Editor: Đô Đô

Đối với nông thôn thiếu thốn trái cây mà nói, dưa chuột coi như là một loại trái cây hiếm có. La Tố cũng muốn tự tay trồng loại dưa này, nhưng quá bận rộn, cho nên vườn rau xanh vẫn luông do một tay Triệu mẫu chăm sóc.

May mà dưa chuột trong nhà ra quả rất tốt, bước vào vườn rau xanh, có thể nhìn thấy những quả dưa chuột màu xanh dài bằng một gang tay lúc la lúc lắc trên giàn.

Dưới ngọn còn có núm hoa màu vàng non nớt, thập phần đáng yêu. Mới nhìn qua, liền biết này dưa chuột còn có thể dài hơn nữa vô cùng tươi ngon mọng nước.

La Tố hái xuống một quả, ở trên quần áo xoa xoa, nhét vào trong miệng, rắc một tiếng, quả nhiên giòn tan, một cỗ nước ngọt thơm mát lan khắp khoang miệng.

"Nếu không phải cần phải đến Bắc Đô, nhất định sẽ loại thêm chút cây ăn quả. Đến lúc đó có thể làm mứt, còn có thể ăn trái cây tươi." Mặt mũi La Tố tràn đầy tiếc nuối nói.

Nghĩ nghĩ dù có phải đến Bắc Đô thành kia, nàng vẫn muốn loại mấy cây ăn quả trong sân nhà mình. Lại nghĩ tới cây nho trong sân cũng bò lan khắp giàn, tầm này sang năm có thể được ăn nho. Cũng không biết đến lúc đó nàng có thể trở về ăn chúng hay không. Nếu như nho sai quả, nàng sẽ ủ rượu nho, nghĩ đến đã thèm dỏ dãi.

Trong lòng La Tố có chút phiền muộn nhưng nàng không hối hận. Sở học cả đời, nếu như có cơ hội giúp đỡ người khác, cũng không uổng phí một lần đến dị thế này.

Ra vườn rau xanh, La Tố nhấc theo rổ liền hướng thôn đi.

Mặt trời đã xuống núi, trong gió còn mang theo nhiệt khí, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy mát mẻ sảng khoái.

Đột nhiên một trận tiếng địch êm tai truyền đến.     

Thanh âm khi thì uyển chuyển, khi thì hào phóng. Vành tai La Tố động động. Nàng đến thế giới này lâu như vậy, còn là lần đầu tiên nghe thấy người thổi địch đâu. Loại âm nhạc cổ đại nghiêm túc này nhưng là lần đầu nghe được.

Đương nhiên, điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là, Triệu gia thôn thế nhưng có người biết thổi địch?

Chẳng lẽ là cao thủ ở dân gian?!

Bên này La Tố còn đang suy đoán, người thổi địch kia bên đã từ từ lộ diện. Trên đống đất không cao trước mặt, có một nam nhân đang đứng. Hăn mặc trường bào màu xanh ngọc thêu họa tiết màu tối. Trên đầu dùng một cây trâm ngọc cố định tóc. Có hai sợi tóc cạnh thái dương rủ xuống, bay bay theo gió.

Nhìn lên mặt...Ực, không ngờ lại là một đại suất ca vô cùng anh tuấn.

La Tố không phải là người xem trong vẻ bề ngoài, nhưng không thể không thừa nhận, người này lớn lên thật đẹp mắt. Hơn đứt những kẻ được mệnh danh là siêu sao tài tử đời sau. Đặc biệt là khí chất kia, cái này thật sự là diễn không được.

Dĩ nhiên, La Tố cũng không phải là người háo sắc, biết nhìn trộm người khác là không lễ phép. Hơn nữa ở thời đại này, chính là hành vi hết sức xấu xa. Nàng cúi đầu nhấc theo rổ vội vàng đi qua một bên. Mới vừa đi qua đống đất, tiếng địch kia liền ngừng lại.

"Triệu gia đại nương tử?"

Người nọ mở miệng, thanh âm trong sáng lại mang theo vài phần khàn khàn mê người. Mặc dù lời vừa nói là câu hỏi, nhưng giọng nói lại là mang theo bảy phần khẳng định.

Lúc này La Tố mới đứng vững, xoay người nhìn hắn: "Ngươi biết ta?"

"Không biết, đoán." Nam tử cười cười.

La Tố nhíu mày, trong ấn tượng của nàng quả thật chưa từng gặp qua người này, nàng nhìn hắn ta từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện hắn ta là người cực kỳ chau chuốt cho bản thân. La Tố tự nhiên không phải biết cách nhìn người, chỉ là hắn ta biểu hiện quá rõ ràng. Nói thí dụ như y phục màu xanh ngọc, bên hông đeo một cái ngọc đái, trên đầu cũng là ngọc trâm, ngay cả cây địch trong tay cũng là bạch ngọc.

Có thể thấy được người này đối với phương diện phối hợp quần áo hết sức chú ý, thậm chí ngay cả đồ vật mang theo cũng phải hợp với trang phục.

