Hai người nói nói một hồi, không để ý đã vào đến con đường hướng về nhà của Hạ Đình.

Khiến cho cô bất ngờ là ở xa xa cô đã nhìn thấy dì Lý đứng ở cửa ngó tới ngó lui như đang đợi ai.

Suy nghĩ “đợi cô” chỉ chợt lóe lên trong đầu Hạ Đình thì dì Lý cũng vừa lúc nhìn thấy hai người họ.

Nụ cười lập tức hiện lên trên khuôn mặt của bà.

“Đình Đình!”

Dì Lý vươn tay lên vẫy cô, đồng thời gọi.

“Dì Lý, dì về rồi ạ.”

Hạ Đình chưa đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống, hướng về phía bà nói.

Trong giọng điệu của cô không có nhiều cảm xúc kinh hỷ lắm nhưng không thể không nói, nhìn thấy bà, Hạ Đình cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Lục Chiêu ở phía sau hết hồn vì cử động liều mạng của cô.

Thấy cô không sao hết thì hắn không khỏi bất đắc dĩ, tay hắn lại kín đáo chỉnh lại vạt váy hơi nhấc lên của cô cho nó trở lại vị trí cũ một cách đoan chính nhất.

Lúc hắn nghĩ hành động của hắn sẽ không bị ai nhìn thấy lúc ngước mắt lên hắn lại bất ngờ nhìn thấy ánh mắt ác liệt của Lý Nam.

Hắn không kịp nghĩ ngợi, không chút tiếng động đã cho ông ta một cái hất cằm kinh thường.

Lý Nam không ngoại lệ biểu tình lập tức trở nên dữ tợn hơn.

Nhưng không biết ông ta cố kỵ cái gì mà không hùng hổ chạy ra mà lại đứng ở trong đó dùng khẩu hình miệng “thằng nhóc con” im lặng gằn từng chữ mắng Lục Chiêu.

Rõ ràng, thái độ này của ông ta trong mắt của Lục Chiêu lại càng trở nên khó coi hèn hạ hơn.

Đối với việc ông ta không để ý suy nghĩ của Hạ Đình mà không ngừng tỏ ra mập mờ cùng gượng ép cô thôi thì nó đã thể hiện sự bỉ ổi của ông ta rồi.

Lục Chiêu không có khả năng cho ông sắc mặt tốt dù chỉ là giả tạo thôi.

Hắn muốn cho ông ta rõ ràng, hắn đã biết rõ ý đồ của ông ta, và hắn không để ông ta vào mắt, biết điều thì cút xa khỏi người con gái của hắn ra.

Hạ Đình không thể nhìn ra sau nhưng cô vô tình ở nơi khóe mắt nhìn thấy biểu tình của Lý Nam nên ít nhiều có thể nhận ra được sóng ngầm giữa người con trai và ông ta.

Có điều cô lại xem như không thấy cái nhìn gần như là khiển trách buồn cười của chú ta mà từ đầu chí cuối ánh mắt đều ở trên mặt người phụ nữ hiền từ kia.

Cô không khỏi cảm thấy may mắn vì tư tưởng của bà luôn rất đơn giản.

Có vậy mới khiến cho cô có niềm tin có thể kéo dài thêm được một thời gian nữa.

“Dì còn tưởng con hôm nay lại ở bên nhà bạn nữa chứ.”

Dì Lý lại một chút đều không biết sóng ngầm giữa chồng mình và chàng trai trẻ sau lưng Hạ Đình cũng như mờ ám giữa chồng bà và cô gái nhỏ bà xem như con.

Bà vừa nói vừa hướng Lục Chiêu gật đầu xem như đáp lại cái chào hỏi của hắn.

Lời của bà nghe thì giống như đang soi mói nhưng Hạ Đình biết bà chẳng hề có ý gì cả.

Cô không tin Lý Nam không oán trách với bà, nhưng có lẽ bà không có theo ý hắn mà thật sự tin rằng cô ở nhà Tống Lan.

Và thông qua biểu tình của bà, Hạ Đình biết bà không hề có ý khiển trách cô mà trái ngược, bà còn rất vui vì cô chịu đi ra ngoài, làm những chuyện mà lứa tuổi của cô nên làm.

