Editor: Matcha

*

"Mẹ, con đi xuống lầu một lát rồi về ngay."

"Này, Thiển Thiển......" Đào Thư Âm từ nhà bếp chạy ra đã không thấy bóng dáng của Lâm Thiển đâu. Bà khẽ thở dài, sau đó quay vào bếp nấu mì tiếp.

Thời điểm Lâm Thiển ra đến hàng lang, đã thấy Hứa Thâm đang đứng ở chỗ cũ chờ mình.

Nghe thấy động tĩnh, anh liền ngẩng đầu nhìn về phía này.

Dưới ánh đèn đường, khí trắng được tạo ra khi hô hấp nhanh chóng tiêu tán, cũng nhờ vậy mà khuôn mặt anh càng trở nên sắc nét.

Lâm Thiển đứng đấy, giống như là bị thứ gì đó níu lại, rõ ràng rất muốn tiến tới, nhưng rồi trong lòng lại nảy sinh ra chút cảm xúc rụt rè khó hiểu.

Cô có cảm giác Hứa Thâm có gì đó không đúng lắm, chỉ là cái ý nghĩ này từ đâu mà ra thì ngay cả chính cô cũng không biết.

Nhìn cô bất động, Hứa Thâm chầm chậm bước tới.

Bước chân của anh như nặng trĩu, từng bước từng bước một, bước sau so với bước trước càng có thêm vài phần kiên định.

Mắt Lâm Thiển vẫn còn ngấn lệ, khi anh tiến lại đây, lời muốn nói đều bị ứ nghẹn ở cổ họng.

Anh không nói gì, trực tiếp đi thẳng tới, kéo Lâm Thiển vào vòng tay mình.

"Hứa Thâm......"

Cô sốt ruột lao ra ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, không khí giá lạnh ngay lập tức bị cơ thể anh ngăn cách, từng chút hơi ấm bắt đầu lan toả, vây trọn lấy cô.

"Thực xin lỗi." Giọng nói của anh có hơi khàn khàn.

"Cậu......"

"Đợi chút nữa rồi nói tiếp được không?"

Anh ôm chặt hơn nữa, sau đó đem cả khuôn mặt vùi vào mái tóc của Lâm Thiển.

Ngay tại khoảnh khắc ấy, Hứa Thâm cảm thấy bản thân mình giống như lữ khách trôi nổi trên đảo hoang tìm được phương hướng, thay vì lang thang một cách vô định trong đêm tối. Cũng chính vào lúc này, anh chợt nhận ra, có đôi khi tình cảm sẽ chợt xuất hiện mà không cần lý do.

Rất lâu về sau, Lâm Thiển mới đưa tay lên, vỗ nhẹ vào lưng anh: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có......"

"Mình không phải đồ ngốc, cậu che dấu làm gì."

"Mẹ mình đột nhiên trở lại, cho nên......."

"Lục Bác Uyên nói hôm nay là sinh nhật cậu, sinh nhật vui vẻ, Hứa Thâm."

Hứa Thâm buông lỏng tay, giữ lấy bả vai Lâm Thiển rồi nhìn thẳng vào mắt cô.

Đối diện với cái nhìn nóng bỏng kia, Lâm Thiển không hề nao núng. Mặc dù không biết vừa nãy Hứa Thâm đã trải qua những chuyện gì, nhưng sự hiện diện của anh lúc này cũng đủ để chứng minh, anh không phải kẻ thất hứa.

"Cảm ơn."

"Cảm ơn gì chứ." Lâm Thiển giơ tay lau sạch nước mắt còn vương, "Mình không biết hôm nay là sinh nhật cậu, cho nên chưa chuẩn bị được gì cả, xém chút nữa thì cậu để mình ăn bánh mà không trả tiền rồi. À phải rồi, cái bánh kem vẫn còn ở trong nhà hàng đó."

"Mình biết."

"Cậu nhớ qua lấy, đừng lãng phí."

"Ừm."

"Sao đột nhiên cậu lại chạy tới đây?" Lâm Thiển thấy vành tai anh bị gió lạnh thổi qua mà đỏ ửng lên, tay ngứa ngáy, muốn chạm vào một chút, nhưng tâm vừa động, lại khựng lại, nhẹ hạ tay xuống.

"Tài xế Trương lái xe đưa mình qua......."

