Tối đến, khi đặt lưng xuống chiếc giường êm ái, tôi bỗng nhớ lại việc của sáng nay.

Tôi có rất nhiều thắc mắc về Sở Thiên Uy.

Cậu ta tuy ban đầu rất cục súc nhưng từ lúc vào học đến hết buổi sáng nay, tôi luôn có cảm giác cậu ta tuy mở miệng ra là nói những câu không ra đâu vào đâu nhưng được cái giọng điệu khá dễ nghe.

Cậu ta còn để cho tôi gọi thẳng tên cậu ta, mà mọi khi, ai gọi như thế chắc chắn sẽ xong đời với tên đáng ghét này.

Tại sao ý nhỉ? Hay cậu ta có ý định khác với tôi? Nhưng mà cậu ta thực sự rất đẹp trai, là người đẹp trai nhất mà mình từng nhìn thấy.

A! Sao mình lại nghĩ tới cậu ta! Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa! Tôi cứ thế cùng những suy nghĩ vu vơ đó mà chìm vào giấc ngủ.

Vài tháng sau, như thường lệ, tôi vẫn cùng Phương Chi đến trường.

Nhưng hôm nay, vừa đi vào trường, tôi đã nghe thấy tiếng xì xào, bàn tán.

Ban đầu, tôi cứ nghĩ chắc chỉ là thấy mình khác mọi khi nên nói thôi.

Nhưng khi đi qua hành lang, tôi nghe mấy học sinh tụm 5 tụm 7 nói:

" Này, nghe nói hôm nay có học sinh mới về trường mình đấy!"

" Thật á, tò mò ghê!"

" Không biết trông như thế nào ha!"

" Tò mò ghê! "

"......"

Tôi nghe thấy cũng mảy may không quan tâm, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến mình.

Hôm nay, lúc vào chỗ ngồi, tôi cảm thấy rất kì lạ.

Tên đáng ghét họ Sở này tự dưng lại quan tâm tôi! Cậu ta đưa cho tôi một hộp sữa nói tôi uống đi chống đói.

Mà làm sao cậu ta biết tôi đang đói? Hồi sáng đúng là tôi chẳng ăn được bao nhiêu.

Không những thế, hộp sữa cậu ta đưa lại đúng loại tôi thích.

Chẳng nhẽ......!cậu ta theo dõi tôi?

Đến giờ ra chơi, tôi theo Phương Chi xuống căn tin thì thấy mọi người đang tụ tập khá đông ở chỗ bán đồ ăn nhanh.

Tôi cũng nổi tính tò mò mà đi theo xem.

" Học sinh mới chính là Thẩm Thanh Kỳ đấy!"

" Hả! Thẩm Thanh Kỳ! Đó chẳng phải là bạn gái cũ của Sở thiếu gia hay sao?!"

" Trời đất ơi! Dramma hay rồi đây!"

"...."

Xung quanh nổi lên vô số lời bàn tán.

Học sinh mới là Thẩm Thanh Kỳ!!! Đó là nữ chính! Cô ta xuất hiện rồi! Theo như bối cảnh hiện tại thì đây đang là Chương 5, vậy so với cốt truyện, cô ta xuất hiện sớm hơn vài chương.

Mạch truyện bị đảo lộn rồi! Nếu mạch truyện bị đảo lộn vậy thì cái kết có thể sẽ thay đổi.

Vậy có nghĩa là mình có thể giúp nguyên chủ thoát khỏi cái kết bi thảm đó rồi! Hay quá!

" Chào anh, Thiên Uy! Lâu rồi không gặp!" _ Thẩm Thanh Kỳ lên tiếng_

Sở Thiên Uy không đáp lại, chỉ chăm chú lấy đồ ăn.

Thẩm Thanh Kỳ không thấy có phản hồi lại lên tiếng:

"Anh Thiên Uy, anh quên em rồi sao? Em là bạn gái của anh mà!"

Thẩm Thanh Kỳ cầm vào tay của Sở Thiên Uy, nắm chắc lấy áo của anh ta, vẻ mặt trông như sắp khóc, tỏ vẻ như đang chịu ấm ức.

Tôi quay sang nói với Phương Chi:

" Phương Chi này, cô gái này là bạn gái cũ của Sở Thiên Uy hả?"

" Ukm, Thẩm Thanh Kỳ và Sở Thiên Uy chia tay mới được 1 năm.

