc này sắc mặt anh rốt cục dịu đi một chút, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Hôm đó cô ấy ở văn phòng anh, đang giúp anh chỉnh sửa lại phần mềm, thuận tiện nhờ cô ấy tìm giúp anh chìa khoá, rất khó không để cho người..."

"Không để cho người cái gì? Lư Ôn Âm là kỹ sư phần mền, chồng cô ấy là đối tác của Tấn Thăng, con trai cô ấy lại ở trong nước, bình thường công ty bên đó hay điều động nhân sự.

Thật không hiểu đầu óc em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì." Giang Khắc xoay người đi về phía bãi đậu xe.

Thời Vũ lập tức đi theo sau anh, vô ý nhỏ giọng nói câu: "Trong đầu em toàn là anh."

Giang Khắc đang sải bước về phía trước, nghe thấy câu này, anh ngừng lại, sắc mặt dịu đi một chút, trầm mặc nhìn cô: "Sau này muốn biết cái gì thì tới hỏi anh, đừng có tự mình biên kịch nữa."

"Có thật không?" Thời Vũ lập tức nắm lấy cánh tay anh, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

Ở bên trong xe, cậu bé ngồi ở phía sau, hỏi: "Ba, chị này là bạn gái ba sao?"

Giang Khắc đang lấy khăn giấy lau máu trên mũi, nghe vậy liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang giả làm đà điểu, cười lạnh nói: "Không phải, là quỷ đòi nợ."

Anh hẳn là kiếp trước thiếu nợ cô, kiếp này cô đến để đòi nợ.

Sau khi Giang Khắc và Thời Vũ giải thích hiểu lầm, Thời Vũ đã khôi phục trở lại, cô không còn như trước, chỉ cần Giang Khắc không thích người khác, cô vẫn có cơ hội.

Thời Vũ vừa mới giải quyết xong khủng hoảng tình cảm, người đại diện của cô đi tới, vừa bước vào cửa đã mỉm cười: "Gần đây, có một chương trình thi đấu thể thao tên là Truy phong thanh xuân, em là một trong số khách mời, cùng tiểu hoa lưu lượng Trương Ngữ Nhung ghép cặp, mặc dù chỉ có ba tập, nhưng mà lộ mặt trước công chúng nhiều sẽ có lợi cho em."

" Được!" Thời Vũ nhận lấy thông báo.

Cô khá hứng thú với loại hình thi đấu thể thao này, Thời Vũ không có kỹ năng nào khác, chạy đường dài chưa bao giờ thua ai, Thời Vũ đôi khi tự hỏi liệu sự kiên nhẫn bền bỉ này có phải là do cô đã theo đuổi Giang suốt mười năm mà luyện thành.

"Đúng rồi, chiều mai là buổi tổng duyệt chương trình tạp kỹ, đến nơi thì có thể làm quen một chút.

Đạo diễn và nhà sản xuất cũng có mặt, đừng đến muộn." Người đại diện liên tục dặn dò.

"Em biết rồi, em sẽ không đến trễ." Thời Vũ trừng mắt nhìn người đại diện.

Ngày tiếp theo, Thời Vũ ngủ đến tận trưa, thu dọn đồ đạc, lái xe đi ra ngoài.

Bầu trời quang đãng, gió đông thổi qua, bụi mịn bay trong không khí.

Thời Vũ đang trầm giọng ngâm nga một bài hát, ung dung lái xe về phía trước.

Một lúc sau, một chiếc Maserati màu đỏ lao ra giữa chừng, đối phương quay ngoắt lại, vọt ra ngoài không trung.

"Rầm" một tiếng.

Cô vội vàng xuống xe, nhìn nắp xe, đã lõm xuống biến dạng hoàn toàn, vừa nghĩ tới cô sắp bị ba Thời dạy dỗ, có chút nhức đầu.

Nhưng Thời Vũ vẫn đi lên gõ cửa xe bên kia trước, định thương lượng xem chuyện này xử lý thế nào.