"Cậu nói dối." Lâm Thiển ngắt lời anh, "Cậu nhìn lại mình xem, cả người lạnh buốt thế này, nào giống người mới ngồi xe tới chứ?"

Hứa Thâm rũ mắt, không nói gì.

Lâm Thiển biết mình đã đi quá giới hạn, giật giật góc áo của anh: "Mình không hỏi nữa, cậu mau trở về đi."

"Cậu có định chuyển về trường cũ không?"

Câu hỏi đột ngột của Hứa Thâm khiến Lâm Thiển giật mình: "Cậu nói gì vậy? Đã lên 12 rồi, giờ này ai lại chuyển đi chứ?"

"Vậy cậu hứa với mình đi, không được chuyển trường."

"Được thôi." Lâm Thiển cười cười, "Mình về đây để thi đại học mà, có đi đâu thì thi xong mới tính. Hơn nữa chỉ còn một học kỳ là kết thúc năm học rồi."

"Ừm." Hứa Thâm gật gật đầu, "Mình về trước đây, còn nữa, dạo này mình hơi bận, hẹn gặp lại vào đầu năm học mới."

Lâm Thiển nghĩ chắc là anh có việc đột xuất, chung quy thì đây vẫn là chuyện thuộc vào phạm trù riêng tư, anh không muốn nhắc tới, cô sẽ không hỏi, nhìn bóng lưng Hứa Thâm dần biến mất ở cuối con đường, cô dụi mắt rồi đi lên nhà.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi nước lèo thơm phức.

Đào Thư Âm nghe thấy tiếng mở cửa liền đi ra: "Bạn con đến?"

Lâm Thiển gật đầu, ngồi vào bàn ăn.

Đào Thư Âm đặt đũa ở trước mặt cô, sau đó thuận thế ngồi xuống: "Đến cũng đến rồi, sao không mời bạn lên nhà chơi?"

"Cậu ấy có việc."

"Thiển Thiển à, người bạn vừa rồi có phải là người hẹn con đi ăn không?"

Lâm Thiển mím môi, cuối cùng quyết định không nói dối mẹ mình.

Từ nhỏ cô đã rất ít khi giấu giếm mọi chuyện với mẹ, chuyện của Hứa Thâm xem như là ngoài ý muốn. Cô biết nhà trường và các bậc phụ huynh sẽ không cho con em yêu sớm, mặc dù cô cảm thấy mình và Hứa Thâm cũng không có tình cảm gì quá phận.

Trước đây cô chưa từng chủ động đề cập qua chuyện này, chỉ là ý nghĩ của cô đã thay đổi.

Trên đời vẫn còn rất nhiều chuyện mà cô chưa thể thấu đáo, cô nên tâm sự cùng mẹ.

"Cậu ấy tới xin lỗi."

"Mẹ đã nói rồi mà." Đào Thư Âm mỉm cười, "Người ta không cố ý tới trễ đâu, con cũng đừng vì mấy chuyện vụn vặt mà giận người ta. Con mau ăn đi, nhân lúc mì còn nóng."

"Lớp con tạo nhóm học tập mẹ ạ."

"Hình như mẹ nghe con bảo đã lập nhóm từ trước rồi mà."

"Ý con là, cậu ấy và con cùng một tổ."

Đào Thư Âm trầm tư nhìn con gái: "Thiển Thiển, con muốn nói gì?"

"Mẹ, con cùng nhóm với một bạn nam, mẹ có cảm thấy......."

"Con nghĩ gì vậy hả? Con cứ làm như mẹ chưa từng đi học ấy, sao còn có thể không hiểu ý nghĩa của tổ học tập? Thầy giáo tin tưởng con, nên mới nhờ con giúp đỡ các bạn khác, mấy đứa cùng nhau tiến bộ, đây là chuyện tốt....."

"Nhưng cậu ấy là nam, con là nữ."

"Trai gái thì sao? Hồi còn đi học, mẹ cũng giảng bài cho mấy nam sinh mà, đâu có chuyện gì?"

"Trong đó có cả ba con?"

Vẻ mặt Đào Thư Âm ngưng trệ: "Ông ấy à..... Lúc đó ba con học giỏi, toàn là ông ấy giảng bài cho mẹ."

"Phụt." Lâm Thiển không nhịn được, bật cười.

