Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 117: Đáng giá không một màn đỏ thẫm kia

Nhà hàng hải sản thượng cảnh, sau khi Sở Vĩnh Du đi vào cửa sau, đúng lúc Hà tổng đứng ở quầy thu ngân, vội vàng bước lên nghênh đón.

"Ông chủ, ngài đến rồi, mặc dù hôm nay bị mọi người đặt phòng hết rồi, nhưng nếu như ngài cần phòng, tôi..."

"Không cần, đóng cửa chính đi."

A? Hà tổng hơi sửng sốt một chút nhưng Sở Vĩnh Du đã đi về phía thang máy, cắn răng, vội vàng gọi người phục vụ thật sự đi đóng cửa.

Đến một căn phòng riêng lớn nhất trong Nhà hàng hải sản thượng cảnh, đẩy cửa bước vào, Sở Vĩnh Du rốt cuộc biết là ai đang chơi đùa mọi thứ.

Nguyễn Văn Thiên, ngay cả anh cũng không ngờ thế mà lại là Nguyễn Văn Thiên cái người đã xin lỗi bỏ qua rồi.

"Sở Vĩnh Du, thật bất ngờ đúng không?”

Nguyễn Văn Thiên ngôi trên ghế, bắt chéo chân, sau lưng ông ta, Lam Mị và Ngu Thư Di bị trói, có một người đứng bên cạnh, câm một căn súng lục giảm thanh tốt nhất trong tay, gân như là dán vào bên huyệt thái dương của các cô ấy.

"Nguyễn Văn Thiên, xem ra là bà cụ nhà ông, ông cũng không còn coi trọng."

Một tia dữ tợn hiện lên, Nguyễn Văn Thiên lại trở lại vân đạm phong khinh.

"Nhà hàng hải sản này, chính là nơi lúc đầu cậu và con trai Nguyễn Phong của tôi phát sinh xung đột, lựa chọn trở thành nơi đưa cậu ra đi, vẫn là rất phù hợp."

Nói đến đây, Nguyễn Văn Thiên đứng lên.

"Cậu thật sự là quá ngây thơ, mẹ của tôi không cho tôi báo thù, tôi thật sự sẽ để con của tôi chết trên trời có linh cũng không thể nghỉ ngơi? Để mặt cậu và vợ cậu tìm mọi cách làm nhục tôi? Nằm mơi"

Lam Mị và Ngu Thư Di bên kia đều bị chặn miệng lại, lúc này chỉ có thể phát ra tiếng ô ô ô, bị súng chĩa vào đầu, sao có thể không sợ hãi chứ.

Nhưng mà làm Nguyễn Văn Thiên có chút nghi hoặc lại, ông ta còn phái người đi bắt Đồng Ý Yên, Tư Phu, tóm lại là người nhà của Sở Vĩnh Du, nhưng chỉ có Lam Mi và Ngu Thư Di bị bắt về, những người khác cũng bặt vô âm tín.

Suy nghĩ lóe lên, Nguyễn Văn Thiên cũng không sao cả, Sở Vĩnh Du có thể chạy đến, nói rõ là bạn bè với hai người này, ít nhất, mục đích của ông ta đã đạt được.

"Ông không còn thuốc chữa nữa rồi, Sở Vĩnh Du tôi đã đến đây, ông còn có cơ hội giết bạn bè tôi?"

Lời nói vừa dứt, hai luông sáng lóe lên, hai người mặc áo đen cầm súng chĩa vào Lam Mị và Ngu Thư Di, ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, trực tiếp ngã xuống đất, đêu ngay mi tâm, một màu đỏ thẫm hiện ra.

Sở Vĩnh Du cất bước đi về phía hai người, Nguyễn Văn Thiên căn bản không phản ứng kịp, ông ta biết Sở Vĩnh Du lợi hại, nhưng đây chính là súng chĩa vào đầu, tùy tiện bóp cò là có thể lấy mạng người, tại sao lại bị ra tay trước? Thật không thể tin được.

Chờ ông ta phản ứng lại, Lam Mị và Ngu Thư Di đã được cởi trói rồi.

"Thật xin lỗi, bởi vì tôi mà liên lụy đến hai người."

Cái người thần kinh thô Ngu Thư Di này ngược lại vượt qua rất nhanh, trợn trắng mắt, nhìn Sở Vĩnh Du nói.

"Nói nhảm! Xin lỗi là đủ rồi sao? Anh mua cho Lam Mị và tôi mỗi người một cái túi, mấy cái thứ xa xỉ phẩm này nọ, nếu không khoản này chưa xong đầu."

Lam Mị vốn còn đang ở trong sự sợ hãi còn chưa tỉnh lại, nghe thấy câu này, trực tiếp ngẩn người, thiếu chút nữa bật cười, cảm giác này cũng biến mất rất nhiều.

"Được, hai cái túi, một bữa cơm, đây là lời hứa của tôi, hai người đi về trước đi, tôi xử lý ở đây một chút."

"Cái này thì không sai, Lam Mị, chúng ta đi, đi uống chút rượu an ủi bản thân, quay về lại tìm Sở Vĩnh Du chỉ trả."

Ngu Thư Di nói xong, khoác lên cánh tay Lam Mị, lúc này anh mới cảm nhận được, rõ ràng cơ thể Ngu Thư Di cũng đã có run rẩy nhỏ, đủ để thấy sợ hãi đến mức nào, không khỏi có chút bội phục người bạn thân không muốn làm cho bạn bè lo lắng này của mình rồi.

Hai cô ấy đi rồi, Sở Vĩnh Du nhìn về phía Nguyễn Văn Thiên ngôi sững trên đất dại ra.

