Thấy sắc mặt Đồng Hiểu Tiêm thay đổi, trong lòng Đồng Ý Yên thở phào nhẹ nhõm, hy vọng chuyện này có thể khiến cô em gái của mình nhận thức được một số thứ sau đó dần dần quay đầu.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Đồng Hiểu Tiêm lại phát ra tiếng cười khẩy.

"Tôi chỉ tiện tay viết nó thôi, sẽ không có tác dụng trước pháp luật, nói đi cũng phải nói lại, còn không phải lỗi của các người sao, nếu không phải các người cắt đứt quan hệ với gia tộc thì chú hai sẽ đến đòi nợ sao? Ban đầu thím hai đã nói không cần trả lại, không phải đều do các người gây ra sao?"

Người nhà họ Đồng há hốc mồm sững sờ, Đồng Hiểu Tiêm đột nhiên chỉ vào Sở Vĩnh Du đang cầm cốc nước chuẩn bị lên lầu.

"Tất cả đều là do tên Sở Vĩnh Du đó! Trước khi anh ta đến nhà chúng ta thì không xảy ra chuyện gì hết, anh ta vừa đến thì nhà chúng ta liền gà bay chó sủa, chị à, chị nên ly hôn với Sở Vĩnh Du đi, sau đó đi xin lỗi ông nội, chúng ta chắc chắn có thể trở lại cuộc sống bình thường mà."

“Cút!”

Đột nhiên, Đồng Ý Yên phun ra một chữ, Đồng Hiểu Tiêm kinh ngạc.

“Chị, chị…..”

“Cút! Tôi bảo cô cút!”

Đồng Ý Yên gào lên, tóc tai vì vậy mà tán loạn, nhìn lại Đồng Hiểu Tiêm, cô ta vì tức giận mà cơ thể không ngừng run rẩy.

"Bảo tôi cút? Đồng Ý Yên, chị thật sự cho rằng đây là nhà của chị sao? Ba mẹ không nói gì thì thôi, chị dám bảo tôi cút? Chị có tư cách gì! Tôi thấy người đáng nên cút đi là chị và Sở Vĩnh Du, kết hôn đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn mặt dày mày dạn ở trong nhà, nếu tôi là chị thì tôi đã xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp người khác rồi.”

Tư Phu đang ngồi trên ghế sô pha nghe thấy vậy, bà ta không vuốt ngực cho chồng nữa, vội vàng đi tới.

"Hiểu Tiêm! Sao con có thể nói với chị con như vậy!"

Sở Vĩnh Du dừng lại, anh vốn định đi tới, nhưng sau khi nghĩ lại, dù sao cũng là em vợ, vợ anh muốn giải quyết thế nào là chuyện của cô ấy, mình nhúng tay vào cũng không phải là chuyện tốt.

Tư Phu tưởng tiếng gào của mình để làm dịu tình hình cũng không có tác dụng gì với họ thì đột nhiên Đồng Ý Yên bình tĩnh lại, duỗi tay phải ra.

"Bỏ chìa khóa xe Mercedes-Benz xuống."

Đồng Hiểu Tiêm khinh thường vừa vuốt vuốt tóc vừa nói.

"Tại sao tôi phải đưa nó cho chị? Đó là xe ba mẹ cho tôi."

"Chủ xe là tôi, nếu bây giờ cô không đưa, tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát."

Nói xong, Đồng Ý Yên thật sự đi tới sô pha cầm điện thoại lên, nhập ba dãy số quen thuộc trên giao diện quay số.

Thấy cô làm thật, sắc mặc Đồng Hiểu Tiêm thoạt nhìn khó coi không thể tả, đột nhiên cô ta làm nũng với Tư Phu.

“Mẹ! Mẹ xem chị ta…”

Tư Phu cũng thật nực cười, trong giờ phút quan trọng này, bà ta lại nói giúp cô ta với Đồng Ý Yên.

"Yên Yên, Hiểu Tiêm còn nhỏ, con là chị, con phải khoan dung với nó, con lấy lại xe thì Hiểu Tiêm không còn mặt mũi nào đến trường nữa."

Nhất thời, Đồng Ý Yên tức giận đến chảy nước mắt.

"Mẹ! Mẹ còn bảo vệ nó sao? Hôm nay gọi điện thoại cho nó đến đây là vì cái gì? Vì 30 tỷ đó, mẹ cho rằng nhà chúng ta rất giàu sao? Được thôi, mẹ cứ bảo vệ Đồng Hiểu Tiêm đi, một ngày nào đó mẹ sẽ hối hận, con và Sở Vĩnh Du sẽ dọn ra ngoài, mắt không thấy tim sẽ không phiền!"

Sau đó, Đồng Ý Yên lao thẳng lên tầng hai, khi đi ngang qua cô nói với Sở Vĩnh Du.

“Anh thu dọn đồ đạc đi.”

“Được.”

Sở Vĩnh Du tự nhiên cũng không có bất kỳ ý kiến gì, mọi việc đều nghe theo vợ mình.

Tư Phu muốn ngăn cản, nhưng lại bị Đồng Hiểu Tiêm ngăn lại.

"Mẹ! Mẹ còn không hiểu chị con sao? Chị ấy chỉ nhất thời tức giận thôi, chị và tên củi mục Sở Vĩnh Du dọn ra ngoài thì có thể sống sót được bao lâu? Hơn nữa, chị con còn không có công việc."

Đồng Thế Tân ngồi trên sô pha tức giận không nói được lời nào, ông ta vốn bị suyễn nhẹ, tuy rằng không cần uống thuốc, nhưng bây giờ lại nói không ra hơi nên vô cùng khó chịu.

