Biển xanh, cát trắng, nắng vàng…

Một khung trời lãng mạn với tông màu trắng tinh khiết làm chủ đạo. Trên bãi biển thơ mộng ấy, với hàng loạt đền lồng lung linh tạo không gian ấm cúng và thân mật. Cổng hoa được trang trí đơn giản đặt giữa hai hàng ghế. Và trên lối đi dẫn đến cổng hoa ấy được rãi đầy những cánh hoa hồng đỏ.

Gió chiều nhè nhẹ, nắng yếu ớt nhường chỗ cho ánh hoàng hôn lãng mạn dần buông xuống.

Và phía trước tôi bây giờ là sự xuất hiện của bốn chàng trai trẻ, ăn vận hoàn toàn giống nhau, và những chàng trai ấy đang hướng ánh nhìn về phía tôi. Một kiểu cười tỏa nắng. Và tim tôi như ngừng đập.

Giây phút khi chàng trai với áo sơ mi trắng và bộ vest đen chỉnh tề bước ra từ phía sau bốn chàng trai hoàn mỹ vừa rồi, trên tay chàng trai ấy cầm sẵn một bóa hoa hồng nhung màu đỏ tươi, đúng loại hoa tôi thích, và thật sự đây có phải là hôn lễ hay không?

Tôi đang lâng lâng trong cảm xúc ngọt ngào ấy thì sự xuất hiện của một nhân vật nữa bước ra từ phía đối diện các chàng trai. Tiếng nhạc Piano đâu đó vang lên, và tôi được nhắc nhở “hãy rải hoa khi cô dâu bước đến”.

Còn đang ngộ nhận mình là nhân vật chính trong buổi lễ, tôi như gục ngã khi nhận ra cái sự thật phũ phàng ấy. Và tôi đã ngỡ ngàng khi nhìn thấy vẻ đẹp bí ẩn của cô gái vừa xuất hiện, thế nhưng do ánh đèn lung linh kia đã làm che đi khuôn mặt xinh đẹp bên trong lớp voan mỏng của khăn che mặt.

- Ơ kia chẳng phải là anh hay sao?

Tôi gào lên tuyệt vọng khi nhận ra chú rẻ là người mà tôi đang thầm cảm mến, mặc dù người ấy chỉ xem tôi như một cô em gái nhỏ, nhưng tôi chưa thể chấp nhận sự thật này. Và một trong bốn chàng trai lúc nảy mà tôi không nhìn rõ khuôn mặt những ai, nhưng cái kiểu cười hay làm tôi xao động kia chẳng phải quá quen thuộc hay sao?

- Gia Long, cậu làm quái gì ở đây?

Không, không được, đừng như thế mà….

…..

Tôi bật dậy, khuôn mặt còn in hẳn một miếng giấy nhớ trên má phải!

- Mình đang mơ sao?

Tôi đưa véo má để biết chắc chắn mình vừa thoát ra một giấc mơ khủng khiếp. Giấc mơ gặp Crush đang tổ chức hôn lễ với người con gái nào đó và tôi chỉ là kẻ bên lề rãi hoa để góp phần làm không khí thêm lãng mạn. Khỉ thật!

- Không đời nào! – Tôi lắc đầu ngầy ngậy để phủ nhận cái sự thật kinh hoàng trong giấc mơ vừa rồi – Mà cái thằng nhóc kia, đến cả mơ mà nó cũng ám mình.

Haizzzz tôi thở dài chán chường, sự thật là tôi vừa gục ngay trên bàn học của mình và mơ thấy một giấc mơ không hề muốn. Chắc do mấy bửa nay tôi học Hóa dữ quá nên điên mất rồi.

Biết chắc chắn không thể nhồi nhét thêm chữ nào vào cái đầu đã bão hòa và bộ não đang đình công dữ dội, tôi quyết định dọn đẹp và không học nữa, à mà có học được chữ nào đâu đã lăn ra ngủ như chết đi sống lại rồi. Ngước nhìn đồng hồ đang điểm hơn 3h chiều, và hôm nay là thứ 7, và tôi có chuyện nhất định phải làm và nơi cần phải đến mỗi khi cuối tuần.

***

Chiếc xe hơi hàng hiệu bóng loáng vừa yên vị trong sân nhà. Cánh cổng tự động từ từ khép lại.

