Editor: Đô Đô

"Nhắc tới chút mấy vị công tử kia, thật đúng là không có việc gì tìm việc, trời nóng như vậy mà không ở trong phòng nghỉ ngơi, lại chạy tới đây vẽ tranh."

Một tráng hán nông dân vừa gặt lúa, vừa tán gẫu với một hán tử bên cạnh. Sau khi nói xong, còn chột dạ đưa mắt nhìn Lý Triết đang vẽ tranh trên bờ ruộng. 

Hán tử bên cạnh cười nói: "Tộc trưởng không phải đã nói rồi sao, người ta đây là từ Bắc Đô Thành đến, chưa thấy qua chúng ta làm việc đồng áng, chắc chắn cảm thấy ly kỳ."

"Ha ha, kia còn không tốt bằng cuộc sống của chúng ta." Vừa mới nói chuyện là tráng hán nông dân, hắn cười to: "Cuộc sống này của chúng ta có ăn có uống, muốn làm cái gì thì làm, không giống như bọn họ không có kiến thức như vậy."

Đương nhiên, người nọ là chưa thấy qua cuộc sống phú quý của người ta, bằng không đã không nói ra lời dương dương tự đắc như vậy.

Lần này Lý Triết chỉ mang theo Giang Lâu và vài ám vệ tâm phúc. Lại bởi vì lần này muốn trình lên cho hoàng thượng xem, cho nên dứt khoát tự động thủ vẽ tranh.

Lần này Giang Lâu không đi xuống đất, sau khi đi loanh quanh trong thôn nghe ngóng xong, liền đứng bên cạnh Lý Triết bẩm báo lại tin tức.

"Công tử, hóa ra mọi nhà nơi này không chỉ chăn heo dưỡng gà, còn loại nấm mèo gì đó, năm nay còn bao trọn một ngọn núi hoang, đều để loại cây mía, còn cùng Hoa gia đường xưởng ký kết khế ước dài hạn, hàng năm đều bán cây mía cho Hoa gia. Một năm tính ra, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể thu được vài chục lượng bạc."

Vài chục lượng bạc ở trong mắt nhi tử nhà Quốc công như Giang Lâu vậy, tự nhiên không tính là cái gì, nhưng hắn cũng biết nỗi khó khăn của dân gian, cho nên biết dân chúng ngày qua khổ sở. Bụng ăn không no, có áo rách quần manh đã là không tệ. Cho nên thấy Triệu gia thôn có thể ăn no mặc ấm như vậy, còn có thể kiếm nhiều tiền bạc như vậy, trong lòng hắn không thể nói là không khiếp sợ.

Có thể nói, càng sống ở chỗ này lâu, hắn càng nhìn ra điểm khác biệt của thôn này.

Lúc trước chỉ nghĩ bồi Tề vương điện hạ tới thăm thú thôn quê một phen, hiện giờ bant thân hắn cũng hết sức hào hứng.

Hắn rất muốn xem thử, đến cùng là dùng cách nào, mới có thể đắp nặn ra một thôn xóm như vậy.

Sau khi Lý Triết vẽ xong bức tranh không lập tức sai người đưa về Bắc Đô Thành. Mà phân phó Giang Lâu cắt vài bông lúa gạo thả vào trong hộp gấm cất kỹ.

"Công tử, hiện giờ nhìn cũng đã nhìn, khi nào thì trở về?"

Lý Triết lại vùn tay áo: "Qua ít ngày nữa." Hắn còn muốn ở lại xem thêm.

Làm đương kim Tam hoàng tử, Tề vương. Lý Triết đối với cái vị trí kia tự nhiên là nghĩ, không chỉ có nghĩ, còn đem cái vị trí đó coi là vật trong lòng bàn tay.

Hắn nhìn người nông dân Triệu gia thôn miệt mài làm việc, ruộng lúa mênh mông, xa xa kia là núi xanh mây trắng bát ngát, mím môi cười cười.

Nếu sở hữu giang sơn, cũng chỉ có núi sông như vậy, mới có thể xem như cẩm tú sơn hà.

Mùa hè sắc trời tối muộn. Sau một ngày làm việc mệt nhọc, các nam nhân mang theo hài tử nhà mình lội xuống suối vẩy một trận nước mát tắm táp, mới trở về nhà vội vàng thay xiêm y chạy tới sân đập lúa tham dự tiệc tùng.

Lúc này chúng phụ nhân đã sớm làm xong món cá nướng thơm phức, bày biện thật chỉnh tề. 

Triệu Lâm mang theo một đám hài tử đốt lên một đống lửa nhỏ, vây quanh đống lửa nướng ngô.

"Hôm nay thu cá, tất cả mọi người đều muốn thưởng thức hương vị mới mẻ."