Không lâu sau, Sở Vĩnh Du xách hai chiếc vali xuống, Đồng Ý Yên ôm Hữu Hữu đang ngủ say đi xuống.

"Yên Yên! Con thật sự muốn đi sao? Con có còn coi mẹ ra gì không!"

Lấy hành động thực tế, Tư Phu rất tức giận, con cái không nghe lời, trong mắt bà đó chính là tội ác tày trời.

"Mẹ, mẹ mắng con?"

Đồng Ý Yên trong lúc nhất thời cảm thấy uất ức không thể tả.

"Đồng Hiểu Tiêm làm nhiều chuyện không đúng, mẹ bảo vệ dỗ dành nó, con... Con vì cái nhà này mà trả giá nhiều như vậy, mẹ lại mắng con."

Ai biết được, Tư Phu lại có vẻ mặt này.

"Con làm chị, chẳng lẽ tất cả đều là chuyện không nên làm sao?"

Biết không thể tiếp tục nói chuyện với nhau được nữa, cô lau nước mắt, Đồng Ý Yên bước nhanh ra ngoài, Sở Vĩnh Du cũng đuổi theo sau.

Tư Phu kêu một tiếng, lao ra cửa hét lớn.

"Được thôi! Nếu hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa này thì sau này không được quay lại đây nữa!"

Đi thẳng đến cửa tiểu khu, Đồng Ý Yên không kiềm chế được nữa, cô rúc vào trong ngực Sở Vĩnh Du khóc, vì có Hữu Hữu ở đây, nên cô không dám lớn tiếng vì sợ đánh thức con bé.

Một lúc lâu sau, Đồng Ý Yên mới đứng thẳng người dậy, nhìn Sở Vĩnh Du một tay nắm hai chiếc vali một tay ôm con gái.

“Vĩnh Du, anh hối hận không? Em biết sau khi anh trở về lần này không chỉ thay đổi mà còn có một số tiền nữa. Anh nhìn xem, chúng ta bây giờ đến chỗ để ở cũng không có, em… Ngoài xin lỗi anh ra, em cũng rất xin lỗi Hữu Hữu."

Sở Vĩnh Du mỉm cười.

"Vợ à, có anh ở đây, sao có thể không có nhà được? Hơn nữa, chỉ cần ba người chúng ta ở bên nhau thì đi đến đâu cũng đều là nhà. Đi, chúng ta đi khách sạn năm sao trong thành phố nghỉ một đêm, ngày mai chúng ta đi mua xe trước, sau đó mua nhà.”

Câu này khiến Đồng Ý Yên buồn cười.

"Này! Nói giống như anh có tiền lắm nhỉ, ngày mai đi thuê nhà đi, sau đó em đi kiếm việc, anh phụ trách chăm sóc cho con gái anh là được rồi."

Đưa tay chặn một chiếc taxi, Sở Vĩnh Du giao Hữu Hữu cho Đồng Ý Yên.

"Đi thôi, Liên Sâm mới mở một khách sạn năm sao, chúng ta đến đó ở vài đêm."

Khi Đồng Ý Yên thực sự bước vào căn phòng ở khách sạn năm sao, trong mắt cô đầy ngạc nhiên và tò mò, cô quả thật chưa từng ở trong một căn phòng sang trọng như vậy.

Xong xuôi mọi việc đã là ba giờ đêm, lúc này Sở Vĩnh Du mới nhắc tới chuyện xưa.

"Vợ à, em không cần tìm việc, anh nói anh có tiền mà, ngày mai sẽ đi mua xe trước. Nếu em không tin những gì anh đã nói trước đây thì sau khi mua xe xong anh sẽ đưa em đến công ty bất động sản đó, nhưng em phải lập tức nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị đó."

Đồng Ý Yên thật sự có chút không nói nên lời, vốn đã rất mệt, sợ Sở Vĩnh Du tiếp tục nói nữa, liền gật đầu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

8 giờ sáng, sau khi người phục vụ mang bữa sáng đến, Đồng Ý Yên bị tiếng tiếng ồn ào của Hữu Hữu đánh thức.

Sau khi ăn sáng xong, Sở Vĩnh Du nói muốn đi mua xe, nhưng tất nhiên bị Đồng Ý Yên từ chối.

"Em hơi mệt, anh đi mua đi, em ở đây chơi với Hữu Hữu. Buổi chiều em sẽ đi xem cái gọi là công ty bất động sản kia. Em cũng nghĩ kỹ rồi, nếu ngay cả ông chủ cũng sẵn lòng giúp đỡ, đợi công ty hoạt động lại, em trả lại gấp đôi là được."

“Được.”

Hôn Hữu Hữu xong, trước khi ra khỏi cửa Sở Vĩnh Du lại nghe Đồng Ý Yên dặn dò.

"Anh mua một chiếc xe để tiện đi lại là được rồi, để lại một ít tiền để dùng sau này, đừng tiêu xài hoang phí. Cái chúng ta cần bây giờ không phải là sĩ diện."

Một tiếng sau, Sở Vĩnh Du xuất hiện trước cửa một cửa hàng BMW 4S.

“Chào quý khách…”

Một nữ nhân viên bán hàng đứng ở cửa vừa mới thốt ra vài chữ, sau khi nhìn rõ người đó là Sở Vĩnh Du, cô ta sửng sốt một hồi, sau đó liền không chút khách khí nói.

"Sở Vĩnh Du! Anh cút ra ngoài cho tôi!”