Bảo Ngọc vừa kết thúc buổi học thêm và trở về nhà theo sự đưa đón của tài xế riêng của gia đình, cô chẳng hề liếc mắt đến người phụ nữ trung niên sang trọng đang ngồi chờ ở Sofa phòng khách và trên tay là cuốn tạp chí những doanh nhân thành đạt.

- Ngồi xuống đây, mẹ có chuyện cần nói! – Người phụ nữ ôn tồn nhẹ giọng ra hiệu cho Bảo Ngọc ngồi ở ghế đối diện. Cuốn tạp chí được gấp lại cẩn thận và đặt ngay ngắn trên bàn.

- Có chuyện gì thì mẹ nói luôn đi! – Bảo Ngọc đáp nhưng không hề có ý định quay lại phía sau, cô vẫn giữ nguyên vị trí lúc nảy đang đi thẳng theo hướng cầu thang lớn và về phòng mình.

Không khí trở nên căng thẳng hơi, nhưng thực chất lúc nào chẳng thế, ngôi nhà hoàn toàn không hề có chút cảm giác là một gia đình. Cô đơn và trơ trội với đầy đủ mọi thứ nhưng chưa bao giờ trọn vẹn.

- Con sắp xếp đi, mẹ nghĩ là đã đến lúc con nên suy nghĩ đến chuyện đi du học! – Giọng người phụ nữ ấy trở nên nghiêm nghị – Ra nước ngoài sẽ giúp con phát triển tốt hơn.

Bảo Ngọc cười khẩy, lần nào cuộc nói chuyện ngắn ngủi cũng xoay quanh vấn đề đó, hay đúng hơn đó chỉ là cái lý do để hai người ấy có thể dễ dàng ly dị và có cuộc sống khác thoải mái hơn, không bị ràng buộc bởi mớ giấy tờ pháp lý vô tri.

- Con tôn trọng quyết định của ba mẹ, vậy nên ba mẹ cũng nên tôn trọng cuộc sống riêng của con đi, chuyện đi du học, nó nằm ở vấn đề là con muốn hay không.

Sau câu đó, Bảo Ngọc bước thẳng lên lầu và trở về phòng, nơi mà cô cảm giác nó còn ấm cúng hơn cả một ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo và không có tình cảm gia đình này. Buồn ư, chẳng là gì cả đối với đứa đã chai lì như cô. Từ bé đến lớn, chưa bao giờ có được một bửa cơm gia đình đúng nghĩa. Sự đầy đủ về vật chất làm cho con người ta nhanh thay đổi hơn, ba cô là người rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, và chắc chắn bên cạnh ông lúc nào chẳng có những mối quan hệ ngoài luồng khác. Còn mẹ, những chuyến công tác liên miên làm bà đã quên hẳn bên cạnh còn có một đứa con gái đang tuổi ăn tuổi lớn, cái tuổi chưa hẳn là người lớn nhưng chắc chắn không còn là trẻ con. Một ngôi nhà, chỉ có mình Bảo Ngọc, cô đơn và lạc lõng.

Lướt nhanh trên màn hình điện thoại, Bảo Ngọc bấm một dãy số không hề lưu nhưng cô đã thuộc nằm lòng, nhưng nếu có gọi thì cũng chỉ thêm hụt hẫng vì chắc chắn cũng sẽ chỉ có những hồi chuông kéo dài. Và Gia Long sẽ chẳng bao giờ cho cô một cơ hội được nói thêm điều gì kể từ cái hôm cô tỏ tình, và hơn hết Gia Long chắc không mấy bất ngờ vì rõ biết cô thích cậu từ rất lâu rồi.

Buồn bã và chán nãn, Bảo Ngọc vứt điện thoại vào góc giường, và lúc này nên ra ngoài đi đâu đó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

***

Trước mắt tôi lúc này là một ngôi nhà rất đẹp, tọa lạc giữa một khu biệt thực biệt lập ở đây. Ngôi nhà được thiết kế theo phong cách xưa cũ cách đây đã rất lâu, thế nhưng chắc chắn nó là căn đẹp nhất khu này bởi lối thiết kế độc lạ và được xây dựng bởi một kỹ sư tài ba. Và người đó chắc chắn là người ba kính mến của tôi rồi.

Nhìn hai hàng cau kiển cao vút được trồng dọc theo hai bên cổng nhà, trông từ hướng nào thì nó cũng đẹp một cách hoàn hảo. 100 điểm là thang điểm tối đa cho nó nếu có người lần đầu nhìn thấy.

- Rốt cuộc là đến khi nào mới có thể đây?