Bên kia đẩy cửa xe ra, một người phụ nữ đi xuống giọng điệu chanh chua: "Cô lái xe kiểu gì vậy? Cô bị mù à? Cô có biết người ngồi bên trong là ai không? Lỡ việc thì cô chịu trách nhiệm nổi không?"

Thời Vũ vừa định nói xin lỗi, bị đối phương một trận hất hàm lên mặt sai khiến, hỏi cô liên tục làm cô có chút buồn cười, cô chậm rãi nói; "Tôi không biết người ngồi bên trong xe là ai, coi như người ngồi bên trong xe là Tổng thống, vậy cũng không thay đổi thực tế là anh ta đột nhiên thay đổi làn đường có đúng không."

"Cô ——" Đối phương không ngờ rằng miệng của Thời Vũ cũng khá lanh lợi, nhất thời không biết nên phản bác lại thế nào.

Thời Vũ cầm lấy điện thoại ra nhìn thời gian: "Cứ theo quy trình bình thường thôi.

Nếu là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Đang định gọi thì bị người phụ nữ ngăn lại: "Chờ một chút."

Người phụ nữ quay trở lại chỗ ngồi của mình, không biết đang nói gì với người ngồi trên ghế lái phụ.

Trương Ngữ Nhung đang ngồi trong xe, nhìn Thời Vũ qua cửa sổ.

Không ngờ lại là cô ấy, Trương Ngữ Nhung cười khẽ một tiếng, cô ấy không ngờ là không gặp Thời Vũ ở trong nhóm mà lại gặp ở đây.

Không biết Trương Ngữ Nhung đã nói gì với trợ lý, cuối cùng trợ lý cũng gật đầu một cái.

Cuối cùng, trợ lý xuống xe thương lượng với Thời Vũ, bởi vì cả hai bên đều vội vàng nên để lại thông tin liên lạc của nhau.

Giải quyết xong tai nạn xe, Thời Vũ mới lái xe lao đến phim trường.

Không ngờ, khi Thời Vũ đến phim trường, không ai để ý đến cô.

May mắn thay, cô ấy có khả năng thích ứng mạnh mẽ, không hề lúng túng, cô tùy tiện tìm một chỗ để ngồi xuống và bắt đầu nghịch điện thoại.

Một giờ sau, tất cả mọi người cũng tới đủ, ai cũng có bạn cặp, chỉ có Thời Vũ một mình, cô chỉ nhận được một kịch bản.

Trợ lý không nhịn được chạy tới hỏi đạo diễn.

Đạo diễn tính tình rất không tốt, liền mắng trợ lý của cô ngay tại chỗ: "Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai? Cô phải đi hỏi Thời đại minh tinh, tổ tiết mục đã cố hết sức mời Trương Ngữ Nhung tham gia chương trình, nhưng người ta vừa rồi đã gọi, nói rằng không thể đến bây giờ, nói rằng không thể hợp tá cùng Thời Vũ!"

Giọng của đạo diễn rất lớn, trong phút chốc, cả nhân viên lẫn các ngôi sao lớn nhỏ trên phim trường đều đổ dồn sự chú ý vào Thời Vũ.

Tiếng nghị luận càng ngày càng lớn, bọn họ thảo luận với vẻ mặt khinh bỉ: "Không phải chứ, cô ta rốt cuộc làm sao mà đắc tội với Trương Ngữ Nhung? Quả nhiên, người càng mơ hồ thì càng dễ xảy ra chuyện."

"Lần này cô ta cũng quá thảm rồi, đắc tội với nữ minh tinh lưu lượng, cô ta sau này làm sao lăn lộn ở giới giải trí."

"Lần này nhìn cô ta thu dọn kiểu gì, loại minh tinh tuyến 18 như cô ta nếu như đắc tội với tổ tiết mục tổ, tôi e rằng công ty quản lý của cô ta cũng sẽ mặc kệ."

"Tôi nhớ Trương Ngữ Nhung tính khí rất tốt, Người có thể khiến cô ấy ghét bỏ nhất định phải là một đóa bạch liên hoa tâm cơ."

