“Cho nên đây chính là nguyên nhân ngươi bỏ đi?”

Con ngươi đen của Triệu Từ híp lại. “Ngươi muốn ta cùng một cô nương khác thành thân, chính mình lại đi xa?”

La Tố nghe ra giọng nói hắn mang theo vài phần chất vấn, trong lòng đột nhiên có chút tức giận. Lúc trước rời đi, là vì nàng nghĩ cho tương lai của hai người, mà không phải về sau oán giận lẫn nhau. Hiện giờ thì sao, còn bị người ta trách mắng. Nàng cứng rắn ngẩng đầu nói, “Không đi thì có thể như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta cùng bị nhân thế thóa mạ, cùng đi tìm chết sao? Triệu Từ, tâm ta hết sức nhỏ, ta chỉ muốn bình an sống sót ở trên đời này, cho dù là chỗ như Hải Châu, ta cũng có thể qua có tư vị.”

Triệu Từ hít vào một hơi, lực đạo trên tay tăng thêm vài phân, “Ngươi có từng tín nhiệm ta, tin ta sẽ xử lý tốt hết thảy?”

La Tố cúi đầu, nàng không biết nên trả lời thế nào. Lúc trước rời đi, xác thực là nàng nhát gan. Nàng không dám tiến thêm một bước chống cự, cho nên chỉ có thể ở thời điểm thích hợp nhất buông tha hắn, tìm kiếm kết quả tốt nhất.

Triệu Từ đột nhiên đưa tay ôm nàng thật chặt. “Một lần cuối cùng, cho thêm ta một lần cơ hội, ta thử lại một lần cuối cùng, có được hay không?”

“Ngươi còn muốn làm như thế nào, chạy vào cung đi tìm Hoàng thượng sao? Lần trước bị nhốt trong phủ hối lỗi, lần này đâu?”

La Tố tuyệt đối không đồng ý cách làm của hắn. Chuyện này đã qua, Hoàng thượng nếu như đáp ứng, đã sớm đáp ứng, thử lại mấy lần đều vô dụng. Hơn nữa nàng đã không có dũng khí. Lời nói của Tiết quý phi còn văng vẳng bên tai, nàng cũng không dám quên.

“Ngươi yên tâm, ngay lúc này đây, cho dù ngươi có khiến ta hết hy vọng.” Triệu Từ mặt mũi tràn đầy khẩn cầu. “Lần này nếu vẫn không thành, Triệu Từ sẽ không còn quấy rầy ngươi.”

La Tố lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Đây là một lần cuối cùng. Nếu không thành, nàng cũng chết tâm.

La Tố không biết Triệu Từ dự định làm như thế nào, dù sao vẫn không thấy hắn có động tác gì, chỉ ở Túc châu này bận rộn làm việc.

Căn cứ theo lời Triệu Từ nói, chỗ này vừa trải qua ôn dịch, sau khi biết rõ tình huống, hoàng đế cùng một đám đại thần liền khải hoàn hồi triều. Triệu Từ bởi vì bị thương liền chủ động lưu lại chiếu cố Túc châu. Hoàng đế tự nhiên không đáp ứng, bất quá Triệu Từ lúc này ngã bệnh, hư hư thực thực ôn dịch, hoàng đế dù có yêu quý hạ thần này đến đâu, cũng không dám đem Triệu Từ mang về kinh đô, liền ban cho hắn một cái ân điển, nhường hắn lưu lại, thuận tiện thống trị ôn dịch.

Chuyện này khiến một đám đại thần tâm hoa nộ phóng. Dù sao có Triệu Từ ở chỗ này, bọn họ cũng không cần ở lại Túc Châu Thành xử lý chuyện này.

