Cận Ngữ Ca tổng cảm thấy được, từ khi quen Kiều Hiểu Kiều, trạng thái sinh hoạt nhiều năm trước đây của cô bị đảo điên. Tính tình thong thả, trầm tĩnh được bồi dưỡng, giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, lại bởi vì mỗi lần tình huống muôn hình vạn trạng của Hiểu Kiều mà tất cả sự bình tĩnh ấy đều phải vứt đi. Cô phải rất cố gắng trấn tĩnh để tránh không bị kích động hết lần này đến lần khác. 

Một lần nữa, vừa không ngừng gọi điện, vừa nhanh chân chạy ra khỏi Cận thị. Bên ngoài nắng gắt như lửa, phơi nắng cũng đủ say xe, Cận Ngữ Ca không đợi tài xế mở cửa, xông về phía trước trực tiếp mở cửa xe, nhanh chóng ra lệnh, 

"Lái xe nhanh lên!"

Tài xế ngoan ngoãn nghe lời phóng xe như bay trong khu vực náo nhiệt, chỉ một loáng đã dừng trước cửa Cận gia. 

Sau khi phát nổ, ngôi nhà nhiều năm lịch sử của Cận gia cũng bị đóng cửa. Vợ chồng Cận Ân Thái tạm thời dọn đi, ở trong 1 biệt thự gần khu dân cư. Biệt thự này so với biệt thự Phượng Hoàng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng người trong Cận gia ngược lại cảm thấy rất tốt. 

Cận Trung và Lộ Vi vì chuyện xảy ra trong nhà nên ở lại trong nước, Hoan Nhan tuy thỉnh thoảng du lịch, nhưng phần lớn là ở lại nhà. So với trước đây biệt thự to lớn lạnh lẽo, hơi người nhiều hơn. Kể từ hiểm cảnh đêm đó, thái độ nghiêm nghị tàn khốc của Cận Ân Thái cũng bớt hẳn, dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc tuổi già, mọi người trong nhà cũng cảm thấy bây giờ so với trước đây thoải mái hơn nhiều. 

Cận Ngữ Ca vẫn như cũ rất ít khi về nhà, bây giờ, toàn bộ tinh thần cô đều đặt trên người Hiểu Kiều. Cận gia không ai nhắc lại chuyện 2 người, xem như sự việc long trời lở đất trước đó như chưa từng xảy ra. Ngẫu nhiên về nhà, phần lớn cũng là im lặng. Người Cận gia thông qua Hoan Nha biết được việc Hiểu Kiều bị thương, cảm thấy có chút áy náy, muốn tìm hiểu thêm tình trạng như thế nào, cũng bị ứng phó bâng quơ. Cận Ngữ Ca đối với người nhà như phủ lên 1 lớp màng vô hình, cô không muốn đem chuyện Hiểu Kiều đặt trước mặt mọi người để họ tiếp nhận, mà muốn đem giấu kín trong lòng mình. 

Trong phòng khách, lão phu nhân vừa mới ngủ trưa dậy, đang cùng dì Chu thưởng thức trà và trái cây. Những người khác đều đi ra ngoài, trong nhà thật im lặng. Cận Ngữ Ca vội vội vàng vàng xông tới, hỏi ngay lập tức, 

"Ông nội đâu?!" 

Lão phu nhân ngẩn người, "Ăn trưa xong liền đi ra ngoài." 

"Đi đâu vậy?!" 

Cận Ngữ Ca lời nói sắc bén, giọng điệu chất vấn. Ngay từ nhỏ, tuy tính tình cô đạm mạc, từ trước đến giờ đều ôn hoa, ngẫu nhiên tàn khốc cũng chỉ là công việc, chưa bao giờ thấy cô nổi giận vô cớ. Lão phu nhân có chút mơ màng, 

"Hắn không có nói a, làm sao vậy?" 

"Ông nội tìm người mang Hiểu Kiều đi!!" Cận Ngữ Ca sắc mặt đỏ lên, bối rối không kiềm chế được bình tĩnh, 

"Bà nội, ông nội rốt cuộc muốn làm gì?! Ông còn muốn làm gì?! Bây giờ, Hiểu Kiều hoàn toàn không nghe được, tại sao vẫn không thể buông tha cô ấy?" 

Ngữ Ca sốt ruột, cảm xúc kích động, không khống chế được âm điệu, khi nói đến Hiểu Kiều, đôi mắt đều đỏ, oán khí không chỗ trút ra, giờ trút hết trên người bà nội. Lão phu nhân nghe rõ đại khái, 

"Tiểu Ca, đừng có vội —— " 

"Con làm sao không vội?! Bây giờ con không liên lạc được Hiểu Kiều, điện thoại ông nội cũng tắt!" 

"Có lẽ là không chú ý, cô ấy không phải không nghe được sao?" 

