Editor : Matcha

***

Vì ' kế hoạch cải tạo Hứa Thâm' của mình, Lâm Thiển cô phải cật lực nhẫn nhịn !

Dụng cụ để làm thí nghiệm Lâm Thiển cùng Ôn Ánh Tuyết đã chuẩn bị xong, kiểm tra một chút liền có thể bắt đầu.Vì thế cô đi sang bên kia, nhìn đồ dùng trên bàn của Hứa Thâm.

" Thật sự không biết cách tiến hành ?"

" Không biết" Lục Bác Uyên ủy khuất mà đáp, sau đó ánh mắt thoáng qua chỗ Ôn Ánh Tuyết đứng.

" Cậu ta trước nay vẫn luôn ngu ngốc, cậu đừng trông cậy vào cậu ta" Ôn Ánh Tuyết giận dữ nói, dứt khoát không để ý đến Lục Bác Uyên.

Tâm tư của Lục Bác Uyên liền thay đổi, cậu ngó nhìn dụng cụ trên bàn Lâm Thiển, muốn chiêm ngưỡng cách phối hợp của học bá là như thế nào.

Vì thế Lâm Thiển chỉ có thể ngước nhìn Hứa Thâm: " Cậu cũng không biết ?"

" Cậu thấy mình giống loại người như vậy sao ?"

"Mình thấy cậu rất giống"

" Vậy cậu nhìn lầm rồi"

Lâm Thiển bị chặn họng: " Tự làm đi, thầy Tần cũng không giúp được cậu"

" À" Hứa Thâm gọi cô lại " Buổi sáng thì bắt buộc mình làm bài tập về nhà rồi nghe giảng. Còn bây giờ không cần chăm chỉ nữa sao ?"

Lâm Thiển suy nghĩ nếu ánh mắt sắc bén có thể giết người thì hiện tại không biết Hứa Thâm đã bị cô đâm cho bao nhiêu nhát rồi.

Cô tức giận quay lại: " Đứng dậy, mình chỉ từng bước cho cậu"

" Không cần" Hứa Thâm đứng dậy, vô tội nói.

" Vậy cậu muốn thế nào ?"

" Cô Lâm, dạy em cách tiến hành"

Gần đây hoạt động yêu thích của Hứa Thâm chính là trêu chọc Lâm Thiển. Anh cảm thấy biểu cảm trên mặt cô rất phong phú, có lẽ phong phú hơn biểu cảm mà anh nhìn thấy trong một tháng ở nhà.

Từ chuyện này mà anh nhận ra cuộc sống không nhất thiết phải buồn tẻ, vô hồn.

Lâm Thiển trừng mắt nhìn anh: "Ống đựng nước chưng cất đã rửa sạch chưa ?"

" Lục Bác Uyên đã rửa nó rồi"

" Để vào đây"

" Như vậy sao ?"

" Không đúng. Ồ, làm như vậy để điều chỉnh chiều cao của kệ"

" Mình có thể ?"

" Ừ........ Cứ như vậy......đặt bình Erlenmeyer* ở đây"

* Bình tam giác hay bình Erlenmeyer hoặc bình hình chóp là một loại bình chứa trong phòng thí nghiệm, được thiết kế bởi nhà khoa học Đức Emil Erlenmeyer vào năm 1860. (Theo Wikipedia)

Lâm Thiển vô tình liếc nhìn tay anh. Cô sợ rằng chính mình sẽ có chút tiếp xúc với Hứa Thâm, nên cố ý cẩn thận hơn, nhưng ánh mắt lại không thể kiềm chế dán chặt vào nó.

Ngón tay của Hứa Thâm thon dài, khớp xương rõ ràng.

Lâm Thiển đột nhiên nghĩ đến giáo viên dạy mình chơi Piano, khi ấy cô còn là một cô bé thích mặc váy hoa.

Đó là một thanh niên gần 30 tuổi, anh ta cũng có những ngón tay thon dài và mạnh mẽ có lực như vậy, để lên trên phím đàn trông rất đẹp mắt.

Khi còn nhỏ, cô cảm thấy những ngón tay chuyển động trên phím đàn như đang nhảy múa quá mức mê người nên đã nói với cha mẹ rằng mình muốn học Piano.

" Cậu đã kiểm tra kĩ chưa ?"

Hứa Thâm biết cô đang thất thần, anh cũng không nói gì, chỉ gật đầu, lại không khỏi tò mò muốn biết cô suy nghĩ gì.