Cũng may bệnh tình của Triệu Từ rất nhanh chuyển biến tốt đẹp. Đợi đến lúc Triệu Từ có thể xuống giường xử lý công vụ, ôn dịch ở Túc Châu thành đã có chút nghiêm trọng. Một số binh lính thượng thổ hạ tả, có một đám vài ngày sẽ chết. Triệu Từ hiểu biết một chút y thuật, đầu tiên là an bài đại phu bên trong thành, đem những người bệnh tách ra cách ly, giục bọn họ mau chóng chế thuốc, lại nhớ tới lúc còn ở quê hương, chứng kiến La Tố dưỡng gà, vẩy vôi lên tường và cạnh chuồng gà, nói có thể phòng ngừa bệnh gà toi, cho nên cũng bắt chước sai người lấy vôi rắc lên mặt đất và vách tường. Đặc biệt là địa phương có nhiều người nhiễm bệnh, khắp nơi đều xoát một lần. Biện pháp này quả nhiên hết sức có hiệu quả, ôn dịch lan truyền cũng không nghiêm trọng như trước.

Tình hình bệnh dịch một khi đã kịp khống chế, liền dễ thống trị. Mặc dù rất nhiều người chết, cũng may cuối cùng kềm chế được ôn dịch. Hiện giờ Túc Châu thành chỉ còn lại một nhóm bệnh nhân đang sống cách ly trong một tiểu viện ở ngoài thành, nhờ các đại phu chế thuốc.

“Nói đến đây, cũng là nhờ có biện pháp của ngươi, bằng không chỉ sợ Túc Châu này đã đã trở thành một tòa tử thành.”

La Tố cũng thấy sợ hãi. Đây chính là ôn dịch a, nàng từng đọc được trong sách, cổ đại chống ôn dịch cũng không phải rất hữu hiệu, cộng thêm lưu dân khắp nơi, có đôi khi một lần ôn dịch, có thể chết mấy chục vạn người. Ngay cả chó gà cũng không tha.

Mặc dù Triệu Từ hời hợt nói lại quá trình kiềm chế ôn dịch lần này, nhưng nàng lại có thể tưởng tượng được gian khổ cùng hung hiểm lúc đó.

“Ngươi thật sự là lớn gan, cứ như vậy lưu lại, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi...” La Tố không biết nên khen hắn, hay là nên mắng hắn.

Triệu Từ cười khẽ, “Tố tố, ta cũng là người. Ta không có mạng mẽ như ngươi nghĩ.”

La Tố nghe vậy, trong lòng đau xót. Nàng biết Triệu Từ đang nói cái gì.

“Ngày đó ngươi đi xa, tâm ta như tro tàn. Mười năm gian khổ học tập, một lòng làm quan, nhưng ngay cả người mình yêu nhất cũng không giữ được. Tố tố, trong lòng ta cũng sẽ không cam lòng, cũng sẽ sinh oán.”

“Ngươi đừng nói nữa.” Trong lòng La Tố day rứt lan tràn.

Triệu Từ hé miệng mỉm cười, trong mắt ánh sáng lung linh, “Đúng vậy, ta không nói, bởi vì cuối cùng ta đã chờ được ngươi. Lần này ngươi đã đáp ứng ta, cho ta thêm một lần cơ hội, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng. Hôm qua ta đã cho ngươi dùng chim bồ câu đưa tin về Bắc Đô. Lần này ta không cần bất luận cái ân điển nào, chỉ cầu bệ hạ chuyện này. Nếu hắn không đáp ứng, vậy hãy coi Triệu Từ đã chết trong ôn dịch ở Túc châu đi.”

La Tố đang muốn nói chuyện, Triệu Từ lại ngăn cản nói, “Ta biết rõ ta làm vậy là có lỗi với mẫu thân và huynh trưởng. Nhưng ta cũng muốn ích kỷ một lần. Lần này nếu ta thật sự không quay về, bệ hạ sẽ nhớ đến công lao lần này hộ giá cùng thống trị ôn dịch của ta, phong thưởng huynh trưởng, mẫu thân cũng sẽ không sợ không chỗ dựa. Sau này ta cũng sẽ tìm cơ hội trở về thăm lão nhân gia, mặc cho lão nhân gia trách phạt.”