"điện thoại của con cô ấy làm sao có thể không chú ý?! Chưa hết, cô ấy nhắn tin cho con nói ở cạnh ông nội, lúc sau không thấy động tĩnh gì hết!! Ông nội, ông vạn nhất ——" nói đến người này ngừng một chút, Cận Ngữ Ca không dám nghĩ đến chuyện kia, hít sâu vài cái, xoay người đi ra ngoài, lão phu nhân giận tái mặt, 

"Con đứng lại!" 

Ngữ Ca dừng bước đưa lưng về bà. 

"Ông nội của con không phải là người như vậy, con yên tâm ngồi ở nhà mà đợi!!" 

Cận Ngữ Ca lúc này mới quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm bà nội. 

"Chúng ta biết, vì cứu ông nội của con, nữ cảnh sát kia mới bị thương! Chúng ta dĩ nhiên rất cảm kích cô ấy!" 

"Con không cầu xin 2 người cảm kích, xin ông nội buông tha cô ấy đã là vô cùng may mắn!" 

"Tiểu Ca!!" Rõ ràng lão phu rất tức giận, dì Chu mau lẹ chạy đến khuyên nhủ. 

"Trong lòng con, ông nội là người như vậy sao?" 

Cận Ngữ Ca ánh mắt sáng ra, lộ vẻ hoảng loạn, thiếu kiên nhẫn, cô bất chấp cùng bà nội tranh cãi, nhanh chóng nghĩ ra đối sách. 

"Ông nội gần đây thường đi nơi nào?" 

"Bà nói con chờ, thì con cứ an tâm chờ, bà có thể cam đoan, nhất định sẽ không có việc gì!" Cận lão phu nhân lảng tránh không đáp. 

"CÓ VIỆC THÌ ĐÃ MUỘN!!" 

Cận Ngữ Ca như hét lên, hai bà già chưa từng thấy qua cô tùy hứng không hiểu chuyện như vậy. Lão phu nhân sắc mặt ủ dột, không nói thêm gì nữa, để Cận Ngữ Ca ở lại một mình, cùng dì Chu đi lên lầu. 

Hiện tại, Ngữ Ca không có tâm tư quan tâm tâm tình của bà nội, cũng không có thời gian suy nghĩ nhân phẩm của Cận Ân Thái, cô một lòng chỉ muốn làm sao tìm được người. Nhưng mà, nếu Cận Ân Thái đã cố ý không muốn cô tìm ra, cô có đào 3 tấc đất cũng tìm không thấy. Đã gọi vài cuộc điện thoại, hoàn toàn tìm không được manh mối, Cận Ngữ Ca không tiếp tục chờ, vội vàng rời khỏi nhà. 

Suốt buổi chiều, Ngữ Ca vừa mù quáng tìm kiếm, vừa không ngừng gọi điện thoại, tuy vẫn chỉ nghe thấy cái giọng nữ lạnh lùng không cảm tình, nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ. Thời tiết gần 40độ, các con đường trong thành phố đều hằn dấu bánh xe của cô. 

Dưới cái nóng gây gắt bức bói, Cận Ngữ Ca thất vọng, mệt mỏi, chịu không nổi, bất đắc dĩ phải quay trở về nhà. Phòng khách vẫn thanh tịnh mát mẻ, nhưng không có người cô muốn gặp. Dì Chu rót 1 ly nước, lấy đồ cho cô ăn, khuyên cô yên tâm từ từ chờ đợi, nhưng cô hoàn toàn không nghe lọt tai. 

Khi tới giờ chuẩn bị cơm chiều, đầu bếp bận rộn trong bếp, lão thái thái nhìn vẫn như bình thường, vẻ mặt bình tĩnh lườm cô cháu gái. Cận Ngữ Ca đi tới đi lui trước ghế sofa, vô cùng lo lắng bất an, cong cong ngón tay lên cắn, trước mắt hiện ra tình cảnh buổi sáng đưa Hiểu Kiều về nhà. Bây giờ chỉ cần có thể đem Kiều Hiểu Kiều trả lại cho cô, mặc kệ là ai đưa ra điều kiện gì, cô đều có thể đáp ứng. 

Tiếng xe ô tô từ bên ngoài truyền vào, Cận Ngữ Ca ngừng động tác, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn ra cửa. Trong chốc lát, Cận Ân Thái đeo kính mát bưng thùng nước vào nhà, vệ sĩ đi sau cầm theo 1 cần câu thật dài, rõ ràng là ra ngoài đi câu cá. Lão phu nhân chạy ra đón, dì Chu tiếp nhận thùng nước, mang vào bếp. 

Ngữ Ca ánh mắt dõi theo Cận Ân Thái, nhìn ông bình tĩnh lạnh nhạt không nói một lời, không dám mở miệng hỏi, tim như muốn nhảy ra ngoài. 

Lúc này, có bóng người theo sau đi vào, vừa đi đến cửa. Cận Ngữ Ca vừa quay đầu, dáng vẻ mảnh khảnh trắng trẻo, đầu Kiều Hiểu Kiều đội nón ngư dân che khuất mắt, nghiêng người đứng ở đó. Nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười sáng lạng đã lâu không thấy. 