Những thứ góp phần cho thời thanh xuân càng thêm sinh động.

“Cậu ấy chê con quá khó dạy.”

Hạ Đình nữa đùa nữa thật lè lưỡi đáp.

“Không muốn thì đừng cố sức.

Quan trọng là con cảm thấy thế nào thôi.”

Bà cười dung túng từ ái nhìn cô.

Hạ Đình ở trong mắt bà nhìn thấy sự thật tâm.

Bà thật sự nghĩ vậy.

Có lẽ bà có xem cô là con gái thật, nhưng không cùng dòng máu khiến cho sự kỳ vọng của bà đối với cô chỉ đến mức độ đó.

Hạ Đình không cảm thấy điều này có gì là không được.

Ngược lại, bà không gò ép cô mới khiến cho cô không cảm thấy khó xử.

“Dì Lý, chú Lý…”

“Con đừng nghe ông ấy nói bậy.

Dì khuyến khích con đi ra ngoài vui chơi nhiều hơn.

Miễn con biết giữ mình là được.”

Dì Lý không đợi cô nói hết đã chặn lại.

Nếu không phải ánh mắt của bà trong sáng như gương thì có khoảng khắc Hạ Đình cho rằng bà đã biết gì đó rồi.

Nhưng chỉ cần có sự chống đỡ của bà cô không cần phải lo nghĩ không biết nên làm sao đối đãi với bà cho vẹn toàn nữa.

Nếu có chuyện gì xảy ra, người phụ nữ này có sao hay không chính là điều cô quan tâm nhất.

Chỉ mong mọi chuyện suông sẽ…

“Được rồi mau vào nhà đi.

Lần này dì về quê có đem ít đặc sản lên, còn đang ngóng trông con trở về lại đưa cho con một ít để con đem cho bạn học cùng nếm thử.

Đúng rồi, hôm nay con có đến nhà bạn nữa không?”

Dì Lý vừa nói vừa tính kéo cô vào nhà nhưng nữa đường bà nhớ ra chuyện này nên khựng lại hỏi.

Hạ Đình không bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt bực tức của Lý Nam đối với dì Lý nhưng bà lại không nhìn thấy mà vẫn tha thiết nhìn cô.

Hạ Đình không nhịn được ở trong lòng mắng chửi ông ta.

Không phải lần đầu tiên mà cô cảm thấy ông ta không xứng chút nào với người phụ nữ này hết.

Dù biết là có thể sẽ vô vọng nhưng cô vẫn mong ông ta sẽ biết dừng cương đúng lúc.

“Dạ không ạ.

Dì đợi con chút.”

Hạ Đình đối với lời của bà lập tức lắc đầu.

Cô cũng không phải ở nhà Tống Lan, làm sao có khả năng lại ở thêm một đêm nữa chứ.

Nên cô nói vội với bà một tiếng rồi quay lại với người con trai còn đang đứng ở kia chưa đi.

“Cậu…”

“Tôi về lấy cho cậu.”

Chỉ là cô chưa kịp tỏ vẻ thì Lục Chiêu cướp lời nói trước.

Dù sao cũng phải đi thêm một vòng.

Một mình hắn đi sẽ nhanh hơn nhiều.

Hắn cũng tận lực bỏ qua biểu tình vừa lòng của người đàn ông kìa để tránh cho mình kiềm chế không được mà cho ông ta một đấm.

Hắn cố gắng tập trung ánh mắt trên khuôn mặt cô gái nhỏ để tìm kiếm thoải mái.

“Tôi định nói mai lúc cậu qua đây thì sẵn cầm qua cho tôi luôn cũng được.”

Hạ Đình không biết suy nghĩ của hắn, nhưng cô thấy mặt hắn không vui thì vô thức cười trấn an hắn.

Quả nhiên cách này có hiệu quả, lông mày của người con trai lập tức giản ra.

Nhưng đối với lời nói của người con trai cô tỏ vẻ không cần.

Bên trong balo không có thứ gì quan trọng trừ hai bộ đồ cùng vật dụng cá nhân mà thôi.