"Đúng vậy, nhìn bộ dáng tiểu bạch bạch thỏ của cô ta, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài."

Cả đám người công khai thảo luận, cùng nhau công kích châm chọc Thời Vũ, không phải là cô không có nghe thấy, nhưng Thời Vũ vẫn bình tĩnh, đi đến chỗ đạo diễn, nói một cách không khiêm tốn, "Tôi xin lỗi đạo diễn vì đã gây rắc rối cho ê-kíp chương trình, chuyện này ông có biện pháp giải quyết gì không?"

Đạo diễn hừ lạnh một tiếng, thấy thái độ của Thời Vũ vẫn còn tạm được, miễn cưỡng mở miệng: "Trương Ngữ Nhung đem đến cho tổ tiết mục đề tài cùng lưu lượng, tổ tiết mục này không có cô ấy không được, tôi mặc kệ cô muốn dùng phương pháp gì, hoặc là quỳ xuống cầu xin cô ấy hoặc là đem cô ấy đánh ngất xỉu, nếu không cô chỉ có thể rút khỏi chương trình này."

"Quản lý của cô sợ cô sống không nổi trong giới giải trí, đã giúp cô ký hợp đồng từ sớm rồi, tôi không cần nói rõ ràng." Đạo diễn nói.

Hợp đồng đã bày ra, chuyện này cô chỉ có thể tự mình giải quyết.

Thời Vũ nhẹ giọng hỏi: "Đạo diễn, vậy ý của ông là chỉ cần lưu lượng cũng đề tài vượt qua Trương Ngữ Nhung là được, người khác cũng có thể sao?"

Lời này vừa nói ra, tổ tiết mục tổ cùng nhà sản xuất của chương trình đã lên tiếng trước, thở dài: "Được, nhưng thù lao không thể vượt quá Trương Ngữ Nhung, cô có thể liệu mà làm."

"Được rồi, cho tôi một đêm, ngày mai tôi sẽ giải quyết xong chuyện này được không?" Giọng điệu của Thời Vũ bình tĩnh, tựa như không hề bị ảnh hưởng.

Đạo diễn lười để ý đến cô, trong lòng cười nhạo một tiếng, cho rằng hôm nay cô uống nhầm thuốc và đang nói mớ, xua tay bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Khi Thời Vũ đi thu dọn đồ đạc, rời khỏi hiện trường, cô đã nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán, tranh luận về cô.

"Cô ta mới vừa rồi là đang khoác lác đúng không? Hôm nay khoe khoang khoác lác, tôi chờ xem ngày mai cô ta xử lý thế nào."

"Đừng có nói vậy, nói không chừng cô ta thật sự có quen biết minh tinh lưu lượng."

"Thời Vũ ở trong cái giới này có quen biết đại minh sao? Tôi thấy cô ấy luôn đi một mình, hơn nữa minh tinh lưu lượng ai nguyện ý tiếp xúc với cô ấy."

"Chỉ sợ một hồi cô ta sẽ quỳ xuống ôm đùi Trương Ngữ Nhung xin tha thứ."

Trợ lý nghe xong mấy lời này, tức giận đến mức phổi muốn nổ tung, cô định lên nói lý lẽ với đám người này, nhưng đã bị Thời Vũ nhanh chóng kéo lại.

Thời Vũ cười nói: "Em đừng nóng giận, lát nữa chị mời em đi uống trà sữa."

"Không phải, chị Thời, người ta nói chị như vậy chị không cảm thấy khó chịu sao?"

Thời Vũ vuốt vuốt tóc, thờ ơ nói: "Không khó chịu, miệng ở trên người bọn họ, bọn họ muốn nói thì cứ nói, tự mình lo liệu là đủ rồi."

Trợ lý như có điều gì suy nghĩ, gật đầu một cái: "Chị, em đột nhiên phát hiện ra chị rất ngầu."

