Editor: ly__chee
***" Gãy rồi ?" Chủ nhiệm Tần đi từ bục giảng xuống chỗ anh, cầm lấy mắt kính hỏi " Không phải vừa mới mua sao ? Như thế nào lại gãy mất rồi ?" Lâm Thiển vùi gương mặt mình vào trong quyển sách Toán, sao chủ nhiệm Tần lại quan tâm đến một vấn đề nhỏ này của Hứa Thâm ? Lục Bác Uyên ngồi ở phía trước, trong lòng cậu tỏ vẻ thương tiếc với bạn học mới, sau đó liền nghe thấy Hứa Thâm mở miệng. " Giữa trưa đi xuống cầu thang thì không cẩn thận bị ngã, liền gãy" Hả ? Lâm Thiển lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thâm. Thần sắc của người nọ vẫn như thường, không nhìn ra anh đang nói dối, Lâm Thiển có điểm ngây ngốc. Không chỉ có cô, trên mặt toàn bộ những người sáng nay nhìn thấy " trò khôi hài" của cô liền lộ ra vẻ mơ hồ. Bạn học mới có bối cảnh ra sao ? Hứa Thân lại vì cô mà nói dối chủ nhiệm Tần. Người khoa trương nhất còn phải kể tới Lục Bác Uyên, chiếc bút cậu đang xoay trên tay liền rơi xuống, cậu nhanh chóng nhặt lên, làm bộ rằng mình không hề có bất cứ động tĩnh nào. Chủ nhiệm Tần cũng thấy bầu không khí này có chút không đúng, thầy lại tiếp tục hỏi:" Thật sự không phải là em cố ý làm gãy ?" Dù Hứa Thâm làm chuyện gì đi nữa ông cũng sẽ không cảm thấy kì quái, chứ đừng nói gì đến chuyện làm gãy kính. Hứa Thâm chỉ bị cận nhẹ, nếu như không phải cậu một hai đòi ngồi xuống bàn cuối cùng thì ông cũng sẽ không bắt cậu đeo kính làm gì cho mệt. Gia hoả* này mãi mới chịu đồng ý thoả hiệp, hiện tại cố ý làm gãy kính cũng không phải không có khả năng. *Anh chàng này. Chủ nhiệm Tần đâu biết rằng ngay từ đầu ông đã hiểu sai vấn đề, nhưng Hứa Thâm đã làmsáng tỏ hiểu lầm của ông chỉ trong một câu nói. " Không phải cố ý, ngày mai sẽ mua cái mới" Chủ nhiệm Tần nghiêm túc nhìn Hứa Thâm, thấy anh bày ra vẻ mặt " chính khí", ông liền ôm lấy nỗi nghi ngờ quay trở về bục giảng. Lâm Thiển lòng ngũ vị tạp trần* xoay người lại. * Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn. Tống Tiểu Văn ở bên cạnh không nhịn được hỏi:" Lâm Thiển, trước kia cậu với Hứa Thân có quen biết sao ?" Lâm Thiển giống như đang thấy quỷ vội vàng lắc đầu. " Kì lạ" Tống Tiểu Văn đẩy đẩy gọng kính tròn của mình " Từ trước đến nay Hứa Thâm chưa từng nói dối chủ nhiệm Tần" " Chuyện này không liên quan đến mình, hôm nay là lần đầu tiên mình gặp cậu ta" Nụ cười của Lâm Thiển thực cứng đờ. Thế nhưng chỉ trong vài tiếng đồng hồ, ấn tượng của cô về Hứa Thâm thay đổi một cách nhanh chóng, làm cô không kịp phản ứng lại. Người chịu kích thích nhiều nhất chắc có lẽ là Lục Bác Uyên. Sau khi chủ nhiệm Tần quay trở về bục giảng, cậu trộm nhìn Hứa Thâm, biểu tình khoa trương như là nhìn thấy người ngoài hành tinh. Hứa Thâm một chút cũng không dao động, giống như bản thân mình đang nói thật. Anh mở cuốn sách Toán mới tinh ra, sau đó liền dựa người vào tủ lưu trữ ở đằng sau, nghe chủ nhiệm Tần giảng bài. Lục Bác Uyên bĩu môi, quay người trở về. Vị đại gia này hôm nay lại vì một người khác mà nói dối. Mặt trời mọc ở hướng tây ư ? Không quá hai ngày, toàn bộ cao trung đều biết, lớp 3 khối 11 có một học sinh mới chuyển đến phi thường lợi hại, dù cho đã tát Hứa Thâm nhưng không hề xảy ra chuyện gì. Không quá ba ngày, toàn bộ Nhị Trung đều biết, lớp 3 của khối 11 có một học sinh mới chuyển đến không biết có bối cảnh gì, Hứa Thâm bị cô tát cũng không dám phản bác lại. Đối với "lời đồn đãi" truyền đi nhanh như vũ bão, còn hai vị đương sự một người hoàn toàn không biết gì, còn một người thì....... Lục Bác Uyên lộ ra biểu tình vui sướng khi có người gặp hoạ:" Chắc