" Vậy cậu đem đèn cồn lại đây" Lâm Thiển quay đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của anh.

" Sau đó thì làm gì ?"

Tuy rằng anh cận nhẹ, nhưng rất hiếm khi đeo cặp kính kia. Lâm Thiển không biết vì sao khi nhìn vào mắt anh lại có chút hoảng hốt.

Giống như đôi mắt kia có thể nhìn thấu cô, những suy nghĩ và cảm xúc trong đầu cô cũng không thể che giấu.

Bỗng nhiên cô rũ mắt xuống, mà Hứa Thâm lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra rồi cầm đèn đến.

Bầu không khí xung quanh của hai người có chút biến hóa.

" Nếu không còn vấn đề gì nữa thì cậu mau thắp đèn cồn đi" Giọng nói của Lâm Thiển vô thức mà nhẹ nhàng hơn.

Hứa Thâm cũng không nói gì, chỉ làm theo lời cô. Dứt khoát xé bao diêm rồi châm lửa.

" Như vậy là xong rồi......." Lâm Thiển cúi đầu, tầm mắt không biết nên nhìn về nơi nào, vì vậy liền nhìn chằm chằm vào khoáng chất đang cháy.

Hứa Thâm cũng không nhiều lời, anh chăm chú nhìn vào dòng nước đang bắt đầu tạo thành những bong bóng nhỏ dày đặc trong bình thí nghiệm. Ánh chiều tà vừa vặn chiếu vào phòng, nếu không phải vài viên Zeolit* lắng xuống nước, chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều.

* Zeolit là khoáng chất silicat nhôm (aluminosilicat) của một số kim loại có cấu trúc vi xốp với công thức chung:

Me2/xO.Al2O3.nSiO2.mH2O

Tên gọi zeolit được nhà khoáng vật học người Thụy Điển là Axel Fredrik Cronstedt nghĩ ra năm 1756, khi ông quan sát thấy khi nung nóng nhanh stilbit thì nó sinh ra một lượng lớn hơi nước bị vật liệu này hấp phụ trước đó. ( Theo Wikipedia )

Lục Bác Uyên đã sớm chú ý tới hai người, cậu hết chọc chọc bình thí nghiệm rồi lại phát ngốc nhìn Ôn Ánh Tuyết.

Ôn Ánh Tuyết nhìn sang bên kia, trên mặt lộ ra ý cười. Chỉ là khi nhìn thấy Lục Bác Uyên thì cô không tài nào cười nổi.

Lục Bác Uyên cảm thấy buồn bực, anh bị cả thế giới quay lưng ư ?

*

Tuy mở đầu của ' kế hoạch cải tạo Hứa Thâm' có chút trở ngại, nhưng không phải là không có thành quả.

Ít nhất Hứa Thâm đã tự hoàn thành thì nghiệm Hóa học, đây đã là một sự tiến bộ lớn.

Trước kia vì thành tích tốt nên đôi khi thầy cô cũng nhờ Lâm Thiển hỗ trợ cho một số bạn học. Trong lòng cô đã minh bạch, vì thế không còn tức giận như lúc ban đầu.

May mắn vài ngày sau không có chuyện gì khác thường xảy ra. Tuy Hứa Thâm vẫn như cũ không làm bài tập, ngồi trong lớp thì cũng chẳng có hứng thú nghe giảng không nghe giảng, nhưng dưới sự giám sát nghiêm khắc của Lâm Thiển thì cuối cùng anh cũng bắt đầu ' chọn lọc' bài để làm.

Mà ' chọn lọc' nghĩa là mỗi môn chỉ làm một phần ba số bài tập giao về nhà.

Đối với người khác, làm như vậy cũng chẳng khác không làm là bao nhưng đối với Hứa Thâm thì hoàn toàn khác, anh chịu khó làm bài đã là cực kì tốt !

Cho nên sau hai tuần nỗ lực như vậy, Lâm Thiển đã chi tiền mua hai cây kẹo, cô tới trường sớm hơn bình thường rồi đặt lên bàn anh, tính toán khen thưởng anh.

Có vẻ Hứa Thâm luôn đến trường rất sớm.

Tuy rằng Lâm Thiển không hiểu tại sao ngày nào trên lớp anh cũng ngủ được, vì sao lại không ngủ ở nhà, nhưng đó là chuyện riêng tư, cô sẽ không can thiệp.

Hôm nay Hứa Thâm đến sớm như thường lệ, anh không ngủ mà đọc quyển tạp chí Lục Bác Uyên đưa.