"Thật không? Như vậy chị sẽ giúp em có cơ hội mời một người rất ngầu này uống trà sữa." Thời Vũ cố ý trêu chọc cô.

Tiểu trợ lý lập tức che ví tiền, khóc kể lể: "Chị không có được gài bẫy em như vậy."

- -

Ngày tiếp theo, Trương Ngữ Nhung cùng Thời Gia Du đang vui vẻ uống trà chiều ở Thiên An Phủ, Thời Gia Du nhấp một ngụm trà hoa nhài với giọng điệu lo lắng: "Ngữ Nhung, chương trình tạp kỹ đó cậu không sao chứ? Sẽkhông ảnh hưởng đến cậu chứ?"

Trương Ngữ Nhung bỏ ly xuống, nhìn bộ móng mắt mèo màu xanh lam mới của mình, mỉm cười: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì, tớ cũng không có nói rõ ra, tổ tiết mục vần cần nhân khí của tớ, cậu cứ chờ xem họ ép Thời Vũ phải đến cầu xin tớ như thế nào."

"Chuyện này thật là làm phiền cậu" Thời Gia Du vỗ vai trấn an.

Trương Ngữ Nhung đang muốn mở miệng, bỗng nhiên điện thoại di động reo lên, cô tức giận bật cười: "Nhìn xem, tớ nghĩ cô ấy đến cầu xin tớ trở về."

Người gọi là trợ lý của Trương Ngữ Nhung.

Sau khi kết nối, cô ấy chậm rãi nói: "Xin chào."

"Chị Ngữ Nhung, tôt tiết mục Tuy phong thanh xuân mới vừa gọi đến." Trợ lý có chút do dự nói.

Trương Ngữ Nhung ung dung thong thả uống một hớp trà, chậm rãi nhướng mày: "Bên kia nói thế nào, cô gái kia chuẩn bị đến cầu xin tôi sao?"

"Không phải, tổ tiết mục đã tìm được người khác thích hợp hơn chị, không sẵn sàng...!hợp tác với chị nữa, bởi vì Thời Vũ đã mời Chu Trạch Da." Giọng điệu của trợ lý thận trọng, vì sợ rằng Trương Ngữ Nhung sẽ giận cá chém thớt với cô.

"Chu Trạch Dã?!"

"Xoảng" một tiếng, Trương Ngữ Nhung không cẩn thận làm rơi ly xuống đất, vỡ tan tành, cà phê loang lổ trên váy cô, sắc mặt cô ảm đạm: "Làm sao...!có thể, cô ta lấy ở đâu ra bản lãnh đem mời Chu Trạch Dã tới?"

...

Không chỉ một mình Trương Ngữ Nhung nghi ngờ, lúc Thời Vũ và Chu Trạch Dã cùng nhau xuất hiện tại trường quay, đạo diễn, biên kịch, nhân viên làm việc nhìn thấy Vhu Trạch Dã đều há hốc mồm.

Chu Trạch Dã, thật sự là Chu Trạch Dã, Chu Trạch Dã thật sự đến!!

Chu Trạch Dã, 24 tuổi, 3 năm liên tiếp giành chức vô địch lái xe quốc tế và trong nước, vô địch giải vô địch đua xe Trung Quốc của đài CRC Tân Cương, năm nay, anh ta đã giành chức vô địch chung cuộc của bảng N giải vô địch đua xe Trung Quốc năm 2020.

Cho đến nay, anh ta đã trở thành nhà vô địch toàn đoàn trong lịch sử đua xe chuyên nghiệp Trung Quốc, đồng thời cũng được cộng đồng quốc tế trao tặng danh hiệu danh dự "Đệ nhất tay đua".

Chu Trạch Dã được người hâm mộ gọi là "Zero" vì anh không thường xuyên mắc lỗi và mức độ hoàn thành cao.

Và vì bộ tóc ngắn, đôi mắt một mí, vẻ ngoài điển trai, thành tích tốt lại vô cùng tài năng, anh ấy đã thu phục được vô số fan hâm mộ và trở thành một ngôi sao mới thực lực và nổi tiếng.