Đương nhiên, từ một phương diện khác có thể thấy được, hắn ta, không phải đại phú chính là đại quý.

La Tố âm thầm nghĩ, cho tới bây giờ nàng chưa có gặp qua người nào đại phú đại quý, mấy ngày hôm trước mới thật không dễ dàng gặp Tề vương điện hạ. Chẳng lẽ, người này là đi theo Tề vương điện hạ tới? Hay hắn ta là kẻ địch của hắn.

Trong nháy mắt, trong lòng La Tố đã bố trí xong phòng tuyến: "Rôt cuộc ngươi là ai?"

Người nọ cười khẽ: "Ha ha ha, mới vừa cho người đưa lễ vật làm quen hôm nay, nàng đã quên mất người hàng xóm này?"

"Ngươi là..." Trong mắt La Tố mang theo vài phần kinh ngạc: "Người Hoa gia? Chẳng lẽ là cái chủ tử kia của Hoa lão ngũ?"

"Đúng là cái chủ tử kia."

Tuy La Tố chưa thấy qua chủ nhân của Hoa gia, nhưng tên Hoa lão ngũ kia điển hình là cái chủ tử khống, mười câu nói phải có năm câu hội nhắc tới chủ tử Hoa nhị gia nhà hắn, cho nên La Tố rất nhanh liền đoán ra thân phận của người trước mắt này."Hóa ra là Hoa nhị gia."

Đôi mắt Hoa Nhị Gia chứa đựng ý cười: "Hạ nhân thường xuyên nhắc tới Triệu gia đại nương tử, hôm nay gặp mặt, quả thật là nghe danh không bằng gặp mặt." Trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.

La Tố vẫn cảm thấy người Hoa gia có chút phức tạp, bây giờ nghe giọng nói có vài phần không đứng đắn của hắn, liền không muốn nhiều lời, khách khí cười cười: "Đa tạ Hoa Nhị Gia hôm nay tặng lễ. Vốn dĩ muốn đi tới cửa hoàn lễ, bất qua ta là một góa phụ, không tiện đến cửa, hôm nay vô tình gặp gỡ, liền nói lời cảm tạ lần nữa, hiện giờ cũng coi như là hàng xóm, nếu sau này có chuyện, cũng có thể nói với người trong tộc, chiếu ứng lẫn nhau."

Hoa Nhị Gia nghe vậy, nhíu mày, nghe ra phụ nhân này đang ám chỉ hắn không nên kéo một vị phụ nhân ở chỗ này nói chuyện.

Theo bản năng hắn sờ sờ mặt mình, thầm nói này còn là lần đầu tiên có nữ nhân ghét bỏ gương mặt này của hắn.

Thấy La Tố cười giả tạo, hắn cũng không tự làm mất mặt: "Đã như vậy, kia Hoa mỗ liền không khách khí, sau này nếu có việc cần nhờ, Hoa mỗ liền không khách khí."

Hừ, thật sự là không khách khí! La Tố nói thầm trong lòng. Nàng không tin người này nghe không hiểu nàng chỉ có ý khách sáo mà thôi, hết lần này tới lần khác còn không thức thời như vậy.

Mà thôi, La Tố cũng không muốn với hắn tiếp xúc nhiều, đáp một tiếng, nhấc theo rổ liền đi trở về.

Thấy La Tố đi xa, Hoa Nhị Gia lắc lắc cây quạt của mình, trong mắt chợt tối.

****

Đông cung Bắc Đô Thành.

Trong chính điện Đông cung, truyền ra tiếng đàn sáo náo nhiệt. Trưởng sử đông cung mặc một thân quan bào màu đỏ thêu hình chim tước từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm một cuốn sổ con.

Một đám vũ kỹ mặc y phục màu xanh đang khiêu vũ trong điện, từng người thân nhẹ như yến, che sa mỏng, dáng múa uyển chuyển. Thái tử Lý Sách dáng người hơi đầy đặn ngồi ở ghế trên cười tủm tỉm nhìn đám vũ nữ phía dưới.

Trưởng sử thấy một màn này, cau mày. Hắn phụng chỉ Trình quốc cữu đến đông cung phụ tá thái tử, nhưng thái tử điện hạ càng ngày càng không nghe hắn khuyên bảo, hiện tại Tây Nam bên kia gặp chuyện không may, thái tử điện hạ không chỉ không quan tâm, còn trốn trong Đông Cung ngày ngày sênh ca. Nếu bị truyền ra ngoài, không biết đám người không an phận trên triều đình kia sẽ khuya môi múa mép thế nào.

Hắn đi vào trình sổ con lên cho thái tử Lý Sách: "Điện hạ, là tin tức Hoa gia đưa đến."

"Hoa gia?" Lý Sách khẽ cười một tiếng, một chút không định cầm lấy:"Bọn họ ngoại trừ đưa bạc đến, còn có thể có chỗ lợi gì?"

Trưởng sử nghe vậy, vội nói: "Điện hạ, là thư của gia chủ Hoa gia, hắn nói ở Bì Lăng huyện có người mà chúng ta có thể lợi dụng."