Sau khi nhận được tin nhắn Ngu Thư Di gửi địa chỉ đến, anh lần lượt nhận được điện thoại của mấy người ảnh vệ, đều là xuất hiện người có uy hiếp, nhưng mà tất cả đều bị bọn họ giải quyết, bây giờ xem ra, cũng đều là Nguyễn Văn Thiên phái ra.

"Bây giờ tôi biết rõ sai rồi, không nên làm phiền cậu, có thể bỏ qua cho tôi không?”

Lúc này, Nguyễn Văn Thiên cười khổ đứng lên, thật sự hối hận, không nghe lời mẹ mình nói.

Sở Vĩnh Du xoay người, mặt một cây súng lục giảm thanh lên.

"Ông muốn dùng súng bắn chết bạn tôi, tôi đây cũng phải cho ông nếm thử mùi của súng."

Nói xong, kéo chốt, ngay lúc Nguyễn Văn Thiên muốn nuốt nước miếng, trực tiếp bóp cò.

Viên đạn bay ra khỏi nòng súng, gào thác đi về phía trái tim Nguyễn Văn Thiên.

Cùng lúc đó, dưới cái bàn tròn khổng lồ, một bóng người xốc lấy khăn bàn nhảy ra, tốc độ rất nhanh, trực tiếp chắn trước người Nguyễn Văn Thiên vốn đứng bên cạnh bàn.

Phốc!

Trong huyết hoa tung bay, màu đỏ làm ướt áo T - shirt màu trắng của người nọ.

Lúc này, Sở Vĩnh Du biến sắc, ngay cả anh cũng không cảm giác được, dưới đáy bàn còn giấu một người.

Mà hôm nay lại là người bị viên đạn bắn trúng, càng làm anh không thể ngờ được, lại là Tưởng Vi, trong ta còn câm một bình dưỡng khí nhỏ rơi trên đất.

"Con...con gái?”

Nguyễn Văn Thiên nhìn bóng dáng ngã trong ngực mình vì mình chắn đạn, đầu óc trống rỗng.

Mà lời ông ta nói ra, lại làm cho Sở Vĩnh Du muốn bước lên cũng sững người tại chỗ.

Tường Vi...lại là con gái của Nguyễn Văn Thiên.

"Sở... Sở Vĩnh Du, thật...thật xin lỗi, sau khi tôi biết chuyện của ba tôi, tôi...khụ khụ, tôi hiểu ông ấy, cho dù tôi ngăn cản, ông ấy vẫn sẽ âm thầm ra tay với anh, mặc dù tôi không hiểu anh, nhưng anh chính là chiến thần địa Ngục, muốn giết một người, ai..ai có thể ngăn cản chứ? Cho nên chỉ có thể dùng phương thức thế này..."

Nói đến đây, sắc mặt Tường Vi trắng bệch, khóe miệng có máu tươi tràn ra, nhìn Nguyễn Văn Thiên khóc rống lên.

"Con gái! Con đừng nói nữa, con đừng nói nữa!"

"Không, con muốn nói xong!"

Không biết sức lực từ nơi nào đến, Tường Vi nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Du, lần nữa lên tiếng nói.

"Tôi..tôi thay cha tôi trúng một súng này, Sở Vĩnh Du, tôi xin anh, anh...anh có thể tha cho ông ấy một mạng không?”

Sở Vĩnh Du lúc này, trong lòng ngũ vị đan xen, bước một bước dài ôm Tường Vi vào lòng.

"Tôi đưa cô đến bệnh viện."

Trên mặt Tường Vi vô cùng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi tắn.

"Tôi bị bắn trúng dạ dày, cứu không được nữa, nhưng mà...anh đồng ý với thỉnh cầu của tôi, hơn nữa...có thể chết trong lòng anh, tôi cũng thỏa mãn rồi."

Sở Vĩnh Du xông ra ngoài nhanh như chớp, nhìn thấy Tường Vi trong lòng dần dần mất đi ý thức, sau khi đặt xuống, tay phải điểm vài huyệt trên người Tường Vi. Đọc truyện hay, truy cập ngay — trumtr uyen.C O M —

"Sở Vĩnh Du tôi không cho cô chết, Diêm Vương ông ta dám nhận sao!"

Xông xuống dưới lâu, Mã Trạch đến trước thu thập tàn cuộc đã chờ ở cửa.

"Lái xe! Đến bệnh viện gần nhất."

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du ôm Tường Vi đi ra, Mã Trạch sững sờ, vội vàng lên xe đạp ga.

Lúc này, Sở Vĩnh Du lấy điện thoại di động ra, gọi cho một dãy số.

"Lão Sở, nửa đêm...

"Bạch Ông! Lập tức bay đến thành phố Ninh, xem như Sở Vĩnh Du tôi thiếu anh một nhân tình."

Thời gian trầm mặc ngắn ngủi qua đi, giọng nói bên kia mới lần nữa vang lên.

"Gấp như vậy? Xem ra không phải là đầu gối của mẹ vợ cậu rồi, nhưng mà, có thể để cho chiến thần địa ngục nói ra hai chữ nhân tình, chắc hẳn là người vô cùng quan trọng với cậu, được, đáng giá tôi bỏ qua chuyện đang làm đi xem."

Nhìn thoáng qua tình huống Tường Vi trong ngực, Sở Vĩnh Du lần nữa thêm một câu.

"Không còn kịp rồi, anh ngồi trực thăng đến căn cứ gần nhất, lập tức."

Bạch Ông bên kia kinh ngạc.

"Có ý gì? Tôi đi căn cứ làm gì?”

"Tôi sẽ phái máy bay chiến đấu đến đón anh."