Lão tộc trưởng rót rượu cho mấy người Triệu Từ cùng Lý Triết. "Vốn dĩ định bày tiệc rượu vào ban ngày, chỉ là mấy ngày nay không thể bỏ bê thu hoạch. Hôm nay vừa xong, chúng ta liền làm bữa tiệc cơ động hảo hảo náo nhiệt một chút."

Lão tộc trưởng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chuyện tiệc cơ động. Cảm thấy trong tộc tùy tiện ăn uống thì không thể thể hiện ra sự coi trọng Triệu đại nhân.

Triệu Từ cười nói: "Như bây giờ cũng rất tốt, dù làm quan, thì vẫn là con cháu Triệu gia, đâu có thể làm cho hương thân phụ lão vì ta lao tâm lao lực."

Lão tộc trưởng cười cười, lại nhìn hai vị khách lạ bên cạnh, nói: "Cũng ủy khuất hai vị khách quý. Đường xa mà đến, lại không thể hảo hảo chiêu đãi."

Lý Triết ôn hòa cười một tiếng: "Hôm nay có thể cùng các vị đồng hương cùng nhau náo nhiệt, chính là việc may mắn nhất nhân sinh. Nói đến nói đi, ta chưa bao giờ thấy qua cuộc sống như vậy. Triệu gia thôn quả thật là đất lành."

"Khách quý thật sự quá khen, đây đều là lão tổ tông phù hộ, thú được Triệu Thành tức phụ chính là phúc của Triệu gia thôn chúng ta, bằng không đâu thể có cuộc sống tốt như vậy. Mấy năm trước, ngay cả cơm đều ăn không đủ no đâu." Lão tộc trưởng nói đến năm đó, thôn thức không thôi.

Lý Triết nhìn La Tố bên bàn bên đang cùng một đám nữ tử nói chuyện phiếm, một thân vải thô màu xanh, không trang điểm, lại trông vô cùng e lệ động lòng người.

Triệu gia thôn được như này, quả thật là nhờ phụ nhân trẻ tuổi này?"

Trong lòng Lý Triết cảm thấy đáng tin, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hắn quay đầu lại nhìn Triệu Từ, đã thấy hắn cũng nhìn sang một chỗ ngẩn người.

"Văn Độ?"

Triệu Từ hồi phục lại tinh thần, cười cười: "Văn Đạo huynh có thể ở lại thêm mấy ngày, cũng có thể tiện đường đi thăm một vài thôn xóm phụ cận. Bì Lăng Huyện lệnh Tạ Thành Nam đại nhân đã dẫn dắt những thôn xóm khác trong Bì Lăng huyện đến Triệu gia thôn chúng ta học làm ruộng, hiện giờ cũng có chút hiệu quả."

"Cũng không phải là." Một nam tử còn khá trẻ trong tộc vui vẻ cười nói: "Vụ xuân vừa rồi, mỗi ngày đều có người tìm đến thôn chúng ta đấy, ngay cả đại quản sự Hoa gia kia, cũng đến đây học cách trồng trọt. Mấy ngày trước tức phụ nhi tử ra trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, người thôn kia thấy nàng liền chào hỏi, cũng coi trọng nàng hơn. Này còn không phải vì thôn chúng ta mang đến chỗ tốt cho bọn họ?"

Lão tộc trưởng nói: "Trước mặt khách quý nói những thứ này làm chi?" Mặc dù ông nói như thế, nhưng trên mặt cũng tràn đầy đắc ý kiêu ngạo.

Người đó nói: "Cũng không phải là người ngoài, sao lại không thể nói. Mọi người cũng cùng nhau cao hứng cao hứng." Hắn lại nói: "Đáng tiếc các ngươi cũng không thể ở lại lâu, bằng không chờ qua trận chúng ta mua trâu cày trở về, đó cũng là đại sự."

"Mua trâu cày?" Giang Lâu ăn xong một con cá nướng, nghe lời này, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

Lão tộc trưởng giành nói: "Vốn dĩ cũng không có ý định mua, bất quá Triệu Thành tức phụ nói, muốn làm ra việc kỳ diệu gì nhất định... Cái gì nhỉ?"

"Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí." (Muốn làm nên việc thần kỳ trước tiên phải có vũ khí lợi hại) Giang Lâu bổ sung một câu.