"Con bé này, con cười gì vậy? Làm sao, chuyện ba con giảng bài cho mẹ buồn cười lắm hả?"

"Không có, không có mà......."

"Không được cười nữa, mau ăn đi!"

Đêm khuya, Lâm Thiển đã đi ngủ, Đào Thư Âm tắt TV, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Lâm Kế Niên đang ở tận E thị.

"Này, Lâm Kế Niên, đừng có giả vờ đang ngủ, tôi biết ông mới từ cửa hàng trở về, tôi có chuyện muốn nói với ông đây."

Lâm Kế Niên ở đầu dây bên kia lắc đầu, nói: "Có chuyện gì?"

"Hôm nay có một bạn nam tới tìm Thiển Thiển."

"Tìm thì tìm thôi, bạn học với nhau cả, thỉnh thoảng hẹn gặp, cũng đâu có sao?"

"Không phải, tôi đứng trên lầu nhìn hai đứa nhỏ, không biết chúng nó nói gì, sau đó liền ôm nhau."

"Sao cơ?" Lâm Kế Niên ngỡ ngàng.

"Lão Lâm, ông nói xem......."

"Không không, bà đừng nóng vội, bà hỏi Thiển Thiển thử xem, xem con bé nói gì?"

"Lúc ăn con bé có nói hai ba câu, gì mà hai đứa cùng một tổ học tập. Tôi nghe nói thành tích của thằng bé kia có tiến bộ, hình như còn mời Thiển Thiển nhà mình một bữa nữa mà."

Lâm Kế Niên vuốt cằm suy nghĩ: "Nếu thành tích có tiến bộ thì chứng tỏ chuyện này không như chúng ta nghĩ."

"Vậy theo ông thì tôi nên quản hay mặc kệ đây?"

"Loại chuyện này, không thể không quan tâm. Bà cứ thử trò chuyện với con bé nhiều hơn xem thế nào, nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Trước kia không phải bà cũng thích tôi sao? Chuyện tình cảm, không nói trước được."

Đào Thư Âm vẫn có chút do dự: "Chỉ sợ sẽ có hại đến Thiển Thiển......"

"Em trai bà hình như đang dạy lớp Thiển Thiển mà? Hay là bà lén hỏi đi? Tuyệt đối không được để con bé nhìn ra chút manh mối nào đấy!" Lâm Kế Niên không yên tâm, dặn dò thêm một lần nữa.

"Tôi biết rồi, tôi chờ con bé đi ngủ rồi mới gọi ông đó. Để tôi gọi cho Thư Thành, chắc là không có chuyện gì đâu."

"Bà đừng lo lắng, còn có tôi đây."

*

Sau lần ấy, Lâm Thiển cũng không gặp lại Hứa Thâm. Gửi tin nhắn cho anh, rất lâu sau mới nhận được lời hồi đáp.

Lâm Thiển nghĩ rằng ngày đó anh đã nói khai giảng gặp lại, cô cũng hơi băn khoăn không biết có phải nhà anh đang ăn tết hay không, cho nên không quấy rầy nữa.

Năm nay cô với mẹ cùng trở về E thị, lớp 12 khai giảng sớm, ngay sau tết, nói rõ hơn thì là trước ngày mười lăm, cô đã phải có mặt ở thành phố S.

Tâm tư của mọi người đều đang đặt vào mấy việc lặt vặt, nên cũng chả có mấy ai tha thiết chuyện đi học.

Cho đến khi đại biểu môn Toán Vương Tuấn Võ  mang về một tin tức lớn từ văn phòng.

"Tiền tuyến báo cáo! Lớp mình có ai làm chuyện xấu để phụ huynh bắt được à?" Vừa vào lớp, Vương Tuấn Võ đã chạy ngay lên bục giảng, vỗ vỗ bàn thám thính.

"Cậu nói vậy thì ai mà biết được?" Lục Bác Uyên ngồi ở phía dưới hét lên.

Vưing Tuấn Võ liền nói: "Có một người phụ nữ tới văn phòng của lão Tần, mình đoán ngay là phụ huynh của ai đó, chỉ là nhìn dáng vẻ có phần tức giận, sợ không phải chuyện gì tốt đẹp."

Tác giả có lời muốn nói:

Đoán xem ai tới?

Spoil nè: Hơi bị gay cấn luôn.