Editor: Đô Đô

Có lẽ là ngày đó khóc quá lợi hại, Hoa Nhị Gia bị khóc sợ, ba ngày sau vẫn không thấy bóng dáng.

La Tố vẫn cảm thấy không an lòng.

Nàng vô cùng lo lắng hắn chó cùng rứt giậu, sẽ không buông tha cho bọn họ. Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, rất có thể hắn sẽ không buông tha bọn họ, dù sao Triệu Từ cũng là mệnh quan triều đình, mặc kệ Hoa Nhị Gia có biết hắn có quan hệ với Tề vương hay không, cũng không dám để mấy người La Tố cứ như vậy trở về, bằng không đến lúc đó Triệu Từ dâng lên một bản tấu, Hoa Nhị Gia sẽ bị mắc tội giam cầm gia quyến quan viên.

"Đám ám vệ của Tề vương kia, đến cùng chết ở xó nào đây a?" Trong lòng nàng âm thầm mắng chửi.

Giờ ngọ lúc ăn cơm, La Tố phát hiện, Triệu Lâm cùng Triệu Mộc Miên thế nhưng không đến.

Mặc dù hai ngày nay bọn nhỏ vẫn cùng người nơi này ngoạn, nhưng lúc ăn cơm đều đến đúng giờ. Trước mắt thức ăn đã được dọn hết lên bàn, thế nhưng vẫn không thấy người tới.

Không chỉ Triệu Lâm cùng Triệu Mộc Miên không  tới, sau khi Triệu mẫu ra ngoài tìm hai hài tử, cũng không thấy trở về.

La Tố thấy chuyện này không được bình thường, vừa muốn đi ra ngoài tìm người, liền bị thị vệ canh cửa chặn lại.

Hoa Nhị Gia mặc một thân cẩm bào màu đen đi đến.

Hăn vốn để ý chuyện ăn mặc, hôm nay trông rất nghiêm túc. Trong lòng La Tố có chút run sợ, cảm thấy người nọ hôm nay là lai giả bất thiện.

"Ngươi đưa nương ta và hai hài tử đi đâu rồi? Hoa Nhị Gia, chúng ta không thù không oán, ngươi cũng không cần hạ sát thủ."

Hoa Nhị Gia ngồi xuống bàn, bưng một ly rượu lên tự nhiên uống: "Ta chỉ là mời bọn họ đến một nơi khác ăn cơm, để hôm nay hai người chúng ta có thể đơn độc ăn một bữa cơm."

La Tố cố làm ra vẻ trấn định, ngồi xuống cười ha ha nói: "Muốn cùng ta uống rượu, cũng không cần cố làm ra vẻ huyền bí đâu."

Hoa Nhị Gia hé miệng cười như không cười nhìn nàng.

La Tố bị nhìn sợ hãi, phùng mang trợn mắt nói:  "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Hoa Nhị Gia cười nhạo một tiếng: "Ngươi biết không, phàm là người thông minh, đều làm bộ như kẻ ngu ngốc, cũng không dễ dàng gì. Mặc dù ngươi luôn miệng nói không thể nhịn, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác vẫn không sợ ta. Từ lần đầu gặp ngươi, đến lần này nhốt ngươi ở trong trạch viện, ngươi không hề giống những phụ nhân khác nhăn nhăn nhó nhó, không dám gặp người. Phàm là nữ tử có khí chất như vậy, một là có địa vị tôn quý. Hai là có tài năng hơn người. Nếu không, khí thế đó đến từ đâu? Triệu phu nhân, ngươi nói năng, biểu hiện, đều không giống một phụ nhân nông thôn ngu ngốc, ngươi bảo ta làm sao tin tưởng ngươi không có khả năng ta cần?"

Nghe Hoa Nhị Gia nói một câu, bàn tay đặt trên đùi của La Tố lại run run một cái, trong lòng bịch bịch nhảy lợi hại, như bị người lột  trần, một món đồ che lấp cũng không có, bị người ta nhìn thấu triệt để.

Hôm nay La Tố mới ý thức được, nàng ở trước mặt nam nhân này giả vờ giả vịt, ngây ngây ngốc ngốc, ở trong lòng của người ta, căn bản chỉ là một chút tài mọn. Có lẽ thời điểm người ta xem nàng diễn trò, còn tưởng đang xem tôm tép nhãi nhép giãy giụa.

Hiện giờ người ta không muốn xem nữa, cho nên dứt khoát nói thẳng.

Cũng đúng, ở cổ đại trong nông khinh thương này, có thể gây dựng lên gia nghiệp lớn như vậy, tuổi cũng không tính lớn, không có lòng dạ thâm trầm, làm sao có thể làm được chứ? Thế mà nàng còn cho rằng dựa vào chút không vặt của mình có thể lừa gạt người ta, đây thật sự là ý nghĩ quá buồn cười.