"Đúng đúng, chính là lời này." Lão tộc trưởng cười cười: "Nàng ấy nói trong thôn chúng ta mặc dù co nhiều tráng hán, nhưng cũng không thể coi con người như gia súc mà sai sử, nếu muốn làm đại sự, chuyện cày ruộng này, phải mua trâu cày về làm. Chờ năm sau có trâu cày, chúng ta lại mua thêm chút ruộng đất trở về loại, còn có thể được nhiều lương thực hơn đấy. Bất quá này còn phải đợi một hồi, chờ lần này bán được lương thực cùng cá, cuối năm heo trong nhà cũng có thể đổi bạc, mọi người làm theo quy tắc đi mua trâu cày, hai hộ một con trâu, về sau muốn loại bao nhiêu đều được."

"Hai hộ một con trâu!" Hai mắt Giang Lâu đều trợn tròn.

Vẻ mặt Lý Triết lại đầy vui vẻ."Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí, lời này quả thật là thập phần có đạo lý."

***

"Công tử, chúng ta còn phải ở chỗ này đợi bao lâu a? Tây Nam bên kia đang thúc giục nóng nảy."

Buổi tối trở về khách phòng nhà La Tố, Giang Lâu không nhịn được hỏi Lý Triết. Hiện giờ Tây Nam bên kia có chuyện khẩn cấp, ám vệ cũng liên tục truyền tin về, nếu Tề vương không qua, sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tề vương nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi tối gió mát hiu hiu, thổi mát tâm hồn hắn. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lóe sáng rạng rỡ: "Bản vương vốn còn lo lắng chuyện Tây Nam tương đối tốn sức, hiện giờ mới biết được, lần này tới Triệu gia thôn, có lẽ là trời cao an bài. Giang Lâu, ngươi nói nếu nạn dân Tây Nam cũng có thể trải qua cuộc sống như này, bọn họ còn có thể phản loạn?"

"Tất nhiên sẽ không. Có cuộc sống như vậy, thần tiên cũng không muốn làm a." Giang Lâu cũng đứng ở bên cửa sổ: "Không sợ Điện hạ chê cười ta xin nói thẳng, ta nghĩ. Cuộc sống nơi này thật sự là thế ngoại đào nguyên, không có đấm đá nhau, tranh quyền đoạt lợi. Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì ngủ."

"Đúng vậy, nếu ai cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy, bản vương còn gì phải sợ."

"Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, Triệu gia thôn này là trường hợp đặc biệt, nếu muốn khắp thiên hạ người người như thế, thì quá khó khăn."

"Hiện giờ tự nhiên là không được, nhưng sau này thì sao?" Trong mắt Lý Triết sáng ngời, "Sau này, sẽ luôn có cơ hội." Chỉ cần hắn ngồi lên cái vị trí kia, dốc hết tinh lực cả đời, cũng phải làm cho con dân hắn trải qua cuộc sống giàu có như vậy.

Mấy ngày kế tiếp, Triệu gia thôn nhân tiếp tục thu hoạch lúa. Đám người Triệu Từ cùng Lý Triết đi tới thôn bên cạnh dạo quanh một vòng.

Triệu mẫu tìm cơ hội bàn bạc với La Tố chuyện làm mai cho Triệu Từ.

"Ta nghĩ khó khăn lắm Từ nhi mới trở về, cũng không biết lần sau là khi nào, đang có cơ hội, vẫn nên thừa dịp lần này, tìm cho hắn vị cô nương. Một mình hắn ở Bắc Đô thành bên kia, không có người biết lạnh hiểu nóng, ta đến cùng vẫn không yên tâm."

La Tố nghe vậy, trong lòng đột nhiên có chút ấm ức cùng thất lạc.

"Ngươi cảm thấy như thế nào?" Triệu mẫu không phát hiện ra đại tức phụ khác thường, lại hỏi một câu.

Lúc này La Tố mới hồi phục tinh thần, cười nói: "Chuyện này còn phải xem xem Nhị đệ nói như thế nào. Dù sao cũng là người cùng hắn sống qua ngày, phải được chính hắn thích mới được."

"Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ lo lắng đến lúc đó tính tình hắn không được tự nhiên, thẹn thùng nói lời này. Hôm nay chờ hắn trở lại, ta liền cùng hắn thương lượng một chút, nếu hắn không đồng ý, ngươi cũng ở bên cạnh giúp ta khuyên mấy câu. Hắn chắc chắn nguyện ý nghe tẩu tử ngươi khuyên bảo."

"Cái này là tự nhiên, nương cứ yên tâm đi." La Tố cười cười.

Triệu Từ còn không biết lúc này lão nương cùng tẩu tử nhà hắn đang an bài chuyện chung thân đại sự cho hắn đâu.

Hắn đi theo hai người Lý Triết cùng Giang Lâu ngồi trên lưng ngựa đi đến các thôn trong Bì Lăng huyện xem xét. Phát hiện rất nhiều địa phương trong Bì Lăng huyện đã học Triệu gia thôn làm ruộng lúa nuôi cá. Mặc dù mọi nhà không giàu có như Triệu gia thôn, nhưng cũng có thể ăn no cơm.