Tim đã lạnh từ lâu, nay bị nụ cười tươi rói làm tan chảy, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh căng thẳng của Cận Ngữ Ca cuối cùng cũng có thể giãn ra. Bất chấp những người ở đây đang nhìn, bước nhanh sà vào lòng Hiểu Kiều, ôm thật chặt. Vùi đầu vào hơi thở quen, kiềm không được đôi mắt bắt đầu ướt át. 

Hiểu Kiều ngạc nhiên, người trong lòng vẫn đang run rẩy. Ngẩng đầu nhìn vợ chồng Cận Ân Thái cùng dì Chu trong phòng khách, hơi xấu hổ cười cười, khom lưng không dám làm động tác quá thân mật, đành phải để mặc cho Ngữ Ca ôm, chỉ đưa tay vỗ về cô, xem như an ủi. 

Đúng lúc, vợ chồng Cận Trung cũng vừa trở về, thấy một cảnh thân mât ngay cửa, Lộ Vi cười trêu ghẹo con gái, 

"Sao vậy nè? Ngay tại cửa chính mà cũng kìm lòng không đặng?" 

Cận Ngữ Ca lúc này mới buông tay, tựa đầu trên vai Hiểu Kiều lau lau khóe mắt ẩm ướt, trên mặt ửng hồng co quắp muốn kéo cô đi. Cận Ân Thái ở phía sau lên tiếng, 

"Đi đâu a?" 

Đành phải đứng lại, Ngữ Ca không quay đầu lại, cũng không biết nên nói cái gì. 

"Sắp ăn tối, đi lên lầu đợi một chút." 

Nói xong, Cận Ân Thái cũng không thèm nhìn mọi người, chống gậy đi vào phòng sách. Lộ Vi vỗ về con gái, 

"Đi thôi, đi lên tắm rửa, một hồi gọi 2 con xuống." 

Nói xong ngẩng đầu nhìn Hiểu Kiều, trong mắt đều là ôn hòa ý cười. Hiểu Kiều cũng cười với bà, lại nghiêng đầu nhìn Ngữ Ca, trên mặt tràn ngập dấu chấm hỏi, ý hỏi: em làm sao vậy? 

Cận Ngữ Ca vẫn cúi đầu, suy nghĩ một chút, mới gật gật đầu kéo Hiểu Kiều lên lầu. Lão phu nhân thấy cô đi lên, mới thả lỏng gương mặt, cười dặn dò, 

"Lấy cá bọn họ câu được đem đi hầm." 

Đây là lần đầu tiên Hiểu Kiều vào phòng Ngữ Ca ở Cận gia, tò mò nhìn xung quanh, biểu cảm thoải mái, một chút khác thường cũng không có. Ngữ Ca kéo cô đến ghế sofa ngồi, cô mở túi vải đang đeo, lấy quyển tập ra, viết rất nhanh, 

Kiều đi đâu vậy? 

Hiểu Kiều nháy mắt mấy cái, "Câu cá." 

Tại sao không nghe điện thoại? 

Lại nháy mắt, "Ông nội nói... Um, câu cá phải chuyên tâm, um... Không thể chăm chú nhắn tin, tịch thu di động của tôi." 

Cận Ngữ Ca liếc nhìn xem thường, tức muốn chết. Hiểu Kiều lấy quyển tập ra, nắm lấy hai tay của Ngữ Ca, đưa lên miệng hôn hôn, 

"Ngữ Ca, tôi... Có chuyện nói với em." 

Cận Ngữ Ca nhìn ánh mắt của cô, chờ câu tiếp theo. 

"Đoạn thời gian trước... Um, là tôi không tốt, tôi... Để tâm vào chuyện vụn vặt." 

Trong mắt Ngữ Ca lóe lên 1 vài thứ, vẫn không nói gì. 

"Thật sự... Um, tôi sẽ cố gắng, không có gì cùng lắm thì... Chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ là được, đúng không?" 

Hiểu Kiều vừa nói vừa nghĩ, nói xong mím mím môi, gật đầu thật mạnh, như tạo thêm sự tin tưởng. Ngữ Ca nhìn cô, suy nghĩ một chút, hỏi: 

"Ông nội ~ nói cái gì ~ với Kiều?" 

"Không nói gì a... Có nói.. Um, nhưng tôi nghe không được. Chỉ nghe được câu, ông hỏi tôi: lúc trước em... làm sao nói chuyện với tôi?" 

Thần sắc Hiểu Kiều rất là tự nhiên, khi nói xong câu cuối, cố ý nhăn mặt, bắt trước giọng điệu nói chuyện của Cận Ân Thái, nói xong chính mình cũng cười. 

"Sau đó thì sao?" Ngữ Ca nhíu mày. 

"Sau đó ông... câu cá... Tôi ngồi yên một bên, vừa ngồi vừa nghĩ... Sau đó tôi nghĩ rất lâu, sau nữa... Nghĩ thông suốt." 

"Chỉ... Như vậy?" 

"Um!" Hiểu Kiều rất khẳng định gật gật đầu, vươn tay ôm Ngữ Ca vào lòng, "Thực xin lỗi..."