Nhưng Chu Trạch Dã luôn luôn khiêm tốn, thần bí, rất ít khi nhận phỏng vấn, huống gì là show tống nghệ, không quan tâm đối phương khai bao nhiêu thù lao, đều bị anh trực tiếp từ chối.

Nếu Chu Trạch Dã tới tham gia chương trình tạp kỹ này, rating chắc chắn sẽ bùng nổ.

Đạo diễn còn đang sững sờ, phải một lúc sau mới tỉnh táo lại, vội vàng đứng lên hỏi: "Chuyện này có thật không?"

"Đúng vậy, tôi thấy gần đây anh ấy khá rảnh rỗi, nên tôi gọi anh ấy đến đây." Thời Vũ cười nói.

?? Thời Vũ và Chu Trạch Dã thật sự có mối quan hệ rất tốt? Nói mới nhớ đạo điễn gọi Chu Trạch Dã ra nhìn hệt như nhìn một vị thần.

Đạo diễn nhìn Chu Trạch Dã, muốn anh mở miệng xác minh, người kia không nhịn được gật đầu một cái: " Đúng, tôi bị cô ấy ép đến."

"Thời tiểu thư, không biết cô có hứng thú trở thành khách mời thường trú cho tiết mục của chúng ta?" Nhà sản xuất chương trình lập tức chạy đến hỏi, giọng cung kính.

Cô biết ngay mà, nếu bọn họ muốn giữ Chu Trạch Dã ở lại chương trình, đầu tiên phải giữ cô lại..

Thời Vũ sững sốt một chút, cô không nghĩ tới chẳng qua là giải quyết khủng hoảng, cũng không nghĩ tới còn có thể trở thành khách mời thường trú, sau đó cô gật đầu: "Tôi đều có thể."

Chu Trạch Dã sắc mặt trầm xuống, trên trán anh có một vết sẹo kéo dài đến xương lông mày, mặc áo bay, lười biếng đứng ở đó, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhưng lại có chút hoang dã.

Đứng bên cạnh anh ta là một cô gái trong sáng như hoa hồng, đột nhiên, đạo diễn nhìn hai người họ đứng cùng nhau, trong lòng có ý muốn ghép CP, ngập ngừng hỏi: "Thời tiểu thư, hai người là bạn tốt phải không?"

Thời Vũ lúc này trợn mắt một chút, nhìn Chu Trạch Dã, giọng già dặn cười nói: "Đây là con trai tôi."

Chu Trạch Dã cười nhạo một tiếng, đang muốn mở miệng nói là cái rắm, bỗng nhiên, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Thời Vũ."

Mọi người đồng loạt quay đầu, Thời Vũ cũng nghiêng đầu quay lại, liền nhìn thấy Giang Khắc đứng ở cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng, cô ý thức được cách xa Chu Trạch Dã, không biết vì sao, cô cảm thấy có chút chột dạ.

Thời Vũ đi tới trước mặt Giang Khắc, hoàn toàn khác với khí chất tự mãn vừa rồi, giọng nói nhẹ nhàng mở miệng hỏi anh; "Anh, sao anh lại ở đây?"

Giang Khắc khẽ cười một tiếng, anh cũng rất muốn hỏi mình tại sao lại tới đây, ở bữa cơm nghe được tin cô bị khi dễ liền bỏ lại tất cả chạy tới.

Ai mà biết được, lúc anh chạy tới cô dường như đã tìm được chỗ dựa, căn bản không tới lượt anh bận tâm.

Người đàn ông thần sắc lạnh như băng, nhìn Chu Trạch Dã đang đứng sau lưng cô, hình ảnh trùng khớp với người đàn ông đã bảo vệ cô trong tin tức mà Từ Chu Diễn đã gửi qua cho anh, sắc mặt anh dần trở nên ảm đạm, ánh mắt anh khóa chặt cô, nở một nụ cười nhạt hỏi cô: "Đối tượng của vụ bê bối?"

[xiaohanriji].