Ở đầu dây bên kia Đinh Mông ngạc nhiên một lúc mới mơ hồ “ừ” một tiếng. Kiều Dĩ Thần khẽ cười: “Về sớm một chút, đừng để anh chờ lâu.”

Không biết tại sao, Đinh Mông lại cảm thấy những lời này của Kiều Dĩ Thần rất “sắc“.

Cô cúp máy rồi đi tắm, sau đó ngủ luôn vì sáng mai còn phải đến thành phố tiếp theo, cô phải dưỡng tinh thần cho tốt mới có sức..

Lịch trình buổi ký tên không gấp gáp lắm nhưng kí tên là một công việc tốn thể lực, mỗi lần ký xong tay tựa như muốn liệt luôn, thậm chí Đinh Mông còn muốn đi làm vật lý trị liệu.

Niềm an ủi duy nhất là lượng tiêu thụ album vẫn tăng lên, mặc dù không tăng mạnh như lúc mới bán, nhưng vẫn tương đối ổn định. Bên ngoài đánh giá khá cao về album mới, đặc biệt bài hát của cô được không ít truyền thông đưa tin khen ngợi.

Ca từ tuy không có nhiều đặc sắc nhưng rất dễ tác động đến trái tim người nghe, hơn nữa Kiều Dĩ Thần vì cô đưa âm sắc bài hát lên quãng tám, để cô lần nữa dùng cao âm trong trẻo làm rung động giới âm nhạc Hoa ngữ.

Kiều Dĩ Thần từng nói mỗi một bà hát trong Album đều là tinh phẩm, nhưng nói về độ khó thì bài hát cùng tên này mới là đứng nhất.

Nhưng luôn có người thích khiêu chiến với độ khó cao.

Lại cắt đứt một phần biểu diễn của thí sinh, Kiều Dĩ Thần nhíu mày: “Cậu không phải hát, mà là giết người.”

Thí sinh: “...”

Tinh thần của anh đã bị Kiều Đại hủy hoại triệt để.

Giám khảo hai bên giống như chịu đả kích lắm: “May là tôi không có bệnh tim, làm giám khảo bây giờ cũng là một nghề nghiệp nguy hiểm.”

Thí sinh: “...”

Anh ta hậm hực bước ra, thầm nghĩ không bao giờ tham gia chương trình này nữa.

Ban giám khảo thật đáng sợ.

Một buổi chiều sơ tuyển kết thúc, Kiều Dĩ Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Anh có cảm giác sống mỗi ngày đều không dễ dàng gì.

Một mình anh đến bãi lấy xe, vừa thắt dây an toàn xong thì điện thoại trong túi vang lên.

Là một dãy số lạ.

Anh do dự một lát, vẫn ấn nghe: “Xin chào.”

Bên kia truyền đến tiếng cười của một cô gái, lộ ra vài phần quen thuộc: “Dĩ Thần, mình là Tần Tư Phàm.”

Kiều Dĩ Thần ngẩn người, mở miệng hỏi: “Tần Tư Phàm, cậu đã về nước?”

Tần Tư Phàm cười nói: “Đúng vậy, nhưng sẽ không ở quá lâu.” Cô hơi dừng, trong giọng nói có ý cười: “Mình vất vả mới về một lần, không biết có vinh dự mời Producer Kiều ăn một bữa cơm không?”

Kiều Dĩ Thần cười nói: “Đều là bạn học cũ mà đừng khách sáo như thế? Cậu muốn ăn gì, tôi làm chủ, tẩy trần cho cậu.”

Tần Tư Phàm suy nghĩ một chút nói: “Mình nghe nói ở thành phố A có một nhà hàng Tây tên là Moonlover, thấy mọi người giới thiệu nhiều nên mình cũng nóng lòng muốn đi.”

Lông mày Kiều Dĩ Thần khẽ giật, nói với Tần Tư Phàm ở đầu bên kia: “Nhà hàng đó là dùng mánh lới làm ăn thôi, ở Úc thị có một nhà hàng mới mở tên là Dream cũng khá ngon, hay chúng ta đến đó đi.”

Tần Tư Phàm đầu bên kia im lặng một lúc rồi nói: “Ừ được, vậy chúng ta gặp ở Dream.”

Kiều Dĩ Thần gọi đặt chỗ trước rồi mới lái xe đi. Lúc đến nhà hàng Tần Tư Phàm còn chưa tới, anh đợi mười phút, thì thấy Tần Tư Phàm mặc một bộ váy đỏ rực bước về phía mình.

Kiều Dĩ Thần nói: “Tần đại mỹ nữ không thay đổi chút nào.”