La Tố tâm tình khuấy động, hít sâu một hơi, bổ nhào về phía trước, ôm Triệu Từ thật chặt. Thanh âm nức nở nói, “Vậy sau này ngươi cũng không thể làm quan nữa. Về sau ta không cho ngươi cảm thấy ủy khuất.”

“Không ủy khuất, ngươi bỏ lại một mình ta, ta mới cảm thấy ủy khuất.” Những ngày tháng cả ngày lẫn đêm không ngủ, hắn cũng không muốn tiếp tục trải qua.

Trở mình trằn trọc, nửa đêm tỉnh mộng, nhắm mắt lại, trong lòng đều là trống rỗng.

Nửa tháng sau ở Bắc Đô thành.

“Nương, thư của Nhị đệ.”

Triệu Thành vô cùng cao hứng từ ngoài cổng chính chạy vào, một đường chạy đến Thọ an đường của Triệu mẫu.

Triệu mẫu đang quỳ ở trên bồ đoàn niệm kinh bái phật, nghe thấy thanh âm của Triệu Thành, vội vàng đứng lên, kích động chạy ra ngoài, thấy Triệu Thành đến, bà vội vàng hỏi, “Thật sự là thư của Từ nhi? Hắn, hắn có khỏe không?”

Kể từ sau khi nhận được tin tức, Triệu Thành bệnh nặng ở Túc châu, khả năng nhiễm phải dịch bệnh rất cao, bà luôn cảm thấy bất an. Muốn cho người đi tìm hiểu tin tức, đường đến phía bắc lại bị phong tỏa, bọn người hầu căn bản không đi qua được.

Mấy tháng nay, mỗi ngày bà ăn không ngon ngủ không ngon, chỉ sơk nhi tử ở bên ngoài không về được. Nghĩ tới lúc hắn rời đi còn ôm tâm sự, buồn bực không vui, trong lòng liền cực kỳ đau xót.

Hiện giờ thấy nhi tử gửi thư về, sao có thể không kích động.

Triệu Thành mặc dù không học phú ngũ xa bằng Triệu Từ, nhưng cũng nhận được mấy chữ trong thư, lúc này đọc cho Triệu mẫu nghe một lần nội dung trong thư.

Triệu Từ tốn rất nhiều tâm tư viết phong thư này, phía trước một phen nói năng khẩn thiết, giải thích rõ mình ở bên ngoài sống cùng người mình tưởng niệm, đằng sau lại trình bày lúc mình bệnh nặng, La Tố không để ý nguy hiểm, ngàn dặm xa xôi chạy tới chiếu cố hắn.

Hắn không cầu gì hơn, duy nguyện cuộc đời này có thể kết phu thê với người mình yêu.

Triệu mẫu nghe xong nội dung trong thư, hai mắt sưng đỏ, thỉnh thoảng gạt lệ, cuối cùng hồi lâu không lên tiếng.

“Nương.” Thanh âm Triệu Thành hết sức bùi ngùi, “Ngài hãy thành toàn cho Nhị đệ đi. Cùng lắm thì một nhà chúng ta trở về Triệu gia thôn sống qua ngày, không cần làm cái gì quan. Chúng ta tiểu dân chúng, mất mặt thì mất mặt đi. Dù sao ăn no mặc ấm là được. Chúng ta lão Triệu gia một nhà thật tốt sống qua ngày, không phải là rất tốt sao?”

Trải qua những chuyện này, Triệu Thành cũng nghĩ thông suốt, mặc dù Nhị đệ cùng vợ trước của mình thành thân, khiến hắn có chút mất mặt. Nhưng Nhị đệ là đệ đệ ruột của hắn a, còn có thể vì chuyện này oán giận cả đời không thành? Hiện giờ hắn cũng có vợ có con, còn so đo những thứ kia làm cái gì. Đặc biệt là lần này Nhị đệ sống chết không rõ, hắn càng thêm kiên định, nếu Nhị đệ có thể còn sống trở về, hắn cái gì đều nghe theo.