"Ai?" Lúc này Lý Sách mới thấy đôi chút hứng thú: "Là loại nhân vật nào, chẳng lẽ là ẩn thế đại tài?"

"Trong thư nói, là một phụ nhân am hiểu trồng trọt." Trưởng sử nhỏ giọng nói.

"Phụ nhân am hiểu trồng trọt?" Lý Sách cất cao thanh âm, đột nhiên cười lên ha hả, "Người của Hoa gia, thật sự là một đời không bằng một đời, lúc trước lão già Hoa gia kia còn sống, dầu gì cũng từng giúp phụ hoàng chiêu binh mãi mã, hiện nay, mí mắt đã thấp như vậy. Chỉ là một phu nhân biết trồng trọt, mà coi là đại tài. Mà thôi mà thôi, thư này ngươi lấy về, cũng không cần hồi âm cho hắn."

"Nhưng quốc cữu đã nói, người Hoa gia có thể dùng, tin tức của bọn họ..."

"Đừng có suốt ngày nhắc đến quốc cữu trước mặt cô!" Trên mặt Lý Sách lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Cô chính là thái tử, còn muốn cô hạ mình trước mấy tên tiểu nhân vật không có tư cách kia, cô thấy hắn già rồi nên hồ đồ!"

"Điện hạ."

Trưởng sử tận tình khuyên bảo khô cả nước bọt. Lại bị thái tử dùng tay đẩy ra: "Tốt lắm, đừng cản trở cô xem mỹ nhân."

Trưởng sử lảo đảo một cái, quay đầu lại thấy thái tử không có tâm tư nói chuyện với hắn, đành cầm lấy thư đi ra ngoài. Ra khỏi đông cung, liền sai người đưa bức thư đó đến phủ quốc cữu.

Chuyện này thái tử không bận tâm, nhưng thuộc hạ bọn họ không thể không để ý tới. Người chủ quản Hoa gia hiện giờ cũng không phải là kẻ đơn giản, việc hắn cố ý đưa một phong thư đến Bắc Đô Thành, đủ để giải thích hắn coi trọng chuyện này thế nào.

Buổi chiều người truyền thư đến báo, nói quốc cữu đã đến Tây Nam. Tây Nam có dân biến, mặc dù Hoàng thượng đã điều Tề vương qua đó, nhưng quốc cữu lo lắng Tề vương xử lý không ổn, cho nên tự mình đi qua phụ trợ. Sau khi xuất cung liền trực tiếp xuất phát, không kịp đưa thư.

Người truyền tin nói: "Phong thư này xử trí như thế nào?"

Trưởng sử tiếp nhận phong thư, thở dài một tiếng: "Mà thôi, đợi cữu gia trở về rồi nói cũng được, trái phải người cũng chạy không được."

****

La Tố không ngờ khi nàng sắp phải rời Triệu gia thôn, còn có thể cùng Hoa gia hợp tác thêm.

Nguyên lai sau khi Hoa nhị gia kia ở lại chỗ này, thấy lương thực của Triệu gia thôn dài hảo, cho nên nhìn trúng cửa sinh ý này, mời lão tộc trưởng cùng vài lão nhân có tiếng nói trong tộc đến nhà uống rượu.

Cả đời mấy vị lão nhân này đều chưa được phú quý người coi trọng như vậy, tự nhiên ai nấy đều lâng lâng. Cho nên Hoa nhị gia kia nhẹ nhàng nói ra mục đích của mình muốn thu mua lương thực, gà vịt, heo sống và nông sản của Triệu gia thôn lâu dài, lão tộc trưởng say khướt đáp ứng.

Bởi vì La Tố đã đáp ứng bán hết cây mía của Triệu gia thôn cho Hoa gia, cho nên Hoa nhị gia rất tự nhiên chỉ định La Tố. Lão tộc trưởng cảm thấy La Tố là người chu toàn, nên giao vụ làm ăn quan trọng của Triệu gia thôn lần này cho La Tố.

Trong lòng La Tố tự nhiên đối với cửa sinh ý này hết sức vui vẻ. Trước kia đều là tìm vào người thương gia bán đi, tốn thời gian còn tốn sức. Hiện tại Hoa gia muốn thu mua toàn bộ nông sản của Triệu gia thôn, hơn nữa giá tiền còn không thấp hơn bên ngoài, lại là hạng mục làm ăn lâu dài, trong lòng nàng cũng vui ý. Nhưng nàng vẫn hơi cảnh giác. Nàng cảm thấy vô sự hiến ân cần, không phải gian xảo cũng là đạo chích. Bất quá nàng lại cảm thấy mình có chút tự mình đa tình. Bản thân nàng ngoại trừ biết trồng trọt, cũng chỉ có biết trồng trọt mà thôi, cũng không có gì để người ta dày công lừa gạt. Hoa gia có gia sản lớn, xem chừng cũng chướng mắt chút gia nghiệp của Triệu gia thôn các nàng.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, hơn nữa lão tộc trưởng cũng thúc giục, liền đáp ứng đến ký khế ước với Hoa nhị gia.