Lúc mấy người đi qua một thôn, còn có một vài người hiếu khách lấy dưa và trái cây tươi non trong vườn rau xanh ra chiêu đãi bọn họ.

"Lúc trước Bì Lăng huyện cũng thuộc về thái ấp của phụ hoàng, hiện giờ có quang cảnh này, phụ hoàng biết được nhất định mặt rồng sẽ cực kỳ vui mừng."

Giang Lâu: "Điện hạ, không bằng sớm đem chuyện bên này bẩm báo lên Hoàng thượng, miễn cho thái tử kia hớt mất tay trên." Đây chính là thiên đại công lao, nếu để cho người khác cướp mất, chẳng phải khổ tâm của Tề vương điện hạ lần này bị uổng phí?

Lý Triết không trả lời, hắn nhìn Triệu Từ: "Cứ cho bị người tranh công trình lên phụ hoàng thì sao nào, nếu tìm không ra mấu chốt trong đó, chưa chắc có thể làm cho những nơi khác hiện ra cảnh tượng thịnh thế như Bì Lăng huyện."

Triệu Từ nhìn hắn, trong mắt tựa hồ có chút do dự.

Lý Triết cười nói: "Văn Độ còn không tin bản vương?"

"Không phải là không tin điện hạ, chỉ là... Gia tẩu mặc dù là nữ tử, nhưng cũng thập phần có chủ kiến. Cầu mong điện hạ lấy chân tâm đối đãi."

Triệu Từ nói xong, ánh mắt kiên định nhìn Lý Triết.

Mâu quang Lý Triết chợt lóe, trong lòng có chút kinh ngạc. Từ khi Triệu Từ quen biết tới nay, vị này đều là giọt nước không lọt, không ngờ hôm nay lại lộ ra một chút bướng bỉnh.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Chỉ cần là người có thể vì dân chúng thiên hạ mưu phúc chỉ lối, bản vương chắc chắn lấy chân tâm đối đãi."

Bởi vì mấy người Triệu Từ trở về muộn, buổi chiều ba nam nhân còn ở trong thư phòng tán gẫu hồi lâu, La Tố cùng Triệu mẫu cũng không tìm được cơ hội cùng Triệu Từ đàm luận chuyện chung thân đại sự.

Trong lòng La Tố vẫn có chút rầu rĩ không vui, ngủ trưa cũng không sâu giấc, đối với chuyện làm mai cho Triệu Từ tự nhiên không có hứng thú. Ngày thứ hai trời chưa sáng liền rời giường rửa mặt chải đầu, sau khi làm bữa sáng cho cả nhà, liền đi đến trư xá nhà mình kiểm tra.

Phu thê Trương gia làm việc hết sức lưu loát, mặc dù sắc trời còn sớm, đã trộn trư thảo cho lợn ăn.

Dò xét một vòng, tâm trạng La Tố tốt lên rất nhiều, đang chuẩn bị đi về dùng đồ ăn sáng, thì thấy Triệu Từ mặc một thân thanh sam đón gió đi tới.

Nàng dừng bước, đứng ở tại chỗ nhìn Triệu Từ.

"Nhị đệ sao lại dậy sớm như vậy?"

Trên mặt Triệu Từ lộ ra vẻ vui vẻ, ngay cả đồng tử cũng lan tỏa cảm xúc ấm áp. Hắn nhẹ giọng nói: "Đại tẩu cũng dậy rất sớm."

"Thói quen rồi, trong nhà nuôi đám heo này, mỗi ngày ta đến không nhìn xem, trong lòng không yên ổn." Nói xong lời này, La Tố đột nhiên cảm thấy hối hận, cảm giác mình ở trước mặt Triệu Từ, mô trung mô dạng là một người chăn heo.

Trong mắt Triệu Từ vui vẻ sâu hơn, khẽ đưa mắt nhìn nàng một phen, thấy mặt mày nàng như vẽ, trong lòng khẽ nhúc nhích. Lại nhìn đôi mắt trong suốt như nước hồ thu của nàng, trong lòng đột nhiên cả kinh, tự dưng phát hiện tâm tư mình sao mà xấu xa, hắn cứng ngắc vội vàng nhìn sang chỗ khác. 

La Tố phát hiện hắn khác thường, nói: "Làm sao vậy, cảm giác ngươi hôm nay là lạ, không giống như ngày thường." Tuy trước kia Triệu Từ không thích nói chuyện, nhưng không khiến người ta cảm thấy lúng túng.

Triệu Từ hé miệng, nói: "Đại tẩu, có lẽ ta... Đã mang phiền toái tới cho ngươi."