cậu không biết chuyện này truyền thành cái dạng gì rồi, cười chết mình mà. Thanh danh một đời của Thâm ca, sợ là sẽ sớm bị huỷ" Hứa Thâm dựa người vào tủ lưu trữ, rất thanh thản nhìn người anh em tốt của mình:" Cậu có biết vì sao có người lại sống đến tuổi một trăm không ?" " Vì cái gì ?" " Lục Bác Uyên cậu không phải được xưng là được đồ nhiều chuyện nhất sao ? Như thế nào lại không biết được việc này ?" Lục Bác Uyên nhìn thấy trên mặt anh viết rõ hai chữ trào phúng to đùng, cậu rên lên một tiếng:" Mình mới không phải là đồ nhiều chuyện, cái này là dành cho Vương Tuấn Võ " Vừa nói xong, cậu nhìn thấy Vương Tuấn Võ bước vào lớp. Vương Tuấn Võ chính là nam sinh gầy yếu cho rằng Lâm Thiển muốn đánh cậu ta. Cậu ta thấy Lục Bác Uyên gọi mình, vội vàng chạy qua đây nói:" Lục ca có chuyện gì vậy ?" " Mình hỏi cậu vì sao lại có người sống đến tuổi một trăm ?" Vương Tuấn Võ nhìn cậu, rồi lại nhìn Hứa Thâm, cũng không biết hai vị đại ca này đang làm gì, vì thế thành thật trả lời:" Bởi vì người đó không xen vào chuyện của người khác" " Hứa Thâm !" Lục Bác Uyên tức giận đứng lên gõ mặt bàn, Vương Tuấn Võ nhìn thấy tình thế không ổn, liền vội vàng chuồn đi mất. Trên gương mặt của Hứa Thâm lộ ra ý cười, anh nói:" Về chỗ ngồi đi" Lục Bác Uyên phẫn nộ nhìn chằm chằm anh nói:" Ông đây có hảo tâm muốn nhắc nhở cậu, cậu còn cười. Xen vào chuyện của người khác ? Cậu cứ chờ xem đi !" Hứa Thâm không nói thêm điều gì, khi vào học anh liền lấy sách ra. Chỉ là một lời đồn đãi mà thôi, từ khi anh vào Nhị Trung học cho đến tận bây giờ, những lời đồn về anh còn thiếu sao ? Lâm Thiển một lòng run sợ trôi qua một tuần bình yên. Hứa Thâm cũng đã mua gọng kính mới, nhưng cuối cùng anh cũng không nhắc tới chuyện bồi thường. Trong lòng Lâm Thiển có chút băn khoăn, liền suy nghĩ rằng sau này cô nhất định sẽ giúp anh làm một việc gì đó, trả lại ân tình này. Rốt cuộc thì cậu của cô cũng không biết tới chuyện đang kinh động toàn trường này, tất cả mọi chuyện đều nhờ vào " kỹ xảo nói dối" thuần thục của Hứa Thâm. * Nghĩ đến chuyện này đã qua đi, hẳn là sẽ không phát sinh thêm việc gì. Tuần học thứ hai, mỗi bước đi của Lâm Thiển cũng không căng thẳng như trước. Sau chuyện này, Lâm Thiển quen thêm không ít người. Ví như nam sinh làm rơi sách của cô tên Vương Tuấn Võ, tên nghe rất uy vũ hùng tráng, nhưng cả người lại gầy gò, yếu ớt. Như ngày nhập học hôm đó có vài nữ sinh bàn luận về cô, quan hệ cùng với mấy nữ sinh cũng khá tốt, cũng chính là người nói " Đúng vậy", lớp trưởng lớp 3 Phó Hướng Chân. Có điều Lâm Thiển cũng không có ý định thân thiết cùng họ, người cô nói chuyện nhiều nhất chỉ có Tống Tiểu Văn, hai người càng nói chuyện càng cảm thấy thân thiết. " Ở đây sao có nhiều người vậy" Tống Tiểu Văn nhìn dòng người xếp hàng ở phía trước mình, thở dài nói. Lâm Thiển cười cười:" Cậu nói ăn ở nơi này ngon, khẳng định những người khác cũng nghĩ như vậy, cho nên liền đến đây xếp hàng" Kỳ thật nhà ăn của Nhị Trung rất lớn, nhưng người ở đây cũng không ít, cho dù nhà ăn có đến ba tầng nhưng vẫn có vẻ chen chúc. Nhất là chỗ Lâm Thiển cùng Tống Tiểu Văn xếp hàng, bởi vì đồ ăn có mùi vị ngon, nên càng có nhiều người muốn ăn hơn. Sau gần mười phút, mắt nhìn thấy sắp đến lượt mình, bỗng nhiên từ bên cạnh cô xuất hiện thêm mấy nam sinh cao ráo mặc áo của đội bóng rổ. Người dẫn đầu nhóm người đi tới, rất tự nhiên đẩy Tống Tiểu Văn, tuỳ ý mang theo đàn em đứng trước mặt Lâm Thiển. " Các cậu sao lại chen ngang ?" Tống Tiểu Văn bị đẩy ra, suýt nữa té ngã. Cô nàng phải dựa vào người