Tôi thở dài, nhìn ngôi nhà đẹp đến nao lòng đó, và chẳng biết đến bao giờ ba con mới có thể mua lại nó. Và đó cũng chính là di nguyện của mẹ trước lúc mất. Và chắc chắn mọi người sẽ sốc lắm nếu như biết tôi đã được sinh ra trong chính ngôi nhà này. Thế nhưng sau đó không lâu thì tất cả đã tan biến hết khi gia đình gặp phải biến cố và mẹ mất. Ba làm lại cuộc đời, lao vào công việc và bắt đầu lại từ con số 0. Đã thế theo như tôi tìm hiểu gì căn nhà này hiện tại được sở hữu bởi một cặp vợ chồng rất giàu, và chắc chắn hy vọng mua lại được nó còn khó hơn tìm đường vào trái tim crush.

Chuyển đến đây hơn tháng và tôi được ba chở ngang ngôi nhà này một lần và từ đó trở đi, mỗi chiều thứ 7 hàng tuần tôi đều tự đến đây một mình, không chỉ để ngắm nhìn mà còn để vẽ nó,một sở thích hơi kỳ quặc nhưng ít ra nó có ích cho đứa mê vẽ hơn mê học như tôi.

Còn khoảng hơn tháng nữa là đến sinh nhật ba, và một bức tranh hoàn chỉnh về ngôi nhà trong mơ này sẽ là món quá bất ngờ cho ba mà tôi muốn dành tặng. Thế nhưng nó quá lớn và không gian thì quá rộng nên đã đến lần thứ 4 rồi tôi vẫn chưa thể hoàn thành xong các nét chì.

Mãi miết ngắm nhìn và xuýt xoa tôi không hề quan tâm tôi và mớ dụng cụ đồ vẽ của tôi sắp bị kẻ lạ mặt tấn công.

- Này chị kia, chị làm gì cứ đứng rình mò nhà Bin, chị có ý đồ xấu xa, à nhìn mặt chị là biết không phải người tử tế rồi.

Tôi dời hướng nhìn đến cái tên oắt con đang cỡi chó, à không đang dắt theo một con chó to vật vã đang đứng ngay cổng lớn. Và tôi cá chắc là mình sẽ làm mồi cho con Becgie nếu như không lựa lời mà nói.

- À chị không phải là người xấu đâu! – Tôi xua tay và lui lại phía sau vài bước khi thằng bé con đang tiến lại phía tôi và tất nhiên cả con chó kia cũng thế.

Tôi khá sợ chó, vì lúc nhỏ bị chó cắn những hai lần. Một lần do có ý định cắt móng chân cho nó và một lần do trộm xoài nhà hàng xóm và bị phát hiện.

- Chị không được nói dối, Bin đã thấy chị rình nhà Bin mấy lần rồi, anh hai Bin cũng thấy, anh bảo chị là người xấu! - Thằng bé khẳng định và con chó đang bắt đầu ngửi ngửi cái xe tôi.

Tôi thề sẽ phanh thây cái tên anh hai chết tiệt của thằng nhóc đó, tại sao có thể nhồi nhét vào đầu một thằng bé mà tôi đoán chừng 7 8 tuổi gì đó một cái đánh giá về người lạ không có căn cứ như vậy, đã thế trông nét mặt thằng bé này lại chẳng có vẻ hiền lành của một cậu nhóc tiểu học.

- Ya…Em làm gì thế, tránh ra nào!

Tôi la thất thanh khi thằng bé kia đang cố tình để con chó hủy hoạt bức tranh mà tôi bỏ công sức hơn 3 tuần mới có được từng ấy. Tức là không thể đến gần cái thằng bé đó để cho nó mấy phát vào mông, thế nhưng cũng chẳng thể xua con chó hung dữ kia đi được.

- Chị chạy có nhanh không? – Thằng bé hỏi lạ và tôi thì không quan tâm lắm đến câu hỏi của nó.

- Làm ơn kéo nó tránh ra chỗ này đi nhóc con nếu không chị sẽ…

Tôi hét lớn và giơ tay định dọa thằng bé để nó làm con chó dừng ngay hành động gặm nhấm bức tranh của tôi, thế nhưng sau đó chừng 5s tôi chỉ nghe kịp một câu nói hoảng hốt của nó.

- Chị ơi em vuột tay mất rồi!