Thấy cây kẹo trên bàn, anh nhìn về phía Lâm Thiển: " Có ý gì ?"

" Khen thưởng cậu"

" Khen thưởng ?"

Lâm Thiển gật đầu: " Cô Lâm thưởng phạt phân minh, bạn học Hứa Thâm đã chăm chỉ làm bài tập hơn, có tiến bộ so với trước kia, đây là phần thưởng"

Hứa Thâm nhướn mày: " Thưởng tận hai cây kẹo ?"

" Kẹo thì làm sao ? Ngon mà !"

" Ngon thì cậu giữ lại mà ăn"

" Không được, đây là phần thưởng mình dành cho cậu" Lâm Thiển nghiêm túc nói.

Cô đã tiêu hết tiền tiêu vặt cho tháng này, thứ đắt hơn thì cô không có đủ khả năng chi trả, kẹo mút vừa ngon vừa hợp túi tiền rỗng tuếch của cô, quà tặng thì không cần quá thực tế.

" Có thể đổi phần thưởng hay không ?"

" Hứa Thâm, cậu không cần phải được đằng chân lân đằng đầu !"

Thấy cô phình má, Hứa Thâm cười nói: " Quên đi, tiết kiệm trước"

Tiết kiệm ?

Lâm Thiển không hiểu, vừa định lên tiếng hỏi anh, tiếng chuông vào học vang lên, vì vậy cũng không giải quyết được gì.

Ngoài miệng thì Hứa Thâm nói ghét bỏ, nhưng trong giờ tự học anh vẫn lấy ra ăn, rồi đọc sách.

Chuyện này làm Lục Bác Uyên sững sờ.

Sáng nay cậu không nhìn thấy màn Lâm Thiển 'thưởng' kẹo cho Hứa Thâm, còn nghĩ rằng anh tự mua, Lục Bác Uyên duỗi tay nói: " Sao hôm nay cậu lại mua kẹo ?"

Động tác của Hứa Thâm rất chính xác, đánh vào tay Lục Bác Uyên rồi tiện thể nhét kẹo vào túi.

" Chết tiệt. Thâm ca, cậu có đồ tốt sao không chia sẻ cho huynh đệ, không thể tin nổi !"

"Lâm Thiển, giải thích cho cậu ta đi"

Lâm Thiển buông bút, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra: " Giải thích gì ?"

Lục Bác Uyên vội vàng hỏi: " Cậu ấy mua kẹo mà không cho mình !"

Lâm Thiển yên lặng dò xét Lục Bác Uyên sau đó thoáng nhìn Hứa Thâm, xì cười: " Đó là mình mua, khen thưởng vì cậu ấy đã làm bài tập về nhà dù ít nhiều, nhưng có tiến bộ là được"

" Mẹ kiếp ! Hèn gì ! Hứa Thâm, trong lòng cậu có quỷ !" Tên Hứa Thâm này khẳng định không được bình thường.

Cậu còn muốn bát quái thêm vài câu, thì có một âm thanh chen ngang.

" Lâm Thiển, mình có thể hỏi cậu cách làm bài này được không ?"

Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn, là Chung Dật Minh, trên tay cậu cầm bài kiểm tra vật lí, chỉ vào bài cuối cùng trên tờ giấy thi.

" Mình cũng làm ra kết quả nhưng cảm thấy phương pháp làm bài này rất rắc rối và phải sử dụng nhiều kiến thức không quá phổ biến. Mình nghĩ cậu sẽ làm cách khác"

Chung Dật Minh nhẹ nhàng đẩy mắt kính, động tác càng làm cậu thêm văn nhã có lễ.

Bài kiểm tra vừa phát ngày hôm qua, Lâm Thiển có chút ấn tượng, cô lấy bài thi của mình ra.

" Để mình nhìn xem cậu làm thế nào"

Lâm Thiển cầm bài thi, Chung Dật Minh rất tự nhiên mà ngồi trên vị trí đang trống.

Hứa Thâm không tiếp tục đọc sách nữa, anh vừa nhai kẹo vừa chăm chú nhìn Chung Dật Minh.

Tầm mắt của Lục Bác Uyên dừng trên ba người bọn họ, sau đó lộ ra tia vui sướng khi có kẻ gặp họa.

Vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn, ha ha !

