Thời nguyên thủy a.
Đến chết Diêu Bân cũng không nghĩ rằng một ngày nào đó bản thân sẽ trở về thời kì đồ đá mà sống đâu.
Mọi người cũng sẽ không nghĩ vậy, hắn lại càng không nghĩ thế. Nhưng, trớ trêu cái cuộc đời đầy nghiệt ngã này của hắn, hắn xuyên!
Diêu Bân là một người dân chấc phác, chăm chỉ. Ngày ngày hắn đi ra đồng cày cuốc ra bông ra lúa, chăn trâu chăn bò hắn có còn lạ?
Cớ sao vào một lần leo lên thân trâu ngồi lại bị té chết?
Thiên a.
Xuyên cũng thôi đi.
Mỗi lần đi đại tiện đều không có giấy chùi cũng thôi đi.
Cớ sao hắn đều bị một tên mọi rợ vô duyên vô cớ bắt đi làm nô lệ, ngày ngày phải xem sắc mặt tên mọi rợ ấy mà sống?
Thời thế đảo lộn, đến một tên nông dân như hắn còn bị bắt nạt, còn cúc hoa thì khó bảo tồn!
Hắn phải bàn lại cách xuyên về thời nguyên thủy với ông trời mới được!
* * *
Lạc Tu cũng không ngờ rằng, ra ngoài giải quyết vấn đề đại tiện lại lụm được một tên nô lệ non trẻ có sức sống kiên cường đến vậy, bị Lạc Tu hành qua hành lại cũng không chết, dù tên nô lệ ấy có bị hắn làm tới chảy máu lênh láng thì ngày mai tên đó cũng sức sống tràn trề mà lành lặn trở lại.
Thần kỳ quá.
Nhưng kỳ lạ là vì sao mỗi lần tên đó bị thương Lạc Tu cảm thấy khó chịu?
Lạc Tu không hiểu, mọi người ở thời thế đồ đá càng không hiểu!
Chắc chắn mình đã bị tên đó sử dụng thần thuật làm cho bị mê hoặc!
Làm chết ngươi, làm chết ngươi a. cho ngươi mê hoặc ta a. nếu đã dám mê hoặc ta thì cả đời này đừng hòng rời khỏi ta!