Thấy dáng vẻ La Tố sững sờ, Hoa Nhị Gia cũng không nóng nảy, hắn rót cho nàng một ly rượu: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Ta chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện mà thôi. Xác thực mà nói, là giúp dân chúng trăm họ. Ngươi cũng không muốn cả đời bị giới hạn trong một tấc vuông đi."

La Tố nắm chặt quả đấm: "Ngươi rốt cuộc là giúp ai? Ngươi không hoàn toàn lấy ra thành ý, còn muốn ta toàn tâm toàn ý giúp ngươi, ta làm sao có thể đem tính mạng của bản thân và gia tộc phó thác trên một người không quen biết như ngươi. Nếu ngươi bắt ta tạo phản thì làm sao bây giờ?"

Thấy cuối cùng La Tố không còn phủ nhận năng lực của bản thân nữa, Hoa Nhị Gia biết mình đã thành công một nửa. Ít nhất nữ nhân này đã dao động.

Hắn cười nhẹ, dáng vẻ tươi cười sáng chói, như một cảnh đẹp sinh động. Đáng tiếc La Tố đã không có tâm tình thưởng thức. Hiện tại nàng rất muốn lấy cái mâm úp xuống gương mặt đáng ghét kia.

Nàng thực sự vô cùng chán ghét người thông minh như vậy, đặc biệt là người có trí thông minh, nhưng tâm lại hắc!

Hoa Nhị Gia nói: "Ngươi yên tâm, tự nhiên sẽ không bắt ngươi làm những chuyện trái với trung nghĩa. Còn chuyện giúp ai, thời cơ chín muồi vẫn chưa đến, nên không thể nói cho ngươi biết.

"Ngươi đây là có ý gì, muốn ta giúp ngươi, lại còn muốn thời cơ chín muồi. Ngươi tựa hồ lầm, bây giờ là ngươi đang cầu xin ta, không phải là ta cầu xin ngươi."

Hoa Nhị Gia cười như không cười: "Phải không, hiện tại ngươi đang ở trong tay ta."

Mẹ nó, lão nương còn chuẩn bị giúp ngươi, nhìn thái độ này của ngươi cũng biết chủ tử ngươi là cái hạng người gì.

"Vậy ngươi cứ giữ lấy tính mạng ta đi." La Tố hung hăng gạt đồ ăn trên bàn xuống đất, choang một tiếng, bát đĩa vỡ thành từng mảnh vụn.

Nàng nhặt lên một mảnh bát vỡ kề lên cổ mình: "Ngươi thử nhìn xem, đến cùng là ngươi ngoan, hay là ta ác. Đời này của ta chán ghét nhất là bị gười khác uy hiếp!"

Hoa Nhị Gia vạn năm không thay đổi sắc mặt cuối cùng mang theo vài phần bối rối, hắn trầm mặt nói: "Ngươi không quan tâm những người khác?"

"Mệnh của mình còn không thể giữ, ta có thể quan tâm được ai a."

Vẻ mặt La Tố bất chấp giá nào.

Các hạ nhân nghe thấy động tĩnh liền vọt vào, nhìn hai người bày trận thế này, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.

La Tố quát: "Bảo bọn họ đều cút ra ngoài, bằng không ta nhất thời kích động, ngươi cái gì cũng đừng nghĩ đạt được."

Lời nói này khiến người khác có chút hiểu lầm, có vài bà tử sắc mặt quái dị nhìn Hoa Nhị Gia, kiểu như chủ tử mình đang làm chuyện bức bách con gái nhà lành.

Sắc mặt Hoa Nhị Gia biến đen khoát tay áo, ý bảo người khác lui ra. Những người kia thấy La Tố muốn tự tử, sẽ không đả thương chủ tử nhà mình, cho nên đều ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Hoa Nhị Gia nói: "Tốt lắm, bọn họ đều đi rồi, ngươi mau bỏ xuống, chúng ta hảo hảo nói chuyện."

Tay La Tố run lên, từ từ để xuống, mí mắt đột nhiên nhấc lên, một bước xông tới, kề mảnh sứ lên cổ Hoa Nhị Gia cao hơn nàng cao một cái đầu, cái tay còn lại tóm chặt cổ tay Hoa Nhị Gia, thanh âm hung ác nói: "Mau thả bà bà cùng đệ muội ta ra ngoài, rồi để cho chúng ta rời đi, bằng không chúng ta liền đồng quy vu tận."

"Hóa ra ngươi đánh chủ ý này." Hoa Nhị Gia  không sợ hãi chút nào cười nói, hắn vừa mới buồn bực, phụ nhân này trông cũng không giống loại người một khóc hai nháo ba thắt cổ, không có việc gì mà tự sát. Hóa ra muốn mở cho mình một con đường.

Thầm nói quan tâm đúng là sẽ bị loạn.

"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, nhanh chóng thả người, bằng không ta cắt đứt cái cổ ngươi!"