*

Cuối bài thi nào cũng có một câu hỏi tương đối khó. Mặc dù thời gian nghỉ giải lao vào buổi sáng dài hơn những buổi khác, nhưng đã mười phút rồi mà Lâm Thiển cùng Chung Dật Minh còn chưa nói xong. Không biết vì điều gì mà Hứa Thâm cảm thấy hơi khó chịu.

Anh giơ tay chọc chọc Lâm Thiển: " Mình không biết làm câu nào cả"

Lâm Thiển đang nói tới điểm mấu chốt, vì vậy xua tay nói: " Mình sẽ giải thích sau"

Chờ đợi ?

Hứa Thâm càng thêm khó chịu: " Mình muốn cậu giảng bài cho mình, ngay bây giờ"

" Chờ một chút cũng không sao. Mình cảm thấy cậu nói vậy cũng đúng" Lâm Thiển tiếp tục trao đổi với Chung Dật Minh.

Mặt của Hứa Thâm trầm xuống, không biết anh tóm lấy cuốn sách Toán từ xó xỉnh nào, không cần nhìn mà chỉ đại một bài rồi kéo tay Lâm Thiển: " Mình không biết làm bài này"

" Đúng đúng đúng ! Làm như vậy là được rồi" Lâm Thiển gật đầu, sau đó liếc nhìn Hứa Thâm " Không biết làm bài nào ?"

" Bài này" Hứa Thâm chỉ vào sách.

Chung Dật Minh đứng dậy, cậu thấy Hứa Thâm đang nhìn mình.

Hứa Thâm cũng không né tránh tầm mắt cậu, rõ ràng Chung Dật Minh đang đứng nhưng so khí thế thì Hứa Thâm ngồi trên ghế áp đảo cậu.

Trong lòng Chung Dật Minh bỗng run rẩy.

" Cảm ơn cậu nhiều, Lâm Thiển"

" Ừ" Lâm Thiển vừa trả lời Chung Dật Minh, vừa đọc đề bài Hứa Thâm đưa.

Chung Dật Minh đi rồi, bao nhiêu sự thù địch trong lòng Hứa Thâm cũng vơi đi. Không thể nói một cách nhanh chóng sao ? Còn kéo dài ra tận mười phút.

Hứa Thâm còn đang bất mãn thì nghe thấy tiếng cười của Lâm Thiển.

" Hứa Thâm cậu không biết làm bài này, không phải chứ ?"

" Bài nào ?" Hứa Thâm còn chưa kịp phản ứng.

Lâm Thiển nghi hoặc nhìn về phía anh: " Đề bài cậu hỏi mình đó"

Lúc này Hứa Thâm mới cúi đầu nhìn thử, anh chỉ đại một bài thế mà lại ra câu hỏi biến đổi hàm số thông thường.

" Mình" Cảm nhận được cô đang cười nhạo mình, anh hậm hực nói: " Mình tùy tiện chỉ"

Tùy tiện chỉ ? Sao lại trùng hợp như vậy ?

Lâm Thiển trong nhất thời cảm thấy có chút chán nản: " Cậu nghĩ mình rất rảnh sao ?"

" Mình thấy cậu rất rảnh"

" Cậu mới rảnh rỗi !" Lâm Thiển hừ một tiếng, không để ý tới anh nữa.

*

Hứa Thâm không hiểu vì sao bản thân lại thích làm phiền Lâm Thiển. Khi nói chuyện, anh chỉ nghĩ làm thế nào để đối nghịch cô. Chọc giận người ta xong lại có đôi phần hối hận.

Hứa Thâm nhìn chằm chằm Lâm Thiển, tiếng chuông vào lớp vang lên, anh đọc tiếp quyển sách mà trước kia mình đang xem dở.

Vốn dĩ đây là tiết Ngoại ngữ, nhưng giáo viên bộ môn có việc bận. Đại biểu môn liền nhắc nhở lớp tự học mười phút rồi cô sẽ đến ngay.

Cho nên Lâm Thiển liền quay sang trộm nhìn Hứa Thâm.

Cô vẫn nhớ kế hoạch cải tạo của mình đã bị cản trở trên mọi phương diện. Cô cố tình tỏ ra lạnh lùng để anh tự giác đọc sách.

Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua, nhìn thấy những bức vẽ rất kì quái.

Lực chú ý của cô liền bị dời đi.

" Cậu đang đọc sách gì vậy ?" Lâm Thiển nhỏ giọng hỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Thâm: Đúng, không sai, như vậy mới hợp tình hợp lí.

Thiển Thiển: →_→

***

2/9 của mọi người ra sao ????