Tần Tư Phàm cười ngồi xuống đối diện anh, hai mắt quan sát anh từ trên xuống dưới: “Nhưng hình như cậu đã thay đổi.” Nghĩ đến gì đó, cô hơi dừng: “Không ngờ cậu lại kết hôn sớm vậy, mình thực sự ngạc nhiên đấy.”

Kiều Dĩ Thần nói: “Mẹ tôi lại không thấy sớm, giục tôi từ lâu rồi.”

Ánh mắt Tần Tư Phàm khẽ động, nhìn anh nói: “Bởi vì bác gái thúc dục nên cậu mới kết hôn?”

Kiều Dĩ Thần ngước mắt nhìn cô, cười nói: “Cũng không phải thế, tôi cảm thấy tôi đã thích vợ tôi từ rất lâu rồi.”

Tần Tư Phàm hơi trầm ngâm, cúi đầu cười: “Gọi món đi.”

Lúc ăn hai người cũng không nói nhiều, thỉnh thoảng nói về lịch trình mấy năm nay. Kiều Dĩ Thần nhìn người đối diện, hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại về nước? Có chuyện gì sao?”

Tần Tư Phàm gật đầu nói: “Ừ, có một bệnh viện nhi cần mình cố vấn, có thể ở hơn một tháng.”

Kiều Dĩ Thần hỏi: “Bệnh viện nhi? Là bệnh gì?”

”Bệnh tự kỷ.” Tần Tư Phàm khẽ thở dài một tiếng: “Hy vọng âm nhạc có thể hỗ trợ cho bọn nhỏ.”

Tần Tư Phàm ở nước ngoài học trị liệu bằng âm nhạc chuyên nghiệp, đã thi được bằng ở bên đó, cũng là một nhân vật nổi tiếng trong giới. Trị liệu bằng âm nhạc ở trong nước cũng khá quen thuộc nên bệnh viện nhi mời riêng cô về.

Tần Tư Phàm nói xong, ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Thần: “Đúng rồi, anh có hứng thú không? Mặc dù không phải trị liệu chuyên nghiệp nhưng âm nhạc của cậu tôi không thể so sánh được. Nếu cậu có thể diễn tấu biết đâu lại đánh động trái tim bọn nhỏ.”

Kiều Dĩ Thần vẫn đang suy nghĩ, Tần Tư Phàm thấy anh không nói thì bổ sung: “Nếu cậu không có thời gian thì thôi, dù sao cậu cũng là người nổi tiếng.”

Kiều Dĩ Thần nói: “Có thể giúp những đứa bé đó tôi rất vui, nhưng mà hai ngày nay tôi hơi bận, nếu cậu không vội, ngày kia có thể chứ?”

Tần Tư Phàm đáp ứng anh, vui vẻ nói: “Được, mình sẽ xác nhận thời gian với bệnh viện nhi kia.”

Kiều Dĩ Thần gật đầu với cô, tiếp tục ăn.

Bữa ăn này là Kiều Dĩ Thần mời, Tần Tư Phàm đi bên cạnh hỏi anh: “Lát nữa có lịch trình gì không?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Về nhà ngủ có tính không?”

Tần Tư Phàm cười: “Vợ cậu không ở đây mà cậu cũng ngoan vậy à?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Bà xã không ở đây mới nên ngoan đó.”

Tần Tư Phàm cười khẽ, không giữ anh nữa: “Tôi cũng phải về, ngày kia gặp.”

”Ừ.” Kiều Dĩ Thần vẫy tay với cô, đi thẳng về xe của mình.

Lúc về nhà bên trong tối om, Kiều Dĩ Thần thở dài, đến phòng ngủ gọi điện thoại cho Đinh Mông.

Chiều nay Đinh Mông mới ký xong lại phải sang thành phố tiếp, vừa mới đến khách sạn thì thấy cuộc gọi của Kiều Dĩ Thần. Cô bất đắc dĩ cười.

Cô chỉ không ở đây một tuần, người này mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho cô mới chịu được.

Cô nhận điện thoại, cười hỏi: “Chó Con, lại nhớ em sao?”

”Ừ...” Kiều Dĩ Thần giật cà vạt, nằm xuống gối của Đinh Mông: “Bà xã, có đúng là ngày kia em về không?”

”Đúng thế, chắc giữa trưa là về đến.”

Kiều Dĩ Thần cong môi: “Buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm.”

”Đương nhiên rồi, em muốn...”

”Không được ăn thịt xiên nướng.”

Đinh Mông: “...”