Lâm Thiển mới đứng vững được, tức giận nhìn về phía mấy nam sinh kia. " Đội bóng rổ phải huấn luyện nên không có nhiều thời gian, hiểu không ?" Người cầm đầu nói, khi nói thì hận không thể hếch mũi lên trời. Các bạn học xung quanh nghe được động tĩnh đều quay đầu lại nhìn, nhưng không ai dám nhúng tay vào. Đội bóng rổ có vài người dựa vào sở trường thể dục để nhập học hoặc là dựa vào mối quan hệ, việc này ai ai cũng biết, Tống Tiểu Văn cũng biết là thế, nhưng cô nàng học ở ban thực nghiệm, cách khá xa so với những người ở lớp thường, bình thường cô cũng không giao tiếp với họ. Người kia vừa mở miệng, cô liền đoán được đây có lẽ là đội trưởng đội bóng rổ, Tề Lập Viễn lớp 17. Đoán được lai lịch của đối phương, tự nhiên Tống Tiểu Văn cũng không nói gì thêm. Loại người như vậy thì nên tránh xa. Cô im lặng vì không thể giải quyết được chuyện gì, Tống Tiểu Văn không nghĩ tới Lâm Thiển đứng ở bên cạnh mình sẽ lên tiếng. " Không có thời gian thì có thể chen ngang sao ? Không có thời gian liền đẩy người khác ra sao ? Không có thời gian liền không thể chờ đợi được sao ? Tất cả mọi người ở đây đều xếp hàng, các cậu không xếp hàng còn không ngại sao ?" Lâm Thiển đường đột hỏi một chuỗi vấn đề, khiến cho Tề Lập Viễn sửng sốt. Hắn đánh giá nữ sinh trước mắt, có chút lạ mắt, mới hỏi " Cậu là ai ?" " Tôi là ai không quan trọng, việc quan trọng là cậu phá hoại bầu không khí trật tự, chen ngang là hành động thiếu đạo đức, hơn nữa cậu đẩy ngã người khác còn chưa nói lời xin lỗi đâu" Tống Tiểu Văn lặng lẽ kéo kéo tay Lâm Thiển, cô nàng không muốn cô cãi nhau cùng với loại người này. Bọn người Tề Lập Viễn sao có thể là người biết nói phải trái. Lâm Thiển vỗ bàn tay cô, tỏ ý cô đừng sợ. Trong lòng của Tống Tiểu Văn sốt ruột muốn chết, nhưng Lâm Thiển chỉ thản nhiên nhìn Tề Lập Viễn, nhất quyết không lùi bước. " Xin lỗi ? Cậu là ai ? Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi ? Vì cậu là nữ sinh nên tôi không muốn so đo cùng cậu, biết đường mà nhanh tránh ra đi, ok ?" Tề Lập Viễn khinh miệt cười. Nhóm người đi theo cậu ta cũng nở nụ cười, như là đang nhạo báng hai nữ sinh này không biết tự lượng sức mình. " Em gái, dáng dấp thật đẹp mắt, nói chuyện chú ý một chút" " Đúng vậy, vì Tề ca nhìn thấy cậu là nữ, bằng không đã sớm dạy dỗ " Tống Tiểu Văn cúi đầu, vì mình làm liên luỵ bạn tốt nên cô cảm thấy có chút áy náy, mà Lâm Thiển lại đánh giá một vòng các nam sinh đang cười nhạo mình, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, nhủ lòng mình rằng ngàn vạn lần không thể kích động. Lúc này bỗng nhiên trong đám người truyền đến thanh âm đột ngột:" Ai đang cười đấy ? Cười gì chứ ?" Mọi người nghe thấy liền nhìn sang, chỉ thấy một nam sinh gầy gò từ trong đám người đi ra, tiến tới chỗ của hai nữ sinh. " Lại ai nữa đây ?" Đám nam sinh kia hỏi. " Tôi là ai không quan trọng" Người đến chính là Vương Tuấn Võ, cậu nhìn thấy trong mắt Lâm Thiển lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu nhường cho Lâm Thiển đứng ở " vị trí C*". " Quan trọng là các cậu biết đây là ai không ?" *vị trí center, trung tâm. " Là ai ?" Tề Lục Viễn nhíu mày nói. " Nói ra thì sẽ hù chết người khác ! Vị này, chính là người tát Thâm ca, Thâm ca cũng không dám trả đũa Lâm Thiển !" Lâm Thiển: Ừ ? Tác giả có lời muốn nói: Vương Tuấn Vũ: Biết như thế nào gọi là giết người trong chớp mắt không ? Đây chính là ví dụ ! Hứa Thâm: Biết người đàn ông của cậu lợi hại như thế chưa ? Lâm Thiển: Có được cậu như làm bá chủ một phương ! Hứa Thâm:.........( giả bộ × thất bại)