Thanh âm La Tố hung ác nói. Lần này nàng nhất định phải chạy được. Lúc trước còn tưởng rằng chỗ này tạm thời an toàn, muốn đợi Triệu Từ trở về nói tính tiếp. Nhưng không nghĩ tới người này thế nhưng đột nhiên trở nên nóng lòng, điều này cho thấy một điều, Triệu Từ sắp trở về, hoặc là đối thủ một mất một còn của Hoa Nhị Gia sắp trở về. Người này, rất có thể là Tề vương điện hạ.

Bất kể thế nào, phải rời đi cái chỗ nguy hiểm này trước mới được.

Hoa Nhị Gia hé miệng cười một tiếng, con mắt đột nhiên nhíu lại. La Tố còn chưa phát hiện hắn khác thường, đã thấy cổ tay đột nhiên đau xót, mảnh sứ trong tay tự do rơi xuống đất.

Nàng thầm nói không tốt, đang muốn né ra, lại thấy cái tay đang túm lấy cổ tay Hoa Nhị Gia thế nhưng đã bị hắn vững vàng bắt được, một cái buông tay, bị hắn ôm sát vào trong lòng.

"Vừa rồi chơi vui không?" Môi Hoa Nhị Gia kề sát bên tai nàng, thở ra từng luồng khí nóng ẩm.

La Tố nổi một trận da gà, toàn thân không được tự nhiên, "Ngươi thả ta ra!"

Hoa Nhị Gia hừ nhẹ một tiếng, mạnh mẽ buông tay, La Tố lảo đảo đụng vào bàn.

Nàng quay đầu lại mặt mũi tràn đầy phẫn hận nhìn Hoa Nhị Gia, gắt gao cắn môi, một câu cũng không nói được.

Nàng xem như phát hiện, nàng bây gìờ thật sự cái gì đều không làm được. Nàng đây ở trong mắt người ta, căn bản không tính là cái gì.

Hoa Nhị Gia cười nói: "Hôm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hãy cho ta câu trả lời thuyết phục. Kiên nhẫn của ta có giới hạn, đừng để cho ta thất vọng."

Nói xong chắp tay sau lưng sải bước rời đi.

La Tố tức giận vỗ bàn, cuối cùng không thể nhịn được nữa há  miệng chửi ầm lên: "Giúp ta ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà ngươi!"

Lúc này La Tố tự nhiên không biết, chuyện hôm nay nàng làm ra, rất nhanh được ghi lại trong một văn kiện mật gửi đến tay Tề vương đang cách kinh thành không đến một trăm dặm đường.

Sau khi tường thuật lại chuyện đó một lần, ám vệ liền đứng im ở một bên chờ đợi sai khiến.

Giang Lâu lo lắng nói: "Điện hạ, hiện tại không thể kéo dài được nữa. Triệu phu nhân đã muốn tự tử, nếu thật sự xảy ra chuyện..."

Tề vương nhướn mắt: "Bản vương đúng là không ngờ tới, Triệu phu nhân này lại gan góc như thế."

"Ý của điện hạ là?" Giang Lâu chăm chú nhìn Tề vương, sợ hắn nói ra lời làm người ta thất vọng.

Cuối cùng, Tề vương hé miệng nhẹ nhàng cong môi, phân phó ám vệ: "Truyền lệnh xuống, cứu thoát Triệu phu nhân và người nhà của nàng, bất luận kẻ nào cũng không được sai sót."

"Rõ!" Ám vệ rất nhanh biến mất ở trong một vùng hắc ám.

*

Buổi chiều La Tố nhìn thấy Triệu mẫu cùng hai hài tử trở lại gian phòng.

Triệu mẫu đỏ hồng mắt: "Hôm nay bọn họ không để cho chúng ta trở về tìm ngươi, ép chúng ta ở hậu viện kia bên dùng cơm. Đại nha, bọn họ không có bắt nạt ngươi chứ?"

"Không có." La Tố lắc lắc đầu: "Chẳng qua là muốn ta giúp bọn họ làm việc mà thôi."

"Rốt cuộc là chuyện gì mà bức bách chúng ta như vậy." Triệu mẫu hơi kích động: "Bọn họ có làm hại chúng ta hay không?"

"Nương, ngài yên tâm đi, bọn họ sẽ không hại chúng ta." Lại nhỏ giọng nói: "Khả năng nhị đệ sắp trở về, sẽ cứu chúng ta."

"Hảo, vậy là tốt rồi." Triệu mẫu gật đầu liên tục.

Hai hài tử mặc dù bị hù dọa, đến cùng cũng là hài tử bảy tám tuổi, sau khi nghe La Tố kể một câu chuyện xưa dụ dỗ, rất nhanh liền ngủ mất.

La Tố không ngủ được, đang muốn đứng dậy, đột nhiên một cỗ hương vị kỳ quái truyền đến. Nàng nhíu nhíu mày, đột nhiên hai mắt trợn trừng, đây không phải là mê hương đi?

Còn chưa kịp nín thở, cả người đã không còn cảm giác.