Triệu mẫu im lặng hồi lâu, “Ta ở đâu không muốn thành toàn hắn a. Mà thôi mà thôi, nói đến những thứ này đều là duyên phận. Lúc trước ngươi hết lần này tới lần khác đi, bái đường đón dâu đều là Từ nhi. Xem chừng đây là thượng thiên đã sớm an bài rồi.”

“Nương, vậy là ngươi đồng ý?” Thanh âm Triệu Thành kích động nói.

“Đúng vậy.” Triệu mẫu nhẹ nhàng gật đầu. “Ngươi xem có thể để cho người đưa tin đi qua hay không, liền nói chúng ta đáp ứng, nhường hắn cùng đại nha vội vàng trở về, ta tự mình chủ trì hôn lễ cho bọn họ. Ngươi cũng nên cho Lệ Nương ở trong phủ dọn dẹp một chút, nên mang đi liền mang đi, toàn gia chúng ta hồi Triệu gia thôn đi.”

Triệu Thành nghe phân phó, mặt mũi tràn đầy cao hứng thẳng đáp ứng, “Được được, ta đi ngay đây.”

Nhìn Triệu Thành hấp tấp chạy ra ngoài, Triệu mẫu lúc này mới thở dài lắc đầu, “Rốt cuộc là, ta lại thành lão ngược bà một gậy đánh uyên ương giống trong kịch.”

Tôn Lệ Nương được tin tức, vội vàng cho người chuẩn bị đồ dùng dành cho việc thành thân, lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đóng gói hồi cố hương.

Chỉ là trông căn phòng lớn này, đáy lòng nàng đến cùng vẫn là hết sức không bỏ được.

“Thật vất vả trải qua ngày tốt lành, giờ phải đi trở về.” Tôn Lệ Nương vừa thu thập trang sức châu báu của mình, vừa nói.

Triệu Thành đang gập lại y phục, để đến lúc rời đi phương tiện một chút, nghe Tôn Lệ Nương nói lời này, trong lòng có chút áy náy, đi qua ôm nàng nói, “Lệ nương, những thứ này đều là của Nhị đệ, ta không thể tham đồ của hắn. Ngươi yên tâm, chờ trở về lão Triệu gia, ta sẽ chịu khó trồng trọt, về sau chúng ta khẳng định không lo ăn mặc. Sau này ta lại nhờ Nhị đệ dạy ta học thêm chút chữ, học số học, chúng ta làm buôn bán. Ngươi xem Đại Mộc thúc hiện tại chạy thương, trong nhà đắp tòa nhà lớn đâu, ta còn trẻ, về sau ngày còn dài mà. Ta nhất định để cho ngươi cùng hài tử trải qua ngày tốt lành.”

Tôn Lệ Nương vốn sống trong tiểu môn hộ, trong nhà nghèo khó, lúc trước gả cho Triệu Thành, đầu óc cũng không lớn, cũng chính là thấy đồ người khác hảo mà thôi. Hiện giờ mặc dù không bỏ được cuộc sống tốt lành này, nhưng có thể có được một trượng phu như Triệu Thành, trong lòng nàng cũng thập phần vừa lòng thỏa mãn, hạnh phúc gật đầu.

Lúc này trong hoàng cung, ngự thư phòng.

Hoàng đế xem thư Triệu Từ gửi tới, trong lòng đầu tiên là mừng rỡ, đọc xuống phía dưới, sắc mặt chậm rãi âm trầm xuống.

Ngô Dung thấy sắc mặt hoàng đế đổi tới đổi lui, cũng ở bên cạnh nhỏ giọng hấp khí, tận lực giảm thấp cảm giác của mình tồn tại.