- MÁ ƠI CỨU CON……

Tôi mặc kệ bức tranh, mặc kệ bút màu, kể cả chiếc xe quý báu, một tài sản đồ sộ nhất của tôi dựng cách đó không xa, bỏ của chạy lấy người…tôi lao đi như một con điên, tôi cá là bản năng sinh tồn đã chiến thắng tốc độ khi con Becgie đang gầm gừ đuổi theo phía sau, và phía trước hẳn là một đoạn đường rất dài và chắc chắn tôi sẽ không đủ sức để chạy đi tiếp nữa đâu. Khỉ thật, mười bảy tuổi chưa một ai theo đuổi ngoài con chó này.

- Ba ơi con yêu ba nhiều lắm huhu…

Tôi nghẹn giọng khi không ngờ cái chết đến với tôi sớm như thế và chết trong tình cảnh chẳng đẹp đẽ gì nữa. Phía trước là ngã tư và tôi ngoái lại phía sau để chắc chắn con Becgie chỉ còn cách mình một đoạn rất ngắn.

“RẦM”

Tôi bị xe đụng rồi, à không tôi vừa đụng phải tên nào đó đang chạy bộ theo hướng ngược lại vừa rẽ từ ngã khác qua.

Tôi ngã chỏng chơ xuống đường khi bất ngờ bị bật lại phía sau, lúc này chỉ mong có cái đứa nào đó rãnh rỗi lấy vật gì đập cho tôi bất tỉnh, chứ thật sự chẳng muốn mở mắt ra và đối mặt với con quái vật Becgie to khủng bố kia.

- Định nằm đó mà ăn vạ luôn à?

Là giọng con trai, chắc của tên tôi vừa đụng trúng.

Dần mở mắt ra, tôi bắt gặp cái vẻ mặt với cái kiểu nhếch miệng cười đểu quen thuộc đang ngước xuống nhìn tôi như trêu ngươi. Tên con trai trong bộ đồ thể thao đang chạy bộ với cái áo hoodie rộng thùng thình.

- Ít ra cậu cũng nên lịch sự kéo tôi đứng dậy chứ?

Tôi hậm hực vì cái tên không hề ga-lăng với con gái này, lồm cồm bò đậy trong trạng thái hoa mắt. Thật không ngờ tôi và cái tên oan gia này lại gặp nhau trong tình huống oái oăm như thế này, nhìn cậu ta như người hùng xuất hiện còn tôi thì chả khác nào kẻ khố rách áo ôm.

Cố quan sát xung quanh thật kỹ để chắc chắn là tôi vừa thoát khỏi con chó kia.

- Cô chạy cũng nhanh khiếp nhỉ? – Tên Hữu Hưng đút tay vô túi áo hất cầm về phía cái tên oắt con kia đang cười ngoặt nghèo đằng xa.

Chiết tiệt! Chắc tôi chẳng còn mặt mũi sống trên đời này nữa.

- Con quái vật Becgie kia nó đi đâu rồi! – Tôi ngơ ngác hỏi nhưng cũng luôn giữ trạng thái cảnh giác cao độ.

Tên Hữu Hưng không thèm trả lời câu hỏi của tôi, cậu ta ngoắc ngoắc tay về phía kia và con Becgie xuất hiện sau bụi cây. Tôi chắc là tên này cũng láo cá không kém gì cái thằng bé kia khi đang xoa đầu con chó và thì thầm một câu rất nhỏ, nhưng tôi có điếc cũng nghe được câu nói đó.

- Mày có muốn tập dợt thêm vài lần như nảy nữa không? – Hữu Hưng nói đoạn, cái vẻ mặt hơi gian manh nhìn về phía tôi đang trong tư thế xoắn tay áo và sẵn sàng phóng lên cái cây ven đường nếu như cậu ta chơi đểu.

Muốn giết tên này quá, hận là không thể làm gì được trong cái tình cảnh này.

- Cậu mà làm bậy thì đừng trách tôi nha! – Tôi lùi lại vài bước để giữ khoảng cách, không quên ném cho tên đểu cán đó một cái trừng mắt đe đọa.

- Nể tình cô học cùng trường nên tạm tha! – Hữu Hưng chẹp miệng rồi thả con Becgie chạy về chỗ thằng bé – Mà cô làm quái gì ở nhà tôi giờ này.

Nhà, cậu ta nói nhà nào ấy nhỉ? Hừ đừng có nói với tôi cậu ta là anh hai thằng nhóc con đó. Và bây giờ tôi mới để ý cái sự giống nhau trên khuôn mặt. Mà nói thế thì căn nhà mà tôi đang nung nấu ý định sẽ mua nó trong tương lai là nhà của đại ca khối 11 trường tôi. Ôi mẹ ơi, tôi cá là nhỏ Huyên sẽ sốc lắm khi biết cái tin giật gân này. Ông trời cũng khéo sắp đặt quá.