“Vậy cũng được.”

Lục Chiêu được dỗ dành không có kỳ cưa thêm mà đồng ý cách nói của cô.

Hắn cúi lại gần cô nói nhanh một câu rồi gật đầu chào hỏi với dì Lý đang đứng kia mĩm cười nhìn hai người họ, sau đó thản nhiên đạp xe rời đi.

Biểu tình làm như không có người đàn ông kia tồn tại của hắn khiến Hạ Đình không khỏi buồn cười trong lòng.

“Có chuyện gì thì lập tức gọi cho tôi.”

Hạ Đình câu nói mới rồi của hắn khiến lòng cô không khỏi ấm áp, nụ cười đối với hắn càng thêm đậm mà vô thức dõi theo bóng dáng của hắn cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thôi.

Nhưng lúc quay đầu lại nhìn thấy nụ cười hớn hở của dì Lý, mặt cô bất giác đỏ lên.

May mắn dì Lý không có nói gì mà chỉ kéo tay cô đi vào nhà, nếu không Hạ Đình sẽ muốn bỏ chạy mất dạng.

Lục Chiêu mở cửa đi vào phòng ngủ, nơi hôm nay đã lại thuộc về hắn, cái gì cũng không làm mà nằm dài ra giường.

Đầu óc hắn mơ màng nghĩ, hôm qua cô gái nhỏ đã nằm ở trên này chìm vào giấc ngủ đi… Hắn có ảo giác bản thân vẫn còn ngửi thấy mùi vị của riêng cô gái nhỏ dù hắn nhớ rõ hôm nay mẹ Lục sẽ định kỳ đi dọn dẹp phòng.

Lục Chiêu đưa mắt nhìn cái balo nhỏ Hạ Đình để góc giường đến xuất thần.

Tâm trí hắn bay cao bay xa không biết bản thân đang nghĩ cái gì mà bỗng nhiên ánh mắt hắn vô thức hướng về kệ sách, nơi có con siêu anh hùng đang đứng quay lưng với cả thế giới… Quay lưng? Ngờ vực nhanh chóng xuất hiện trong tâm trí hắn.

Cũng tại thời điểm đó, ngay lập tức sâu trong lòng hắn vang lên một giọng nói không ngừng thôi thúc hắn mau đứng dậy, Lục Chiêu đang không hiểu ra sao… Đến khi tay hắn cầm con siêu anh hùng mà khi xưa hắn phải dùng cả hai tay hoặc là kẹp vào nách mới cầm được nhưng hiện tại chỉ cần một tay đã có thể dễ dàng nắm lấy nó, để nó bại lộ hoàn toàn trước mặt mình thì Lục Chiêu có ảo giác như ai đó cầm bom ném lên người hắn, đầu óc nổ tung một cái, triệt để tỉnh táo.

Đồng tử trong mắt hắn co rụt lại, bên trong chỉ toàn là dáng vẻ hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà cho dù là ở trong mơ hắn cũng chưa từng nhìn thấy trong suốt mười năm nay, trái tim dần dần lạnh xuống.

Rầm!

“A Chiêu! Con đi đâu vậy!?”

Mẹ Lục ở trong bếp đang chuẩn bị bữa tối bị tiếng đóng cửa không chút kiềm chế của Lục Chiêu dọa cho giật cả mình.

Bà chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã vội vã chạy theo bóng dáng đang lao khỏi nhà của đứa con trai vừa gấp gáp hỏi.

“Mẹ, con đi một chút sẽ về! Mẹ không cần đợi con!”

Lời này của hắn gần như là được cơn gió mang đến mới thành công chui vào tai mẹ Lục.

Bà chỉ biết sững sờ nhìn bóng dáng hắn chẳng khác gì tên lửa biến mất ở cuối con đường chứ chẳng kịp hỏi han cái gì cả.

Trong lòng bà nghĩ, này là sao vậy… Không phải mới nãy còn rất bình thường hay sao? Dù chẳng rõ nhưng bà lại vô thức cho rằng sự khác thường của con bà nhất định có liên quan đến cô gái nhỏ kia..