Hai bọn họ quen biết từ nhỏ nhưng đến năm 15 tuổi, Thẩm Thanh Kỳ bỏ lại người yêu theo một người đàn ông khác sang Anh.

Hai bọn họ chia tay từ lúc đấy.

Chính vì thế nên Sở Thiên Uy mới có lớp vỏ lạnh lùng này"_ Phương Chi quay qua thì thầm với tôi_

" Vậy tức là Thẩm Thanh Kỳ đang muốn nối lại tình xưa với Sở Thiên Uy?!"

" Có thể cho là vậy!" _ Phương Chi đáp_

Tôi nhìn qua Thẩm Thanh Kỳ, thầm nghĩ: Thẩm Thanh Kỳ chính là vì tiền tài, danh vọng và phú quý mà bỏ lại Sở Thiên Uy đau khổ, cô đơn trong một khoảng thời gian dài, ép cậu ta xây nên một lớp vỏ bọc cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.

Vậy mà bây giờ lại quay lại nhận mình là bạn gái của cậu ta! Có phải mặt dày quá rồi không!

Sở Thiên Uy quay qua nhìn tôi, nhét vào tay tôi một túi đồ ăn vặt

" Cẩm Nghiên, tôi mua cho em, cầm lấy đi, coi như trả lại cái bánh hôm qua.

"

Tôi ngơ ngác, mở to mắt nhìn Sở Thiên Uy.

Thấy biểu cảm này của tôi, Sở Thiên Uy nhếch miệng cười.

Thẩm Thanh Kỳ bị ăn bơ lại lên tiếng:

" Thiên Uy, cô ta là ai? Cô ta có quan hệ gì với anh?..."

" Cô ấy là bạn gái mới của tôi." _ Sở Thiên Uy nói chen vào_

Nói rồi, cậu ta nắm lấy tay tôi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

" Không....!Không phải đâu! " _ Tôi vội vã giải thích_

" Cô ta nói không phải kìa! Anh là đang lừa em đúng không? "_ Thẩm Thanh Kỳ lại cầm lấy tay Sở Thiên Uy lắc qua lắc lại_

Tôi nhìn thấy cảnh tượng này tự dưng lại nổi da gà.

Nó còn sến súa hơn tất cả nhưng quyển truyện tiểu thuyết thiếu nữ mà tôi từng đọc.

Tôi cảm thấy Thẩm Thanh Kỳ cũng giả tạo quá rồi!

Không đợi tôi lên tiếng phản bác, Sở Thiên Uy đã kéo tôi áp vào người cậu ta, dùng tay một tay quàng qua vai tôi nói:

" Tôi không lừa cô.

Cô ấy là bạn gái tôi.

Chẳng qua chúng tôi chưa công khai quan hệ nên cô ấy mới nói vậy.

Không còn gì nữa tôi đi trước "

Nghe tới đây, tôi mới biết được là Sở Thiên Uy này thật sự không còn tình cảm gì với Thẩm Thanh Kỳ nữa và có vẻ như anh ta đang cần tôi giúp.

Thôi thì chị đây sẽ rủ lòng thương mà giúp nhóc thoát khỏi rắc rối này vậy!

Thẩm Thanh Kỳ vẫn không chịu buông tha cho tôi và Sở Thiên Uy nên vẫn cố kéo lại

" Vậy hai người chứng minh cho chúng tôi thấy rằng hai người thật sự là người yêu đi"

Mọi người xung quanh cũng hùa theo

" Đúng thế! Chứng minh đi "

" Chứng minh đi!"

"..."

Tôi hoảng loạn nhìn xung quanh.

Sau đó, tôi cũng lấy hết can đảm lên tiếng:

" Cô muốn chúng tôi chứng minh thế nào?"

" Vậy thì hai người.....!hôn nhau đi!"

Thẩm Thanh Kỳ kiêu ngạo lên tiếng, có vẻ như cô ta nghĩ rằng Sở Thiên Uy và tôi đang nói dối, chỉ dựng lên màn kịch để lừa cô ta.

Mọi tiếng xì xào xung quanh càng ngày càng nhiều, có người còn ghi hình lại.

Tôi bắt đầu lo lắng, hoảng loạn, không bết phải làm sao.

Thế mà cái tên họ Sở này vẫn còn đứng im không nói gì cả! Ai đó làm ơn xuất hiện cứu tôi với!.