Cô hứ một tiếng, mím môi: “Vậy tùy anh.”

Kiều Dĩ Thần cười hỏi: “ Chiều hôm đó em có việc gì không?”

”Không, công ty cho em nghỉ nửa ngày, hôm sau mới quay quảng cáo.”

Kiều Dĩ Thần nghe đến đó, hơi do dự, mở miệng nói: “Vợ à, anh có một người bạn học trị liệu bằng âm nhạc, cô ấy mới về giúp một bệnh viện nhi làm trị liệu cho mấy đứa trẻ, chiều hôm kia, em muốn đi không?”

Đinh Mông trừng mắt nói: “Em có thể đi sao? Nghe có vẻ chuyên nghiệp lắm.”

Kiều Dĩ Thần nói: “Yên tâm đi, mấy chuyện chuyên nghiệp em không cần làm, chỉ cần em hát cho những đứa trẻ tự kỷ để bọn chúng cảm nhận được sức hút của âm nhạc thôi.”

”À, không thành vấn đề.”

”Cứ quyết định như vậy đi, làm nhiều như vậy có được không?” Kiều Dĩ Thần trầm mặc một chút, giọng buồn buồn: “Nếu vậy em sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.”

Đinh Mông nói: “Không sao, ký tên chủ yếu dùng tay, những chỗ khác ok.”

Kiều Dĩ Thần cười: “Bà xã của anh có một trái tim đẹp quá!”

Đinh Mông bất mãn nói: “Chúng ta đều vậy mà.”

”Ừ, sao em lại đẹp đến thế.”

Đinh Mông: “...”

Sáng sớm ngày kia cô kết thúc toàn bộ hành trình, theo nhân viên công ty trở về thành phố A.

Đến công ty cô vào luôn phóng làm việc của Giang Mạn, concert cuối năm đã được ấn định vào ngày 25 tháng 1 với tên.

”Sau khi làm xong áp phích tuyên truyền công ty sẽ công bố tin tức này. Việc luyện tập cho concept cũng sắp xếp xong rồi, mấy tháng nữa em sẽ vất vả nhiều hơn.”

Đinh Mông nói: “Không sao, mệt chút em cũng chịu được.”

Giang Mạn cười nói: “Được rồi, ký tên cũng mệt rồi em về nghỉ ngơi đi, không Kiều Dĩ Thần lại đến đây đòi người.

Đinh Mông bị cô nói thế cảm thấy ngại ngùng, cười ha ha hai tiếng rồi ra khỏi phòng làm việc.

Kiều Dĩ Thần chờ cô ở cửa.

Đinh Mông thấy Kiều Dĩ Thần đang tựa lưng vào tường, sợ đến thiếu chút nữa thét lên: “Sao anh lại ở đây? Không nói gì làm em sợ muốn chết!”

Kiều Dĩ Thần cười nhìn cô: “Dọa bà xã của anh rồi.”

Đinh Mông lườm anh, Kiều Dĩ Thần mặt dày sán lại: “Bà xã, hơn một tuần không gặp có nhớ anh không?”

Đinh Mông nói như chém đinh chặt sắt: “Không nhớ.”

Kiều Dĩ Thần: “...”

Anh híp mắt, ôm Đinh Mông, kề tai cô nói: “Thực sự không nhớ sao?”

Đinh Mông vừa thẹn vừa giận đẩy anh: “Anh đừng nháo, giờ đang ở công ty đó.”

Kiều Dĩ Thần vẫn giữ chặt cô, nhẹ giọng: “Bà xã, mỗi tối không có em anh rất khó ngủ, rốt cuộc đêm nay cũng có thể ngủ ngon rồi.”

Đinh Mông: “...”

Cô thực sự không muốn biết anh chỉ nghĩ ngủ hay còn nghĩ chuyện gì khác.

Một đồng nghiệp đi qua hai người bỗng lúng túng cười rồi chạy nhanh rời khỏi.

Đinh Mông xấu hổ đỏ mặt, không lưu tình dẫm lên chân Kiều Dĩ Thần: “Anh có biết xấu hổ là gì không?”

Dưới chân đau đớn nhưng Kiều Dĩ Thần vẫn không buông cô: “Anh ôm vợ anh sao phải xấu hổ? Anh còn muốn hôn em.”

Đinh Mông: “...”

Không đợi Đinh Mông bùng nổ Giang Mạn đã không thể chịu được nữa.

Cô nhấc gọi cho trợ lý, giọng ác liệt: “Mau cuốn gói hai kẻ đang ân ái ở trước cửa phòng tôi đi! Lập tức!”