- Không lẽ cậu là anh hai nó?

Biết chắc mình đã an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm lẻo đẻo đi theo sau tên Hữu Hưng để trở về thu gom mớ đồ của mình. Và tất nhiên cái tên máu lạnh này không hề trả lời câu hỏi của tôi và thay vào đó là cái nhún vai như đúng rồi.

- Tại sao cậu lại bảo với thằng bé tôi là người xấu? – Tôi hậm hực và lúc nảy còn muốn giết cái tên anh hai của thằng bé, thế nhưng nếu là cậu ta thì tôi bó cánh, tôi biết tự lượng sức mình.

- Thì chẳng phải cô có ý đồ gì xấu nên mới rình mò nhà tôi vào mỗi chiều thứ 7.

Hữu Hưng đột nhiên đứng lại và chắc chắn tôi vừa đập mặt vào lưng cậu ta một phát rõ đau. Cũng may là mũi tôi là hàng thật, không thì chắc cũng vẹo mất rồi.

À mà giờ tôi mới để ý và dần hiểu ra tại sao tên Hữu Hưng này lại có thái độ kỳ lạ mấy lần đụng mặt tôi trước đó. Vậy là cậu ta biết tôi từ trước, à đúng hơn là biết tôi rình mò nhà cậu ta mỗi tuần. Đúng là trái đất này không những tròn mà còn rất nhỏ bé nữa.

Ngước nhìn bóng dáng cô chị vừa khuất, thằng bé lanh lợi đóng cổng nhà lại và chạy thẳng một mạch lên tầng hai trước sự ngỡ ngàng của bà Liên, người giúp việc thân cận và cũng là người một tay chăm sóc cho hai anh em từ nhỏ.

Nó không quan tâm việc chủ nhân căn phòng rộng lớn kia đang làm gì mà mở cửa xông vào.

- Anh hai ơi, Bin muốn học vẽ!

Và cảnh tượng trước mắt là tên con trai đang chuẩn bị cởi đồ và đi tắm. Chiếc áo hoodie vừa vứt trên giường, Hữu Hưng cau mày nhìn thằng bé tỏ ý không hài lòng.

- Này nhóc con, muốn anh cho nhóc trồng cây chuối không hả? – Hữu Hưng bế thốc thằng bé 8 tuổi lên một cách dễ dàng và không quên búng mạnh một cái vào giữa trán nó – Đã bảo bao nhiêu lần rồi là phải gõ cửa trước khi vào mà.

Bin tuột xuống khỏi vòng tay rắn chắc của Hữu Hưng, phụng phịu xoa trán, thằng bé chẳng lạ gì cái ông anh hai “không có tình người” này, chắc chắn nó sẽ bị ném xuống nhà nếu như không rút kinh nghiệm.

- Nhưng mà Bin muốn học vẽ! – Bin lao thẳng về phía Hữu Hưng đang có ý định bước vào nhà vệ sinh và giang tay chặn ngay cửa.

- Muốn học thì thuê cô giáo về dạy đi, chứ nói anh mày làm gì? – Không mấy khó khăn để Hữu Hưng gạt nhóc Bin qua một bên và sau đó là cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại ngay sau đó! – Anh đang có việc gấp, chuyện này nói sau đi.

Hữu Hưng xả vòi nước, cậu cũng chẳng gấp gáp gì nếu như không phát hiện cái điện thoại mà cậu để quên ở nhà khi chạy bộ lúc nảy hiển thị 3 cuộc gọi nhỡ của Bảo Ngọc và một dòng tin nhắn quen thuộc “Tôi đang buồn, cậu đến ngay đi”

- BIN MUỐN HỌC VẼ! – Nhóc Bin vẫn chưa từ bỏ, thằng bé đập cửa hét ầm ĩ bên ngoài và chắc chắn có xả vòi nước lớn cỡ nào Hữu Hưng cũng nghe thấy một câu cuối cùng của nó – Chị ấy vẽ đẹp lắm, Bin muốn chị ấy dạy Bin vẽ.

Hữu Hưng chợt thở dài khi nghe thấy ý định của nhóc em, và chắc chắn cậu biết nó sẽ không để yên nếu như yêu cầu của nó không được đáp ứng. Nhà này nó là vua mà.